Say Mộng Giang Sơn

Một nhánh sông quanh co khúc khuỷu, dòng nước lẳng lặng trôi về phương xa. Bên bờ sông, có người đang tắm cho ngựa, có người trần truồng tắm ở chỗ sâu giữa hồ, có lúc lại khoát nước vui đùa cùng đồng bạn, truyền đến những tiếng cười sảng khoái.

Cây liễu rũ bên bờ sông, cành lá lả lướt in bóng xuống mặt hồ gợn sóng lăn tăn, trong rừng có thể nhìn tấy rất nhiều ngựa, còn có dê bò, nhiều người ra ra vào vào trong khu rừng này.

Bất chợt, xa xa có một con ngựa chạy như bay đến, đạp vào mặt cát trắng mịn làm tóe lên một lớp bụi. Một vài người tay che trán nhìn về phía con ngựa đó, nhưng rất nhanh liền buông lỏng cảnh giác, tiếp tục làm chuyện của mình. Người tới chỉ cưỡi một con ngựa, hơn nữa trang phục giống bọn họ, hiển nhiên không phải binh mã triều đình Đại Chu.

Người nọ cưỡi ngựa, phóng nhanh về hàng liễu bên bờ, nhanh chóng nhảy xuống chiến mã, giật một tấm thảm da dê cũ nát từ lưng ngựa xuống đất, trên lưng ngựa không có yên, sau khi lấy tấm thảm xuống, chỉ còn lại lưng ngựa nhẵn bóng, trơ trụi. Người nọ vỗ về cổ ngựa, để nó tự mình đi kiếm cỏ non, còn chính mình bước nhanh về phía rừng liễu.

- Vô thượng Khả Hãn , đại nguyên soái, triều đình phát binh rồi!

Người đàn ông vạm vỡ vừa chạy vào rừng liễu đã tìm được thống lĩnh của bọn họ, giữa rừng liễu trải một tấm thảm da dê, có vài nam nhân ngồi khoanh chân trên tấm thảm da dê đang thảo luận gì đó, bọn họ vừa nghe thanh âm của y đồng loạt đứng lên.

Một lão nhân hai gò má cao gầy, chòm râu hoa râm, mái tóc điểm vài sợi bạc, mùa hè sắp đến, ông ta còn khoát trên mình áo khoác da dê, tấm áo khoác cũ kĩ, lông rụng quá nửa, nhìn như một tấm da bị bệnh chốc đầu. Người này chính là đô dốc Mạc phủ ở Tùng Mạc đô, thủ lĩnh của liên minh các bộ lạc Khiết Đan Lý Tận Trung. Hiện giờ y đã phất cờ tạo phản, tự phong vô thượng Khả Hãn.

Bên cạnh y là một nam nhân tuổi xấp xỉ y, cũng là một lão nhân ngoài sáu mươi. Người này có dáng người cường tráng hơn Lý Tận Trung, một khuôn mặt vuông vắn, râu tóc đều đã hoa râm, hàng lông mi đen dài. Hàng lông mi rậm rạp ấy lộ ra vài phần hung ác, người này chính là Tôn Vạn Vinh được Lý Tận Trung bổ nhiệm chức đại nguyên soái. Mấy đại hán bên cạnh là thủ lĩnh của các bộ lạc Khiết Đan dưới quyền của bọn họ.

Lý Tận Trung tháo túi nước từ thắt lưng xuống, ném qua cho tên trinh sát kia, trầm ổn nói:
- Không vội, trước uống ngụm nước!

Tên trinh thám kia nhận túi nước từ Lý Tận Trung, uống ừng ực một ngụm nước lớn, vừa lau miệng xong liền nói:
- Khả Hãn, binh mã Đường triều khoảng mười sáu vạn. Lộ quân thứ nhất do Tả ưng dương Vệ đại tướng quân Tào Nhân Sư, Hữu Kim Ngô Vệ Đại Tướng Quân Trương Huyền Ngộ, Ti Nông Thiếu Khanh Ma Nhân Tiết thống lĩnh, dẫn mười vạn cấm quân cùng mộ binh đi trước.

Lộ quân thứ hai do Yến Phỉ Thạch làm Hành quân Đại tổng quản, Tả Uy Vệ Đại Tướng Quân Lý Đa Tộ làm phó soái, cùng một đội Phủ quân tinh nhuệ và truy trọng binh. Hai đội quân cách nhau khoảng hai ngày lộ trình.

Thuộc hạ còn nghe được, nữ hoàng đế của bọn họ dự tính để Lương Vương Võ Tam Tư đảm nhiệm Du quan đạo An phủ đại sứ. Nạp Ngôn Diêu Trù làm phó sứ, dẫn đầu lộ quân thứ ba phối hợp tác chiến. Chẳng qua đội quân thứ ba còn chưa xuất phát, hiện tại còn chưa biết rõ lộ quân thứ ba sẽ phái ra bao nhiêu nhân mã.

Chúng thủ lĩnh nghe nói triều đình phái ra ba lộ quân, trước mặt còn có mười sáu vạn quân, không khỏi có chút kinh hoảng, rất nhiều người cảm thấy khiếp sợ. Lý Tận Trung đều nhìn thấy phản ứng của bọn chúng, lại ko có động tĩnh gì, chỉ thản nhiên cười, chế nhạo:
- Triều đình thật là coi trọng chúng ta! Chúng ta tính tất cả chẳng qua cũng chỉ bảy vạn quân, thiếu y ít giáp, vũ khí không đầy đủ, không ngờ triều đình lại phái ra nhiều binh mã như vậy!

Ông ta bỗng nhiên xoay người, nhìn thủ lĩnh các bộ lạc, lớn tiếng nói:
- Người Đường không xem Khiết Đan ta là người, đối đãi chúng ta không bằng súc sinh trong nhà chúng. Mùa đông năm trước, chúng ta gặp thiên tai, Triệu Văn Kiều đã làm gì? Chẳng những không cứu trợ một chút lương thực nào, còn bức chúng ta bán vợ đợ con.

Những đứa con nam thanh nữ tú của chúng ta, bị bọn họ gian dâm ức hiếp, làm trâu làm ngựa! Dê bò của chúng ta bị bọn chúngmua với giá rẻ mạt, thật không dễ gì qua được mùa đông, nhưng xuân năm nay chúng ta không đủ dê bò để chăn thả, làm sao bây giờ? Đến thu này, chúng ta còn tiếp tục bị chúng chèn ép, thẳng đến khi ép khô xương tủy chúng ta!

Những lời này của Lý Tận Trung, khiến cho thủ lĩnh các bộ lạc nhớ đến những lúc bị chèn ép, ức hiếp, ai ai cũng vô cùng phẫn nộ, ngực phập phồng, hô hấp dồn dập, mặt trướng hồng lên.

Lý Tận Trung nói:
- Khiết Đan chúng ta quy thuận Đại đường, nhưng người Đường chưa từng coi chúng ta như người một nhà, thậm chí không xem chúng ta là người! ngoại trừ ức hiếp, lăng nhục, cũng vẫn là ức hiếp lăng nhục, kể cả thủ lĩnh của các bộ lạc, trước mặt bọn chúng, dắt ngựa làm bàn đạp cho chúng, làm nô làm tỳ, chúng ta một lần pại một lần nhẫn nhịn, nhịn đến khi vong tộc diệt chủng không còn đường sống! Chúng ta còn phải nhẫn sao?

Tôn Vạn Vinh tiếp lời nói:
- Khả Hãn nói rất đúng! Chúng ta tiếp tục nhẫn nhịn, chỉ có một con đường chết, đấu một trận, có lẽ còn đường sống! Tình huống xấu nhất, cũng khiến cho triều đình biết, cho dù coi chúng ta như gia súc, thì cũng phải cho ăn, con thỏ lúc nóng này cũng sẽ cắn người, chúng ta sẽ không tiếp tục làm ngựa dê chịu đựng nhẫn nhục, chúng ta phải làm xanh màu cỏ trên thảo nguyên!

Lý Tận Trung lớn tiếng nói:
- Đại quân tiều đình phái tới, các ngươi sợ? Đúng! Ta cũng sợ, nhưng sợ hữu dụng sao? Chúng ta không phản, chỉ còn con đường chết! Thời điểm khởi binh, chúng ta ai cũng rõ ràng sức mạnh của triều đình to lớn như thế nào, phái tới mười sáu vạn đại quân không có gì hiếm lạ, cho dù là trăm vạn đại quân triều đình cũng phái tới được! Chúng ta một cái mạng liền cùng triều đình lấy đá chọi trứng, nhưng ít nhất chúng ta cũng chiến đấu qua, con cháu hậu thế cũng không coi thường chúng ta!

Thủ lĩnh cùng tộc nhân xung quanh rống giận:
- Khả Hãn nói đúng! Đấu cũng chết, không đấu cũng chết! nam nhân Khiết Đan chúng ta thà chết đứng còn hơn khuất nhục làm nô lệ.

Lý Tận Trung hài lòng gật đầu, tâm tình nhẹ nhõm, cao giọng cười nói:
- Nói đến chết, chúng ta tất nhiên ôm lấy niềm tin mà chết, nhưng nếu thật ra trận, chúng ta cũng không nhất định sẽ bại! Doanh Châu chúng ta cũng phải đánh hạ, Sùng Châu chúng ta cũng phải đánh hạ.

Mấy ngày trước công đánh Đàn châu (nay vùng phụ cận Bắc Kinh), chúng ta bị phó tổng quản của Thanh biên đạo Trương Cửu Lễ dựa vào thành cao tường sâu đánh lui, nhưng cũng chỉ là đánh lui mà thôi, y dám phái ra binh tốt nào truy đuổi chúng ta sao? Bọn chúng phái tới mười sáu vạn đại quân, đây là mười sáu vạn con hổ lang, hay chỉ là mười sáu vạn dê non chỉ có đánh mới biết được, ai muốn làm kẻ nhút nhát, Lý Tận Trung ta không ngăn cản. Ngươi có thể đi!

Chúng thủ lĩnh phẫn nộ kích động nói:
- Người cứ việc ra lệnh, người Khiết Đan chúng ta không ai sợ chết cả!

Tôn Vạn Vinh nói với tên trinh thám kia:
- Nào, ngươi hãy kể lại tỉ mỉ tình hình quân Đường cho các vị thủ lĩnh nghe, chúng ta sẽ thương lượng đối sách!

Hành động của quân Đường rất giỏi tình thám. Mà người Khiết Đan thì không. Bọn họ là bộ lạc du mục, vốn có cuộc sống không ổn định, lúc ly lúc hợp, một cuộc sống khép kín với bên ngoài. Hơn nữa, người Hán ở vùng biên cương này coi thường họ, ít lui tới với họ, vì vậy không có nhiều hiểu biết đối với bọn họ.

Trinh thám kể lại tỉ mỉ tình hình quân Đường, lại nói:
- Khả Hãn, đại nguyên soái, nữ hoàng đế của Đường triều còn hạ lệnh, đem tên của Khả Hãn đổi thành Lý Tận Diệt, Tôn đại nguyên soái đổi thành Tôn Vạn Trảm!

Tôn Vạn Vinh khinh miệt cười, nói với chúng thủ lĩnh:
- Ta lúc còn thiếu niên làm con tin, từng sống tại Trường An và Lạc Dương, rất hiểu người đàn bà này. Người đàn bà này có ba sở thích lớn: Giết người, sửa niên hiệu, đổi danh tự cho người khác. Sau khi Vương hoàng hậu bị ả hại chết, tộc nhân Vương thị đều bị đổi thành Kiêu thị.

Việt vương Lý Trinh tạo phản, bộ tộc họ Lý bị bà ta đổi thành Hủy thị. Người đàn bà này độc chết tỷ tỷ và cháu gái mình, lại giá họa cho bốn đường huynh của ả, sau khi giết chết bốn đường huynh, đổi họ con cháu của bọn họ thành Phúc thị! Hắc! Các ngươi nhìn xem, những kẻ cùng mọi người kết oán đó so với những người đàn bà ở nhà nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa người khác có gì khác nhau? Đây là một vị hoàng đế hay chỉ là một vu bà? Ha ha ha…

Chúng thủ lĩnh cười rộ lên, LÝ Tận Trung cười nói:
- Được rồi, được rồi, mặc kệ ả ta đi! Lý Tận Trung diệt bất diệt, cũng không phải chỉ vì vài câu nguyền rủa của ả là có thể tận diệt được ta. Tôn Vạn Vinh hay là Tôn Vạn Trảm, kia cũng phải nhìn xem bọn họ có thể đánh thắng trận không, chúng ta hiện tại nên thương lượng một chút, nên đánh trận này như thế nào.

Thủ lĩnh Khiết Đan Lạc Vụ Chỉnh đề nghị:
- Với khí thế của quân Đường, không bằng chúng ta tránh đi mũi nhọn của chúng, lui về thảo nguyên, dắt mũi chúng mà đi. Quân lương là một vấn đề lớn đối với mười sáu vạn đại quân, chỉ cần cầm chân chúng vài tháng, chờ thời cơ ngăn chặn quân lương của chúng, chúng sẽ không chiến mà tan.

Lý Tận Trung lắc đầu nói:
- Trải qua thiên tai của mùa đông năm ngoái, lại bị những biên tướng thiên sát đó vơ vét cùng kiệt, dê bò đã không còn đủ cho tộc nhân sinh tồn. Lương thực dự trữ mùa đông của chúng ta không đủ ăn, nếu quân Đường đuổi tới, phân trú tại các cửa ải hiểm yếu, không nhất định lòng vòng trên thảo nguyên cùng chúng ta, chỉ cần tới mùa đông, chúng ta không có gì ăn, lại không công hạ được quân trại của bọn chúng, lúc đó, không cần quân Đường ra tay, chúng ta cũng sẽ đói lạnh mà chết.

Một vị thủ lĩnh Khiết Đan khác Hà A Tiểu trầm tư một lát, dùng cành cây vẽ địa hình trên mặt đất nói:
- Cho dù như vậy, không bằng chúng ta tập kết binh lực, ngăn trở bọn chúng ở Hoàng Chương cốc. Hoàng Chương cốc địa hình chật hẹp, không thể bài bố nguyên một đại quân, chỉ cần chúng ta có thể thủ ở cửa cốc, bọn chúng liền không qua được.

Lạc Vạn Chỉnh phản bác:
- Vậy có ích lợi gì, đại quân Đường triều có mười sáu vạn, nếu ta tử thủ ở cửa cốc Hoàng Chương, bọn chúng cho dù không qua được, chúng ta cũng bị vây hãm tại đó, Đàn châu, Trác quận cùng các nơi khác còn có binh mã của Đường triều, nếu bọn chúng biết viện binh đến, tập kết binh mã công kích từ phía sau, chúng ta sẽ hai mặt thụ địch, bị vây trong Hoàng Chương cốc, muốn trốn cũng không thoát.

Hà A Tiểu ngẫm nghĩ lại, không khỏi tức giận, quăng cành cây nói:
- Trốn không được, ngăn không thành, vậy phải làm thế nào?

Tôn Vạn Vinh vuốt chòm râu, nhíu mi trầm tư một lúc, bỗng nhiên nói:
- Chủ ý này của A Tiểu, cũng chưa chắc không dùng được, chẳng qua phải thảo luận thêm một chút!

Lý Tận Trung biết Tôn Vạn Vinh xưa nay nhiều mưu mô, vội vàng hỏi:
- Ngươi có chủ ý tốt gì?

Tôn Van Vinh nói:
- Người Đường xưa nay cuồng ngạo, không để chúng ta vào mắt, tự xưng kiêu binh. Chủ ý này của ta là muốn lợi dụng sự coi thường của bọn chúng đối với chúng ta, nếu vận dụng tốt, nói không chừng có thể diệt sạch mười sáu vạn đại quân của Đường triều, nhưng nếu thất bại, những nhân mã làm mồi nhử có đi không có về! Vì vậy, chúng ta cần một đội cảm tử quân!

Ánh mắt Tôn Vạn Vinh lướt qua các thủ lĩnh, nghiêm mặt nói:
- Ai dám đảm nhiệm trọng trách này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui