Say Mộng Giang Sơn

Tiểu Man ôm đứa con đang yên tĩnh vào lòng áp sát vào ngực một chút, cảnh giác hỏi:
- Muốn bàn chuyện gì?

Sát vào ngực, tiếng trái tim đập của mẫu thân càng rõ ràng hơn, nghe giống hệt như lúc nó vẫn còn đang trong bụng mẹ, tuy nhịp tim đập của mẫu thân bây giờ có chút dồn dập, nhưng đứa bé vẫn có thể phân biệt được rõ ràng.

Nó nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt cằm mẫu thân, cái mồm chúm chím trong suốt trắng mịn khẽ động đậy, cố gắng mấp máy ra một cái bong bóng. Vốn dĩ, lúc này phụ mẫu của nó và song thân phụ mẫu hai bên đều bao quanh nó, cười vui vì những động tác đáng yêu của trẻ con.

Nhưng hiện giờ bên cạnh chỉ có mẫu thân của nó, ngay cả mẫu thân của nó cũng không chú ý tới những động tác đáng yêu này của nó, nàng còn đang ôm chặt bảo bối của mình, cảnh giác nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt này, giống như là nhìn một tên cường đạo hung tàn.

Khương công tử bất đắc dĩ cười một chút, trong ánh mắt của Tiểu Man, y giống như là một tên cường đạo giết người cướp của, nhưng y không phải, y là một công tử Thế gia kế thừa của Thế gia thiên niên, còn thanh cao hơn cả Hoàng thất, còn cả sự tôn quý, y luôn luôn quan sát thế nhân theo một góc độ cao, từ trước tới giờ cũng không từng nghĩ sẽ bị người ta nhìn mình một cách không ra gì như vậy.

Y tận lực dùng giọng nói với âm điệu không màng danh lợi cao nhã để nói:
- Bắt cô tới, không phải là chủ ý của ta. Nhưng cô đã rơi vào tay ta rồi, ta cũng không để cô quay về, chồng của cô đang không biết tự lượng sức mình mà muốn đối nghịch với bổn công tử, bổn công tử không muốn để hắn hoặc là người nào khác cho rằng ta sợ hắn.

Khương công tử dừng lại một lát, không đợi Tiểu Man trả lời, lại thay đổi chủ đề một cách nhanh chóng:
- Cô ở đây, đặc biệt là bào thai mười tháng của cô, sắp tới kỳ sinh nở, sự mất tích của cô nhất định khiến tướng công của cô rất lo lắng. Cho nên, cô có thể viết một bức thư. Nói với hắn là cô an toàn, sau đó… bổn công tử có thể nói chuyện với hắn một cách bình tĩnh.

Tiểu Man chăm chú nhìn y, chăm chú nhìn lúc lâu, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút, cười nói:
- Ta nghe lang quân từng nhắc tới ngươi, thân thế của ngươi, địa vị của ngươi, quyền lực của ngươi, tất cả mọi thức đều không phải là thứ mà lang quân ta có thể sánh bằng, nhưng… bây giờ ngươi rất sợ lang quân ta, phải không?

Khóe môi Tiểu Man hơi nhếch lên. Khóe môi Khương công tử lại trĩu xuống, y dường như nghe thấy một sự chê cười buồn cười nhất.

Khương công tử “cười” một tiếng, khinh thường bĩu môi:
- Dương Phàm? Hắn cũng xứng sao! Ta chỉ là có chút việc muốn bàn bạc với hắn. Không muốn bị người khác làm phiền, có một bức thư viết tay của cô, có thể khiến hắn an tâm lại, bình tĩnh thương lượng việc với ta, ngoài ra không có tác dụng gì khác.

Khương công tử không thừa nhận sự kiêng kị của y đối với Dương Phàm hiện giờ. Đâu sợ y biết rõ tên Vưu Hạo Dương ngu xuẩn tự cho là thông minh kia gây ra sai lầm lớn cỡ nào, khiến y rơi vào thế bị động tuyệt đối, hôm nay y sẽ tiếp nhận sự áp lực nhiều mặt lớn thế này, nhưng y không thừa nhận bản lĩnh của Dương Phàm.

Thế giới này là thế giới của người phàm, không có sự tồn tại của siêu nhân, không ai có thể dựa vào thực lực của mình có thể hô mưa gọi gió, khống chế thiên hạ, Kể cả là nữ hoàng Võ Tắc Thiên hay là những thiên niên thế gia thất tông ngũ tính kia, bọn họ có thể muốn làm gì thì làm, là vì họ có thể dựa vào lợi ích chung để khống chế rất nhiều người và các nhiều thế mạnh phục vụ cho hắn.

Khương công tử cũng như vậy. Nếu y nắm trong tay tài lực, vật lực, nhân lực, y có thể giống như là một con chim phượng hoàng bị nhổ sạch lông, cũng không mạnh bằng một con gà, nhưng trước mặt Dương Phàm, y từ chối thừa nhận sức mạnh hiện có là bị ảnh hưởng bởi Dương Phàm là thuộc về năng lực của Dương Phàm.

Sắc mặt của Tiểu Man còn rất tiều tụy, bờ môi bị giảm đi ít huyết sắc, nhưng nụ cười của nàng lại càng ngày càng ngọt. Ai không thích người đàn ông của mình là một người đàn ông giỏi giang? Nàng nhìn ra, với sự cao ngạo của Khương công tử, đổi lại là trước kia, thậm chí còn không buồn phân trần với những lời nói của nàng.

Phỉ báng tùy cô, ta chính là ta, người nào sẽ ủng hộ cần một con kiến thừa nhận sự cao lớn của hắn?

Nhưng bây giờ Khương công tử chẳng những đang giải thích với nàng, hơn nữa, trong phong độ không chê vào đâu được kia dần lộ ra một sự chật vật.

Nàng mỉm cười lắc đầu, nói:
- Ngươi rất cao ngạo, cho nên ngươi không muốn thừa nhận người không từng bị ngươi coi ra gì, hiện giờ, ngươi chỉ có thể ngẩng đầu nói chuyện với hắn! Cho nên, những việc ngươi rõ ràng làm là rất ti tiện, lại cố gắng nghĩ muốn giữ gìn phong độ tao nhã của ngươi, ngươi biết không, đủ loại như vậy, để ngươi nói chuyện, làm việc đều trở nên rất không tự nhiên, rất đáng cười.

- Nói bậy!

Khương công tử không thể tiếp tục ngọt ngào nữa, ra vẻ khinh thường, y bắt đầu phản bác, giọng điệu kịch liệt:
- Sự hưng diệt của thế cục Nam cương, là việc hắn có thể đoán được sao? Tất cả những việc ngày hôm nay, một nửa được quyết do thiên ý, một nửa được quyết do Hoàng đế, y chỉ là đần độn bị lôi vào vị trí then chốt như vậy, vừa khéo trở thành một nhân vật quan trọng. Cho dù như vậy, sự sinh tử của hắn, ta vẫn có thể nắm trong tay.

Tiểu Man cắt ngang lời nói khoe khoang của y, lạnh lùng nói:
- Cái gọi là nắm giữ, chính là giống như cường đạo vung đao? Chẳng sợ ngươi còn có chút biện pháp gì có thể làm gì được lang quân của ta, cũng sẽ không dùng cách như vậy! Khương công tử, ngươi chỉ là một người chưa từng gặp qua một sự suy sụp và đau khổ thực sự, mắt cao hơn đầu, tự cao tự đại mà thôi, ngoài ra, ngươi chẳng phải là gì cả.

Nàng ngóc đầu lên, kiêu ngạo mà kiên định nói:
- Lang quân nhất định sẽ tới cứu ta, nhưng ta không muốn trói buộc chân tay của chàng, để chàng mặc ngươi xâm hại, nếu như vậy đổi lấy lại sự an toàn của ta và con ta, cho dù chúng ta có thể sống rời khỏi đây, ta còn có thể sót lại những gì? Ta không phải người đàn bà thông minh, nhưng ta biết ngươi sợ gì, ngươi lo lắng gì, ta làm gì cũng đúng, cho nên, ta sẽ không viết gì cả, ta chỉ đợi ở đây, đợi chàng tới.

Khương công tử trừng con mắt hung dữ lên nhìn nàng, nhưng Tiểu Man đã không nhìn hắn nữa, nàng cúi đầu xuống, nhìn đứa trẻ đang ngủ say trong lòng, hôn vào hai cái má non nớt của nó, cười một cách ngọt ngào và thỏa mãn, nhẹ nhàng nói:
- Bảo bối ngoan, cha con sẽ nhanh tới cứu con thôi, khi nhìn thấy con, cha con không biết sẽ vui mừng cỡ nào.

Một tia sáng ngoài cửa nhà giam, một thị vệ nhanh chóng bước vào, ghé vào tai Khương công tử thầm thì câu gì đó, hơi thở phả lên mặt Khương công tử, Khương công tử lập tức né đi, y không nghe thấy thị vệ kia nói gì nữa, lập tức lấy khăn tay màu trắng chà sát vào lỗ tai và gương mặt mình, giống như vừa có người nhổ nước bọt lên mặt hắn.

Cố gắng lau mặt, ngay cả da cũng đỏ ửng lên, y mới cau mày, chán ghét nói:
- Ngươi nói gì?

Thị vệ nâng cao giọng, nói:
- Huỳnh Dương Trịnh thị, Trịnh Vũ công tử, tới phủ hỏi thăm.

Khương công tử trừng mắt, chất vấn nói:
- Lư phủ đã “ trống” rồi, thăm hỏi ai?

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※

- Mở cửa ra, mở cửa ra! Trịnh Vũ ta tới Lư gia của các ngươi, xa giá còn phải đợi ở bên ngoài sao? Thật là kỳ cục! Khi thế huynh ở phủ, còn không phô trương như vậy, mấy nô tài các ngươi, lúc nào lại to gan như vậy?

Trịnh Vũ dẫn mấy tên nô tài thản nhiên đi vào Lư phủ, vung tay múa chân làm cho bọn họ mở cửa trái ra.

Phủ đệ này là tài sản riêng của một vị tộc huynh của Khương công tử, bởi vì cả gia tộc đã rút về Phạm Dương. Ở đây chỉ còn lại có mười mấy nô bộc chăm sóc và một quản sự. Chủ nhân căn bản không ở trong phủ, hơn nữa là cả nhà rời đi, phải qua ba năm mới có thể trở về, Trịnh Vũ căn bản không có lý gì tới thăm, nhưng gã lại tới rồi.

Quản gia của Lư gia vẻ mặt đau khổ nói:
- Trịnh công tử, a lang nhà tôi mang theo gia quyến hồi hương rồi, lần này đi phải hai ba năm mới có thể trở về.

- Ta biết!

Trịnh Vũ hưng phấn nói:
- Bổn công tử hôm nay tới, không phải tới thăm Lư thế huynh.

- Vậy công tử là…

- Bổn công tử muốn yến khách, lão thái gia lại ngại ầm ĩ, e bị lão nhân gia mắng, đánh tìm nơi khác. Lư thế huynh có tòa nhà yên tĩnh mà rộng rãi, vừa lúc ta cần dùng, tạm thời mượn dùng, không sao chứ? Dựa vào giao tình giữa ta và Lư thế huynh, dựa vào giao tình giữa hai nhà Lư Trịnh, tin rằng Lư thế huynh ở phủ cũng sẽ không từ chối, khó không thành lão nô này nhà ngươi mới còn phải nhanh hỏi ý Lư thế huynh mới được?

Lão quản gia nghe mà trợn mắt há hốc mồm, sau đó lão liền phát hiện ra cửa nách bên ngoài bị mở, và ập vào một loạt xe ngựa, những ca kỹ vũ nữ ăn mặc trang điểm xinh đẹp trên xe bước xuống, y phục rực rỡ, xem ra lập tức muốn hát tuồng ở đây.

Cùng lúc đó, phía cửa bên phải của Lư phủ cũng bị người ta đòi mở, một người ở áo xanh mũ quả dưa của nhà Lư gia trừng mắt nhìn mười mấy tên đầu bếp béo ú đang ưỡn ngực ở phía trước, phía sau một đống những đồ như nguyên liệu nấu ăn, thiết lò, chậu đồng, lưới sắt, cây thăm bằng trúc, xem ra là muốn mở tiệc tối ở Lư gia.

Vương Tư Viễn của Thái Nguyên Vương thị, Vương Tư Nguyên một bước ba tấc bước vào, hi hi ha ha căn bản không coi Lư gia ra gì, mấy hầu gái xinh đẹp thanh tú giống như là những bà vợ bé bị khinh bỉ bước mảnh khảnh tới, đi sát theo sau mông của các chủ nhân.

Mấy cao thủ ở Thừa tự đường ở nơi bí mật phía sau nhìn thấy cảnh này cũng mờ mịt, phía sau bọn họ chính là những thế gia này, hiện nay những con cháu quý tộc của những thế gia này ngông nghênh xông tới, bọn họ có thể thế nào đây?

Những cao thủ mai phục ở bên ngoài không phải là tâm phúc của Khương công tử, rất nhiều người trong đó đều là cao thủ quyền thuật do các đại thế gia tới Thừa tự đường, hai cửa của Lư phủ giống như là hai cao thủ nấp trên cây chính là người của Thái Nguyên vương gia, mắt thấy tiểu công tử của mình vào cửa, bọn họ giống như là hóa đá, hoàn toàn không biết làm thế nào.

Trước cửa lớn của Lư gia, tứ công tử Thôi Ly, Thôi Dịch, Thôi Địch, và Thôi Thực của Thôi gia, như gió thu đập vào cây quạt, nện bước đều nhịp nện bước, cùng đi với điệu bộ như diễn tuồng xông vào trong, phía sau là một đám nhạc sư, ôm ấp tỳ bà, đang cầm cổ sênh, vui đùa thổi tiêu, khiêng trống…

Gần như cùng một lúc, mỗi một lối vào của tòa nhà này của Lư gia đều có mấy nô tài gõ cửa, sau đó không nói lời gì như thể chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà xông vào, mở cửa lớn xông vào để xa giá của công tử nhà mình bước vào, xa giá vào cũng không ngừng, liền lấp kín cửa.

Khương công tử đã vội vàng rời khỏi địa lao, quay lại phòng mình, một tin tức lần lượt truyền đi: con cháu thế gia ra vào cửa phủ, tiếp theo không có bất cứ cử động gì quá đáng, bọn họ không xông vào tư gia của Lư gia, hơn nữa tụ tập tới nơi rộng rãi nhất, thật sự bắt đầu yến tiệc, tiếng nhạc hoan hỉ và tiếng hát vui vẻ, đã rõ ràng truyền vào tai Khương công tử.

Khương công tử nhanh chóng hiểu rõ dụng ý của các đại thế gia, hành động quá khích của y đêm qua đã kích động tới các đại thế gia. Nếu đêm qua y giết chết Dương Phàm thành công thì tốt, như vậy y nhiều nhất cũng chỉ nhận được một sự cảnh cáo nghiêm khắc, cục diện rối rắm vẫn là do y tới thu dọn.

Nhưng Dương Phàm chưa chết, thế là các đại thế gia quyết tâm tự mình tới dọn dẹp cục diện đổ nát tới mức không thể cứu vãn được:
- Hắn….bị giam lỏng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui