Say Mộng Giang Sơn

Một tên phường đinh đứng bên cạnh Mã Kiều liền lên tiếng. Y đứng thẳng người ra dáng một tên binh lính nhưng có điều lúc này chẳng ai để ý.

- Ngô bị thân! Chúng ta chạy tới trước.

- Ngươi nói xem nhìn thấy gì?

- Cái này... Lúc chúng ta từ phía sau bụi cây chạy ra thì Mã Kiều đi trước cho nên...

Tên phường đinh đó hơi hổ thẹn cúi đầu:

- Ty chức nhìn thấy...những gì mà ngài đã thấy.

Ngô Thiếu Đông nhìn Mã Kiều với ánh mắt sắc như dao.

Sắc mặt Mã Kiêu trắng bệch, run rẩy. Dường như cảnh tượng đầy máu khiến cho y sợ hãi. Vì vậy mà y vẫn chưa hề bình tĩnh lại. Y nhìn Ngô Thiếu Đông mà đôi mắt ngơ ngác dường như không nhìn thấy gì cả.

Ngô Thiếu Đông liền lên tiếng mắng:

- Nhát như chuột! Nói.

- A!

Mã Kiều giật mình vội vàng lên tiếng:

- Ta không biết. Tiểu nhân không thấy gì cả. Không phải! Tiểu nhân thấy...thật ra không thấy.

Ngô Thiếu Đông giận dữ vọt tới trước mặt, mà chộp lấy cổ áo, nhấc Mã Kiều lên. Y rít giọng:

- Nói! Cuối cùng thì ngươi thấy cái gì?

Mã Kiều hoàn toàn tỉnh táo lại rồi rụt cổ nhình quanh như một con chim cút vẫn còn đang run rẩy:

- Tiểu nhân...dường như nhìn thấy...nhìn thấy một cái bóng đen nhảy vào bụi cây kia rồi biến mất. Sau đó, nhìn thấy toàn bộ người trong đình chết hết nên tiểu nhân...tiểu nhân không biết mình có hoa mắt hay không...

Ngô Thiếu Đông nhìn y một lúc rồi oán hận buông tay. Lúc này, có người tới thăm dò hai người bị hôn mê rồi kêu lên:

- Ngô bị thân! Hai người này vẫn còn sống, chỉ bị đánh ngất.

Ngô Thiếu Đông vung tay lên quát:

- Cứu họ tỉnh lại.

.........

Trong một căn phòng, Dương Minh Sanh ngồi ở vị trí chủ nhân còn Thái Đông Thanh và Ngô Thiếu Đông ngồi ở hai bên. Dương Phàm và Đoạn Vị Phong thì đứng trước mặt họ.

Thái Đông Thành lên tiếng với giọng hết sức ôn hòa:

- Không phải sợ. Các ngươi thuật lại tình hình lúc đó xem thế nào.

Dương Phàm làm như chưa gặp phải trường hợp như vậy cho nên có phần sợ hãi. Hắn lên tiếng:

- Tướng quân! Tiểu nhân không thấy gì cả. Lúc ấy, tiểu nhân chỉ thấy sau đầu có gió rồi ngay lập tức tối sầm mắt lại. Tới khi tiểu nhân tỉnh lại thì...đã ở đây.

Thái Đông Thành không nói gì nhìn về phía Đoạn Vị Phong, Đoạn Vị Phong đỏ mặt, lên tiếng:

- Tiểu nhân cũng giống như vậy. Lúc ấy chỉ nghe thấy hắn hét lên một tiếng thì tiểu nhân như lộn về phía trước rồi gáy bị nện một cái mà ngất xỉu. Tới khi tiểu nhân tỉnh lại...

Đoạn Vị Phong đỏ mặt. Sắc mặt của Thái Đông Thành tối sầm lại. Y từ từ đứng dậy, chắp hai tay sau lưng mà bước thỏng thả một lúc rồi mới phất tay, ý bảo người đưa Đoạn Vị Phong và Dương Phàm ra ngoài.

- Thiếu Đông!

Ngô Thiếu Đông đứng dậy, ôm quyền nói:

- Có ty chức.

Thái Đông Thành trầm ngâm rồi nói:

- Hiện tại, ngươi không được rời khỏi ta.

Ngô Thiếu Đông biết lang tướng lo cho sự an toàn của mình, trong lòng cảm thấy ấm áp liền vội vàng đáp:

- Ty chức tuân lệnh.

Thái Đông Thành quay sang Dương Minh Sanh, ánh mắt đầy lửa giận:

- Dương Lang trung! Vì ngươi mà mỗ mất ba viên đại tướng.

Dương Minh Sanh cất tiếng cười âm trầm:

- Chuyện này có liên quan gì tới ta? Thái lang tướng! Chuyện năm đó, ta và ngươi đều có phần.

Thái Đông Thành phất tay bỏ đi, đồng thời chửi vọng lại:

- Thứ rác rưởi như này còn sống làm gì cho chật đất?

Dương Minh Sanh nghe thấy vậy thì từ từ ngửa mặt. Y như đang ngửi ngửi cái gì đó trong không khí mà nói:

- Ta nói ta sống không có tích sự? Ta muốn biết hắn là ai? Ta muốn biết cuối cùng các ngươi có thể giết được hắn hay là để cho hắn giết các ngươi. Ta nhất định sẽ biết. Nhất định biết.

.........

Thái Đông Thành ra khỏi phòng ngủ của Dương Minh Sanh liền nói với Ngô Thiếu Đông:

- Chúng ta cứ để cho người khác nắm mũi dắt đi như vậy không phải là thượng sách. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Sáng ngày mai chúng ta sẽ rút người về.

Ngô Thiếu Đông lên tiếng:

- Lang tướng! Vậy chúng ta không báo thù cho các huynh đệ?

Thái Đông Thành nói:

- Phải báo. Nhưng không phải ở đây mà ở địa bàn của chúng ta.

Y lạnh lùng quay sang nhìn phòng ngủ của Duong Minh Sanh mà cười lạnh:

- Tên thích khách đó biết ta là kẻ thủ của hắn thì hắn sẽ bỏ qua hay soa? Do ta quá coi thường cho nên mới bị trúng kế của hắn. Ta định lấy Dương Minh Sanh làm mồi nhử, ai ngờ ta lại là mục tiêu của tên thích khác đó. Như thế ta ở đây làm gì? Ta muốn xem trong khu vực quân doanh, hắn có dám tới hay không.

Bầu không khí của phủ Dương lang trung trở nên hết sức khẩn trương.

Hai lần trước, thích khách chỉ giết những nhân vật quan trọng. Đám võ hầu phường đinh mạc dù không yên nhưng cũng không quá sợ hãi. Tuy nhiên lần này thích khách ra tay giết không chỉ có tướng lĩnh mà còn có cả người của Hình bộ, hộ viện Dương gia. Vì vậy mà ai cũng cảm thấy lo lắng.

Không một ai biết hung thủ thế nào, không biết động cơ của đối phương. Bất chấp Dương phủ canh gác chặt chẽ như vậy mà hắn vẫn ra vào như chỗ không người. Vì vậy mà mọi người nhìn Ngô Thiếu Đông giống như nhìn một người chết.

Có điều, đêm nay mọi người có thể yên tâm hơn một chút. Bởi vì trong đêm nay đã chết mấy người, tên thích khách kia giống như một thanh thần kiếm không thấy máu không vào vỏ. Hôm nay hắn đã uống no máu tươi nên cũng đã vào bao nghỉ ngơi.

Tuy nhiên kiếm vẫn chưa chui vào vỏ.

Dương Phàm và Đoạn Vị Phong được người đánh cho hôn mê, mặc dù không chết nhưng đầu đau như búa bổ vì vậy mà nhiệm vụ tuần tra đành phải giao cho hai người khác.

Đoạn Vị Phong mới tới cho nên được bố trí ở chỗ khác. Mã Kiều đưa Dương Phàm trở lại phòng, cho hắn uống chút nước, nhìn hắn ngủ rồi mới đi tuần tra tiếp.

Tới canh bốn, tiếng nói mê của Dương Phàm đột nhiên biến mất. Hắn lén lút ngồi dậy.

Từ trước tới nay thói quen của hắn đúng là sau khi hành động xong liền biến mất. Nhưng lần này, hắn quyết định thay đổi.

Dương Minh Sanh đã nghi ngờ có khả năng bên trong có người cấu kết với thích khác cho nên hoàn cảnh của hắn càng lúc càng khó. Đồng thời, ám sát thành công khiến cho sự canh gác càng thêm nghiêm cẩn. Chuyện đánh lén coi như không thành. Nếu để cho đối phương thay đổi chỗ ở thì lại càng thêm khó khăn vì vậy ra tay lúc này, một là bất ngờ, hai là do tình thế bức bách.

Bên cạnh cửa có một cái cây sào, bên trong có bộ quần áo màu xanh, còn có cả khăn trùm đầu cùng với đoản đao, đoản kiếm, giầy. Sau khi thay đổi trang phục, Dương Phàm liền đeo thêm một cái mặt nạ quỷ khiến cho hắn biến thành một người khác.

Lần này, hắn quyết định đánh trực diện.

Dương Phàm nằm trên mái cong giống như một con thú.

Hắn nằm trên mái ngói gần một canh giờ.

Xung quanh có rất nhiều bóng người và bóng đèn. Mặc dù đêm nay thích khác đã tới, theo lẽ thường thì tối nay bình an vô sự. Nhưng do việc dụ địch không có hiệu quả, nên sự canh phòng càng thêm nghiêm khắc.

Vốn chuyện này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Dương Phàm. Hắn cũng không dự định có thể bất ngờ giết kẻ địch. Tối nay hắn phải giết người. Dương Phàm từ từ rút đoản kiếm. Trên thân kiếm lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

Dương Phàm đang chuẩn bị nhảy xuống thì đột nhiên có hai tên phường đinh cầm đuốc xuất hiện. Hắn lại nằm ép xuống bởi vì trong hai người đó có một là Mã Kiều.

May mắn bọn họ không ở đó lâu lắm mà nhanh chóng di chuyển. Dương Phàm biết Mã Kiều còn mạnh canh giờ nữa mới được nghỉ. Mà gã đi một vòng cũng phải mất ba nén hương.

Dương Phàm lẳng lặng chờ đợi tới khi Mã Kiều đi xa, lại có hai tên phường đinh khác xuất hiện. Dương Phàm lập tức dậm chân một cái nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Một tổ tuần tra có hai người. Trạm gác cố định cũng có hai người. Trong bụi cây còn có nhiều cung thủ ẩn nấp. Tuy nhiên Dương Phàm nấp trên mái ngói được một canh giờ, bọn họ làm sao mà ngồi yên mãi được? Vì vậy mà vị trí của họ, Dương Phàm đều nắm rõ.

Dương Phàm muốn ra tay với cung thủ trước. Uy hiếp lớn nhất đối với hắn chắc chắn là cung thủ, bởi tốc độ của tên rất nhanh, lại đang ban đêm nên hắn khó tránh.

Hai người đi tuần đi tới, Dương Phàm đột nhiên rơi xuống đất, vượt qua hai tên phường đinh rồi như một bóng ma lao về phía một tên cung thủ.

Cung thủ bị áp sát thì chỉ biết để cho người ta giết. Dương Phàm không hề chần chừ vung thanh kiếm sắc, rồi đạp lên xác của tên cung thủ đó mà vọt về phía một tên khác. Khi hắn lướt qua hai gã tuần tra liền vỗ nhanh vào cổ họng của họ khiến cho cả hai ngã ra đất.

- Có thích khách.

Hai tên phường đinh đứng gác lập tức kêu to, đồng thời rút đao ra khỏi vỏ. Dương Phàm giết xong hai tên cung thủ lập tức tấn công họ.

- Giỏi cho tên giặc. Còn dám tới đây. Để xem ngươi chạy đi đâu?

Ngô Thiếu Đông vốn đang nằm ngủ nghe ấy tiếng lập tức vọt ra cửa thì nhìn thấy Dương Phàm mặc trang phục và bịt mặt màu xanh. Hai mắt của gã trở nên đỏ ngầu, rút đao nhảy ra.

Tiếng đao rít gió vang lên. Ngô Thiếu Đông lao tới, ngay lập tức bổ xuống mười đao. Quanh người Dương Phàm lập tức xuất hiện những điểm sáng. Có thể nói thế công của Ngô Thiếu Đông vô cùng hung hãn.

Dương Phàm bị hai tên thị vệ cùng với một tên Thiên Ngưu bị thân liên thủ đánh nhưng vẫn hết sức thoải mái. Đoản kiếm của hắn lướt nhanh nhơ chớp khiến cho một tên thị vệ văng ra ngoài. Dương Phàm hạ thấp người xuống, đoản kiếm lướt trên cây đảo của một tên thị vệ khác đồng thời lao đi. Cây đao trong giầy đã xuất hiện trong tay mà đâm thẳng về phía cổ họng Ngô Thiếu Đông.

- Giết!

Một ánh đao sáng lóe lên. Một đòn kia của Dương Phàm có thể lấy mạng Ngô Thiếu Đông nhưng cánh tay của mình cũng bị chém đứt. Hắn liền thu đao, xoay người né tránh. Đồng thời, hắn chuyển kiếm đâm ngược lại khiến cho một tên thị vệ kêu to rồi ngã ngửa ra đất mà chết.

Dương Phàm vừa mới chạm chân xuống đất thì lập tức có hai cây đao rít gió bổ tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui