Say Mộng Giang Sơn

Ngày hôm qua, sau khi đã gặp được A Nô Dương Phàm cũng không hề vội vã đến am tìm nàng, là vì hắn nghĩ phải giải quyết "vụ án Lương vương bị ám sát" trước đã, nếu không thì Đường Túng cứ dẫn theo đám sai nha phủ Lạc Dương cả ngày kè kè bên cạnh, há chẳng phải ảnh hưởng đến kế hoạch lớn theo đuổi nữ nhân của hắn sao.

Sau khi đã suy nghĩ ổn thỏa phải giải quyết "vụ án Lương vương bị ám sát" như thế nào, Dương Phàm lại suy nghĩ một chút xem nên làm sao để khiến A Nô thay đổi suy nghĩ. Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Phàm cảm thấy cũng chỉ còn có thể dùng cái cách mà cổ nhân vẫn thường dùng... -"liệt nữ sợ triền lang", câu châm ngôn mà cổ nhân đã lưu truyền mấy ngàn năm, tất phải có cái lý của nó.

Bởi vậy, hôm nay sau khi trông thấy A Nô, nếu nói Dương Phàm gần như đã làm một loạt trò hề, thì đó đều là do hắn hao tâm tổn huyết suy nghĩ ra. Dương Phàm mắt thấy A Nô bị hắn chọc cho vừa buồn cười vừa tức giận, càng biết rằng sự phòng bị của A Nô đã có chút buông lỏng, hắn đang nghĩ phải nhân lúc còn nóng mà rèn sắt thì Định Tính sư thái bỗng nhiên dẫn theo một đám lão ni cô, trung ni cô, tiểu ni cô đến tìm.

Đám ni cô vây tròn xung quanh Dương Phàm, Định Tính sư thái chắp tay trước ngực nói:
- Túc hạ đã nắm giữ pháp chỉ của hộ quốc pháp sư, đương nhiên là tăng trực của phật gia ta. Nhưng không biết tăng trực quá bộ đến bổn am, có ý muốn gì?

Thiên Ái Nô vội vã quay sang Định Tính sư thái hành lễ:
- Đệ tử tham kiến sư phụ!

Định Tính sư thái vừa gật gật đầu vừa uy nghiêm nhìn về phía Dương Phàm. Dương Phàm bình tĩnh nói:
- Sư thái chắc là trụ trì của bổn am? Thực không dám giấu, Dương mỗ cầm pháp chỉ của Hoài Nghĩa sư phụ đến đây, tuy mang danh tăng trực, nhưng không phải là để kiểm tra đối chiếu tăng vụ của quý tự, mà chỉ là vì đuổi theo vị nương tử bỏ trốn này của tại hạ mà thôi!

- Nương tử bỏ trốn?

Chúng ni cô xôn xao. Định Tính sư thái khẽ kinh ngạc, vội vàng hỏi:
- Ai là nương tử của ngươi?

Dương Phàm chỉ vào Thiên Ái Nô nói:
- Dĩ nhiên là nàng ấy rồi!

Thiên Ái Nô vừa tức vừa vội, gào lên:
- Không phải thế! Con với hắn chẳng có quan hệ gì cả!

Dương Phàm xòe hai tay ra, vẻ bất đắc dĩ nói:
- Ôi phụ nữ, toàn nói một đằng nghĩ một nẻo, các vị sư thái hẳn cũng hiểu rõ.

Định Tính sư thái cùng các lão ni cô, trung ni cô, tiểu ni cô đều nhất tề im lặng.

- Dương Phàm, ngươi câm miệng lại cho ta!

Thiên Ái Nô trợn đôi mắt hạnh trợn, tràn đầy tức giận.

Dương Phàm vừa thấy, liền vội vã nói với đám ngưới Định Tính sư thái:
- Chốc nữa tại hạ sẽ kể lại rõ ràng sự tình cho sư thái hay. Hiện giờ sư thái có thể cho phu thê hai người bọn ta một ít thời gian để giải quyết chuyện nhà trước không?

- Ai có chuyện nhà với ngươi chứ!

Thiên Ái Nô tức giận đến tột đỉnh, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Dương Phàm một cái rồi quay sang cầu khẩn Định Tính sư thái:
- Sư phụ!

Định Tính sư thái đắn đo một lát, nhưng nghĩ đến vị Tiết đại hòa thượng ngang ngược vô lý kia, thế là gật gật đầu, nói:
- Lời nói của tăng trực, bần ni không dám tin hoàn toàn. Có điều, tăng trực đã cầm pháp chỉ của Hoài Nghĩa đại sư đến đây, tin rằng cũng không phải là kẻ xấu. Thế thì bần ni tạm thời tránh đi, sau đó xin tăng trực có thể cho bần ni một lời giải thích vừa lòng!

- Đương nhiên đương nhiên, nhất định, nhất định rồi, sư thái đi thong thả!

Dương Phàm cười tươi như hoa, gật gật đầu liên tục, Định Tính sư thái vừa dẫn đám ni cô rời đi, một chưởng của Thiên Ái Nô đã lao đến. Dương Phàm nghiêng đầu, né một chưởng với mấy đầu ngón tay quắp lại như móng vuốt rồi chụp lấy cổ tay Thiên Ái Nô. Thiên Ái Nô chập tay lại như kiếm, trở tay đâm về phía mạch môn của hắn. Hai người liền ở giữa khu đất đầy hoa và bụi rậm bắt đầu động thủ.

Định Tính sư thái đi đến phía xa, quay đầu nhìn lại trông thấy cảnh tượng này, không khỏi chắp tay lại, niệm liêntục:
- A di đà phật...

Thiên Ái Nô vừa mới giao thủ với Dương Phàm liền kinh ngạc phát hiện ra võ công của Dương Phàm lại vượt xa nàng. Hơn nữa nàng cũng không muốn thật sự làm Dương Phàm bị thương, rất nhiều chiêu số âm hiểm thâm độc đều không dám dùng, khó tránh khỏi bó tay thúc thủ. Giao đấu hơn mười hiệp nàng bị Dương Phàm sử dụng một chiêu cầm nã thủ nắm lấy hai cổ tay nàng, giữ chặt.

Thiên Ái Nô trừng mắt nhìn Dương Phàm thở hổn hển nói:
- Ngươi muốn thế nào? Lẽ nào ngươi còn có thể cưỡng ép bắt ta về nhà?

Dương Phàm nói:
- Người động thủ trước là nàng, đừng chỉ trích xằng bậy vậy chứ? Chí ít, nàng hãy bình tĩnh lại trước đã, nghe ta kể một câu chuyện, có được không?

Thiên Ái Nô mở to mắt, kinh ngạc nói: "Kể chuyện!"

Dương Phàm nghiêm nghị gật đầu, nói:
- Không sai! Một câu chuyện!

Dương Phàm sợ Thiên Ái Nô đào thoát nên vẫn giữ cổ tay như cũ, kéo nàng tới bên bờ ao. Hai người ngồi xuống một tảng đá nằm bên hồ, Dương Phàm nắm lấy hai tay nàng, đột nhiên hỏi:
- Nàng còn nhớ ta đã từng kể chuyện của ta cho nàng nghe không? Lúc đó ta đã nói với nàng, ta chỉ có thể kể cho nàng những chuyện sau khi ta chín tuổi.

Thiên Ái Nô bỗng nhớ lại ngày đó, đêm đó, bàn ăn thịnh soạn đó, dưới ánh đèn hiu hắt đó, hắn và nàng, một đôi nam nữ đồng bệnh tương lân, tự ai nấy kể về những chuyện cũ đau thương của đời mình. ánh mắt của Thiên Ái Nô bỗng có chút mông lung, kình đạo trên tay cũng trong lúc bất tri bất giác mà giảm đi.

Dương Phàm nhận thấy phản ứng của nàng, liền nhẹ nhàng buông tay mình ra. Thiên Ái Nô yên lặng nhìn Dương Phàm, yếu ớt nói:
- Không lẽ bây giờ ngươi muốn nói với ta về chuyện trước khi ngươi chín tuổi?

Dương Phàm khẽ lắc đầu, nói:
- Phải, mà cũng không phải, không chỉ là chuyện trước khi ta chín tuổi, mà còn..., những chuyện xảy ra kể từ cái ngày ta và nàng chia tay.

Dương Phàm bắt đầu kể cho Thiên Ái Nô. Hắn kể chuyện thuở nhỏ của mình trước. Thấy Thiên Ái Nô buồn bã rơi lệ, hắn lại kể tiếp chuyện sau ngày chia tay với Thiên Ái Nô, Mã Kiều sai người giết Bào Ngân Ngân, Ngô Quảng Đức bị hàm oan phải ngồi tù. Mã Kiều dũng cảm đứng ra nhận tội. Rồi kể đến chuyện hắn cướp pháp trường, bị truy sát, thế là họ ăn trộm đạo bào, rồi bị Tiết Hoài Nghĩa ép cạo đầu trà trộn vào Bạch Mã tự.

Hắn kể đến đoạn hắn vì để báo thù, sau khi biết được Tiết Hoài Nghĩa có lòng muốn tham gia giải đấu lớn Thượng Nguyên, đã hao tâm tổn sức thế nào để tổ chức đá cầu, cỡi ngựa đánh cầu và đô vật, tham gia thi đấu trong cung như thế nào, trở thành cấm vệ quân ra làm sao, lại còn tại sao phải tiếp cận Thượng Quan Uyển Nhi...

Dương Phàm kể rất chi tiết, Thiên Ái Nô chăm chú lắng nghe.

Lúc đầu, nàng còn cố tỏ rakhinh thường không thèm quan tâm, ấy nhưng trên thế gian này còn có ai phải trải qua đường đời khúc khuỷu hơn, li kì hơn Dương Phàm? Trong lúc bất tri bất giác, Thiên Ái Nô đã bị câu chuyện hắn kể hấp dẫn hoàn toàn.

Dương Phàm chẳng hềdấu giếm A Nô, bao gồm cả chuyện ám muội giữa hắn và Thái Bình công chúa. Hắn phát hiện ra, trong số những người con gái mà hắn quen biết, A Nô thực ra là người thiếu hụt cảm giác an toàn nhất, đồng thời cũng là cô gái có tâm tư tinh tế nhất, nhạy cảm nhất.

Thời đại này, thỉnh thoảng sẽ có một hai nữ tử nảy sinh tư tưởng nam nữ bình đẳng, nhất là trong phương diện hôn nhân. Nhưng đó hoàn toàn là nhân vật cá biệt, khác người, có ý đồ khiêu chiến với trật tự xã hội nam quyền, nhất định có một kết cục bi thảm.

Với hoàn cảnh sinh trưởng và cách giáo dục mà Thiên Ái Nô nhận được, nàng hoàn toàn không có cái suy nghĩ này, nàng vừa thấy Dương Phàm thành thân liền quá đau thương, thậm chí muốn xuất gia, không phải là vì hắn lấy thê tử mà là vì cảm thấy mình bị bỏ rơi.

Tuy Dương Phàm bị hoàng đế chỉ hôn, trừ phi không đếm xỉa đến mà bỏ đi, nếu không căn bản không cách nào kháng cự. Nhưng nàng lòng đầy sốt sắng đến đó, thấy tình cảnh ấy dĩ nhiên như bị sét đánh, nào còn có thể nghĩ được nhiều như vậy.

Vì vậy, lúc Dương Phàm kể lại với nàng sự tình, không muốn giấu diếm gì thêm nữa. Bởi bất luận là giấu diếm gì đều có thể đến lúc nàng phát hiện ra trong tương lai lại càng nảy sinh ra hiểu lầm lớn hơn. Huống chi, quan hệ giữa hắn và Thái bình công chúa sớm đã lan ra ngoài. Tuy nói A Nô khổ tu ở am ni cô, nhưng chưa chắc nàng đã không nghe thấy những lời đồn đãi này, càng không có nghĩa là sau này nàng cũng không biết, chi bằng sớm giải thích cho nàng hiểu.

Dương Phàm nhắc đến chuyện hắn và Uyển Nhi lưỡng tình tương duyệt, cũng kể đến việc Thái Bình công chúa ở giữa ngăn cản. Lại kể luôn việc hắn từ Tây Vực trở về, Thái Bình công chúa đề nghị hoàng thượng chỉ hôn, đến việc hắn quen biết "huynh muội" Tiểu Man. Cứ thế tâm trạng của A Nô theo lời kể của hắn cũng lúc vui lúc buồn, lúc bi lúc giận.

Dương Phàm kể xong, nhìn Thiên Ái Nô nói:
- Đó là... tất cả những chuyện phát sinh từ trước và sau đó của ta. Nếu là nàng, nàng có thể làm gì?

Thiên Ái Nô trầm mặc không nói.

Dương Phàm khẽ kéo tay nàng nói:
- Ta luôn cảm thấy, trong lòng ta đã có Uyển Nhi, còn để nàng theo bên cạnh, sẽ khiến cho nàng ấm ức. Nhưng lúc ở Tây Vực, trong tình huống đó, liên tục hai lần đều là thời khắc sinh tử, ta còn có thể nhẫn tâm nói gì đây? Sau đó, muốn nói nhưng lại chẳng có cơ hội.

- Những gì nàng đối với ta, nhất là khi nàng đến Lạc Dương, sau khi ta phải ngồi tù, mạo hiểm đi cứu ta, lại vì ta mà xuất gia. A Nô, ta nào phải gỗ đá, há lại có thể không động lòng? Nếu như, nàng không chê ta đã có Uyển Nhi và Tiểu Man, thì hãy để ta tham lam một chút đi, có được không?

- Không được! Bây giờ ta không còn thích ngươi nữa, bần ni nay đã quy y cửa phật...

Thiên Ái Nô xụ mặt nói, nhưng ngữ khí rõ ràng là đã dịu đi. Nữ hài tử a, luôn luôn có chút dè dặt. Lúc trước lấy cái chết ra dọa đòi xuất gia, hiện giờ vừa nói, liền ngoan ngoãn theo hắn về nhà, thế thì thật quá mất mặt. Cũng may, Thiên Ái Nô da mặt non nớt, còn da mặt Dương Phàm lại rất dày, hắn mặt dày nói:
-Nhưng giờ ta vẫn còn thích nàng!

Thiên Ái Nô nói:
- Ngươi thích ta, thì ta phải theo ngươi sao? Dựa vào cái gì chứ?

Dương Phàm bật cười:
- Dựa vào da mặt dày của ta. Nàng hãy suy nghĩ cẩn thận, đây là lần đầu tiên ta chủ động theo đuổi nữ nhân. Hãy đồng ý với ta đi mà, được không?

Thiên Ái Nô xoay đầu đi phớt lờ hắn, Dương Phàm cũng biết không thể vội vàng hấp tấp, dù sao cũng phải cho nàng chút thời gian hồi phục lại tâm tình, bằng không vị tiểu nương tử này sẽ mất hết thể diện, làm sao mà cứ ngượng ngượng ngùng ngùng như thế ra khỏi sơn môn? Trước mắt, nàng chịu tức giận làm nũng thì chuyện này đã thành công một nửa rồi, Dương Phàm ấn ấn nhẹ lên lòng bàn tay mềm mại của nàng, lại hỏi:
- A Nô, nàng ở Hoa Sơn đã xảy ra chuyện gì?

Thiên Ái Nô vừa nghe hắn hỏi, trong lòng lại cảm thấy tủi thân. Bỗng nhiên nàng nhớ đến công tử thần thông quảng đại, mình lại vì Dương Phàm mà phản bội lại công tử, khó mà đảm bảo công tử sẽ không chú ý đến Dương Phàm. Từ nay về sau thật sự nàng phải đi theo Dương Phàm, ẩn giấu thân phận thế nào lại là một chuyện phiền phức. Việc này khiến cho nàng khó tránh khỏi tâm sự ngổn ngang.

Phủ Thiên Kim công chúa, lúc này Khương công tử đang ngồi ngay ngắn trên lầu, cũng mang đầy tâm tư.

Trên lầu không có người ngoài, Khương công tử quá thuần khiết, quá thanh tịnh, vì vậy cũng không ai dám đến hàn huyên quấy rầy.

Còn nhớ có một lần lúc hắn ở đây, cũng là một ngày mùa thu giống như bây giờ, hôm đó mưa thu triền miên không ngớt.

Hôm nay trời không mưa, nhưng vẫn là bờ hồ ngày xưa, nửa hồ đầy sen thu , chỉ có điều bên cạnh đã thiếu đi một thiếu nữ áo xanh pha trà, dưới hành lang bên bờ hồ cũng đã thiếu đi một thiếu niên anh tuấn hiên ngang bước qua.

Lúc đó, nam tử ấy từ dưới hành lang bước đến, thiếu nữ kia từ bên cạnh lướt qua cửa sổ. Mà nay, nàng cuối cùng lại giống như chú én linh động vụt qua mặt nước, một đi không trở về.

Khương công tử thở dài, bỗng nhiên có chút mong muốn được uống trà.

Chợt có tiếng gõ cử vang lên ba tiếng, rồi dừng lại, Khương công tử nhàn nhạt nói:
- Mời vào!

Cửa kéo ra, Lục Bác Ngôn nhẹ nhàng tiến vào, thõng tay đứng đó, khẽ nói:
- Công tử định lúc nào gặp hắn, lão nô sẽ đi chuẩn bị ổn thỏa.

Khương công tử thản nhiên nói:
- Ngày mai.

Lục Bác Ngôn khẽ nhíu mày, do dự một lát mới nhắc nhở:
- Công tử! E rằng trong triều sẽ sớm xuất binh.

Khương công tử không trả lời, chỉ xếp bằng tĩnh tọa, khiến cho người ta cái cảm giác mạnh mẽ rắn rỏi như một cây trúc thẳng tắp.

Lục Bác Ngôn khom khom người, lui ra ngoài với bộ dạng âu lo.

Khương công tử trầm mặc một hồi, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về "Thiên đường" phía xa. Photượng phật khổng lồ trong Thiên đường đang nhìn xuống thành Lạc Dương, vẻ mặt điềm đạm, giống như Khương công tử của thời khắc này.

Ánh tịch dương chiếu rọi trên khuôn mặt pho tượng Phật, kim quang xán lạn. Nhưng bức đại phật đương đắm chìm trong ánh hoàng hôn ấy, chung quy vẫn mang lại cho người ta cảm giác về tuổi xế chiều.

Khương công tử mỉm cười, tự nhủ:
- Đại thế nếu đã không thể nghịch lại, vậy thuận nước đẩy thuyền thì sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui