Say Mộng Giang Sơn

Doanh Châu tây bắc, một mảnh đất hoang vu.

Nơi này đời sau gọi là Thông Liêu, hiện tại thì không có địa danh, vốn cũng không có người định cư, nhưng hiện tại, thì đã có mấy vạn phụ nữ trẻ em bộ tộc của Lý Tận Trung và bộ tộc Tôn Vạn Vinh.

Hai hướng nam bắc địa phương này tương đối cao, trung bộ thấp phẳng, hiện lên hình dáng yên ngựa, bắc bộ là vùng đồi núi bằng đá của dư mạch Đại Hưng An Lĩnh Nam Lộc, nam bộ là núi nông của vùng núi Liêu Tây, hoàng thổ đồi núi, trung bộ là đồng bằng phù sa của lưu vực cát chất sông Liêu.

Lý Tận Trung lựa chọn địa phương này không tệ, dựa vào núi có thể thủ, trước núi có thể gieo trồng, có thể chăn thả, trong núi có thể săn bắn, hơn nữa một khi có việc, dùng phương hướng địa lý nơi này để lui bước, đều có thể hòa hoãn xung đột không kém.

Thành trì của bọn họ được gây dựng tại một chỗ hiểm yếu nhất trong sơn địa thạch chất bắc bộ: Miệng diều hâu.

Trên ngọn núi này chỉ vẻn vẹn có một vài cây cối, đại phận địa phương đều là núi đá trụi lủi, sau lưng dãy núi liên miên, phía trước là ngọn núi cao dựng đứng, vẻn vẹn chỉ có một con đường hiểm yếu có thể lên núi, quả thật sắc nhọn cong như mỏ diều hâu, dễ thủ khó công.

Chủ tướng đóng ở nơi này là Ất Oát Vũ, em rể của Tôn Vạn Vinh, phó tướng là Phí Mạt, bởi vì bọn họ không có kinh nghiệm xây công sự, hơn nữa mùa đông thi công không tiện, hơn nữa trong bộ lạc ngoại trừ thương binh chính là người già, những người này làm lao công, tiến độ xây dựng thành trì vẫn rất chậm.

Hiện giờ thành trì mới của “Miệng diều hâu” vẫn chưa hình thành bộ dáng, toàn bộ bộ lạc vẫn còn ở dưới chân núi, chỉ những tài vật và lương thực đã cướp đoạt được phần lớn đều đã được tích trữ ở trên núi rồi.

Sáng sơm, mấy đứa trẻ choai choai trong bộ tộc đuổi theo bầy dê không nhiều lắm đi lên sườn núi chăn thả, mà phụ nhân thì cõng lên lưng giỏ mây, đi vào trong núi hái hạt thông và tạp quả, những người già thì bận rộn ở trong bộ tộc, may áo da, chăn nuôi súc vật hoặc là làm một số việc khác. Mà một vài thanh niên cường tráng thì bị bắt lên núi lao động làm việc, tiếp tục xây dựng thành trì mang lại hy vọng cho bọn họ.

Trên sườn núi thả dê, trời xanh, mây trắng, tuyết trắng, cỏ khô, một đám dê núi, một nhóm trẻ đang chăn thả dê.

Đi đầu là một đứa bé trai kẹp roi bên sườn, khoảng chừng năm tuổi, tóc rối bù như tổ chim, cổ tay áo sáng trong suốt như mặt băng, đó là nước mũi bị lau vài, phía sau cậu có bốn năm đứa trẻ đi theo, nữ có nam có, tuổi tác đều nhỏ hơn cậu một chút.

Cậu bé kiêu ngạo chỉ vào một con dê mẹ bụng to, nói:
- Lam Lam, ngươi tới đây, mau nhìn, con dê kia sắp sinh dê con rồi, ta nuôi dê con nào con nấy đều béo mập, trong bộ tộc ta là nuôi dê khéo nhất đấy.

Một đám trẻ không khỏi thán phục, cô bé tên là Lam Lam sùng bái nói:
- Chi Chiến ca ca lợi hại quá, lớn lên huynh muốn làm gì?

Chi Chiến giơ ống tay áo lên, tay áo trơn bóng quệt một cái qua mũi cậu, trên mép có một vệt ướt:
- Lớn lên vẫn chăn dễ

- Còn chăn dê ư, chăn dê làm gì?

- Kiếm tiền cưới vợ!

- Cưới vợ làm gì?

- Để sinh con!

- Sinh con làm gì?

Chi Chiến không kiên nhẫn được nữa, trừng mắt với cô bé:
- Còn có thể làm gì nữa, chăn dê thôi.

Lam Lam lầm bầm:
- Chăn dê có gì hay đâu, ta không thích chăn dê.

Chi Chiến đang định nói, bỗng nhiên nghiêng đầu dừng lại, chăm chú lắng nghe, hỏi:
- Lam Lam, ngươi có nghe thấy thanh âm gì không?

Lam Lam mờ mịt hỏi:
- Thanh âm gì?

Vừa hỏi xong, thanh âm mơ hồ kia lại trở nên rõ ràng hơn, hai đứa bé giật mình nhìn về phía cánh đồng tuyết dưới sườn núi, chỉ thấy thiên quân vạn mã, nhìn không thấy đầu, tựa như thủy triều kiến màu xám đang lao nhanh về phía trước, hết thảy đều đập vào mắt.

“Thủy triều kiến” kia giống như một trận gió cuốn lao trên bình nguyên ngay trước mặt bọn trẻ, không vì chúng mà dừng lại.

Chi Chiến há to miệng, chiếc roi kẹp dưới sườn xoạch một tiếng, rơi xuống đất.

****

Trống trận nổ vang, nhân mã như nước.

Dũng sĩ Khiết Đan gấp gáp tổ chức tộc nhân hộ vệ ngăn cản công kích của người Đột Quyết đột ngột đến, nhưng kỵ binh Đột Quyết nhiều hơn bọn họ gấp bội, mặc cho bọn họ ngăn cản thế nào, thiết kỵ Đột Quyết từ bốn phương tám hướng giống như từng lớp sóng lao tới phía bọn họ, áp bức vòng phòng ngự của bọn họ càng ngày càng nhỏ lại.

Kẻ địch đến quá đột ngột, tòa thành trên núi còn chưa xây dựng xong, không đủ đến chống đỡ kỵ binh địch, toàn bộ bộ tộc đều đóng trú ở dưới chân núi, không thể đúng lúc thoát đi, bọn họ không đường thối lui, chỉ có một trận chiến.

Khắp núi đồi đều là kỵ binh đột ngột xông tới, trong thung lũng vang lên những tiếng kêu gào đinh tai nhức óc, trên vùng quê thi hài khắp cả, máu tươi loang lổ, binh lực nghiêm trọng của người Khiết Đan trong hoàn cảnh xấu bị người Đột Quyết làm cho rối loạn trận hình, xen kẽ phân cách, đánh cho tán loạn, lộn xộn , đã có người bỏ khí giới đầu hàng, bởi vì bọn họ không đầu hàng, thì chỉ có chết, căn bản không thay đổi được cục diện.

Ất Oan Vũ và Phí Mạt đã thất lạc trong loạn quân rồi, Phí Mạt chỉ có thể suất lĩnh tộc nhân trước mắt để ra sức phá vây, trường mâu trong tay gã đã bị gãy, mã đao rút ra đã cong cả lưỡi, giết đến mồ hôi ướt đẫm, thở hồng hộc, nhưng bất kể là gã nhắm về phía nào, kỵ binh trước mặt đều là sóng sau cao hơn sóng trước, dường như vĩnh viễn không có điểm cuối.

Dương Phàm và Cổ Trúc Đình đứng im lặng hồi lâu trên sườn núi, nhìn xuống trận chém giết hỗn kia.

Bầu trời cao vợi, màu xanh tinh khiết, giống như một khối pha lê trong suốt. Duy nhất một đóa mây trắng đang dừng ở giữa bầu trời, đơn độc treo ở đó, chung quanh mờ mịt, yên tĩnh thê lương. Mà dưới sự yên tĩnh mãi mãi ở nơi này, cũng là đủ loại màu sắc bởi tình cảnh chiến tranh dệt nhuộm ra, người hô ngựa hý, máu tươi vẩy ra.

Ở trên sườn núi, có thể tinh tường nhìn kỵ sĩnh Khiết Đan bị cắt nhỏ mở ra, giống như một đám cá bột bị kinh hãi, di chuyển chung quanh bình nguyên, khủng hoảng né tránh, nhưng người Đột Quyết giống như là nước, thuy chung bao vây dung nhập bọn họ, bất kể bọn họ có chạy trốn tới chỗ nào.

Giết người và bị giết đều là dị tộc, nhưng đứng ở trên sườn núi cao, nhìn thấy hết thảy, Dương Phàm lại có một cảm giác bi thương. Hắn không phải đế vương, cho nên cũng chưa bao giờ sẽ có giác ngộ cao thượng vì sự nghiệp vĩ đại thiên thu muôn đời, tình nguyện hy sinh tộc nhân của mình, người Khiết Đan phản loạn, do người Đột Quyết đến chấm dứt, dường như là một chuyện tốt. Nhưng, sự thật cũng không phải như vậy, tộc nhân của hắn vẫn không vì vậy mà chết ít đi.

Người Khiết Đan phản loạn chính là Chu quốc, bao vây tiễu trừ bọn họ lại là Đột Quyết, triều đình thật sự yếu nhược đến mức này sao? Tuyệt đối không có. Hỏa lực của triều đình tập trung cho Tây Vực, lấy một lực lượng của quốc gia chống đỡ hai đại quân Thổ Phiên, Đột Quyết, bọn họ cũng không chiếm được tiện nghi gì, Vương Hiếu Kiệt cướp lấy An Tây tứ trấn, tuy có nguyên nhân Thổ Phiên nội loạn, cũng đủ chứng thực Chu quân hùng mạnh.

Nhưng, chiến sự này, không có chỗ nào không phải là vận dụng nhiều năm phòng thủ biên giới, lão tướng kinh nghiệm chiến trận phong phú, lúc này đây loạn Khiết Đan, trong mắt triều đình, có lẽ là quá dễ dẹp loạn, để đoạt công, dĩ nhiên phái Võ Du Nghi, Võ Ý Tông và một đám tướng lĩnh vô năng chỉ biết ôm đùi Võ gia tới đó.

Kết quả, triều đình hy sinh nhiều tướng sĩ như vậy, cuối cùng vẫn phải cầu sự trợ giúp của Đột Quyết.

Dương Phàm thành công, trận chiến ngoại giao này đã thắng, nhưng hắn không vui, không hề vui một chút nào.

Làm một quân nhân, hắn cảm thấy vô cùng khuất nhục, nhưng lại không có cách nào.

Chủ soái hai lộ đại quân nam bắc đều là người Võ gia, nữ hoàng đế trước sau không chịu ủy quyền, nếu không cần thủ đoạn rút củi dưới đáy nồi như vậy, để hai người kia tiếp tục mù chỉ huy, loạn Hà Bắc còn không biết phải tiếp tục tới khi nào, dưới sự phá hủy không ngừng của người Khiết Đan, vốn là bách tính phương bách bần cùng hơn người nam đã không còn ai sống sót, triều đình còn không biết phải hy sinh bao nhiêu nam thanh tráng mới có thể tiêu diệt được hai vị chủ soái ngu xuẩn kia, lấy được thắng lợi trận này.

*****

Phí Mạt giết đến điên rồi, mã đao trong tay đã biến ảo thành từng đạo hàn quang hình cung, gã thúc vật cưỡi, suất lĩnh hơn mười kỵ dũng sĩ, giống như một trận cuồng phong cuốn quá vùng quê, liều mạng phá vây, đao phong gào thét mang đến giết chóc và tử vong vô tận.

Đi theo phía sau gã có vài chục dũng sĩ, ngoại trừ những người đó đi ngay từ lúc đầu, còn có một vài kỵ sĩ tự chiến sau đó đi theo gã, một đường chém giết lại đây, không ngừng có người ngã ngựa, cũng không ngừng có người bổ sung tiến vào, cuối cùng bị bọn họ cứng rắn giết mở một đường máu, đang chạy đến nơi Dương Phàm vẫn đứng yên lặng quan sát.

Ngay tại dưới sườn núi, có một đội Đột Quyết kỵ sĩ đứng im lặng hồi lâu ở chỗ này, ở giữa là một vị lão tướng râu dài, chính là Đại Tiến Đầu Tô Mục Mộc. Vừa thấy đám kia như cá lọt lưới đánh tới bên này, Tô Mục Mộc vung tay lên, đám kỵ sĩ đang vây quanh lão lập tức phân ra một nhóm nhân mã, thành một trận hình tam giác sắc bén, nghênh đón Phí Mạt đang đánh tới.

"Ô ~~~ "

Một cây trường đao phá không rung lên làm lòng người sợ hãi, lăng không chém tới Phí Mạt.

Phí Mạt chấn động, vội vàng nghiêng đi thúc chiến mã chạy về trước hai bước, bỏ qua cạnh sắc đối phương, lập tức giương trường đao cuốn lưỡi lên, bởi vì đao của đối phương thứ hai đã như hình với bóng, lại lần nữa bổ tới đầu của gã.

Phí Mạt sau trận bách chiến dĩ nhiên đã kiệt lực, một đao kia gấp gáp đón đỡ, hai đao đụng vào nhau, “keng” một tiếng, Phí Mạt không chịu lực được, đao trong tay bị chấn động bay lên, đối phương vừa lật cổ tay, đao thứ ba lại như tấm lụa cuốn qua cổ gã.

Phí Mạt rốt cuộc không kịp né tránh rồi, hai mắt khép lại, thầm kêu một tiếng:
- Xong rồi!

Chỉ nghe “keng” một tiếng chấn động, một đao chết người này đã được một người đỡ lấy, kỵ sĩ Đột Quyết kia không kịp nhìn, vừa thấy có người xuất đao ngăn cản, nghĩ ngay đó là kẻ địch, cũng không thèm nhìn tới, vung trường đao vạch một đường cực nhanh, bổ tới kỵ sĩ vừa đến.

Người đến người ngựa hợp nhất, kỹ thuật cưỡi ngựa thành thạo, đao pháp điêu luyện, thanh đao trong tay bỗng nhiên quay lại, trong cương mãnh ẩn chứa biến hóa khéo léo, bảo hộ thân thể mưa gió không lọt được, “keng keng keng” mấy đao, kỵ sĩ Đột Quyết kia chỉ cảm thấy hổ khẩu chấn động, mặt đao lại bị đối phương vỗ trúng, cánh tay lập tức giống như bị chạm vào điện tê dại, đao trong tay bay đi.

- Dừng tay!

Lúc này, thủ hạ của Phí Mạt cũng đang bị quân Đột Quyết bao vây giết, bắt vẫn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại không đủ bốn người, Tiêu Mục Mộc thét ra lệnh một tiếng, người Đột Quyết lập tức thu tay lại lui về phía sau, bốn người này mới sợ hãi lui lại bên Phí Mạt.

- Là ngươi? Sao ngươi lại ở chỗ này?

Lúc này Phí Mạt mới nhìn rõ người cứu tính mạng gã dưới đao đúng là Dương Phàm, không khỏi sững lại. Gã không ngờ, Dương Phàm sao lại xuất hiện tại nơi này.

- Ta nói rồi, nếu có cơ hội, ta sẽ thả ngươi một lần!
Dương Phàm nói xong, nhìn thoáng qua Tiêu Mục Mộc. Tiêu Mục Mộc hiểu ý vung tay lên, thị vệ cầm đao lui lại sau mấy bước.

Dương Phàm nói:
- Hiện tại, ngươi có thể đi rồi!

Trên bình nguyên vẫn còn đang chém giết, Phí Mạt quay đầu, nhìn tộc nhân mình đang vùng vẫy giãy chết.

Dương Phàm nói:
- Ta chỉ có thể thả ngươi một lần, nếu ngươi muốn giết trở về, chỉ có thể là mang theo huynh đệ ngươi đi tìm chết. Nếu ngươi chịu đi, mấy người này, ta có thể thả theo chủ.

Phí Mạt do dự một lúc lâu, gật đầu một cách khó khăn, hô to một tiếng, cũng không quay đầu lại thúc ngựa chạy về hướng nam. Bốn kỵ sĩ phía sau theo sát, vài người bị bắt cũng được thả, một lần nữa lên ngựa, đuổi theo Phí Mạt rời đi. Nhiều năm sống trong hoàn cảnh gian khổ, khiến bọn họ hiểu được lấy hay bỏ.

Tiêu Mục Mộc hai chân đập bàn đạp, chậm rãi bước đi thong thả đến bên Dương Phàm, mỉm cười nói:
- Thả một người, loạn cả quân, quý sứ thật là thủ đoạn giỏi!

Dương Phàm thản nhiên cười, đầu tiên là lặng yên nhìn chăm chú chiến trường hỗn loạn một chút, sau đó chuyển ánh mắt về phía mảnh mây trắng bất động trên bầu trời, trong lòng thầm nghĩ: “Hôm nay, thật sự nên thay đổi rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui