Say Mộng Giang Sơn

Ác quan Ngự sử đài này xuất thân lưu manh, trong xương cốt có mấy phần nặng nhẹ Dương Phàm hiểu rất rõ, nhưng thời gian qua bọn họ vẫn cụp đuôi làm người, không còn vẻ cao ngạo bệ vệ nữa, nhưng nay đột nhiên lại thái độ khác thường, kiêu ngạo hết mức, nhất định là có gì đó dựa vào...Bọn họ dựa vào cái gì? Có chuyện gì xảy ra mà mình không biết hay sao?

Dương Phàm càng nghĩ càng bất an, lập tức nói với a Nô:
- Đi nhanh chút, chúng ta lập tức về Hình Bộ!

Một câu chưa nói xong Dương Phàm đã cuốn bụi lao đi, a Nô lập tức khoái mã đuổi theo.

Dương Phàm ra roi thúc ngựa trở lại Hình Bộ, ném cương ngựa cho a Nô, lập tức chạy tới Tư môn ti, cũng chính là cung viên ra kinh, mà quan viên ra kinh cũng phải có dẫn đường, mà dẫn đường là do Hình Bộ môn ti phụ trách duyệt phát. Hắn muốn tra rõ hướng ra kinh của Ngự sử đài thì đến đây là tra ra ngay.

Nghiêm Tiêu Quân vừa thấy Dương Phàm đến đây, lập tức tươi cười chào đón, bật cười ha hả nói:
- Dương lang trung, sao giờ này lại tới đây vậy, có gì cần vi huynh hỗ trợ sao?

Nghiêm Tiêu Quân có biệt hiệu là “Tranh địa qua”, thủ đoạn của Dương Phàm xử lý Ngự Sử đài rất hợp với khẩu vị của y, hơn nữa với Hình Bộ ti đứng đầu trong bốn ti tại Hình bộ, quyền bính của Dương Phàm càng nặng, nghiễm nhiên là nhân vật có thực quyền nặng nhất tại Hình Bộ, y không thể không thân cận kính trọng được.

Dương Phàm vội vàng ôm quyền nói:
- Nghiêm huynh, Ngự Sử đài có nhiều vị Ngự Sử vội vàng rời kinh, không biết bọn họ đi nơi nào, có gì việc công gì, Nghiêm huynh biết không?

Nghiêm Tiêu Quân hấp háy mắt nhìn hắn, hạ thấp giọng nói:
- Ha hả! Ta biết ngay ngươi để ý tới bọn họ lâu rồi. Tính cách này của Nhị Lang, lão Nghiêm ta rất thưởng thức. Ngươi yên tâm, ta nhớ rất kỹ nơi đi của bọn họ đang định phái người tới Hình Bộ to báo cho ngươi đấy!

Nghiêm Tiêu Quân dẫn Dương Phàm trở lại án thư, cầm quyền hồ sơ lật lật, rút ở giữa ra một tờ giấy, đưa cho Dương Phàm, trên đó quả nhiên viết rõ nơi đi của vài vị Ngự sử. Dương Phàm vội vàng nhìn vào nơi đi của vài vị Ngự sử đều có Mạc, Thục, Kiềm, Xuyên, Quế, đặc biệt là lục đạo Lĩnh Nam.

Dương Phàm hết sức ngạc nhiên hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì đến nỗi khiến Ngự Sử đài dốc toàn bộ lực lượng vậy?

Nghiêm Tiêu Quân nói:
- Việc này thật ra ta không hỏi chi tiết, bọn họ thúc giục rất gấp, cũng bởi có thánh chỉ nữa nên ta cũng không tiện cản trợ. Chỉ nghe nói là có liên hệ rất lớn với Lưu nhân. Ô! Đúng rồi, ngươi có thể đi gặp lão Tôn, Đô quan ti của lão phụ trách quản lý tù binh, nô lệ và gia quyến các quan viên bị lưu đày khắp thiên hạ, nghe nói Ngự sử đài vừa mới chuyển giao một bản công văn đến đó, còn từ chỗ lão cầm đi mấy ban danh sách đấy.

Dương Phàm nghe xong vừa vội vàng cảm ơn Nghiêm Tiêu Quân vừa chạy tới Đô Quan ti.

Đô Quan Lang Trung Tôn Vũ Hiên tên hiệu "Khó hạ bút", người này Kinh khoa xuất thân, sở trường không phải là luật pháp, làm quan nhiều năm như vậy mà không hề có chút tiến bộ nào, lúc xử lý văn bản luôn luôn khó xử, không biết phải hạ bút như nào.

Giờ phút này trên bàn của lão tồn đọng rất nhiều công văn dày cộp, xếp thành từng chồng từng chồng cao như núi. Mà Lang trung thì vùi đầu vào trong đống công văn, một tay nhấc bút, một tay chống trán, mặt nhăn mày nhó. Dương Phàm vội vàng chạy tới nơi chắp tay nói:
- Tôn huynh, hôm nay có người của Ngự sử đài đến, là tới làm gì vậy?

Tôn Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn thấy là Dương Phàm đến, vội đứng lên nói:
- A, Nhị Lang đến đây ngồi xuống nào! Chỗ ta công việc nặng nề quá mức, Ngự sử đài đúng là có đến chuyển một bản công văn, nhưng ta còn chưa kịp xem..

Tôn Vũ Hiên nói xong, từ trong đống công văn chất như núi rút ra một bản đưa cho Dương Phàm:
- Mời Nhị Lang xem, chính là cái này, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Dương Phàm tiếp nhận bản công văn do Ngự sử đài chuyển tới kia, vừa đọc mặt đã biến sắc, hai tay không tự chủ run lên, Tôn Vũ Hiên lo lắng hỏi:
- Nhị Lang, ngươi sao vậy? Hay là bị sốt rét rồi? Có cần ta tìm y sĩ không...

Dương Phàm xòe hai tay ra, bản công văn kia “xoẹt” một cái biến thành mảnh vụn bay tứ tung, hắn đánh một quyền mạnh lên bàn xử án, lớn tiếng quát to:
- Vạn Quốc Tuấn, đáng chết!

Một tiếng ầm vang thật lớn, chiếc bàn xử án gỗ rắn chắc bị một quyền của Dương Phàm nện xuống chia năm xẻ bảy, núi công văn lập tức sụp đổ xuống. Tôn Vũ Hiên sợ tới mức lảo đảo thối lui, lắp bắp nói:
- Nhị... Nhị Lang, ngươi làm sao vậy?

Mặt Dương Phàm đỏ ngầu, hơi thở dồn dập, ngay cả đôi đồng tử cũng đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt thành quyền kêu răng rắc. Tôn Vũ Hiên sợ tới mức liên tục lui về sau, lưng vấp phải bàn xử án đã đổ, phệt mông xuống đất, người bị vùi vào trong đống công văn. Công văn tồn đọng trên bàn của vị nhân huynh này thật đúng là nhiều mà.

Tôn Vũ Hiên luống cuống tay chân địa đẩy công văn thò đầu ra, chỉ thấy vài thư lại nghe tiếng ầm vỡ xông vào, bộ dạng đầy tò mò, mà Dương Phàm thì sớm đã đi mất rồi.

- Lang trung...

Vừa về tới Hình Bộ, a Nô liền lại làm người hầu nam trẻ tuổi, giọng cũng thô lớn, vừa thấy Dương Phàm từ Đô quan nha môn lao về, nàng lập tức ra đón.

Ai ngờ Dương Phàm chẳng để ý vọt qua người nàng, dáng vẻ như muốn phóng hỏa, lại giống như con trâu đực tức giận, mà chính xác hơn là một con trâu đực điên cuồng.

A Nô hoảng sợ kêu lên:
- Lang trung, ngươi làm sao vậy? Ngươi đi đâu vậy?

Dương Phàm vội vàng trả lời một câu:
- Ta đi Mã Lang, ngươi không cần đi theo!
Rồi biến mất bóng dáng.

Nô làm sao yên tâm, vội vàng đuổi tới Mã Lang. Chỉ thấy cửa ngách mở ra, Dương Phàm bật lên ngựa, quất vào mông ngựa, tuấn mã bốn vó tung bay, nháy mắt liền lao đi không thấy tại cửa nữa.

A Nô kinh ngạc địa đứng ở đằng kia, nhìn cánh cửa không ngừng lay động, nàng lại bắt đầu nhớ nhung một Dương Phàm chín chắn vừa mới cười nói giết người không đao, trí tuệ nắm chắc thế cục ở trên đường lớn Lạc Dương rồi.

Tâm tư của phụ nữ, có đôi khi thật sự rất khó đoán.

Dương Phàm vung roi liên tục, con ngựa lao như cung tên, may mà trong phạm vi hoàng thành khu vực này không có dân chúng đi lại, càng không có cửa hàng mà sạp hàng của tiểu thương ở bên đường, nếu không với tốc độ này của hắn, dù là đường rộng năm mươi trượng thì cũng khó tránh khỏi sẽ va chạm người khác.

- 317 người, nam 123 người, nữ 194 người, người già trên 70 tuổi là 29 người, trẻ nhỏ dưới 10 tuổi là 92 người, trong đó còn có hai đứa trẻ mới sinh vừa đăng ký hộ tích...

Mỗi một số lượng, mỗi một mạng người đều giống như cây châm đâm vào lòng Dương Phàm, đâm tim hắn vỡ nát, máu chảy đầm đìa.

Công văn Ngự sử đài chuyển giao tới rất đơn giản, chỉ liệt kê ra tên tuổi quê quán, thân phận để Hình Bộ gạch bỏ những người này đồng thời nhập vào danh sách đã chết. Trong công văn còn ghi lại việc quan trọng, là những người này kích động dân chúng Lĩnh Nam ngu muội có ý định mưu phản, nào là lợi dụng thân phận hoàng tộc Lý Đường của bọn họ để gây sóng gió...

Thế nhưng một câu vô cùng đơn giản vừa vặn là bị bọn họ dùng con số vô cảm tự thuật lại để che đậy nhưng trong đầu Dương Phàm lại biến thành hình ảnh vô cùng thảm liệt không thể nào lái đi được.

Sau khi hắn báo thù nhà xong, vốn cho rằng hình ảnh như bóng ma đè nặng trong lòng hắn từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành sẽ không hiện ra nữa, nhưng hiện tại hắn lại nhìn thấy rất rõ ràng.

Hắn nhìn thấy thôn trang bị đốt, vô số thi thể không toàn vẹn, nghe được từng tiếng kêu khóc thê lương tuyệt vọng, thấy từng đầu người bay lên theo máu tươi....

Ngay trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy bản công văn Ngự sử đài chuyển tới, hắn đã hiểu vì sao đám chó điên Ngự sử đài thời gian qua đóng giả làm chó ngoan nay lại diễu võ dương oai rồi. Hắn cũng hiểu nguyên do vụ thảm án phát sinh tại huyện Ngọc Sơn này rồi.

Ngự Sử đài cùng đường, chó cùng rứt giậu rồi.

Bọn họ không tiếc chọn dùng thủ đoạn một ngày nào đó việc thì thất bại thì muôn đời muôn kiếp không trở lại được, tạo nên một thiên hạ nơi nơi có phản tặc, khiến Nữ hoàng đế lo lắng ngai vàng của mình. Chỉ có làm như vậy, nữ hoàng đế mới cảm nhận được tầm quan trọng của bọn chúng, mới có thể không cho phép bách quan chèn ép bọn chúng, bởi vì bọn chúng vẫn còn dùng được.

Dương Phàm cảm thấy đây là lỗi của hắn. Nếu không phải hắn bức Ngự sử đài quá mức, thì đám ác quan này sẽ không đồ sát gia quyến Lưu nhân vô hại một cách vô nhân tính như vậy. Hắn cảm thấy đây cũng là lỗi của Lý Chiêu Đức, nếu không phải vị tể tướng này kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, quá mức bảo thủ thả đám chó điên này rời kinh, thì bọn chúng làm sao có cơ hội dùng răng nanh sắc nhọn của bọn chúng cắn lên người những người già yếu, phụ nữ yếu đuối và trẻ em tay không tấc sắt, không có năng lực để phản kháng chứ?

Đủ loại cảnh tượng như đèn kéo quân lần lượt hiện lên trong đầu hắn, một gương mặt tàn khốc lạnh lùng, hốc mắt hõm sâu, mũi ưng, đôi môi mím lạnh lùng nghiêm nghị lúc mở lúc đó, kéo theo hai đường nếp nhăn rất sâu méo mó, giọng nói vô cùng lạnh lẽo âm u đập bên tai Dương Phàm:
- Giết, giết sạch! Một kẻ cũng không bỏ sót!

Bộ mặt kia chợt biến thành Vạn Quốc Tuấn, lại biến thành Triệu Cửu Long, rồi lại biến thành Vương Đức Thọ...

Các Ngự sử dốc toàn bộ lực lượng rồi, phân chia nhằm về hướng Điền, Thục, Kiềm, Xuyên, Quế và lục đạo Lĩnh Nam. Nói cách khác, oan hồn bị độc hại tại núi Ngọc Sơn vẫn chưa tan đi, nhưng vẫn còn muốn nhiều người phải bị độc giết nữa! Ngự sử đài đã thả ra một đám ma quỷ ăn thịt người rồi!

Dương Phàm đánh ngựa như bay, nhằm phía phủ Lý Chiêu Đức.

Hôm nay không có triều hội, bách quan vẫn làm việc như cũ, nhưng là vì các Tể tướng phần lớn tuổi tác đã cao, cho nên ngoại trừ tể tướng đang trực, thì các tể tướng khác đều giống như nữ hoàng đế, được ở nhà nghỉ ngơi một ngày.

Phía trước trên đường có một khinh xe hoa lệ lao như bay đến, chung quanh xe có hơn mười vệ sĩ đi theo.

- Công chúa, là Dương lang trung!

Người đánh xe ngựa từ xa nhìn thấy một con khoái mã lao tới liền nheo mắt lại nhìn kỹ, lập tức hô to.

“Soẹt” một cái, màn kiệu được vén lên, lộ ra một gương mặt quyến rũ yêu kiều, là Thái Bình công chúa.

Thái Bình công chúa nhìn nhìn, thấy một người nằm rạp trên lưng ngựa, vạt áo bay phấp phới trong gió, vẫy lại phía sau như thành một đường thẳng tắp, đuôi con ngựa cũng giương lên không trung, giống như vạt áo kia thẳng tắp hướng về phía sau, cả người tạo thành một hình ảnh lao về trước cực kỳ cứng cáp.

Bờm đỏ của Tảo hồng mã bay lên như ngọn lửa, gương mặt kỵ sĩ thấp thoáng, nhưng lại càng lúc càng rõ ràng, đó chính xác là Dương Phàm.

- Quả nhiên Nhị Lang đang giận giữ, may mà ta tới kịp.

Thái Bình công chúa than dài, lớn tiếng quát một cách dịu dàng:
- Mau ngăn Dương Phàm lại cho bổn cung!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui