Say Mộng Giang Sơn

Hôm nay quan viên và những người được mời tới của Trường An là giám sát Ngự sử Vương Trợ.

Hàng năm triều đình đều đã cử các Giám sát Ngự sử tới tìm hiểu các phủ, việc bọn họ quản rất phức tạp, lại trị dân tình, tư pháp tố tụng, lao dịch, phủ học giáo hóa đều nhúng tay vào, nhưng họ sau khi họ có quyền về kinh, lại bẩm báo toàn bộ những gì nhìn thấy nghe thấy lên Hoàng đế.

Những “điều tra viên” đặc thù này tuy chức quan không lớn, nhưng quyền lực lại rất nặng, cho nên các quan địa phương đều không dám chọc vào. Còn cái vị giám sát ngự sử tên Vương Trợ này không những đích thân chịu đặc quyền thay thiên tử điều tra dân tình, trưởng huynh của y vẫn là người Phượng Các xá nhân kiêm Lại Bộ thị lang, có mối quan hệ này, các quan viên ở địa phương đương nhiên càng thêm a dua.

Yến tiệc đón gió này không thể quá mức xa hoa, lại không thể không có thưởng, Trường An lệnh Liễu Tuẫn Thiên lại đầy tâm sự, rượu tiệc quá hào phóng, khách và chủ đều rất vui mừng. Khi yến tiệc kết thúc, đại tuyết lông ngỗng cũng tạnh rồi, toàn thành đều là ngân trang, đẹp vô cùng.

Liễu Tuẫn Thiên muốn sắp xếp Vương ngự sử tới phủ của mình, vừa nói rõ tâm ý của y, Vương Trợ liền cười:
- Ý tốt của Liễu phủ, ta xin nhận. Nhưng khi tới ta đã lấy thư tín nói cho Cát huynh biết hành trình rồi, nói là phải ở trong phủ của hắn, ngủ cùng với hắn, tình cảm này một lời khó nói.

Vương Trợ nói kéo một người tới trước mặt, Liễu Tuần Thiên nhận ra người này là minh đường úy Cát Phúc. Minh đường úy của Trường An Tây Kinh giống với Hợp cung úy Đông Đô Lạc Dương, tuy lần lượt là thuộc sự quản lý của Trường An lệnh và Lạc Dương Doãn, nhưng chức quyền và thân phận của họ đều khá đặc thù.

Bọn họ là huyện úy, phụ trách chấp pháp trị an, nhưng không phải phụ trách phường thị bình thường, mà phủ trách cung thành. Phạm vi của cung thành không bao gồm đại nội hoàng cung, những nơi ngoài đại nội hoàng cùng có sai dịch các nha môn, có công nhân vẩy nước quét nhà, có đầu bếp, có người chăn ngựa. bình thường khó tránh cũng có việc trộm cắp, đánh nhau.

Minh Đường úy của Thành Trường An và Hợp cung úy của Lạc Dương chính là chuyên phụ trách những việc trị an và hành sự bình thường trong phạm vi cung thành. Hiện giờ, Lai Tuấn Thần đảm nhiệm Hợp Cung úy Lạc Dương, còn Minh Đường Úy Trường An là Cát Húc, vì bây giờ Lạc Dương là đô thành, cho nên Cát Húc là thuộc hạ trực tiếp của Lai Tuấn Thần.

Tính cách con người Cát Húc này kiên quyết, trầm mặc ít lời, trong số quan lại Trường An không phải là nhân vật được chú ý tới nhiều, một số yến tiệc xã giao, rất ít tham gia, cho nên Liễu Tuẫn Thiên không có ấn tượng mấy với ông ta, chỉ nhớ người này hình dung nghiêm túc, nói năng thận trọng, lại không ngờ hắn lại thân thiết như vậy với vị Vương ngự sử mới tới kinh này.

Vương Trợ thấy y hơi lộ ra sự kinh ngạc, cười, giải thích nói:
- Ta và Cát huynh tương giao đã lâu, hai người chúng ta năm đó cùng quen nhau trên con đường thi cử, hai người một tới kinh thành, một lại thuê một dinh thự, cùng đậu tiến sĩ, xem như là bằng hữu nhiều năm.

Cát Húc kéo kéo Liễu Tuẫn Thiên, hình như bởi vì ít khi cười, sớm hiện ra bộ mặt cứng ngắc, môi hơi giật giật, coi như là chào hỏi y rồi.

Liễu Tuẫn Thiên chợt nói:
- Hóa ra như vậy, Vương ngự sử và Cát huyện úy là bạn tốt lâu năm, vậy…bản phủ không làm ác nhân đó, ha ha ha, nhưng Vương ngự sử ở xa tới làm khách, chủ nhân ta nếu không thể tận tình tiếp đón, phải biểu lộ thành ý với Vương ngự sử rồi.

Vương Trợ liên tục xưng hô một cách khách khí, Cát Húc tuy không qua loa cười, lời nói cũng ít, điều này cũng biết y nên nói câu này, vội vàng nói thêm vài câu, lúc này Liễu Tuần Thiên mới bỏ qua, chỉ là nắm tay Vương ngự sử, đưa tới quán rượu, cho tới khi y và Cát Húc lên xe rời khỏi, Liễu Tuần Thiên mới cáo từ các thân sĩ hôm nay tới dự tiệc, mọi người đều lên xe hồi phủ.

Cát Húc luôn trầm mặc ít lời trước mặt những người không quen, nhưng đối với bằng hữu lâu năm lại chuyện trò vui vẻ, luôn nói không hết chủ đề, bộ dạng như xưa, hai người cùng lên xe, cả đường thưởng thức cảnh tuyết rơi, nói về sự phát triển và gặp gỡ nhiều năm nay của mỗi người, nói tới khi tới Cát phủ.

Cát phủ có ba cái sân đi vào, tuy không gọi là hoa mỹ, lại cũng rộng mở, trang nghiêm, rất có khí thế của quan lại.

Sau khi Cát Húc về phủ, việc không thể thiếu được là gọi người nhà tới chuẩn bị mấy món ăn, với ít rượu, cùng thưởng tuyết với người bạn tốt, lại nói chuyện tiếp. Bất tri bất giác trời đã tối, Cát Húc hứng thú nói chuyện còn say, gọi người mang hai cái chăn lên, châm đèn, tiếp tục uống rươu nói chuyện phiếm.

Hai người lúc này sớm đã nói xong sự phát triển mấy năm nay của mỗi người, Vương Trợ nói về những điều mắt thấy tai nghe của mình trên đường đi, cười nói với Cát Húc:
- Cát huynh, trên đường tới đây, ta ngẫu nhiên nghe được một lời đồn, nói là lục sự tham quân các châu có thiên mệnh trong người, dinh thự của Liên gia có Vương khí. Ha ha, trên phố còn có người nói, Kỳ Liên Diệu có hai người con trai, con cả Đại Giác, con thứ Tiểu Giác, ý là có hai cái sừng lân.

Vương Trợ uống khá nhiều, lưỡi đã hơi lớn lên, nhưng giọng nói vẫn rõ ràng:
- Bọn họ còn nói, Kỳ Liên Diệu, chữ Diệu tách ra chính là Quang và Địch, dụ ý ánh sáng tỏa ra toàn thiên hạ, chủ của giang sơn! Huynh nói…đáng cười không?

Cát Húc vừa nghe, không khỏi kinh ngạc, cảm giác say lại tỉnh vài phần, vội hỏi:
- Vương huynh có báo việc này với Thiên tử không?

- Ôi! Lời nói vô căn cứ! Hoàn toàn là nghe người dân trên phố đàm tiếu!
Vương Trợ phất gấu tay áo, cười lớn nói:
- Kỳ Liên Diệu không những là một Lục sự tham quân bé nhỏ của Lạc châu, Vương khí thiên mệnh? Ánh sáng lan tỏa khắp thiên hạ? Đáng cười! Nực cười! Ta sao có thể tin vào những lời nói ma quái đó để mê hoặc thiên tử chứ.

Vương Trợ nói xong, dường như đã không thắng được rượu, nằm úp xuống phía trước, gục lên án. Cát Húc liên tục xoa tay, gấp gáp nói:
- Vương huynh hồ đồ à! Đây không phải việc nhỏ, thân là chủ nhân, kiêng kỵ chính là việc này, từ cổ chí kim, cho dù là minh quân anh chủ nào, nhưng phàm là đối với những thông tin như vậy đều là thà tin là có, không dám tin là không, huynh sao…

Vương Trợ gục trên bàn, tiếng gáy to. Cát Húc đẩy hắn, kêu:
- Hiền đệ, hiền đệ?

Vương Trợ quả nhiên đã ngủ say, toàn bộ không có chút tri giác, Cát Húc cười một tiếng, đứng dậy, chậm rãi bước trong phòng, cuối cùng cũng quyết định, giương giọng nói:
- Người đâu, đỡ Vương ngự sử lên giường nghỉ tạm.

Hai người hầu nam trẻ tuổi bước vào, thấy Cát Húc cởi áo choàng vắt trên kệ, không nhịn nổi liền hỏi:
- A Lang không nghỉ sao?

Cát Húc nói:
- Các ngươi hầu Vương ngự sử nghỉ ngơi trước, ta tới thư phòng xử lại chút việc!
Cát Húc nói xong, liền đẩy cửa mà đi.

Hai người hầu cố sức lay lay Vương Trợ, kéo y lên giường, cởi giày cho y, đắp áo ngủ làm chăn, vì A Lang nhà mình còn phải về nghỉ ngơi, hai người hầu đểl ại chiếc bàn trên giường, rồi mới lui ra.

Vương Trợ nằm nghiêng trên giường, tiếng ngáy mãnh liệt, hai người hầu vừa đi, y khò khè không ngừng, đôi mắt lại mở to, nhìn ra cửa, cười quỷ dị.

Y tương giao với Cát Húc đã lâu, biết rõ tính tình của người này. Vị nhân huynh này tâm tư sâu nặng, gặp chuyện không chịu đi sai nửa bước, Vương Trợ sớm biết chỉ cần đồn tin này cho y, Cát Húc tuyệt đối sẽ không hờ hững.

Võ Thừa Tự kéo về một con chó điên từ Đồng Châu, muốn để nó đi căn Lý Chiêu Đức và Dương Phàm. Nhưng con chó điên này đã không còn uy phong, phải để nó lần nữa làm con chó coi nhà của Hoàng đế, mới có tư cách đối phó với Lý Chiêu Đức và Dương Phàm, cho nên Võ Thừa Tự dùng cách hữu hiệu nhất là để Hoàng đế cô mẫu coi trọng con chó điên này.

Y biết việc Cô mẫu kiêng kỵ nhất là gì: Mưu phản! Y phải làm một bài văn, chỉ có thể hạ thủ từ đề tài này.

Nhưng lúc này không như trước, sau khi sĩ man từ Nam Cương bị Ngự sử đài bức phản vì cái danh mưu phản, Hoàng đế bắt đầu cẩn thận và cảnh giác với việc mưu phản rồi, đã không thể tùy ý bịa đặt tội danh mưu phản giống như trước, liền thật sự bị rung chuyển. Y cần có chứng cứ chính xác, chứng minh thực sự có người mưu phản, ít nhất lần này phải có chứng cứ.

Vì thế, y mời một vị Trương chân nhân ở nhà giúp y luyện “hồi xuân đan”, mê hoặc Kỳ châu ngự sử Lưu Tư Lễ luôn tin vào phong thủy tướng thuật, lại cùng với lạc châu Lục sự thâm quân Kỳ liên Diệu lừa dối mê hoặc Lưu Tư Lễ. Kỳ Liên Diệu thấy tướng thuật “thần hô kỳ thần” của Trương đạo nhân, lại thấy người có chức vị cao hơn y rất nhiều Lưu Tư Lễ tất cung tất kính với mình, thật khiến y thành chân long thiên tử, lại cũng bắt đầu tin mình la mệnh chân long, bắt đầu âm thầm trù bị, mà đối với việc Nữ hoàng băng hà, thiên hạ đại loạn.

Việc đã tới nước này, Võ Thừa Tự đã là vạn sự đã chuẩn bị, nhưng y còn lo lắng sẽ có gì sơ hở, một khi bị truy ra, nếu tra lên đầu của y, khiến y mất hết tư cách tranh đoạt Hoàng tự với Võ Tam Tư, vậy là không bù được cái mất.

Mặc dù không truy lên người của y, nếu vì thế mà khiến thế lực hữu hạn trong triều đình của y chịu sự tổn thất cũng không nỡ, cho nên người tố cáo tuyệt không thể là người của y.

Hai huynh đệ Vương Trợ và Vương Lặc đều là người của Võ Thừa Tự, Võ Thừa Tự giao cho Vương Trợ sứ mệnh là tìm một phe phái không có quan hệ với Võ Thừa Tự, lại có tư cách tố cáo việc mưu phản, thế là, y xuất kinh rồi, y lựa chọn chính là người bạn tốt lâu năm Cát Húc. Cát Húc ở xa kinh thành, việc này một khi bộc phát, bất luận thế nào cũng không bị Ngụy vương liên thủ tới Lạc Dương.

Với Võ Thừa Tự mà nói, đây là một kiệt tác ít có trong đời: Ánh mắt sâu xa, kế hoạch chu đáo, hành sự cẩn thận, có thể nói kín mít không chút khe hở. Chỉ là, cục thế trong Kinh thay đổi, y cũng không ngờ được, con chó điên Lai Tuấn Thần còn chưa được thả ra, Lý Chiêu Đức đã tới rồi, sau đó Dương Phàm cũng đổ.

Hiện giờ Lý Chiêu Đức bị cách chức làm Huyện úy, lại bị lưu đầy tới Lĩnh Nam, xuất kinh không xa lắm, còn gian nan bôn ba trong đại tuyết, lại bị ân chỉ của Hoàng đế điều về, ngồi ở Ngự sử đài, và từng bị hắn hén lên như một con chó. Còn Dương Phàm lại bị đày tới Long Môn, thay hoàng đế canh chừng ao, nuôi ngựa, trồng rau.

Tin tức lan đi không đồng bộ, khiến Vương Trợ vừa tới trường An, căn bản không biết sự biến hóa gần đây của Kinh thành, y không có con đường tiếp xúc với tin tức mau lẹ như Độc Cô thế gia, y bây giờ vẫn cẩn thận chấp hành sứ mạng mà Võ Thừa Tự giao cho mình, một khi truyền tin này ra, sẽ gây ra một tin gió tanh mưa máu truyền ra ngoài.

Một trận máu tanh lại sắp tới, nhưng một triều Chung Võ Chu, gió tanh mưa máu trên triều đình gần như chưa từng bị gián đoạn, có lẽ các quan lại theo đuổi quyền lực và phú quy sớm đã thành thói quen rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui