Say Mộng Giang Sơn

Khi Dương Phàm đến gần doanh trướng của Huân Kỳ, liền nhìn thấy mấy người bị Man binh áp tải ra ngoài.

Dương Phàm liếc mắt , nhìn quần áo thì xác định đó là người mà bộ lạc Văn Thị trên núi phái đến, biết người đưa tin đã rời đi, hắn liền không vội nữa, bước chậm lại, từ từ đi đến.

Cửa của doanh trướng là mảnh vải treo cao, khi Dương Phàm bước vào, liền nhìn thấy Huân Kỳ và Mạnh Chiết Trúc đang ngồi sau cái kỷ trà thấp giọng trò chuyện. Vừa thấy Dương Phàm vào, hai người vội vàng đứng dậy, thi lễ với hắn, biết được binh lính triều đình đã đóng quân ở đất Nguyên, chuẩn bị làm lũy từ trên nhìn xuống bốn bộ lạc đấu nhau, bọn họ lúc này mới yên lòng

Dương Phàm sau khi nói xong sứ mệnh mình đã hoàn thành, mở miệng hỏi:
- Nghe nói Văn Hạo và Vân Hiên phái người đưa tin đến đây? Bọn họ muốn nói gì?

Huân Kỳ nói:
- Bọn họ phái người đến nghị hòa, bọn chúng nói, hai nhà Văn Hạo và Vân Hiên đồng ý bồi thường hai tộc Ô Bạch ta năm trăm con sơn dương, một trăm con trâu, về việc lần này bọn họ chủ động kiêu khích dẫn đến chiến tranh. Đồng thời bọn họ sẽ tâu với triều đình từ chức Đô đốc Diêu Châu và Thứ lại Diêu Châu, cũng nguyện ý cùng Ô Bạch hai tộc ta kí kết liên minh huynh đệ.

Lông mày Dương Phàm nhíu lại, có chút châm biếm cười nói:
- Ngoại trừ năm trăm con dê, một trăm con trâu, những cái khác đều là vớ vẩn, chức quan này bọn chúng đương nhiên phải từ, không muốn từ cũng phải từ, bọn chúng cho rằng mình không xin từ thì có thể tiếp tục nắm chức đó sao? Còn về liên min huynh đệ... haha, còn có những cái khác không? Đối với Hoàng Cảnh Dung, bọn chúng nói thế nào?

Mạnh Chiết Trúc cười lạnh nói:
- Bọn chúng vẫn còn vọng tưởng bảo vệ Hoàng Cảnh Dung, suy cho cùng chuyện này là bọn chúng hợp lại lo liệu, trước mắt chịu chút thiệt thòi cũng không hề gì, chỉ cần bảo vệ được Hoàng Cảnh Dung, bọn chúng chẳng khác nào treo trên đầu chúng ta một lưỡi đao, ai biết lúc nào nó sẽ chém xuống

Dương Phàm cười nói:
- Chiết Trúc thổ ty nếu đã thấy rõ ràng điểm này, chắc sẽ không đáp ứng yêu cầu bọn chúng?

Huân Kỳ trầm giọng nói:
- Không sai! Bọn ta cũng đưa ra hai yêu cầu đối lại, một là, bọn họ phải có trách nhiệm mời các thổ ty của Diêu Châu, trước mặt mọi người tạ tội với hai tộc Ô Bạch ta. Hai là, Hoàng Cảnh Dung phải chết! Nếu không, sẽ không có gì để nói, hoặc là bọn họ dâng đầu của Hoàng Cảnh Dung lên hoặc là đem người giao ra!

Mạnh Chiết Trúc trầm ngâm nói:
- Người, bọn chúng tuyệt đối không giết, ta lo rằng ngay cả nói giao ra bọn chúng cũng không, nếu bọn chúng cố thủ trên núi, cố chết kéo dài với chúng ta đợi lôi quân triều đình vào để giải vây, dựa vào việc bảo vệ Khâm sai đại thần, bất luân tên Khâm sai này có tội hay không, có đáng chết không hay, bọn chúng đều được triều đình giúp đỡ.

Dương Phàm nói:
- Cho nên, chúng ta chỉ có thể đàm phán, nhưng việc tấn công lên núi không thể vì vậy mà trì hoãn, ngược lại phải đẩy mạnh. Chúng ta phải ép chúng nhượng bộ trước khi bọn chúng ở triều đình phái người can thiệp, hai vị xin lập tức phái người đuổi theo sứ giả của bọn chúng, nói cho y biết, viện quân của triều đình đã duy trì trung lập, bọn họ đã không có ngoại viện, nếu không đầu hàng... tuyệt không có con đường thứ hai để đi!

Huân Kỳ nói:
- Ngươi chắc chắn triều đình sẽ phái người đến trấn an mà không phải là phái binh mã đến?

Dương Phàm nói:
- Nắm chắc bảy phần có đủ không?

Huân Kỳ còn đang suy tư, Mạnh Chiết Trúc vỗ án:
- Có năm phần nắm chắc đã đủ liều rồi! Ta đến trước núi đốc chiến, chỉ cần đánh nhau, đánh thua rồi không lo bọn chúng không nhận thua.

Y nói xong, như một con trâu đực lớn, nện từng bước xông ra ngoài.

***

Trước núi âm thanh trấn động rung trời, đến nỗi cửa sổ căn nhà cũ của Văn Hạo rung lên từng đợt.

Văn Hạo làm quan ở Diêu Châu, nhưng bộ tộc của y không vì y làm quan mà thay đổi hoàn toàn cuộc sống ban đầu, lập tức biến thành dân thành thị, bọn họ vẫn sống trong trại của mình, nên làm ruộng thì làm ruộng, nên chăn thả thì chăn thả, nên đánh cá thì đánh cá.

Nếu cứ phát triển như vậy, sau mấy thế hệ gia tộc Văn Hạo sẽ trở thành một gia đình quan lại đích thực, mất đi cái ảnh hưởng nên có với bộ lạc, những thủ lĩnh liên tiếp mấy đời thay thế Văn gia quản lí những sơn trại sẽ trở thành chủ nhân mới của sơn trại.

La Thư Đạo La Đô đốc của Nâm Châu chính là một ví dụ. Nhưng mà hiện tại gia tộc Văn thị mới làm Đô đốc ở Diêu Châu tổng cộng mới hai mươi năm, trong thời gian này còn trải qua nhiều lần phế lập, cho nên bọn họ căn bản vẫn ở trong sơn trại, không mất đi sức khống chế đối với bộ lạc.

Ngọn núi này chính là tổng bộ của bộ lạc Văn thị, thường trực có hơn ba nghìn người, hiện tại đã tăng lên ba vạn người. Bởi vì trại khá lớn, cho nên địa thế cũng không hiểm yếu, nơi hiểm yếu nhất thì không thể làm nơi tụ họp của mấy người của bộ lạc, bởi vì những nơi như vậy môi trường sinh tồn rất khắc nghiệt.

Những lúc bình thường, sơn trại có nhiều người thì có năng lực tự bảo vệ khá mạnh, cũng không cần chọn nơi hiểm yếu. Giống như tình cảnh rất hiếm gặp hiện tại là mấy vạn binh mã bao quanh, không ai vì An Tư gặp nguy, vì ứng phó với cuộc chiến tranh lớn mấy trăm năm mới xuất hiện mà toàn gia tộc năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác định cư ở một nơi mà ngay cả chim cũng không buồn đến thải.

Lúc này đây là điểm yếu lớn nhất của sơn trại, thế núi không đủ hiểm yếu. Thế núi không đủ hiểm yếu nên bọn họ không thể lợi dụng địa hình xây dựng một hệ thống phòng ngự vững chắc, bốn phương tám hướng đều là hướng mà kẻ địch dễ dàng tấn công, xung quang sơn trại đều là rừng cây rậm rạp, điều này cũng có thể là điều kiện thuận lợi cho địch mai phục tấn công, lúc nào cũng có thể làm thế thuận lợi để tấn công trại.

Ở trong một hoàn cảnh như vậy. Những chiến binh Ô Bạch đã quen tác chiến ở rừng cây như cá gặp nước, nơi này không thể nhìn thấy những trận chiến kịch liệt bình thường mà trong đó người như đông như kiến, mặc dù là chém giết chính diện trên chiến trường, cũng chỉ là người của tộc Văn thị chống cự ở một sơn cốc chật hẹp, và vật lộn vớn sự tấn công của hai tộc Bạch Man và Ô Man.

Về phần những binh sĩ Man tộc bắn lén tên vào trại từ bốn phương tám hướng tập kích gây rối, đủ để bọn chúng cảm thấy hoảng loạn nhưng lại gần như không có biện pháp chống trả.

Công kích từ bên ngoài cũng thế mà thôi, vấn đề lớn là lương thực cho hơn ba vạn người, có sơn trại nào lại dự trữ quân lương nhiều như vậy?

Hơn nữa bọn chúng là trong thời điểm tấn công Hà Bạch trại vội vã trốn đến đây, gần như lương thảo mang không đủ được vài ngày, hiện giờ hoàn toàn dựa vào sự cung cấp từ trong trại. Vấn đề lương thảo căn bản không có cách giải quyết, lòng quân cũng tan ra.

Lúc trước y đã ở Diêu Châu chủ động rút lui một lần, sau này là mượn uy thế của viện binh triều đinh mới đánh về Diêu Châu, lúc này tấn công Hà Bạch trại đã lâu mà không thành, kết quả chỉ là nghe tin Diêu Châu thất thủ, Huân Kỳ đuổi theo, bèn trốn về trại lớn tổng bộ của mình.

Thế lưc của y vốn đã không bằng Bạch Man, cũng không bằng Ô Man, lần này y lại làm cho mọi người cảm giác hai bộ tộc Ô Bạch không thể chiến thắng, mà binh mã khốn đốn ở trại tổng bộ, bọn họ không biết Ô Man và Bạch Man có chia binh tấn công những sơn trại của bọn họ hay không, những chiến sĩ tấn công từ các sơn trại đến có nghĩ về người thân, lại làm sao có thể an tâm đánh giặc?

Vài ngày tấn công mạnh mẽ, trong trại có nhiều người thương vong, trong đó có nhiều là người thân của y, cho nên có nhiều đại chất tử, nhị biểu đệ thường chạy đến khóc con, khóc chồng, khóc đến nỗi Văn Hạo tâm trạng rối bời.

Những chuyện này cũng qua. Quan trọng là mấy vạn quân trong trại đều không phải là của y, trong đó ít nhất một phần là của Vân Hiên, Vân Hiên lúc trước dã tâm sôi sục, những quyết định của Văn Hạo chủ yếu là bị Vân Hiên dụ dỗ, hiện tại Vân Hiên lại là người đầu tiên thấy hối hận, liên tục thúc giục Văn Hạo cử người xuống núi nghị hòa.

-Phiền! Thật sự là phiền phức....!

Văn Hạo thở dài, đi đi lại lại trong hiên sảnh, sắc mặt u ám, tùy tùng tôi tớ đã bị y dọa đến mức chuồn thật xa, không có người nào dám tự ý vào tìm tai họa.

- Văn Đô đốc, sứ giả chúng ta cử đi đã trở về!

Một gốc cây cam đầy quả và lá đan xen rung lên một trận, Vân Hiên vội vã xông ra ngoài.

Xung quanh hiên sảnh đầy cây cối để thưởng lãm, Vân Hiên có đường không đi, lại lập tức xuyên qua đám cây luồn ra ngoài, có thể thấy tâm trạnh vội vã của y.

Văn Hạo ngẩng đầu, đã nhìn thấy tên quản gia tâm phúc mà y phái xuống núi đang vội vã theo con đường mòn trải đá vụn đi tới.

***

Hoàng Cảnh Dung từ sau khi đến sơn trại, ăn không ngon, ngủ không yên, đặc biệt làm y đau đớn thể xác đó là những của cải và mấy tiểu mỹ nhân nũng nịu mà y thu nạp được trên đường tất cả đều mất ở thành Diêu Châu, hiện giờ cũng không biết là tên khốn kiếp nào đang được hưởng thụ.

Lúc này người Ô Man và Bạch Man đã vây kín sơn trại, luôn miệng nói là phải lấy mạng của y, Hoàng Cảnh Dung sợ tới mức đứng ngồi không yên. Sáng sớm, y đột nhiên nghe nói Văn Hạo phái người xuống núi nghị hòa, đến giờ vẫn chưa có hồi âm, y trong lòng như lửa đốt, liền vội vã đến tìm Văn Hạo hỏi thăm tin tức.

Văn Hạo không bạc đãi y, từ lúc đến sơn trại vẫn tiếp đón y như là khách quý, y ở trong hậu viên của Văn Hạo gia, vòng qua hai con đường mòn, xuyên qua một vườn cây quả, mắt đã trông thấy hiên sảnh, chợt nghe thấy giọng hét lớn của Văn Hạo truyền đến từ sau vườn cây:
- Cái gì? Chuyện này không thể? Tuyệt đối không thể được!

Vàng Cảnh Dung vội bước nhẹ lại, lặng lẽ đến gần, đứng phía sau một tường cây, nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy rõ nội dung câu chuyện của Văn Hạo và Vân Hiên, Hoàng Cảnh Dung không khỏi cả kinh hồn bay phách lạc.

Dương Phàm tên tai họa đó đã ngăn cản quân viện trợ của tam châu đến cứu giúp sơn trại rồi.

Dương Phàm và Thứ sử Nâm Châu Trương Giản Chi cùng nhiều quan viên triều đình đã dâng tấu buộc tội y.

Huân Kỳ và Mạnh Chiết Trúc đã sai sứ giả đi Lạc Dương thỉnh tội với Thiên tử, tự mình trần thuật lí do tạo phản.

Huân Kỳ và Mạnh Chiết Trúc đã đề xuất điều kiện hòa giải, nhất định phải giao nộp thủ cấp của Hoàng Cảnh Dung, nếu không sẽ không thương lượng gì hết.

Từng câu từng chữ như những đợt sấm sét bổ vào lòng Hoàng Cảnh Dung, làm y hồn bay phách lạc, y nắm chặt vào một cây, tựa như bắt được một cây cỏ cứu mạng, gắt gao chống đỡ để thân mình không khuỵu xuống, hi vọng cuối cùng đặt trên Văn Hạo và Vân Hiên, nhưng câu chuyện đối thoại tiếp theo lại làm cho y kinh hãi.

- Không thể được! Ta sao có thể làm như vậy? Mời tất cả các thổ ty của Diêu Châu, công khai xin lỗi Huân Kỳ và Mạnh Chiết Trúc, chuyện này cũng cho qua, uy phong cũng chỉ là mất hết mà thôi. Dù sao kế kế hoạch thay vào đó thất bại, chúng ta cũng không thể huynh không ra huynh đệ không ra đệ với thổ ty lớn nhất Diêu Châu được, cũng không thể làm Đô đốc và Thứ sử được nữa, nên cúi đầu cũng không sao.

Nhưng mà, giao nộp đầu của Hoàng Cảnh Dung, điều này sao có thể? Nếu chúng ta giết Hoàng Cảnh Dung, giao ra đầu của y, chúng ta chính là kẻ bội nghĩa, bán rẻ bạn bè. Chúng ta không chỉ là mất mặt mà là mất nhân tính. Từ nay về sau, sẽ không có bộ lạc nào muốn liên minh với chúng ta nữa, chúng ta sẽ bị cô lập ở Diêu Châu!

Văn Hạo sắc mặt tái mét, nhăn nhúm vô cùng đáng sợ:
- Vân huynh, huynh là người thông minh, chẳng lẽ huynh không nhận ra chiêu này của lão tặc Huân Kỳ thâm hiểm đến mức nào? Nếu chúng ta làm như vậy, chúng ta ở Diêu Châu cũng không còn chỗ đứng nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui