Say Mộng Giang Sơn

- Ta hiểu rồi! Ha ha ha.

- Ta cuối cùng hiểu rồi! Ha ha…

Khương Công Tử giống như tính toán không để sót, trí gần bằng Gia Cát Lượng, toàn bộ kế hoạch của Dương Phàm bị y nghĩ thông suốt, đáng tiếc… chỉ là Gia Cát Lượng sau khi sự việc đã xảy ra.

- Vũ Thúy bị hắn tính kế rồi! Võ Tam Tư bị hắn tính kế rồi! Võ Thừa Tự cũng trúng kế của hắn rồi! Lý Chiêu Đức cũng vậy! Ha ha ha, đối thủ như vậy, bổn công tử gặp hạn không oan.

Viên Đình Vân đứng ở bên ngoài hàng rào, nghe thấy tiếng cười điên cuồng của công tử, vẻ mặt lo lắng.

Bà vú béo bế tiểu nha đầu rất chặt, bén gót nhẹ nhàng đi tới cạnh y, thấp giọng nói:
- Viên quản sự, chúng ta phải rời khỏi đây rồi?

Viên Đình Vận nhìn bà, toàn thân cũng đã mặc trang phục đi xa, ảo não nói:
- Ngu xuẩn! Ta chỉ bảo bà chuẩn bị, đi không còn phải công tử nói, bà sao lại đã thu dọn xong rồi? Về đi.

Công tử bại, Dương Phàm thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu việc này là hoàn thành trong tay Dương Phàm, Khương công tử cũng chỉ có thể hạ thủ sau lưng, ví dụ lợi dụng các thành viên trong các đại thế gia có trong danh sách, lặng lẽ đánh thức tay sai của hoàng đế, tiếp đó y có thể uống rượu xem trò chơi rồi.

Nhưng cho tới bây giờ, việc này đã không phải dễ làm nữa, vì thủ đoạn của Dương Phàm quá bí ẩn, tỏ ra lơ đãng không có tác dụng, nếu cố ý sẽ rất dễ bị người ta truy xét ra y gian lận,vậy thì y chẳng khác nào đắc tội với tất cả các thế gia.

Điều quan trọng nhất là, Dương Phàm đã tự làm hại mình, bây giờ hắn chỉ là một Giám chính của Long môn Ôn Tuyền Thang Giám, những việc này không có liên quan gì tới hắn. Việc tổn người lợi mình, Khương công tử có thể làm, việc tổn người không lợi mình hắn cũng lười, huống hồ là việc tổn người hại mình.

Y bại rồi, việc đã đến nước này, vị trí tông chủ của Dương Phàm đã vững như núi, ngoài việc quy ẩn ra, y còn có lựa chọn khác sao?

Viên Đình Vân là tâm phúc của y, biết công tử đại thế đã mất, lúc này mới thông báo cho mọi người có sự chuẩn bị trước.

- Ai ở bên ngoài?.

- Công tử, là tôi.

Viên Đình Vân trừng mắt nhìn bà vú, vội vàng kéo ra ngoài hàng rào.

Khương công tử cười tới mặt ửng hồng, liền thấy Viên Đình Vân khoát tay với bà vú em, nói:
- Các ngươi vào đây, thầm thì cái gì đấy?

Viên Đình Vân vội vàng nói:
- Không có gì, nói chuyện phiếm vài câu thôi, không ngờ quấy rầy công tử.

Ánh mắt Khương công tử đặt trên người bà vú kia, liền giật mình nhớ tới, y chống bàn đứng dậy, đi mấy bước, tới bên cạnh bà vú, nhìn đứa bé trong lòng bà.

Trời lạnh,trên người đứa nhỏ che kín, trên mặt cũng dùng một tấm vải bằng lông lạc đà che đi hơn nửa, chỉ lộ ra một khe hở, đứa bé cũng không chịu nhàn rỗi, đôi mắt đen lúng liếng cố gắng nhìn ra bên ngoài khe hở, Khương công tử thò đầu, ánh mắt kia liền đặt trên người của y.

Khương công tử mỉm cười, vươn bàn tay trắng nõn, đẩy tấm vải mềm mại ra, nói:
- Bọc kín như vậy làm gì để đứa bé khó chịu.

Bà vú vội vàng trả lời, Khương công tử cười nhìn khuôn mặt trắng ngần của đứa bé, dịu dàng nói:
-Khí Nô, cha của con thật lợi hại, ta bị cha con đánh cho hoa rơi nước chảy, ha ha...

Đứa bé thấy y cười cũng nhếch môi, “khanh khách” cười lên thành tiếng.

Khương công tử không cười nữa, trầm mặt, từ từ cúi người, giọng nói rất nhẹ, nhưng rất có lực:
- Nhưng, không thể có người mãi mài đều không phạm sai lầm! Lần này hắn thắng, không có nghĩa là mãi mãi đánh bại ta! Ta nhất định, nhất định có thể đánh bại hắn! Phí Nô, ngươi xem, ta nhất định có thể đánh thắng cha ngươi.

Đứa bé đã có thể nhìn thấy sắc mặt của người khác, đại khái là cảm nhận được ngữ khí của y không tốt, đứa bé không cười nữa, chu cái miệng lên, nhíu mày nhìn y, dáng vẻ rất nghiêm túc.

Khương công tử nâng người dậy, lại hồi phục lại khí độ cao quý:
- Đưa đứa bé về phòng, chúng ta không đi.

Bà vú không dám nói nhiều, vội vàng trả lời, ôm đứa bé đi ra.

Viên Đình Vân vội vàng kéo cửa hàng rào, đi tới bên cạnh Khương công tử, vội nói:
- Công tử.

Khương công tử trầm mặt, liếc mắt nhìn y:
- Ai bảo ông tự ý làm vậy, ta từng nói phải rời đi sao?

Viên Đình Vận mù mờ nói:
- Nhưng… chúng ta…vâng! Thuộc hạ biết tội.

Khương công tử nặng nề “hừ” một tiếng, nói:
- Ta bị bất mãn, phẫn uất, thù hận, hoặc là… còn có một chút ghen tỵ, mê loạn thần trí. Lần này, Dương Phàm làm rất đẹp, ta bại cũng tâm phục khẩu phục! Ta bị rơi vào tay hắn, không oan, cái đó không cam, sự phẫn nộ này cũng đã tan thành mây khói, ta bây giờ rất tỉnh táo.

Khương công tử bước chân chậm rãi đi trong phòng, thong thả mà có lực, y từ từ định người, ngửa đầu nhìn nóc nhà rất lâu, thấp giọng nói:
- Ta phải để cho mọi người trong quan trường biết được cần phải tiền, ta phải cho các kỵ sĩ giang hồ vì ta mà dùng tiền, cho dù nghe tin, mua đường, cũng cần tiền.

Y thở dài, nói:
- Bổn công tử đã nhờ các gia tộc giúp đỡ, việc đã tới nước này, gia tộc cũng sẽ không đầu nhập ta, ta cần nguồn vốn của mình, bây giờ còn có thể chịu sự chi phối kinh doanh của ta, còn có bao nhiêu?

Viên Đình Vân định thần, trả lời;
- Chúng ta về Trường An trước đã, bảo đảm một chút sản nghiệp, còn có một chút tài phú…

Khương công tử ngắt lời nói:
- Miệng ăn núi lở?

Viên Đình Vân vội nói:
- Không, không, số tiền bây giờ, đều quay vòng để kinh doanh, kinh doanh một vốn bốn lời! Đạo Nhân Thập Phương và Lão Ni Hà Nội còn có cả các thâm thụ nữ Hồ Ma Lặc, mấy người này đều thích tiền hơn mạng, việc kinh doanh của chúng ta hiện đều dựa vào họ, mượn thế lực của họ, không phải không có lợi.

Lúc trước Lục Bá Ngôn từng nói với Khương công tử, nói Nữ hoàng tôn thờ ba vị thần tiên sống, trên thực tế là bọn lừa đảo giang hồ, sau đó, vì mấy người này được Hoàng đế sủng ái, Khương công tử cảm thấy có thể có lợi, từng cử người tới tiếp xúc với họ, đem một vài việc kinh doanh dựa vào danh nghĩa của họ.

Vì vậy, đối với việc của mấy người này, Khương công tử cũng biết càng ngày càng nhiều. Vị kia nghe nói có thể biết được quá khứ, tương lai, hàng ngày chỉ ăn ba hạt gạo, cá thịt, việc này y rất rõ.

Lão ni Hà Nội sau khi thụ giới nhận đồ đệ, chỉ cần có sự hiếu kính với bà ta, bà ta liền quy y vì người, không phân biệt được tốt xấu, đến nỗi rất nhiều kỹ nữ thanh lâu vì trốn thuế, giấu tài sản, cũng làm đệ tử của bà ta, đến nỗi, môn hạ dưới trướng rất mù mịt, việc này Khương công tử cũng rất rõ.

Lại ví dụ vị đạo nhân thập phương kia lưu luyến không quay lại, đến đâu cũng tác oai tác quái, còn có cả tên Hồ Ma Lặc vơ vét của cải kia, nhưng những việc này hoàn toàn không liên quan tới y, y chỉ biết mượn thế lực của mấy người này, hàng hóa của y đâu sợ vì hàng cấm mà không thông, hoặc qua thành không những không cần thuế, ngay cả vận chuyển cũng có thể mượn sức kéo của triều đình, không cần y tốn một đồng.

Hiện giờ y rất cần tiền, hợp tác lấy tiền của ba kẻ giả thần giả thành này lại nhanh nhất, y gần như đều đem tất cả của nổi để đầu tư vào, hắn phụ thuộc vào việc kinh doanh với danh nghĩa của ba người này.

Khương công tử nghe giải thích Viên Đình Vân một lát, chậm rãi gầt đầu nói:
- Ừ! Bằng mặt này, chúng ta đương nhiên không thể hồi phục lại thế lực của Hiển tông, nhưng tích lũy một năm, hai năm, nhiều nhất ba năm, chúng ta liền có sức đánh cược.

Khương công tử bỗng nhiên chuyển hướng, nói với Viên Đình Vân:
- Lần này, Dương Phàm làm rất đẹp! Ta rất vui, bởi vì đánh bại người của ta, không phải là hạng người hời hợt! Nhưng hắn dù sao, vẫn là một con người, là người có thể sẽ có sai lầm, hắn không thể luôn thắng được.

Khương công tử nắm chặt hai tay, không biết nói cho Viên Đình Vận nghe, hay là tự an ủi mình:
- Ta hôm nay nằm gai nếm mật, sau này tất sẽ nuốt Ngô.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※

Lạc Dương tuyết bay tán loạn, Trường An tán loạn tuyết bay.

Phía trước cửa sổ chậu Thủy Tiên đã nở hoa rồi, mùi hương xông vào mũi, trong sân Xuyên Tứ Tiểu Phấn cũng đã nở hoa rồi, đỏ thắm, còn có, Nhị lang không phụ sự hy vọng, một ván cờ hay, chỉ định Càn Khôn, Ninh Kha cô nương rất vui mừng.

Mùa đông gần như từ một Ninh Kha cô nương không ra khỏi cửa, vì vui mừng chợt có hứng thúa ra vườn thưởng thức hoa mai, thế là, Thuyền Nương liền vội vàng thu xếp.

Ba tầng bảy lớp áo trong ngoài, lại mặc thêm chiếc áo lông bào Hải Long, đội chiếc mũ da chồn ấm áp, bên ngoài là chiếc áo khoác da hạc, dưới chân là đôi giày nhỏ da hươu, lông lạc đà, trong ngực ôm một cái lò sưởi, trên chiếc cổ mảnh khảnh quấn một chiếc khăn da chồn.

Gió quấn ba vòng, kết quả một gương mặt thanh lịch tinh xảo chỉ còn lại một đôi mắt to. Hóa ra, thân thể yểu điệu động lòng người cũng biến thành một con gấu, con gấu cố sức đi thong thả trong vườn, mà đã bắt đầu thở hừng hực. Đi vòng quanh cây hoa hồng thưởng thức chỉ mất thời gian nửa nén nhang, Thuyền Nương liền mời cô nương về khuê phòng.

Thế là, Ninh Kha cô nương về phủ, vội cởi chiếc mũ chụp da chồn ra, cởi chiếc khăn, bỏ bộ quần áo dày cộm ra, dỡ cái áo lông, bỏ chiếc giày nhỏ, sau đó từng lớp từng lớp áo cởi ra, đợi nàng từ một con gấu mập mạp, lại trở thành một cô gái mảnh khảnh, trán đã ướt đẫm mồ hôi.

Ninh Kha cười, nàng cảm thấy thú vị.

Thuyền Nương vốn lo lắng nàng sẽ bị lạnh, lo nàng sẽ mệt, nhưng thấy cô nương vui vẻ giống như một cô bé bướng bỉnh, trong lòng ả lại rất cảm động, chỉ cảm thấy cô nương luôn tĩnh như hoa quỳnh, lại có thể cười vui vẻ như vậy, liền thấy rất đáng giá.

Vừa rồi Độc Cô Vũ tới phòng của tiểu muội, hưng trí bừng bừng nói với nàng về những việc mà Dương Phàm đã làm ở Lạc dương, tựa như y tận mắt nhìn thấy, giảng giải sinh động như thật, nói rõ ràng rành mạch, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tiểu muội vui vẻ mặt mày hớn hở, Độc Cô Vũ nói càng nhiệt tỉnh, đủ nói nửa canh giờ, rõ ràng là còn tốn công sức hơn cả “tiên sinh nói chuyện”.

Giám sát ngự sử vương trợ tuần sát tây kinh, vừa tới Trường An, Độc Cô Vũ cũng nhận lời mời là khách tham gia đón gió, vì thuyết thư cho tiểu muội, y cũng đến trễ nửa canh giờ, đi từ chỗ tiểu muội, y liền vội vàng về thay y phục, đổi lại một bộ quần áo liền nghe người ta bẩm báo, mùa đông tiểu thư ra khỏi phòng chạy tới vườn thưởng hoa.

Độc Cô Vũ hoảng sợ, liền giận tím mặt, sức khỏe tiểu muội yếu ớt, sao có thể chịu được phong hàn, những người dưới này càng ngày càng kỳ cục rồi, lại còn không khuyên giải tiểu thư.

Độc Cô Vũ vội vàng chạy tới vườn của muội muội, vào trong vườn, muội muội lại đã về phòng rồi, Độc Cô Vũ đứng ngoài cửa, nghe thấy nghe tiếng ho nhẹ của muội muội, nhưng giọng nói rất vui mừng nói chuyện với Thuyền Nương, sự tức giận kia vô tình biến mất.

Trầm mặc một lát, y liền quay người đi ra, chuẩn bị dự tiệc, vừa đi, vừa nghĩ:
- Bằng không… mùa xuân năm tới, để tiểu muội tới Lạc Dương giải sầu, tuy nói núi cao đường xa, nhưng một ngày nếu đi mười dặm tám dặm hẳn không vấn đề gì. A Kha… còn chưa từng rời khỏi thành Trường An.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui