Say Mộng Giang Sơn

Miệng vết thương của Dương Phàm không lớn, chỉ có điều máu chảy hơi nhiều, quần áo bị ướt đỏ một mảnh.

Tuy rằng ánh nến hồng quang chiếu vào mặt hắn nhưng sắc mặt của hắn vẫn trắng bệch như tờ giấy.

A Nô giúp hắn xử lý miệng vết thương, thoa loại thuốc tốt nhất, lại dùng bạch điệp vải bố từng lớp từng lớp quấn cẩn thận, lại nhìn ngực hắn miệng xanh tím ứ đọng máu nhưng lại không biết làm sao.

Ngực của Dương Phàm bị bốn ngón tay của Lục Bá Ngôn đè nặng xuống, hiện tại lồng ngực hắn có bốn mụn nhọt sưng lên cao cao, mơ mơ hồ hồ nối lại thành một mảnh, xuất hiện màu xanh tím, khiến người khác sợ hãi.

Dương Phàm khinh khẽ vuốt vỗ ngực, nói với nàng:
- Không cần lo lắng xương ngực chưa gãy, điều trị một chút là được.

A Nô nhẹ nhàng rủ hàng mi chỉnh tế mịn màng của mình xuống, cúi đầu “Ừ” một tiếng.

Dương Phàm thở dài từ trên đầu lấy cái nón bằng da xuống, sau một hồi lâu đặt chiếc mũ bằng da hổ trong tay, lực chưởng trên lưng nổi gân xanh. Thân thể mềm mại của a Nô khẽ run lên, hai tay nhẹ nhàng đặt lên bàn tay hắn, thấp giọng nói:
- Ngươi… không cần lo lắng quá, Tiểu Man không sao…

Dương Phàm không nói gì, hiện tại hắn chỉ thầm nghĩ sẽ tìm được hang ổ của Khương công tử để cứu Tiểu Man trở về, cứu cốt nhục của hắn về, trong lòng kích động từng đợt đánh vào thân thể hắn, nhưng lý trí lại mách bảo với hắn rằng phải cố gắng giữ bình tĩnh, tuyệt đối không thể xử lý theo cảm tính, hắn không biết nên làm thế nào cho phải.

Trước kia chuyện lớn cỡ nào hắn cũng không có hoảng loạn như thế cho dù thân hãm tuyệt cảnh, nhưng lúc này đây thì khác bởi vì hắn coi trọng tính mạng của thê tử và con hắn hơn cả mạng mình. Hắn không biết Tiểu Man sẽ có cảnh ngộ gì, không biết lúc chuyển dạ nàng có bị tổn thương gì không.

Hắn đưa Tiểu Man đến Trường An chính là vì muốn tránh Khương công tử, nhưng nghìn tính vạn tính là không ngờ đã đưa thê nhi đến ma trảo của đối phương, nghĩ tới đây lòng hắn như bị dao cắt.

A Nô ngồi xổm xuống trước đầu gối của hắn, bỗng nhiên sốngmũi cay cay, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống mu bàn tay của Dương Phàm làm hắn cảm thấy ấm áp, cúi đầu thì thấy không biết từ lúc nào nước mắt của a Nô đang chảy ròng ròng, từng đợt lệ nóng dừng trên tay của hắn. Dương Phàm nhẹ nhàng kéo nàng xuống ngồi bên cạnh mình, thấp giọng nói:
- Nàng làm sao thế?

A Nô cúi đầu không dám nhìn hắn chỉ có điều ngấn nước mắt khóc thút thít nói:
- Rất xin lỗi, là ta đã làm liên luỵ tới Tiểu Man, đây đều là lỗi của ta.

Dương Phàm lắc đầu cười khổ nói:
- Đừng có ngu ngốc như thế, lúc họ tới không biết nàng còn sống, bọn họ chính là vì ta mà tới, nàng không cần ôm chuyện đó vào người mình.

A Nô nức nở nói:
- Ta biết nhưng nếu ngươi không vì ta đối địch với Khương công tử, y sẽ không…

Dương Phàm nói:
- Không liên quan đến nàng, ta cùng với hắn đạo bất đồng. Có thể thành đạo chỉ có một, chúng ta đều nghĩ mình đúng thì tất nhiên sẽ trở thành kẻ địch. Lúc ta quyết tâm ở cùng với Thẩm Mộc Đồng Đồ thì chắc chắn sẽ đối địch với Khương công tử!

- Cho dù trước đây ta không có quen biết nàng thì chuyện đêm nay vẫn sẽ phát sinh, đêm nay nếu không có nàng ở cạnh ta, cũng bởi vì nàng mà ta chết đi sống lại, chỉ trong chốc lát đã khiến cho bốn tên thích khách kia giật mình ngạc nhiên, nói không chừng đã chết dưới tay bốn người họ rồi!

Dương Phàm lau nước mắt cho nàng dịu dàng nói:
- Trong lòng ta, Tiểu Man và đứa bé là người thân yêu nhất của ta, ta có thể vì họ mà mất đi tính mạng, nàng cũng vậy!

A Nô ôm chặt hắn nước mắt ồ ạt tuôn ra nhưng trong lòng đã thấy nhẽ nhõm hơn nhiều. Nàng khóc một hồi lâu khiến cho nước mắt thấm ướt đôi bả vai của Dương Phàm rồi mới buông Dương Phàm ra, cúi đầu nói:
- Thuở nhỏ ta đã theo bên cạnh y nên rất hiểu tính cách của y, y luôn cao ngạo bắt thê nữ của y chấp pháp, thật sự là trái với quy tắc làm người của y…

A Nô nói tới đây sợ Dương Phàm hiểu lầm, lại khẩn trương giải thích:
- Ta không phải thay y biện minh chẳng qua là cảm thấy.. Bắt Tiểu Man rất có thể không phải là chủ ý của hắn mà là chủ trương sau khi hành động của Thiên Đại Tứ Sát bị thất bại, nếu như thế thì khả năng Tiểu Man bị tổn thương không lớn.

Dương Phàm trầm mặc một lát chậm rãi nói:
- Nàng sai rồi! Nếu Tiểu Man bị bắt không phải do y bày mưu đặt kế thì ta mới cảm thấy lo lắng!

- Ừ?
A Nô kinh ngạc mở tròn con ngươi, trong mắt ngấn lệ.

Dương Phàm nói:
- Nếu ám sát thất bại thì việc bắt người về là chủ ý của y, như thế tiếp theo hắn sẽ có hành động,mặc kệ hắn muốn làm gì chúng ta luôn luôn có thể đàm phán. Chỉ sợ y cao ngạo đến chết cũng không sợ, vậy thì…
Dương Phàm nói tới đây, giọng nói lộ ra sự sợ hãi.

A Nô nắm chặt bàn tay to của hắn, tay Dương Phàm lạnh ngắt, a Nô lắp bắp nói:
- Không sao đâu, nếu không phải chủ ý của y, nói không chừng… nói không chừng y sẽ chủ động thả Tiểu Man về, y sẽ không để cho chuyện bỉ ổi này làm ô uế thanh danh của y.

Dương Phàm lạnh lùng lắc đầu:
- Người ở bên cạnh y không cần thiết phải hiểu rõ y. Giống như y thiên chi kiêu tử cao cao tại thượng, nghĩ cần là lấy, vô hướng vô lợi, cho nên y mới nói đến phong độ trọng thanh danh. Nhưng khi y bại trong tay của Thẩm Mộc, giống như lúc một con chó nhà có tang chạy ra thành Trường An, y đã đem tôn nghiêm của mình dẫm nát ở dưới chân rồi.

Một công tử bột ăn ngon mặc đẹp, thức ăn hơi kém chút cũng khó có thể nuốt, nhưng khi y đã đói bụng một hồi lâu để xem y còn có thể bắt bẻ được không? Người giống y chắc chắn không thể tham của ăn xin, nhưng nếu y sắp chết đói sẽ không bỏ qua cơ hội của ăn xin?

- Cho dù y thà rằng dù chết cũng sẽ duy trì tôn nghiêm, nhưng nếu y rơi vào tình trạng đói đến hấp hối, muốn duy trì sự sống y có thể giẫm lên tôn nghiêm của mình mà kiếm miếng ăn? Một con đường cực kỳ bại hoại đối với quý công tử, sẽ không cao thượng hơn so với một kẻ lưu manh!

A Nô lo lắng:
- Vậy phải làm sao bây giờ?

Hai má Dương Phàm co quắp vài cái, ánh mắt vô cùng lo lắng hiện lên một thần thái sát khí mãnh liệt:
- Đợi.. Đợi đến bình minh! Ta chỉ đợi đến bình minh!

*****

Sân nhà Lư gia, đang là đêm khuya, trong phòng lại có ngọn đèn dầu sáng như ban ngày, hơn mười ngọn nến lớn được làm bằng mỡ bò, chiếu sáng một gian phòng.

Khương công tử trần trụi hai chân, mặc cái áo ngủ rộng thùng thình nhưng không nhiễm một hạt bụi, đi tới đi lui trên cái sán nhà bóng loáng như gương.

Trong Thiên Địa Tứ Sát có lão già béo lùn Vưu Hạo Dương ngồi chồm hỗm ngay chỗ hàng rào, cúi đầu không nói.

Trên mặt Khương công tử hiện lên vẻ tức giận, vội đi vài vòng rồi đột nhiên đứng lại, quát Vưu Hạo Dương:
- Khốn khiếp! Ngươi bắt người nhà của hắn tới làm gì, chẳng lẽ bổn công tử đổi nghề bắt cóc người khác làm con tin để tống tiền hại dân hại nước sao?

Vưu Hạo Dương hồi bẩm nói:
- Công tử, tiểu nhân nghĩ rằng…, nếu không giết được chắc chắn hắn sẽ đề phòng, chúng ta muốn xuống tay sẽ rất khó khăn, hiện giờ bắt vợ hắn thì hắn làm sao không ngoan ngoãn mà mò tới đây!
Vưu Hạo Dương nói đến đây rất đắc ý, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.

- Ngươi… ngươi…

Khương công tử giận đến không kìm chế được, ngón tay run rẩy chỉ về hướng Vưu Hạo Dương nói:
- Ngươi… ngươi…
Nửa ngày trời, xoay người ngồi bệch xuống, tức giận nói:
- Ngươi hãy kể lại tỉ mỉ tình hình cho ta nghe!

- Vâng! Tiểu nhân đuổi tới Công Tôn phủ…, a!

Đột nhiên Vưu Hạo Dương kinh sợ kêu lên một tiếng nói:
- Mới vừa rồi công tử thúc giục hỏi lai lịch của người phụ nữ mang thai kia, tiểu nhân lo bẩm báo mà quên một chuyện đại sự chưa nói, công tử chắc ngươi biết a Nô cô nương vẫn còn sống!

- Cái gì?

Khương công tử ngạc nhiên thò mạnh nửa người ra sau để tìm hiểu, thất kinh nói:
- Ngươi nói ai còn sống? A Nô?

Vưu Hạo Dương gật đầu liên tục không ngừng:
- Vâng! Lúc đó tiểu nhân cũng rất ngạc nhiên, không ngờ a Nô cô nương không chết ở Hoa Sơn, ngược lại còn đi cùng Dương Phàm, nếu không có a Nô cô nương giúp đỡ cho Dương Phàm thì tiểu nhân cũng sẽ không lỡ tay…

- Khoan đã!

Đột nhiên Khương công tử cắt đứt lời nói của gã, sắc mặt trở nên âm trầm:
- Các ngươi có bị hắn phát hiện thân phận?

Vưu Hạo Dương hổ thẹn cúi đầu nói:
- Vâng! Bởi vì những người gặp qua chúng ta đều đã bị giết. Người không có làm chung gặp qua chúng ta cũng không biết là ai, cho nên… chúng ta đi vẫn là không che giấu tướng mạo, ai những người bên cạnh Dương Phàm lại có người biết được thân phận của chúng ta…

Khương công tử đặt mông ngồi xuống, cái sống lưng cao ngất từ trước tới giờ dường như bị một toà nhà lớn đè nặng, không tự chủ được cong xuống:
- Tại sao lại có thể làm như thế, sao sự việc lại phát triển đến nước này? Vì sao!

Vưu Hạo Dương ngạc nhiên nhìn bộ dạng phẫn uất của Khương công tử, không hiểu chỉ là việc bại lộ thân phận, có cái gì tốt hiếm có đâu. Gã chỉ là một sát thủ có võ công cao cường, loại việc giết người này gã rất lành nghề, còn việc âm mưu tính kế gã không rành, căn bản trong khoảng thời gian ngắn gã không thể suy nghĩ ra điều lợi hại trong đó.

Nếu Dương Phàm chỉ là đơn thuần là một quan viên, hắn sẽ hiểu được phiền toái khi bị bại lộ thân phận, bởi vì có thể dẫn đến việc bị quan phủ truy nã và đuổi bắt, nhưng Dương Phàm không phải.

Giống như năm đó hắn đã lỡ bị bại lộ thân phận, gia quyến đều rơi vào tay quan phủ, hắn phải dùng số tiền lớn để mua chuộc hai đội trưởng nhà lao để có thể cướp gia quyến ra ngoài. Hắn xông thẳng vào nhà tù giết người rồi cướp gia quyến đi, một đội trưởng làm nội ứng trong nhà lao mắt thấy hỗn loạn, nhân cơ hội người đội trưởng nhà lao kia không có chuẩn bị liền cho một đao xuống, tính độc chiếm mọi của cải. May mà người đội trưởng nhà lao kia đại nạn không chết nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn, căn bản không thể để lộ chuyện này ra ngoài để Tôn lão gia ở huyện làm chủ.

Hiện giờ Dương Phàm mới ra nông nỗi như thế, nếu hắn không dám vận dụng lực lượng của quan phủ, cho dù hắn biết công tử phái người giết hắn thì sợ cái gì? Vưu Hạo Dương căn bản không hiểu rõ điều công tử đang lo lắng, đành phải nháy mắt con ngươi và chờ công tử giải thích. Khương công tử không giải thích, y ngồi xuống mặt đất lặng lẽ suy nghĩ một hồi lâu, bỗng nhiên cười ha hả.

Vưu Hạo Dương liếm liếm môi kinh ngạc hỏi:
- Công tử, chuyện này… có gì không ổn?

Khương công tử từ nhẹ nhàng cất tiếng cười to, y ngửa mặt lên trời cười to một lúc lâu mới khoát tay áo của Vưu Hạo Dương, hung tợn mắng:
- Cút!

Ánh mắt Vưu Hạo Dương có vẻ khuất nhục nhưng không dám nói thêm điều gì, đành phải khấu đầu thi lễ đứng dậy đẩy hàng rào cửa rồi bước ra ngoài. Sắc mặt Khương công tử trầm xuống, ánh mắt xẹt qua tia linh hoạt cùng với sát khí sắc bén, hung hăng làm một động tác cắt cổ.

Hai thị vệ mặc đồ trắng vốn thẳng tắp đứng đợi ở hàng rào cửa, mặt không có chút thay đổi, giống như đang đào tượng chôn chung với người chết. Khương công tử vừa mới ra hiệu hai người liền cùng nhau triển khai, đột nhiên một người giơ tay, gập đầu ngón tay đếm chụp mũ hướng về cái cổ vừa béo vừa ngắn của Vưu Hạo Dương.

Vưu Hạo Dương đang cúi đầu mang giày nên không có phòng bị, cổ bị khống chế nên ra sức hướng về phía trước, Vưu Hạo Dương không tự chủ được ngẩng đầu lên, một người khác chưởng mạnh một đao gọt lên cổ họng của gã.

“Két” một tiếng, xương cổ của Vưu Hạo Dương hoàn toàn bị đánh nát, cặp mắt của gã lồi ra, miệng rung “khanh khách”, gã nghĩ phải cố gắng nghiêng đầu đi, nhưng cái tay khống chế cái cổ của gã giống như một cái ưng chảo bắt thỏ, đầu của gã làm sao có thể di chuyển.

Lúc này người thị vệ áo trắng đầy lực lưỡng kia chậm rãi giơ cánh tay lên, nắm ngón tay to đặt lên đỉnh đầu gã, “két còi” một tiếng, Vưu Hạo Dương nghiêng đầu xuống mặt đất nhưng thân thể của gã không nhúc nhích được, chỉ có điều đầu giống như cái trục xoay thẳng nhìn Khương công tử.

Gã muốn biết tại sao công tử lại giết gã, cuối cùng là vì sao! Nhưng gã chỉ thấy cái bóng lưng dài tịch liêu, bóng dáng cô quạnh kia ngửa mặt lên nhìn trời, thấp giọng nỉ non:
- Thử thiên chi vong ngã, phi chiến chi tội đấy!

(Đây là trời bỏ ta, chứ không phải lỗi tại ta đánh không giỏi)

Chờ đợi sáng sớm, sáng sớm đã lên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui