Say Mộng Giang Sơn

La Thư Đạo đứng bên cạnh, sớm đã nghĩ thông sự việc rồi, giết oan lưu dân và bách tính bộ tộc dưới sự cai quản của gã, trong lòng hắn vẫn luôn mâu thuẫn, chỉ là Hoàng Cảnh Dung với thân phận khâm sai, gã không có dũng khí phản kháng. Hôm nay không chỉ có Trương thứ sử đứng ra ngăn chặn, hơn nữa còn nhảy ra một vị khâm sai khác nữa, mà thánh chỉ còn chính quy hơn cả thánh chỉ của Hoàng Cảnh Dung, bởi vậy trong lòng La Thư Đạo đã quyết định.

Hoàng Cảnh Dung vừa hỏi, La Thư Đạo liền mang giọng chính nghĩa mà nói:
- Đạo thánh chỉ của Hoàng Thứ sử xuất phát từ chính tay của thánh nhân, đạo thánh chỉ của Dương lang trung cũng xuất từ chính tay của thánh nhân, chỉ cần là đạo chỉ từ chính thánh nhân, La Thư Đạo không thể nào kháng lại ý lệnh! Tuy nhiên…

La Thư Đạo chuyển lời nhanh như gió, vẻ mặt vẫn trang trọng như trước, nói những lời lẽ với vẻ đáng khinh:
- Nhưng đạo chỉ này của Hoàng Ngự sử có trước so với đạo chỉ này của Dương lang trung, điều này chứng tỏ thánh nhân cũng hiểu được ý chỉ trước có nhiều sơ hở, mới hạ chỉ cho Dương lang trung mang đi ứng cứu, hay là mời hai vị khâm sai thương lượng cho ra kết quả trước đã, bản đốc lúc đó làm theo cũng không muộn.

Dương Phàm và Trương Giản Chi kiên quyết phản đối, La Thư Đạo ngoảnh mặt làm ngơ, Hoàng Cảnh Dung tức giận đến mức lỗ mũi bốc khói, nhưng lại không có binh lính để sử dụng, có thể làm gì được chứ?

Y hận không thể tự mình nhảy xuống ngựa đi chém lưu nhân này, nhưng xem xét điệu bộ này, không chỉ Dương Phàm là người không dễ chọc, mà ngay cả lão già chết tiệt râu tóc bạc trắng kia cũng khó mà dây vào được, thật sự muốn đọ sức, y còn lâu mới là đối thủ của họ.

Như trận mưa sáng nay đến cũng vội vàng mà đi cũng vội vàng, Hoàng Cảnh Dung tới cũng nhanh, rút cũng nhanh, lửa giận ngập trời trút hết lên con ngựa đang cưỡi, từng đợt roi quất xuống liên tiếp làm y càng lúc càng bỏ xa mấy thủ hạ và đội ngũ đằng sau.

Trương Giản Chi giải được sóng yên biển lặng, nhẹ nhàng vuốt râu, nhìn bóng dáng Hoàng Cảnh Dung cuốn bụi bỏ đi đằng xa, chậm rãi nói:
- Hoàng Ngự sử còn chưa từ bỏ ý định a!

Dương Phàm ung dung nói:
- Chưa từ bỏ ý định thì hắn có thể làm gì?

Trương Giản Chi khẽ mỉm cười, nhìn Dương Phàm xõa tung tóc, mồ hôi ướt đẫm, lại nhìn tỉ mỉ xuống cổ áo, vạt áo bào, mặt giày của hắn. Sau khi xem xong, đầy thâm ý liếc hắn một cái, chậm rãi nói:
- May mắn Dương lang trung đuổi tới đúng lúc, nếu không lão phu thật sự không ngăn cản được hắn đấy.

Dương Phàm giục ngựa đi trước, khóe mắt cũng liếc nhìn nhất cử nhất động của Trương Giản Chi, biết lão đang đánh giá chính mình, khẽ mỉm cười nói:
- Thế gian nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy. Thật không dám giấu diếm, ba ngày trước vãn bối đã đến đây rồi.

Trương Giản Chi có chút kích động, nói:
- Hả? Một khi đã như vậy, vì sao Dương lang trung không liên lạc với La đô đốc, để gây nên cảnh hung hiểm ngày hôm nay.

Dương Phàm nói:
- Hung danh của Ngự sử đài đã vang khắp, vãn bối sớm biết bọn họ nhất định sẽ gây chuyện, bởi vậy sau khi tiếp nhận ý chỉ, lo lo lắng lắng muốn tới sớm hơn, nhưng cũng bởi Hoàng đế còn có một đạo ý chỉ khác nữa, lệnh vãn bối hộ tống Công chúa điện hạ đi Trường An. Sau khi xong mà vãn bối mới đến đây thì chỉ có thể nhặt xác lưu nhân thôi.

Trương Giản Chi là lão già thành tinh, vừa nghe những lời này là hiểu ngay nữ Hoàng đế không muốn cho ai biết mục đích thực của mình và cũng nghe ra trong giọng nói của Dương Phàm đầy oán ý.

Dương Phàm nói:
- Công chúa từ bi, biết lòng ta có tâm sự cho nên…sau khi vừa vào quan nội, Công chúa liền mệnh ta đi trước một bước. Cũng bởi nguyên nhân thế mà Dương mỗ mới có thể đến đây kịp lúc, nhưng dù sao việc này cũng trái với quy củ cho nên vãn bối không tùy tiện xuất hiện, không dám ra tay với Hoàng Cảnh Dung.

- Quy củ...

Trương Giản Chi nheo mắt già lại, khẽ vuốt vuốt chòm râu, con ngươi đột sáng lên, liếc nhìn Dương Phàm nói:
- Lão phu nghĩ, hết thảy quy củ, đều nên vì một mục đích tốt đẹp. Nếu như muốn làm một việc thiện lớn lao, quy củ ngược lại sẽ là trở ngại. Quy củ như vậy nên phá vỡ, Dương lang trung nghĩ như thế nào?

Dương Phàm khẽ há miệng nói:
- Vãn bối rất đồng tình! Nếu quy củ cũ không thích hợp, gây nên lộn xộn thì cần phải phá bỏ quy củ đó, lập một quy củ mới.

Trương Giản Chi cười ha hả như gặp tri kỷ. Thái độ lập tức trở nên thân thiết hơn đối với Dương Phàm, nói với hắn:
- Lang trung vì cứu dân chúng vô tội, không tiếc cãi lời thánh mệnh, bôn ba ngàn dặm, không để tâm tới an nguy cá nhân, tiền đồ bản thân, nghĩa cao cả như vậy, lão phu vô cùng khâm phục.

Dương Phàm khom người nói:
- Trương công quá khen, hôm nay Trương công bênh vực lẽ phải vì dân chúng, kháng lại khâm sai, rất có đức độ, thật khiến người khác tâm phục. Chỉ có điều chuyện vãn bối đến trước ba ngày còn phải xin Trương công che giấu hộ. Ba ngày này vãn bối ở nhờ tại một khu nhà dân, bao gồm cả hai đứa bé hàm oan kia cũng là do vãn bối cứu trước đó rồi, nếu chẳng may Hoàng ngự sử kiểm chứng đến…

Trương Giản Chi giương hàng lông mày trắng lên, nói:
- Lang trung rất thẳng thắn, có lão phu ở đây, đương nhiên sẽ không tiết lộ nơi ở của ngươi đâu. Chỉ có điều hiện giờ lão phu đang ở Đảng Châu mở ra một cục diện nguy hiểm rồi, đầy tớ nhiều mặt cản tay, nhất thời cũng khó mà làm gì được nhiều, nếu muốn che giấu hành tung của ngươi, sợ là vẫn còn phải cần sự hỗ trợ của La Đô đốc đấy.

Dương Phàm nhìn thoáng qua La Thư Đạo đằng trước, mỉm cười nói:
- Chỉ cần Trương công đỡ đầu, có La đô đốc ở đó, Dương mỗ cũng không lo lắng. Chỉ cần y không nói, Hoàng Cảnh Dung ở nơi này chính là kẻ điếc, người mù. Còn có thể làm gì được chứ?

Trương Giản Chi không kìm nổi cười, nói:
- Thời gian Dương lang trung tới mặc dù ngắn nhưng xem ra lại rất hiểu tính tình La đô đốc này.

Dương Phàm nói:
- Vãn bối tự Nguyên Phương, là Địch quốc lão ban tặng. Vãn bối tôn kính tiền bối, gọi là Trương công mà không xưng bằng chức quan, nếu Trương công không chê, hãy đối xử với Dương Phàm như con cháu ạ.

- Hả?

Trương Giản Chi nghe nói tự của Dương Phàm là Địch Nhân Kiệt ban tặng, thái độ của lão càng thay đổi, vui vẻ nói:
- Nếu như thế, lão phu liền lên mặt rồi. Ha hả, thiếu niên Nguyên Phương đầy hứa hẹn, một lời nhiệt huyết, lão phu rất thưởng thức.

Lão dùng roi ngựa quất qua, có chút chán nản nói:
- Thật ra hiện giờ đâu chỉ một La Thư Đạo, mà cũng có mấy người cũng phải giả câm vờ điếc, chỉ lo bo bo giữ mình đó sao?

Lời nghị luận này thật sự đã không coi Dương Phàm là người ngoài rồi.

Đồ sát lưu nhân là kế sách tự cứu của Ngự Sử đài, nhưng trên khách quan thì lại có lợi đối với Võ thị nhất, nếu Dương Phàm liều mạng chế chính thì tuyệt đối không thể nào thuộc phe phái của Võ thị được. Lại nghe nói hắn chịu sự sai phái của Thái Bình công chúa, Trương Giản Chi càng cảm thấy thân thiết thêm ba phần.

Tuy Thái Bình công chúa là con gái của đương kim nữ hoàng đế, nhưng nàng cũng là công chúa của tiền triều Lý Đường. Từ xưa đến nay, con cái đều là huyết mạch kế thừa phụ hệ, trong mắt của vị quan viên Trương Giản Chi kiên định phái bảo thủ, thì Thái Bình công chúa là hoàng thất Lý Đường, vĩnh viễn là hoàng tộc Lý Đường. Dương Phàm vừa là nhất phái của công chúa, thì đương nhiên cũng là trung thần của Lý Đường rồi.

Hiện giờ lại nghe nói tự của hắn là Địch Nhân Kiệt ban tặng, vậy thì hẳn là được Địch Nhân Kiệt coi là con cháu rồi. Người có thể được Địch công thưởng thức, tín nhiệm, lão sao không thể tin tưởng được? Bởi vậy, một ý tưởng can đảm trong lòng lão đột nhiên nảy sinh, nhưng chủ ý này thật sự là quá mạo hiểm rồi, tuy vừa rồi lão cũng có thử, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tính cách của Dương Phàm, nên có chút do dự, trong lòng nghĩ: “Không được, kế này cần phải gan thật lớn, còn phải thử hắn một lần nữa.”

Vì thế lời ra đến khóe miệng, liền lại đổi thành bàn bạc:
- Nhưng, dù Nguyên Phương muốn cứu người, nhưng cứu được một nơi, thì không cứu được nơi khác; cứu được nhất thời, cứu không được vĩnh viễn. Chừng nào ác quan này chưa trừ diệt, thì vẫn trở thành tai họa. Dương lang trung định làm như thế nào?

Dương Phàm khẽ chau hàng lông mày, lắc lắc đầu, thở dài nói:
- Tận hết sức, nghe thiên mệnh đi, vãn bối có thể cứu một người là cứu một người, có thể cứu mười người là cứu mười người, chỉ cần mình có khả năng, cầu một sự bình yên mà thôi, còn có thể làm gì khác được chứ?

Trương Giản Chi khe khẽ thở dài, lẩm bẩm:
- Đúng vậy a! Muốn diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn, trừ phi trời giáng thần lôi, bổ sống bọn họ. Nhưng... Ông trời sẽ đánh xuống trừng phạt sao?

***

Sau khi quay về, La Thư Đạo ra sức mời Dương Phàm vào ở phủ đô đốc, Trương Giản Chi thì mời hắn vào ở phủ thứ sử.

Dương Phàm đương nhiên chọn ở phủ thứ sử, La Thư Đạo ngoài mặt thì đầy tiếc nuối, trong lòng thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Y cũng không muốn khiến hai vị khâm sai biến nhà của y trở thành lôi đài, biến y trở thành con chuột trong bễ, hai đầu yêu khí, y chỉ có thể dùng thái độ để vượt qua thôi.

Dựa theo yêu cầu của Dương Phàm, Trương Giản Chi chỉ phái hai người đi lấy hành lý cho hắn. Thật ra Dương Phàm cũng chẳng có hành lý là bao để lấy, cũng chỉ một con ngựa thì đang được hắn cưỡi, mà hắn chỉ muốn đưa hai đứa bé đang giấu ở trong đó đi ra.

Dương Phàm không muốn người Trần gia biết thân phận thật sự của mình, bởi vậy chỉ đứng ở xa xa, phái hai công nhân chờ ở trong ngõ, còn mình thì trở về Trần gia. Thừa dịp trong viện không có ai, Dương Phàm trước tiên đưa hai đứa bé giao cho hai công nhân kia, sau đó lại quay lại chào từ biệt với người Trần gia.

Trần gia biết Dương Phàm là cố nhân trong kinh của Tuyết Liên và lão gia nhân kia. Mẫu thân của Tuyết Liên ở Lạc Dương cũng chưa từng gặp Dương Phàm, khi đó Dương Phàm còn là một phường đinh nho nhỏ, không có tư cách nói chuyện kết bạn với lang trung phu nhân. Nên lần này quay lại, đương nhiên hắn chỉ nói lời tạm biệt với tiểu nha đầu Tuyết Liên thôi.

Nhận được tin tức, Tuyết Liên vội vàng chạy đến, lưu luyến Dương Phàm, nói:
- Dương đại ca, huynh đi thật sao?

Dương Phàm gật đầu nói:
- Ừ! Đất Tây Nam này, ta không quen lắm, tìm mãi không được công việc thích hợp, ta muốn đi nơi khác.

Tuyết Liên cắn môi, lý nhí nói:
- Cha ta có mấy quầy hàng ở phố chợ, nếu Dương đại ca không chê, ta có thể nói với cha, để Dương đại ca làm tiểu nhị ở đó…

- Cảm ơn muội!

Dương Phàm cúi người, mỉm cười nói cảm ơn với nàng:
- Cảm ơn muội, ta đã quyết định đi rồi. Lần này tới đây, ta vô cùng vui mừng vì gặp được muội. Ta nhớ trước đây khi Tuyết Liên không vui, bằng hữu của muội chỉ là con dế giấu ở đế đèn tại hậu viện, khi lòng đầy tâm sự một mình muội chỉ biết trốn sau hòn giả sơn. Hiện tại muội càng lớn càng xinh đẹp, cuộc sống vui vẻ, ta thật sự vui mừng cho muội.

Tuyết Liên bị lời Dương Phàm nói mà nước mắt lưng tròng, nức nở nói:
- Dương đại ca...

Dương Phàm cười cười, nói:
- Được rồi, ta phải đi rồi, đây là món quà trước khi đi đại ca tặng muội, chúc muội…mãi mãi vui vẻ!

Dương Phàm cầm bàn tay nhỏ bé của Tuyết Liên, nàng lập tức thấy cổ tay mát lạnh, một đôi vòng tay đã được đeo vào cổ tay nàng, vòng ngọc xanh trắng, trơn mượt trong suốt, đường cong mượt mà. Vòng tay tròn tròn tượng trưng cho hạnh phúc mỹ mãn, may mắn như ý.

- Tuyết Liên tiểu muội, tạm biệt!

Dương Phàm vẫy vẫy tay với nàng. Tuyết Liên giơ cánh tay đeo vòng ngọc lên, lưu luyến vẫy tay với hắn, vòng ngọc trên cổ tay nàng nổi bật trên cánh tay trắng nõn mịn màng của nàng.

Huân Nhi cô nương trốn trong bóng tối nhẹ nhàng vỗ ngực một cái, may mắn tiểu tẩu tẩu của nàng không bị cái tên nhìn thế nào cũng không giống người tốt kia dụ dỗ. Nàng xoay người, nhìn bốn võ sĩ Bạch Man đứng thẳng tắp sau lưng nàng, phất tay nói:
- Được rồi được rồi, tất cả giải tán đi, bản cô nương quyết định, tha hắn một lần!

Huân Nhi cô nương quyết định buông tha cho Dương Phàm, nhưng Tư Mã Bất Nghi và Liễu Quân Phan thì lại không như vậy. Lúc Dương Phàm rời khỏi Trần gia cùng hai công nhân kia dẫn theo hai tỷ đệ Cố Hoán rời đi, Tư Mã Bất Nghi và Liễu Quân Phan lặng lẽ theo sau bọn họ.

Liễu Quân Phan bất an hỏi han:
- Đại ca, năm người bọn họ đi đâu vậy nhỉ, hay là …bỏ qua đi?

- Tên phế vật nhà ngươi! Hai đứa nhóc kia mà cũng sợ sao?

Tư Mã Bất Nghi tức giận lỗ mũi bốc khói, quát mắng:
- Theo sát, bảo Thạch Khôi chuẩn bị thật tốt đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui