Say Mộng Giang Sơn

Tiết Thang Thừa sống một ngày bằng một năm rốt cục cũng chờ đến “Ngày lành”để Lai Tuấn Thần đến Long Môn tổ chức ngày lành “Thiêu vĩ yến”.

“Thiêu vĩ yến”là yến tiệc do các quan lại mới nhận chức hoặc là quan viên lên chức, chiêu đãi các thân bằng hảo hữu đến chúc mừng, ý nghĩa lấy từ ngụ ý ở Ngư Dược Long Môn, cần phải trải qua lửa trời đốt mất đuôi cá, mới có thể hóa rồng. Nếu không tính việc Lai Tuấn Thần cố ý khoe khoang cho kẻ đối đầu là Dương Phàm , thì vụ mời tự họp ở Long Môn tổ chức “Thiêu vĩ yến” chính là ý vượt Long Môn này, rất may mắn .

Sáng sớm, đám người Tiết Thang Thừa, Từ Lục Sự còn có Tô Chưởng Cố liền chờ ở chân núi rồi, tuy rằng bọn họ biết rõ Lai Tuấn Thần không có khả năng tới sớm như vậy. Bởi vì Lai Tuấn Thần nếu lúc này có thể ở chân núi, trừ phi là y rời giường chuẩn bị từ nửa đêm, cửa thành vừa mở ra liền lập tức ra khỏi thành.

Mấy người đều mặc rất dầy, hiệu quả chống lạnh vô cùng tốt, nhưng sau khi ở chân núi đứng ước chừng hơn một canh giờ, ai nấy cũng đông lạnh xanh cả mặt hai chân tê cứng.

Từ Lục Sự nghển cổ nhìn lên trên núi, thấy Dương Phàm vẫn chưa xuất hiện, liền hít mũi một cái, nói với Tiết Thang Thừa :
- Đừng nói là, vị Dương Thang Giam này của chúng ta cũng thật sự là kiên cường, đến bây giờ còn kê cao gối mà ngủ không dậy nổi. Không nói đến Lai Thiếu Khanh tiếng tăm hiển hách ... Cho dù là Uy danh chỉ bằng y là Nhị đương gia của Ti Nông Tự chúng ta, Dương Thang Giám dám lên mặt như vậy, ta quả là chịu phục.

Tiết Thang Thừa cười mắng:
- Cái gì mà Nhị đương gia, chúng ta cũng không phải sơn tặc. Cái tên Dương Thang Giám, ngươi cũng đừng có so sánh, trước mặt Lai Thiếu Khanh, Dương Thang Giám còn dám khoe mẽ, chứ chúng ta không thể được, các ngươi cũng đừng oán giận xuống núi quá sớm, ta gọi các ngươi sớm xuống núi, đông lạnh ở chỗ này, là vì tốt cho các ngươi!

Tiết Thang Thừa dậm chân nói:
- Không hiểu đúng không? Dương Thang Giám của chúng ta rõ ràng muốn đối nghịch với Lai Thiếu Khanh rồi, quay đầu lại chọc giận Lai Thiếu Khanh, chúng ta sợ là cũng phải gặp xui xẻo. Hiện tại chịu lạnh một ít, cũng gọi là để cho Lai Thiếu Khanh nhìn đến thành ý của chúng ta, miễn cho bọn họ thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ chúng ta gặp họa.

Tô Chưởng Cố tuy còn trẻ tuổi. xương cốt vẫn còn mỏng manh vô cùng, còn chưa chịu đựng đông lạnh được như Tiết Thang Thừa . Tô Chưởng Cố lạnh đến nỗi nổi giận trong bụng, nghe Tiết Thang Thừa nói như vậy, không khỏi hừ mũi, khinh thường nói:
Tiết Thang Thừa, Từ Lục sự, nhị vị các ngài cũng không cần đem Dương Thang Giám khoác lác đến lợi hại như vậy, nếu là hắn thật sự không sợ Lai Thiếu Khanh, vậy hôm qua cũng sẽ không đem một nhà già trẻ đuổi về thành?

Từ Lục sự lườm hắn một cái nói:
- Ngươi thì biết cái gì! Trong nhà Dương Thang Giám hiện tại ở nam thị vẻn vẹn an vị có hơn hai mươi cửa hàng, trong lúc năm hết Tết đến, ông chủ không được đi khao các cửa hàng chưởng quầy và bọn tiểu nhị một chút? Quanh năm suốt tháng mà không được một dịp ăn mừng? Đại nương tử Dương gia nhà người ta trở về thành, là có việc chính đáng làm đấy.

Tô Chưởng Cố “ Ha hả” cười lạnh hai tiếng, kỳ quái mà nói:
- Dù sao... Hôm nay Lai Thiếu Khanh muốn tới Long Môn làm 'Thiêu vĩ yến” , hôm qua Dương Thang Giám lại đem một nhà già trẻ đuổi về thành Lạc Dương, ta thấy thế nào. Đây đều là ý chịu thua người ta .

Tiết Thang Thừa nói:
- Nếu thật muốn chịu thua, Dương Thang Giám cũng sẽ không nói rõ đến chỗ dừng chân cũng không cho Lai Thiếu Khanh, cũng không thu xếp ẩm thực cho y rồi, theo ta thấy, Dương Thang Giám làm như vậy chỉ là không muốn làm cho Lai Thiếu Khanh tóm được nhược điểm của hắn, Dương Thang Giám hiện giờ dù sao cũng là người ở dưới mái hiên, làm như vậy cũng không có gì đáng trách.

Lúc này, một chấp dịch xa xa chạy tới. Cao giọng hô:
Thang thừa, Tiết Thang Thừa, ngoài núi có người tới rồi!

Tiết Thang Thừa kinh ngạc nói:
- Không thể nào, sớm như vậy Lai Thiếu Khanh đã đến?

Hai tay lão xoa vào nhau hướng xa xa nhìn lại. Cuối cánh đồng tuyết, quả nhiên thấy một loạt bóng đen đang chậm rãi tới gần...

Đội ngũ càng ngày càng gần, đã có thể thấy rõ hình dáng của bọn họ, bảy tám chiếc xe ngựa. Hai ba mươi cưỡi ngựa hộ tống, quanh co khúc khuỷu hướng về phía dưới chân núi Long Môn đi tới. Tiết Thang Thừa hít vào một hơi thật dài, nói với một Chấp dịch khác:
- Ngươi nhanh đi, lên núi nói cho Dương Thang Giám một tiếng.

Tô Chưởng Cố liếc hắn nói:
- Thang thừa, Dương Thang Giám người này k căn bản không coi Lai Thiếu Khanh ra gì, nói cho hắn biết làm cái gì?

Tiết Thang Thừa trừng mắt nhìn y nói:
- Ngươi ít nói nhảm đi, Dương Thang Giám có chịu xuống núi nghênh đón hay không, đó là chuyện của Dương Thang Giám, chúng ta nên tận tâm với trách nhiệm, Dương Thang Giám đối đãi với huynh đệ chúng ta không tệ, ngươi sao nói gở nhiều như vậy!

Tô Chưởng Cố bị lão răn dạy một phen, phẫn nộ không hề nói tiếng nào, Tiết Thang Thừa khoát tay nói:
- Đi thôi! Đừng để Lai Thiếu Khanh đến dưới chân núi, người này tính tình nóng nảy, chúng ta mau nghênh đón!

Tiết Thang Thừa ra lệnh một tiếng, một đám tiểu quan lại ở Long Môn trông coi suối nước nóng, trồng rau chăm ngựa liền kêu loạn đi tiếp đón...

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※

Dương Phàm cả người mặc một bộ quần áo ngắn, giờ phút này đang ở trong sân luyện đao.

Ngày thường Dương Phàm luyện đao cũng là một cái tiết mục mà nhi tử bảo bối cực thích xem, ở trong ánh mắt của Dương Niệm Tổ, cha của hắn đang đùa giỡn đao, không sai biệt lắm so với mấy con khỉ lộn nhào, đều là một trò vui. Hôm nay người nhà không ở đây, Dương Phàm không cần vì đùa đứa con vui lên mà cố ý làm thêm chút động tác quái dị, vận đao như gió, luyện đến vô cùng chuyên chú.

Trong viện tuyết đọng vẫn chưa dọn dẹp, vì Dương Phàm ngày ngày luyện công giẫm đạp nên mà trở thành vô cùng rắn chắc, ngoại trừ từ cửa sân đến cửa phòng rắc một ít bụi than có tác dụng chống trượt, những lớp tuyết ở những nơi khác đã bóng loáng như gương, mặt đất như vậy chắc chắn sẽ gia tăng khó khăn cho hành động của hắn.

Có thể như Dương Phàm ở nơi trên mặt đất như này, vẫn đi nhanh như gió xoáy như trước, giống như hổ vồ, khi thì như ưng kích trường không, khi thì sư tử vồ thỏ, động tác mau lẹ, uốn cong nhưng có khí thế như điện. Thanh đao kia khi thì giống như tấm lụa bình thường tầng tầng bao phủ toàn thân hắn, khi thì giống như sấm sét,vẽ ra từng tia chớp sáng loáng.

Đao pháp của hắn so với năm đó khi mới rời Nam Dương đã tiến rất xa, đao thế hùng hồn tràn trề, khí thế dũng mãnh mãnh liệt, vả lại khí mạch trầm sâu, vững chắc như bàn thạch, uy mãnh loại này đúng là binh trung vương giả - là đặc điểm rõ rệt nhất của đao, cũng là có thể phát huy nhất mạch võ công của Cầu Nhiêm Khách đến mức tận cùng nhất.

Một chấp dịch đứng ở cửa, rõ ràng là cách Dương Phàm còn có mấy trượng, nhưng gã nhìn Dương Phàm trong lúc lăn lộn xê dịch, đã bao phủ phạm vi mấy trượng, từng ánh đao, dày đặc nhưng lạnh đến tận xương. Gã rất sáng suốt khi lựa chọn đứng nguyên bất động tại chỗ, nếu thật là đi về phía trước, nếu chẳng may Dương Thang Giám trượt chân, không phải là bị chết oan uổng sao?

“Vút” một tiếng, ánh đao khiến người ta kinh sợ, đầy khắp bầu trời bỗng nhiên thu lại, đao phong rít gào thê lương cũng chợt dừng, Dương Phàm thu đao lại sau khuỷu tay, không kiên nhẫn mà nói:
- Lại có chuyện gì? Ta không phải đã nói rồi sao, Lai Tuấn Thần y hôm nay nếu là vì công sự mà đến, Thượng Quan của bản nha đến, Dương mỗ tự nhiên chờ đón. Nhưng nếu như vì việc tư, Dương mỗ lười ra nghênh đón!

Kẻ chấp dịch kia cười gượng nói:
- Dương Thang Giám, hiện giờ tới ở dưới chân núi tới không phải Lai Thiếu Khanh, mà là Hữu đồn Vệ đại tướng quân, nghe nói nơi đây chủ quản là ngài, nói y và ngàiquen biết đã lâu, cho nên đặc biệt đến gặp gỡi, tiểu nhân tới trước thông bẩm với ngài một tiếng!

Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút, không nhớ lại có cố nhân nào là Hữu đồn Vệ đại tướng quân, không khỏi kinh ngạc nói:
- Hữu đồn Vệ đại tướng quân, là ai?

Dương Phàm vừa nói, vừa hướng phía cửa đi tới, tên chấp dịch kia tất cung tất kính mà nói:
- Tiểu nhân nào dám lắm miệng, chỉ nhớ rõ vị Đại tướng quân kia tự xưng họ La, Tiết Thang Thừa đang cùng y tới đây.

Dương Phàm nghe hắn nói vị Đại tướng quân kia họ La, chợt nhớ tới một người, không khỏi kinh sợ a một tiếng, nói:
- Là y? Y sao lại tới đây?

Dương Phàm đi ra khỏi cửa, hướng trên đường nhỏ trong núi nhìn lại, quả nhiên gặp Tiết Thang Thừa cùng một người, đang từ trên đường nhỏ trong núi chậm rãi đi tới. Người nọ mặc một bộ áo lông bào da báo, khoác một chiếc áo choàng màu lông chuột, lưng rộng, dáng người mập mạp, dáng đi vô cùng thong dong, có vẻ cực kỳ quyền quý.

Dương Phàm vốn đã nhớ tới một người, nhưng nhìn bộ dáng người này, cùng với ấn tượng về người nọ trong hắn khác một trời một vực, không khỏi lại có chút chần chờ. Lúc này, người nọ dĩ nhiên nhìn thấy Dương Phàm, nhất thời nhếch môi, bật cười ha hả, từ xa đã mở rộng cánh tay, vui vẻ tiến lại gần, cười nói:
- Nhị Lang, đã lâu không gặp a!

Dương Phàm mới rồi ở trong viện luyện đao trên mặt tuyết trong như gương cũng chưa từng trượt chân một lần, lúc này nghe y nói liền trượt chân, suýt chút nữa ngã sấp xuống.

Người trước mắt này làn da đỏ thẫm thô ráp, một cái mũi đỏ ửng, cánh mũi dài rộng, một gương mặt béo, túi mắt rất sâu, thoạt nhìn chừng khoảng bốn mươi tuổi. Nếu không có đôi mắt màu lam nhạt và khẩu âm nói chuyện hơi Tây Vực, Dương Phàm bất kể như thế nào cũng không tin, người này không ngờ là Khả Hãn A Sử Na Hộc Sắt La tự đặt cho mình một cái tên Hán là La Khắc Kiệt

Nhớ rõ lúc trước hắn cùng với Hộc Sắt La lần đầu tiên gặp mặt ở Bạch Mã tự , khi đó Hộc Sắt La màu da trắng nõn, chóp mũi như chùy, ngũ quan tuấn mỹ, tư thế hiên ngang, nhưng... Thời gian mới mấy năm, hắn làm sao lại biến thành bộ dạng thế này? Thân thể mập mạp, mặt rộng rãi như bồn, Dương Phàm thực sự chút không hiểu nổi.

Lại nói tiếp, Hộc Sắt La so với Dương Phàm chỉ lớn năm sáu tuổi, hiện tại nhiều lắm tầm ba mươi tuổi, nhưng khi nhìn bộ dáng này của y, ước chừng lớn hơn mười tuổi so với tuổi thật của y.

Hộc Sắt La rảo bước lại, một đôi bàn tay to đầy đặn “bộp” một tiếng nắm lấy hai tay của Dương Phàm , liên tục lay động , thân thiết mà nói:
- Nhị Lang, đã lâu không gặp a! Ha ha, xem ngươi bộ dáng, so với ngày đó mới gặp ở Bạch Mã tự, gần như không có bất kỳ thay đổi nào, thật sự làm vi huynh ghen tị rồi, vi huynh không thể thế được, già rồi…

Hộc Sắt La cầm lấy tay Dương Phàm nhiệt tình lắc đầu, cái bụng tròn mà dài rộng nhún nhảy, đỉnh bụng ưỡn đến nỗi sắp chạm đến người Dương Phàm rồi. Dương Phàm cười khổ nói:
- Khả Hãn, ngươi thay đổi thế này, quả thật là khiến người ta giật mình, tiểu đệ cũng không dám nhận là quen biết nhau rồi.

Hộc Sắt La thoải mái cười to:
- Đúng thế, vi huynh trước kia cung mã bất ly thân, bây giờ là tửu sắc bất ly thân, tuy rằng tất cả tập tục đều theo thói quen của người Hán, duy chỉ có ẩm thực này, ngũ cốc rau quả ta bất kể như thế nào cũng ăn không quen, còn phải là ngưu mập dê béo ăn mới sảng khoái, lại không có chuyện gì phải quan tâm đấy, có thể không béo sao?

Dương Phàm bởi vì lúc trước cùng Thẩm Mộc làm một giao dịch, bảo vệ Ô Chất Lặc, cảm thấy có chút thẹn với bạn tốt, cho nên Hộc Sắt La không đến tìm hắn, hắn cũng rất ít tìm vị lão bằng hữu này đi ra uống rượu nói chuyện phiếm. Hơn nữa hắn vẫn rơi vào đủ loại phong ba ở bên trong quan trường cũng không muốn liên lụy vị lão bằng hữu này, bởi vậy mấy năm qua đây là lần đầu gặp lại.

Trong lời nói của Hộc Sắt La, Dương Phàm không hề nhận thấy được nửa điểm thê lương mất mát, xem ra hiện giờ vị Khả Hãn này rất hài lòng đối với cuộc sống “thanh sắc khuyển mã” hiện giờ, Dương Phàm không khỏi nói:
- Lòng dạ nữ nhân thảo nguyên, đều rộng lớn như vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui