Say Mộng Giang Sơn

Hiện tại, Vương thị Thái Nguyên vẫn còn chưa rực rỡ, là thời điểm tích tụ thực lực, bởi vậy con cháu Vương gia không muốn đối nghịch với quý tộc Quan Lũng, nhưng hiện tại, con cháu hai đại tập đoàn quý tộc đang tranh cãi kịch liệt, trận lũy rõ ràng. Nếu bọn họ không thể hiện lập trường của mình, không nói đến khó xây dựng tình cảm với thế gia Quan Lũng, trước mắt đã bị gạt khỏi tập đoàn sĩ tộc Sơn Đông rồi.

Bởi vậy, con cháu Vương gia như cưỡi lưng hổ, không thể không tỏ chút thái độ nào. Vương Tư Viễn nghĩ một lát, bèn nắm được điểm yếu, có thể làm khó dễ cho Dương Phàm đang nhàn hạ thản nhiên nhìn hai bên lôi chứng cứ ra tranh cãi.

Vương Tư Viễn cả giận nói:
- Dương Phàm, ngươi xảo ngôn lệnh sắc, bất quá cũng chỉ để che giấu mình không biết thi từ mà thôi. Một kẻ thô bỉ như vậy, Vương gia ta căn bản không thèm chú ý tới. Cãi cọ với ngươi cũng ngại làm mất thân phận nhà mình. Các vị nhân huynh, bỏ qua đi. Đâu cần phải vì một kẻ như vậy mà tổn thương hòa khí chứ.

Đột nhiên Dương Phàm có vẻ kinh ngạc hỏi:
- Ta nhớ không lầm, túc hạ là con cháu Vương thị Thái Nguyên đúng không?

Vương Tư Viễn lạnh lùng liếc hắn:
- Thì sao?

Dương Phàm mỉm cười:
- Cũng không có chuyện gì. Nguyên Trung thừa Ngự Sử Đài, nay là Huyện úy huyện Đồng Châu Lai Tuấn Thần là quan đồng liêu với Dương mỗ, cũng có chút quen thuộc. Dương mỗ chợt nhớ tới, Lai Tuấn Thần này là con rể của Vương gia ngươi, đã lâu không nghe ngóng được tin tức gì của y, hiện giờ tình hình Huyện úy thế nào? Vương huynh có thể cho biết chăng?

Vương Tư Viễn vừa nghe, da mặt lập tức tím tái lại, một chữ cũng không thốt được nên lời. Lai Tuấn Thần là ai? Chính là lưu manh nổi danh Kinh thành, là một kẻ thô bỉ không ai không biết. Mà sau khi kẻ này được lên làm quan, quen thói làm xằng làm bậy, tội ác chồng chất, xú danh nổi vương khắp thiên hạ.

Nhưng một người như vậy lại khiến cho Vương thị Thái Nguyên phải khép nép gả nữ nhân cho y. Lại nói, người con gái này của Vương gia chính là cô ruột của Vương Tư Viễn. Vương gia không làm gì được y, nhưng y lại nhờ tay Dương Phàm mà từ một Ngự Sử Trung thừa uy phong ngạo mạn bị đánh dạt tới Đồng Châu, làm Huyện úy một phương.

Bởi vì Lai Tuấn Thần vối là người Trường An, quá khứ của y thế nào, thế gia Trường An không ai không biết. Lại vì y vừa cưới vừa cướp con gái Vương thị Thái Nguyên, nên sĩ tộc Sơn Đông cũng không ai không biết y. Vương Tư Viễn vừa mới nói dứt một câu đầy chính nghĩa, khí phách, Dương Phàm đột nhiên lại hỏi đến Lai Tuấn Thần, không khác gì tát một bạt tai thật to vào giữa mặt huynh đệ Vương thị.

Dương Phàm khác với đám thế gia nuôi trong lồng vàng, bất kể là kiến thức lịch duyệt hay tính tình ý chí của y, xem biểu hiện từ trước tới nay, cũng đều trầm ổn chân thật vô cùng. Nhưng hôm nay hắn lại phóng đãng không kìm chế được, các danh môn nhìn hắn bất giác liên tưởng đến kẻ gây sự ở Phù Dung lầu trước kia, Lý Thái Công rất không hài lòng.

Theo như hiểu biết trước nay của lão, Dương Phàm cũng không phải một kẻ phóng đãng ngang ngạnh như vậy. Biểu hiện của người này, trước sau quả thực giống như hai người. Lý Mộ Bạch nhướn mày, không kìm nổi, hỏi:
- Dương Phàm này cũng rất điên.

Ninh Kha nhìn chúng thế gia con cháu Quan Lũng và Sơn Đông cãi nhau không ngớt, tranh luận kịch liệt, ầm ỹ náo nhiệt quấy thành một đống nát bét, cười khổ thở dài:
- Thái Công không xem ai vào mắt nên mới không thấy đám con cháu của ba nhà Thôi Trịnh Vương mới là điên đó chứ. Còn Nhị Lang, con cảm thấy….hắn rất biết gây họa!

Lý Mộ Bạch nheo mắt liếc Ninh Kha một cái, hừ lạnh. Nha đầu này xưa nay mắt cao hơn đầu, ngoài mẫu thân và huynh trưởng cùng mấy người bạn già này nàng còn hơi lộ ra chút khí thái thiếu nữ, còn lại, phần lớn vẫn điềm tĩnh như một nữ ni tĩnh tu nhiều năm. Tính nàng rất lạnh, muốn kéo nàng hoạt bát lên cũng không nổi, thật khó tin là nàng cũng có vài phần kính trọng Dương Phàm. Không biết Dương Phàm này có gì đặc biệt mà khiến cho nàng ưu ái như thế.

Tuy Lý Mỗ Bạch đã sống tới tám mươi tám tuổi, nhưng trên thế gian này có thật nhiều chuyện lão không thể hiểu rõ. Luận thân thế địa vị, so với Dương Phàm, Ninh Kha đã gặp không biết bao nhiêu người cao hơn hắn vài bậc. Luận tướng mạo khí chất, không cần tìm đâu xa, ngay hành lang trước mắt cũng đã có bốn năm người chẳng kém Dương Phàm. Thôi Thực kia mặt như quan ngọc, mắt như sao sáng, có vẻ còn anh tuấn hơn ba phần. Nhưng cái gọi là ánh mắt, căn bản chẳng có đạo lý nào có thể giảng.

Lý Mỗ Bạch gọi Lâm Tử Hùng, cúi đầu dặn vài câu, bèn quay sang nói với Ninh Kha:
- Nha đầu, nhìn đủ chưa? Chúng ta đi thôi!

- Ồ!

Ninh Kha mỉm cười liếc Dương Phàm một cái, bèn theo Lý Mộ Bạch thong thả rời đi. Người nhà Lý phủ theo sát sau lưng.

- Khụ! Các ngươi ở đây gào thét cái gì?

Mọi người vẫn đang cãi nhau ầm ỹ, đột nhiên bên ngoài vang lên một giọng nói uy nghiêm. Một nam tử độ tuổi trung tuần trong đám đông nhíu mày nhìn sang, khẽ “A” một tiếng, vội vàng tránh ra một bước, chắp tay nói:
- Lâm thúc!
Lâm thúc chính là Lâm Tử Hùng. Luận tuổi y mới quá ba mươi, nhưng một người không kém y bao nhiêu tuổi này lại tôn kính gọi y là Lâm thúc.

Người lên tiếng là con cháu Lý thị. Có điều y không phải con cháu Lý thị ở Lũng tây, mà là Lý thị ở Triệu Quận, tên Lý Thượng Ẩn, khi còn nhỏ vẫn sống tại huyện Vạn Niên ở Trường An. Người này hai mươi tuổi đậu Tiến sĩ, bổ hạ chủ bộ huyện Bì. Lần này, nhân đại thọ Lý lão thái gia, cố ý xin nghỉ phép đến chúc mừng.

Bên cạnh Lý Thượng Ẩn còn có Lý Chinh Hổ, Lý Tự Tài, Lý Tĩnh Vũ, đều là con cháu Lý thị ở Triệu Quận. Còn con cháu lý thị Lũng Tây ở đây không có. Đại thọ lão tổ tông nhà mình, ai nấy đều bận tối tăm mặt mũi, nào có ai rảnh rỗi. Cũng không phải Lý gia không có nô bộc tôi tớ, chỉ là lễ lớ như vậy, đám vãn bối vẫn muốn đích thân làm chút chuyện mới thể hiện sự hiếu kính.

Mấy người kia cũng thi lễ với Lâm Tử Hùng. Mặc dù bên cạnh không ai biết y, nhưng cũng hiểu thân phận người này không bình thường, bèn tránh ra nhường đường cho y. Lâm Tử Hùng nhìn sang đám tử đệ vẫn còn mặt đỏ tai hồng, nặng nề hừ một tiếng:
- Hôm nay là đại thọ lão thái gia Lý gia ta, các ngươi lại ở đây cãi vã không ngớt. Đây chính là cấp bậc lễ nghĩa, lịch thiệp nhã nhặn mà các ngươi nói đến?

Vương Tư Viễn biết người này hẳn là một nhân vật có vị trí lớn ở Lý gia, rất có địa vị, bèn cung kính biện hộ:
- Thưa trưởng bối, không phải vãn bối không biết cấp bậc lễ nghĩa, thực sự là Dương Phàm kia vô lễ. Thi từ đại đạo, vào miệng y nói lại..

Lâm Tử Hùng nhìn y bằng nửa con mắt, khinh thường ngắt lời:
- Thi từ đại đạo vốn là một trò chơi nung đúc tình cảm sâu đậm, tăng thêm nhã hứng. Ngoài ra chẳng có tác dụng cái rắm gì! Lâm mỗ này nửa đời đã làm được rất nhiều đại sự cho lão thái công, không có việc gì là dựa vào chi hồ giả dã mấy thứ thi từ chó má mà làm được!

Nháy mắt khuôn mặt Vương Tư Viễn ửng lên, vừa định lý luận một chút, Lâm Tử Hùng chỉ Dương Phàm nói tiếp:
- Luận tuổi, Dương Lang trung còn nhỏ hơn rất nhiều người trong số các ngươi ở đây, nhưng hiện giờ hắn đã là Hình bộ Lang trung, mệnh quan ngũ phẩm triều đình. Bọn ngươi đều được phong quan ấm bổ, còn sớm hơn hắn, hiện giờ có mấy người được làm quan lớn hơn hắn?

- Chúng ta…

- Tiền đề trên con đường làm quan hắn không bằng người, lại nói đến công lao sự nghiệp! Mấy năm trước, Mặc Xuyết huy động một trăm ngàn tinh binh Đột Quyết tập kích phòng thủ Minh Uy của ta, vẫn là Dương Lang trung bày mưu nghĩ kế, khéo léo tài tình, đầu tiên cứu được năm ngàn chiến sĩ Phi Hồ Khẩu, lại đánh lui một trăm ngàn đại quân Đột Quyết. Khi đó các ngươi đang làm gì? Cho các ngươi lên chiến trường, quạt lông khăn chít ngâm vài câu thơ, có thể lập được công lao sự nghiệp như vậy sao?

- Chúng ta…

- Một ban ác quan Ngự Sử Đài hoành hành Nam cương, kích khởi dân biến, Dương Lang trung trảm ác quan, tức dân oán, minh thưởng phạt, giảng hòa nhiều thế lực, thổ man Man Châu, Diêu Ngoại, Phan Châu kiệt ngạo bất tuân không chịu thuần phụt lại rất vui lòng phục tùng, lúc này mới hành quân lặng lẽ xin hàng với triều đình. Gọi ngươi đi cho ngươi bốc phét một phen, có thể không?

Tất cả loạn thế gia tử đều không nói. Gia chủ các đại thế gia tập trung cả ở Trường An cũng chính là vì việc Nam cương.

Việc ở Nam cương được các đại thế phiệt coi là cơ hội quan trọng để thay đổi thế lực địch ta trong triều, mà cơ hội này là do Dương Phàm tạo ra. Nếu việc này dễ, các đại thế phiệt đã sớm đi làm, còn phải ngồi đó mà chờ tới hôm nay mừng rỡ như nhặt được chí bảo sao? Hạ thấp việc này, không phải thừa nhận các đại thế gia vô năng sao?

Lâm Tử Hùng lạnh lùng nhìn họ một lượt:
- Dương Lang trung đã lập nhiều công lao vì xã tắc, không chỉ có chừng đó. Chẳng qua vì một số việc cơ mật không thể để cho các ngươi biết. Ta chỉ có thể nói cho các ngươi hay, công lao Dương Lang trung đã lập nên không thua gì Tô Tần Trương Nghi ngang dọc, là công mở mang bờ cõi, là công lao có liên quan tới vận mệnh quốc gia hưng suy!

Cả hành lang lặng ngắt nă tờ. Lâm Tử Hùng hạ giọng, chắp tay với Dương Phàm:
- Đám trẻ con vô tri, mạo phạm Lang trung, xin thứ tội!

Dương Phàm lắc đầu cười:
- Lòng dạ Dương mỗ không hẹp hòi như vậy, nói gì đến đắc tội.

Dương Phàm tới trước mặt Thôi Thực, chắp tay vái chào, Thôi Thực không hiểu ý cũng vội chắp tay đáp lễ. Dương Phàm nói:
- Ngâm thơ làm phú vốn là chuyện nhã nhặn. Nếu các vị có lời mời nhã nhặn, thì ngay từ đầu cũng không có gì không ổn.

Dương Phàm trước ngạo sau cung, Thôi Thực lúng ta lúng túng không biết nên ứng đối thế nào.

Hắn lại cười tiếp:
- Tuy nhiên, mượn việc phong nhã che giấu mục đích xấu xa thì vô cùng đáng ghét. Nếu đã muốn dùng được thủ đoạn với ta, lại theo một phương pháp tiểu nhân một cách văn nhã như thế, thì cũng chẳng khác nào nghịch bùn với một đứa trẻ. Đại nhân có muốn chơi cùng nó, nhưng lại không có hứng thú, vì sao còn phải hồ hởi chơi với nó? Ngươi nói sao?

Ngâm thơ làm phú, tỏng miệng hắn chỉ là tiểu đạo, hơn nữa còn thành trò trẻ con nghịch bùn. Vừa dứt lời, toàn trường ồ lên, chỉ có điều, có một đại gia như Lâm Tử Hùng không hiểu chuyện, cố tình nói ra thân phận hắn, mọi người không dám lỗ mãng.

Lâm Tử Hùng thấy Dương Phàm được lý vẫn không buông tha, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Gã đã vỗ ngực cam đoan với Lý Thái công, nói rằng Dương Phàm này tính tình điềm đạm, chắc chắn, làm việc lão luyện, có phong độ của một đại tướng, có thể phó thác trọng trách. Kết quả, từ kẻ gây sự trên Phù Dung lầu mấy ngày hôm trước, cho đến một kẻ kiêu ngạo ngông cuồng tự đại hôm nay, quả thực dường như Dương Phàm đã thay đổi.

Lâm Tử Hùng sợ hắn tiếp tục khoe uy phong, vội nói:
- Dương Lang trung, lão thái công muốn mời ngài vào hậu trạch gặp!

Dương Phàm nghe vậy cười hì hì nhìn cả đoàn người đứng im như đá, bái chào đủ cấp bậc lễ nghĩa, mới rời khỏi. Một lúc sau, Vi thị Kinh Triệu, Bùi thị Hà Đông, Liễu thị Hà Đông, Tiết thị Hà Đông, Dương thị Hoằng Nông, Đỗ thị Kinh Triệu, Tiêu thị Lan Lăng đều chắp tay đáp lễ, thật đúng là một trò đùa của hắn.

Sau khi rời đi, Lâm Tử Hùng mới thấp giọng hỏi:
- Dương huynh, những chuyện gần đây quả thực không giống phong cách của ngươi…

Dương Phàm mỉm cười:
- Túc hạ trách mắng một phen, đám con cháu quý tộc đều câm như hến, chỉ có chắp tay mà nghe. Hắc. Uy phong như vậy cũng không giống với đại nhân vật Lâm Tử Hùng trong miêu lầu hôm đó.

Lâm Tử Hùng không nói gì, đành cười khổ.

Dương Phàm vừa đi, mọi người đều rào lên bàn bạc. Có người tán thưởng uy phong hống hách của hắn. Có người ngông cuồng tự đại trào phúng hắn. Có người sùng bái hắn đã khinh thi đám con cháu quý tộc Sơn Đông. Có người sung sướng khi người gặp họa khi hắn đã đắc tội với nhiều hào môn con cháu như vậy.

Nhưng bất kể thế nào, sau hôm nay, xem như thế gia Quan Lũng và sĩ tộc Sơn Đông đều nhớ kỹ cái tên Dương Phàm này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui