Say Mộng Giang Sơn

Tiết Hoài Nghĩa trông thấy Dương Phàm thì vô cùng vui mừng, đám sư huynh đệ trông thấy Dương Phàm cũng rất phấn khởi.

Họ quả thực là phường lưu manh côn đồ, cướp gà trộm chó, nhưng đối với người một nhà, lại là những hán tử lấy nghĩa khí làm đầu. Mà trong mắt họ, Dương Phàm lại chính là người một nhà. Họ không chỉ thân thiết với Dương Phàm, mà còn coi Dương Phàm là niềm hãnh diện của cả bọn. Đâu chỉ có bọn họ, đối với Tiết Hoài Nghĩa mà nói, kì thực cũng vậy.

Tiết Hoài Nghĩa đang ngày càng thất thế, việc y bị thất sủng đã không còn cách nào che đậy được nữa. Tuy y chưa từng đề cập đến, nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ, việc này không thể nào che nổi mắt người ngoài. Chu Củ dám buộc tội y, dám thẩm vấn y, tuy một phần là vì sự cứng cỏi của một ngôn quan, nhưng chẳng phải cũng là vì biết y đã bị thất sủng đó sao.

Người xuất thân từ Bạch Mã tự, hiện giờ chỉ còn mỗi Dương Phàm là ngày càng thăng tiến, tên tuổi ngày càng vang dội. Hiện giờ uy tín của Dương Phàm trong triều đã cao hơn y, nếu y không bị thất sủng, có lẽ y sẽ có chút đố kị, nhưng với tình hình trước mắt, sự nổi dậy của Dương Phàm lại là nơi y kí thác mọi lí tưởng và hy vọng.

Y không hề có ý nghĩ dựa dẫm gì vào Dương Phàm. Quyền lực của y đến từ hậu cung, Dương Phàm không thể giúp đỡ được gì cho y. Nhưng ngày nay Bạch Mã tự đang dần có xu hướng sa sút, còn lại được một Dương Phàm tài năng xuất chúng, ít nhiều cũng khiến y cảm thấy có chút an ủi.

Dương Phàm trông thấy Tiết Hoài Nghĩa và đám lưu manh, lòng cũng cảm thấy vui mừng. "Bạn bè" của hắn rất nhiều, nhưng bất kể là loại bạn bè nào, những buổi yến tiệc tụ họp kiểu này ắt hẳn đều có mục đích ngầm. Duy chỉ có đám người ở Bạch Mã tự, mục đích duy nhất của họ chính là tụ họp, uống rượu, tám chuyện. Ở cùng bọn họ, Dương Phàm có thể trút bỏ mọi tâm cơ, chỉ có nhẹ nhõm, chỉ có hài lòng, chỉ có rượu.

Rượu còn chưa thấm môi, Dương Phàm đã nhạy cảm phát hiện, Tiết Hoài Nghĩa có tâm sự trong lòng. Y vẫn cười to sản khoái, vẫn phóng đãng bất kham, nhưng loại cảm giác bất an tuyệt vọng ẩn sâu trong xương cốt y chỉ đủ để che mắt các huynh đệ tính tình hờ hững của Dương Phàm, chứ không thể giấu nổi Dương Phàm.

Dương Phàm hiểu rất rõ, hiện nay hai huynh đệ họ Trương đang ngày ngày càng được sủng ái. Tiết Hoài Nghĩa là một người tuy còn chưa bị tiến vào "lãnh cung", nhưng đã thành "hoàng hậu" bị thất sủng, tựa như năm đó lấy lòng Võ Tắc Thiên, đã biết chắc là sẽ thất bại nhưng lại không có vị "Vương hoàng hậu" kia lúc bị tước bỏ phong hiệu hoàng hậu.

Tiết Hoài Nghĩa hiện giờ nói nói cười cười, ngang ngược ngông cuồng, đều là để che giấu nỗi hoang mang trong lòng. Dương Phàm tuy nhìn thấu được tâm sự của Tiết Hoài Nghĩa, nhưng lại không có cách nào mở miệng khuyên giải.

Tiết Hoài Nghĩa rất chán ghét lão bà trong cung kia, nhưng uy phong, phú quý, địa vị của y, lại hoàn toàn đến từ bà ta. Y ghê tởm người phụ nữ tóc bạc trắng xóa, già không cam phận kia độc chiếm lấy tự do và thân thể y, nhưng lại không muốn từ bỏ người phụ nữ đã cho y mọi thứ. Đây là nút thắt không thể mở được, Dương Phàm còn có thể nói gì đây?

Lúc Dương Phàm quay trở về nhà, trời đã sập tối, mặt trời ngả về phía tây, sắp lặn xuống sau dãy núi xa xa. Trước và sau hắn, có rất mminh và ám vệ. Ám vệ thì khỏi phải nói, họ có thể ăn mặc đa dạng, hòa nhập một cách hoàn hảo vào đám đông xung quanh. Ngay cả Dương Phàm cũng không biết họ có bao nhiêu người, có thể hán tử mặt đen đang dắt lừa cách đó không xa chính là một trong số họ, cũng có thể là người nông dân đang gánh giỏ thức ăn trống trơn tựa như vừa mới bán sạch rau củ kia.

Minh vệ ở bên cạnh Dương Phàm thì chỉ có bốn người, nói là thị vệ cũng không ổn, bởi họ đều giả làm đầy tớ dắt ngựa, áo xanh mũ nồi, dung mạo bình thường, với thân phận địa vị của Dương Phàm giờ đây, mang theo bên người mấy tên đầy tớ làm tùy tùng cũng là chuyện hết sức bình thường. Ai mà có thể nhận ra họ là nhưng cao thủ giang hồ võ công trác tuyệt kia chứ!

Hiện giờ xung quanh Dương Phàm cũng có nhiều cao thủ quyền thuật âm thầm bảo vệ, chỉ là ngay cả biết rõ họ đang ở bên cạnh Dương Phàm, cũng không cách nào nhận biết được trong số những người đi đường và tiểu thương đầu đường cuối phố kia ai mới là người của hắn. Hắn chỉ biết "Thừa Tự Đường" đang tính mua lại tất cả các ngôi nhà lân cận xung quanh nhà hắn.

Tại phòng khách của Dương phủ, Tiểu Man và A Nô đang đùa giỡn với đứa bé. Trời dần trở lạnh, có lẽ không lâu nữa sẽ đón trận tuyết đầu đông, ngoài trừ buổi trưa khí trời ấm áp nên họ sẽ bế đứa bé ra ngoài phơi nắng ra, thì bình thường đều ở trong phòng chơi đùa cùng nó.

A Nô thương yêu đứa trẻ chẳng thua kém gì mẫu thân ruột thịt. Lúc này, A Nô đang bế tiểu bảo bối đã đầy tháng, còn Tiểu Man thì lại đang cầm một chiếc gương đồng, giơ lên trước mặt bảo bối, dùng giọng điệu của một đứa trẻ để trêu đùa nó:
- Niệm Niệm, mau nhìn này, đây là ai thế?

Niệm Niệm là tên mụ của bảo bối, Dương Phàm đã lấy đại danh cho cậu nhóc là Dương Niệm Tổ. Cho tới tận bây giờ Dương Phàm vẫn không biết danh tính thật sự của cha mẹ mình, hai chữ Niệm Tổ này, ý là bất kể hắn mang họ gì, tên gì, đều sẽ không quên tổ tông.

Dương Niệm Tổ đôi mắt long lanh mở to, kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn hiện ra trong gương. Cậu nhóc còn chưa hiểu rõ đứa bé trong gương kia chính là mình, bèn giơ cánh tay nhỏ xíu lên, dáng vẻ luống cuống, không hề biết người đang sờ sờ trong gương kia chính là mình, còn muốn đuổi đứa bé trong tấm gương đi.

- Ai~~

Tiểu Man đột nhiên thò đầu ra từ sau tấm gương, giả làm mặt quỷ với nó. Dương Niệm Tổ trông thấy mẫu thân, rõ ràng là đã thở phào nhẹ nhõm, cái môi chúm chím nhếch nhếch lên, để lộ ra mấy bọt bong bóng thể hiện ý thích thú. Tiểu Man đặt tấm gương đồng xuống, chán nản nói:
- Haiz! Sao đùa giỡn vậy mà tiểu tử này vẫn không chịu cười?

A Nô nhìn nhìn thằng nhóc, lo lắng hỏi:
- Bảo bối chắc là không bị bệnh gì chứ?

- Nói bừa!
Tiểu Man trừng mắt nhìn nàng, sẵng giọng nói:
- Nhìn bảo bối của muội dáng dấp lanh lợi là thế, sao có thể bị tật gì được. Tỷ xem xem!
Tiểu Man đón lấy đứa bé, đặt lên giường, hai tay nâng cằm lên, bắt đầu kiểm tra kĩ lưỡng.

Dương Phàm đi thẳng một mạch đến hậu trạch, vừa đi vừa xếp đặt cho ngày mai. Chỗ Lý Chiêu Đức và Võ Tam Tư không thể không ứng phó một chút, chỗ Thái Bình công chúa cũng phải đến, kế hoạch tiếp theo, rất cần đến sự phối hợp của nàng ta. Sau này Uyển Nhi xuất cung, nhất định phải đi theo bồi tiếp nàng, còn phải dành thời gian đến xem các tư liệu mà phe Hiển Tông báo cáo cho hắn, lần lượt tìm hiểu, nắm giữ chắc chắn lực lượng khổng lồ này...

Dương Phàm vừa đi vừa nghĩ, sải bước tiến vào phòng khách, Tiểu Man vừa mới kết thúc cuộc kiểm tra bằng mắt của nàng, nghiêm túc nói với A Nô:
- Có bị bệnh gì đâu, bảo bối của muội chả có chút bệnh gì cả, cực kỳ khỏe mạnh!

A Nô đang liên tục nghịch ngợm "cậu bé" của Dương Niệm Tổ, nghe thấy liền khó chịu liếc nhìn nàng:
- Muội chỉ nhìn thôi mà biết kết quả sao?

- Đương nhiên! Đứa trẻ này là máu thịt do muội sinh ra, đương nhiên chỉ cần nhìn là... ai da! Tỷ đừng có phá hư!
Tiểu Man trông thấy A Nô coi tâm can bảo bối của nàng như là đồ chơi, liền vội vã giành lại. A Nô bật cười ha hả nói:
- Có phải là nặn bùn đâu, sao có thể hư được?

Lúc này Dương Phàm bước vào phòng, cười nói:
- Hai nàng đang nói gì mà vui vẻ thế?

Tiểu Man vừa trông thấy lang quân trở về, liền vui mừng ra mặt tiến lên trước ngênh đón, lo lắng nói:
- Lang quân, con của chúng ta lúc ngủ thì cười, nhưng khi tỉnh dậy thì đùa giỡn thế nào cũng không chịu cười, cùng lắm chỉ he hé môi. Huynh nói xem có kì lạ không?

Dương Phàm đón lấy đứa bé, thơm lên mặt nó một cái, bọt bong bóng thấm trên miệng đứa bé liền dính lên mặt hắn, Dương Phàm cũng không nỡ lau đi cảm giác mang hương thơm mùi sữa đó, cười nói với Tiểu Man:
- Là nàng lo lắng thái quá rồi! Đứa bé còn nhỏ, không hiểu nàng đang đùa với nó.

- Lúc ngủ đứa trẻ mỉm cười, đó là đang ngủ mớ, thần tiên bà bà đang dạy bảo nó, nó học xong, thần tiên bà bà sẽ khen thưởng nó, đứa bé được khen sẽ cười. Nàng đừng vội, đợi nó lớn hơn chút nữa, ừm... đợi thêm một tháng nữa đi, lúc đó nàng lại đùa với nó, nàng xem nó có cười khanh khách hay không!

Tiểu Man nói với vẻ sùng bái:
- Lang quân thật hiểu biết, còn biết rõ hơn cả đàn bà con gái bọn muội!

Dương Phàm khoác lác không biết ngượng:
- Tất nhiên, vi phu bác học uyên thâm, những chuyện vặt vãnh thế này sao có thể làm khó được ta.

A Nô bụm miệng cười nói:
- Đúng vậy đúng vậy, không biết hôm qua là ai đã đến gặp Vương bà giặt y phục để thỉnh giáo những chuyện này, ta lại ở đằng sau nghe tất tần tật!

Dương Phàm da trâu bị châm chọc cũng không đỏ mặt, hắn liếc nhìn A Nô một cái, rồi lại nói với Tiểu Man:
- Hai người các nàng, một người mờ mịt lại thêm một người mờ mịt, kết quả vẫn cứ không hiểu. Chúng ta không có trưởng bối, những chuyện thế này, nên thỉnh giáo những trưởng lão trong phủ nhiều hơn.

Tiểu Man chợt bừng tỉnh ngộ, mừng khấp khởi nói:
- Lang quân nói có lý, muội sẽ đi thỉnh giáo Vương bà bà, đứa bé này ban đêm ngủ luôn gắng sức, lầm bầm như chú nghé con, mặt đỏ cả lên, phải xem xem có vấn đề gì không!

Dương Phàm kinh ngạc nói:
- Đứa bé ban đêm ngủ có tật đó sao? Sao ta không biết?

Tiểu Man liếc nhìn hắn, nói:
- Huynh ngủ rồi, sét đánh còn chưa tỉnh, sao mà biết được!
Nói rồi ôm lấy đứa bé hớn hở rời đi. A Nô nhìn theo bóng nàng, khuôn mặt tràn đầy ngưỡng mộ.

Mãi đến khi Tiểu Man biến mất sau cánh cửa, A Nô mới thu hồi lại ánh nhìn với vẻ luyến tiếc, quay đầu nhìn Dương Phàm đang mỉm cười chăm chú, tựa như hiểu rõ tâm sự trong lòng nàng, không khỏi hơi đỏ mặt. Dương Phàm tiến đến, khẽ nắm lấy ngón tay mềm mại của nàng, thấp giọng nói:
- Mùa đông sắp đến rồi. Nàng đừng vội, chúng ta... mùa xuân thành thân có được không?

- A!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Nô đột nhiên bị phủ lên một đám mây hồng, xấu hổ nói:
- Ai vội chứ?

Dương Phàm nắm chặt đôi tay rụt về trong lúc ngượng ngùng của nàng, nghiêm mặt nói:
- Ta không muốn nàng lén lén lút lút đi theo ta, nhưng tình thế trước đây, nàng không thể bộc lộ thân phận. Hiện tại không giống vậy nữa, chúng ta đã có đủ lực lượng để bảo vệ, Khương công tử chẳng thể làm gì được chúng ta.

- Ta sở dĩ muốn đợi đến mùa xuân năm sau, nguyên nhân quan trọng nhất là, hiện nay ta còn có việc quan trọng phải làm, thực không thể phân thân ra sắp xếp hôn sự của chúng ta được. Hiện tại ta phải tiếp nhận lực lượng Hiển Tông của Thừa Tự Đường. Ngoài ra, vị thế đối lập của Hiển Tông và Ẩn Tông ngày trước, sau này tất nhiên cũng sẽ vẫn như vậy. Thẩm Mộc đang ở Cao Cú Lệ, đợi hắn quay về, ta phải cùng hắn nghêm túc bàn bạc. Tông chủ của Hiển Tông đã thay đổi, ta muốn... "chuyến lưu đày" của hắn cũng kết thúc.

Dương Phàm còn chưa nói xong, A Nô đã dịu dàng đồng ý, ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:
- Vâng! Ta... Ta sẽ nghe theo lời huynh!

Dương Phàm ôm lấy nàng, trầm giọng nói:
- Thêm một việc nữa, cũng là chuyện quan trọng nhất trước mắt lúc này: Nam cương tuyển quan. Việc này hoàn thành viên mãn, địa vị của ta mới có thể vững vàng. Khương công tử đã chạy thoát, hắn nhất định sẽ không cam tâm thất bại, nếu ta đoán không nhầm, hắn nhất định sẽ lợi dụng chuyện này để ra tay hành động, nếu có thể tống ta vào nhà lao, khiến hoàng đế chém đầu ta, địa vị mà ta đoạt được của hắn còn có thể như thế nào đây? Cũng giống vậy, nếu hắn lại thất bại trong trận chiến này, thì vĩnh viễn chẳng có ngày ngẩng đầu lên nữa. Đây là trận quyết chiến giữa ta và hắn, ta hiện giờ, đang đợi hắn đến!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui