Say Mộng Giang Sơn

- Khách quan là qua đường?

Chưởng quầy Nhà trọ mặt tươi cười đón Dương Phàm và Cổ Trúc Đình vào, Dương Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực đi phía trước, Cổ Trúc Đình mang theo bọc quần áo đi sau hắn nửa bước, giống như chim nhỏ nép vào bên hắn, tựa như một tiểu thiếp dịu dàng, không ai có thể biết nàng chính là ma nữ bách biến, hơn nữa còn là một nữ sát thủ giết người vô cùng cao minh.

- Ồ! Không phải, chúng ta tới đây là muốn mua gậy trúc!

Dương Phàm thần thái thong dong, thản nhiên đáp:
- Hoàng Trúc quý giá thành chiếu trúc, lại thêm lấy Huân chế, mầu vàng này ấm áp, mềm mại như ngọc, lại không sinh sâu, vừa có bề ngoài, lại rất thực dụng, chỉ có điều chỗ ta mua giá cả rất đắt, ta kiếm không đến mấy văn tiền, cho nên thừa dịp mùa hè nóng chưa đến, cùng nương tử tới mua trước.

Dương Phàm cười ha hả, nói:
- Trực tiếp đến mua của người bản địa, sẽ không đắt đúng không?

Chưởng quầy vừa nghe hắn đến thu mua gậy trúc, đương nhiên là sẽ phải ở trong điếm một thời gian, người này nịnh bợ rất giỏi, sợ hắn đến trấn Hoàng Trúc không chọn nhà trọ của mình, nếu hắn làm kinh doanh đồ tre nữa, chắc chắn là hàng năm nhập hàng rồi.

Chưởng quầy càng thêm nhiệt tình:
- Tốt tốt tốt, vị khách nhân này thật sự là có mắt nhìn, lão đây cảm thấy gậy trúc chúng ta tính chất không thể so với Thư Châu, nước suối nhỏ sản sinh kém, đáng tiếc người biết nhìn hàng xịn không nhiều lắm, lão hán ở nơi này trước tiên cầu chúc khách quan tiền vào như nước, ha ha, mời khách quan xem, gian phòng này là phòng hảo hạng, tiền sảnh có thể dùng sơm, hàng hóa bổn điếm rất có phong vị địa phương. Từ hậu viện đi ra ngoài không xa, chính là một dòng suối, hai bên bờ cảnh trí rất đẹp, hiền khang lệ nhất định sẽ thích nơi này đấy.

Cổ Trúc Đình đầu tiên nghe Dương Phàm gọi nàng là nương tử, đã nóng mặt tim đập. Lại nghe chưởng quầy gọi bọn họ là Hiền khang lệ, một dòng nước ấm dễ chịu không nói nên lời trào dâng, chỉ có điều ở bên cạnh Dương Phàm, nàng cố gắng điềm tĩnh.

Dương Phàm nhìn nhìn, phòng khách nhỏ nhưng thoải mái, trong thành Lạc Dương, một giường lớn, một bàn trà thấp, mỗi ngày tiền thuê cũng là hai mươi văn trở lên, người này phòng xá trong ngoài hai gian, gian ngoài đãi khách, gian trong nghỉ ngơi, trung gian có mộc bình mười hai quạt phân cách, thanh tịnh lịch sự tao nhã, phí ăn ngủ một ngày mới mười văn tiền, thật sự là giá rẻ.

Dương Phàm hài lòng gật gật đầu, nói với Cổ Trúc Đình:
- Nương tử. Đặt đồ xuống đi, nghỉ ngơi một chút.

Cổ Trúc Đình cũng không dám đáp lời. Lại càng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ ôn thuần gật đầu, cất bước vào phòng.

Chưởng quầy ở phía sau cười nịnh:
- Tiểu nương tử chờ một chút. Tiểu nhị lập tức đưa tới nước ấm để cô tắm rửa. Cửa sổ đã đóng, cửa phòng có then cài, trong tiệm này của lão hán an tĩnh vô cùng!

Dương Phàm lại không vào nhà, chỉ ở gian ngoài nhìn một lượt, rồi lại bước đi thong thả ra ngoài, đứng lại dưới một gốc cây quế cao lớn, giả ý bắt chuyện với chưởng quỹ kia:
- Ha hả, ta nghe nói, Hoàng Trúc Lĩnh bản địa các ngươi có danh tiếng, chỗ ấy gậy trúc nhiều nhất, cũng giá rẻ nhất, có đúng không?

Chưởng quầy giơ ngón cái lên, khen tặng:
- Khách quan có công phu đấy, huyện Hoàng Trúc chúng ta, có nhiều trúc nhất chính là Hoàng Trúc Lĩnh. Khách quan kinh doanh đồ tre, chắc chắn trúc mới trúc già đều cần đấy, nơi khác núi trúc thường bị người chặt cây, trúc già không nhiều lắm, duy chỉ có trên Hoàng Trúc Lĩnh này là bình thường không thể đi lên, trúc già bao nhiêu năm muốn tìm đều được.

- Ồ?

Dương Phàm nghe xong xoay người ngồi xuống một khối đá dưới tàng cây, vỗ vỗ bên cạnh, nói với chưởng quầy:
- Nào nào, mời chưởng quầy ngồi, tại hạ mới đến, còn chưa hiểu rõ tình hình địa phương, nếu chưởng quầy chịu khó giúp đỡ, làm cầu dắt mối, nếu làm thành cọc mua bán này, ha hả...tuy nói tạ hạ kinh doanh vốn nhỏ, kiếm không được mấy đồng, nhưng số tiền vất vả này vẫn sẽ trả đấy.

Cổ Trúc Đình đặt đồ xuống, thấy trong phòng ánh sáng đầy đủ, nắng tràn đầy, bên ngoài cửa sau là cây cối, cành lá sum xuê, sau cửa trước là sân nhà, ánh mặt trời chiếu nghiêng, thật là vừa lòng. Nàng thong thả đi đến trước cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài, vừa lúc thấy Dương Phàm dưới tàng cây chuyện trò vui vẻ với chưởng quầy tiểu điếm.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây hoa quế chiếu xuống, vô cùng sặc sỡ. Ánh mắt trời sặc sỡ ánh trên người Dương Phàm, có hiệu quả đặc biệt.

Ánh mặt trời, sang sảng, anh tuấn... , làm cho lòng người dao động.

Cổ Trúc Đình vội vàng thu người về, trở lại bên giường ngồi xuống, hai má có chút nóng lên.

Nhẹ nhàng ấn trái tim đang nhảy lên, nàng có chút xấu hổ bẽn lẽn, có chút ảo não tự trách: “Chết tiệt, ngươi đang suy nghĩ lung tung mấy thứ gì đó, người ta rõ ràng chưa từng có tình ý gì với ngươi, sao ngươi lại không chịu nổi, chẳng lẽ không giữ nổi lời thề hay sao”.

Thân là võ sĩ của Đại gia tộc, nếu chỉ làm bảo tiêu thì tốt, chứ làm thích khách làm tử sĩ, đặc biệt còn làm bóng ma đi lại vì gia tộc, cho dù nghệ nghiệp cao đến đâu, cũng chỉ sợ có lúc thất thủ. Cổ Trúc Đình từ nhỏ thường thấy loại chuyện này, bởi vậy từ lúc lớn lên, liền lập chí cả đời không lấy chồng.

Nếu như đã đầu thai làm người như vậy, đó là vận mệnh, vậy thì một ngày sống một ngày, sống đủ kiếp này thôi, làm gì ngày sau phải vứt vỏ chồng con, ôm nỗi hận mà chết.

Nhưng con người có chút bản lĩnh, có nhan sắc, thân phận địa vị không quá thấp, trí tuệ năng lực không quá kém nam nhân trẻ tuổi, lại từng cùng nhau trải qua nhiều chuyện, mà người nam này lại hoàn toàn có năng lực giải trừ nỗi buồn phiền của nàng, nàng sao có thể trói được lòng của mình?

Mặt giường bị ánh nắng chiếu vào lâu, có chút nóng.

Cổ Trúc Đình bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Tông chủ hắn... Buổi tối ngủ chỗ nào?"

Vội vàng đứng dậy, vượt qua bình phong đi đến trước nhà, nhìn nhìn không có gì có thể chống đỡ làm giường, tiếng lòng của Cổ Trúc Đình buông lỏng, nói không rõ là vui vẻ, là khát khao, hay là ý nghĩ kỳ quái.

- Ngươi đúng là không có da mặt đấy..

Cổ Trúc Đình trong lòng xấu hổ tự mắng mình một câu, quả thật giống như một cô gái nhỏ, che vội gương mặt của mình, vội vàng trở lại nội thất, nàng không kìm lòng nổi nhìn vào trong gương, gương đồng bát giác chiếu lên một gương mặt xinh đẹp diễm lệ như hoa đào, đôi môi đỏ thắm, sóng mắt lóng lánh.

Cổ Trúc Đình không kìm lòng nổi đánh giá:
- Hình như...có thể lọt được vào mắt xanh của hắn...

Gió theo ngoài cửa sổ vào, gió xuân mang theo hương mị mới vẻ, thấm vào ruột gan.

Gió thổi vào được, vậy là đóng không được, dù là che cửa sổ, sao cấm được nó lặng lẽ chui qua khe hở của cửa sổ để tiến vào?

****

Trấn Hoàng Trúc ở nơi hẻo lánh, giao thông không được coi là yếu đạo, khách nhân lui tới không nhiều lắm, tiểu điếm ở đây kinh doanh nhẹ.

Dương Phàm muốn bắt chuyện với chưởng quầy, chưởng quầy vốn là thời gian đầy đủ, lại động tâm suy nghĩ thay hắn ở đây chuyên môn thu mua gậy trúc, vì thế ngồi xuống bên cạnh hắn, kiên nhẫn giới thiệu.

Hai người nói chuyện với nhau một hồi, đã trao đổi tên họ, chưởng quầy tên là Lưu Minh Phủ, mở nhà trọ chỉ là kiêm nghề nghiệp, trong nhà còn có một cửa hàng và mấy chục mẫu sơn điền.

Lục Minh Phủ nói:
- Dương huynh đệ, thực không dám dấu diếm, ngươi nói xem trên Hoàng Trúc Lĩnh này vì sao trúc nhiều không? Bởi vì người dân chúng ta không được lên đó.

Dương Phàm ra vẻ khó hiểu, kinh ngạc hỏi:
- Vì sao dân chúng không được lên đó? Chẳng lẽ núi kia là tài sản riêng của nhà ai?

Lưu Minh Thủ lắc lắc đầu nói:
- Cũng không phải, chỉ là bởi vì trên núi có một nhân vật rất giỏi!

Ông ta ra vẻ thần bí, nhìn hai bên một chút, giảm thấp âm thanh, nói:
- Dương huynh đệ, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói qua, đương kim Hoàng đế thân tử, Lư Lăng Vương từng làm Thiên tử Đại Đường, ngụ ở Hoàng Trúc Lĩnh....

- Ồ....!
Dương Phàm vỗ trán một cái, bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Đúng rồi, chuyện này thật ra tiểu đệ có nghe nói đến, chỉ có điều trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ lên. Ôi, vậy thì nguy rồi, nói như vậy, chẳng phải là không thu mua được trúc trên núi này hay sao?

Lưu Minh Thủ cười ha ha nói:
- Cũng không chắc, quy củ thôi, đương nhiên là do triều đình đặt ra, nhưng quy củ cũng phải có người đi giữ gìn. Quan binh đóng ở núi này đã ở bản địa mười năm rồi, rất quen thuộc với chúng ta ở dưới chân núi. Ngươi là người ngoài, đương nhiên không được lên núi, lão hán muốn lên núi lại không phải là không được, tuy nhiên lão hán tối đa cũng chỉ lên được đến trước rào chắn chung quanh núi, còn muốn tiến lên lại không thể rồi.

Dương Phàm nói:
- Ý chưởng quầy là?

Lưu Minh Thủ ưỡn ngực, nói:
- Nếu Dương huynh đệ ngươi tin được ta, chuyện này cứ giao cho ta làm. Ta đi lên núi nói với quân coi giữ, cho phép ta dẫn người lên núi chặt trúc, tiền bán trúc ngươi đương nhiên phải trả cho bọn họ, tin tưởng có thêm khoản thu nhập, bọn họ sẽ đáp ứng. Sau đó ngươi lại trả công cho người chặt chúc một ít là được, tuyệt đối là giá cả rẻ hơn đấy.

Dương Phàm mừng rỡ, luôn miệng nói:
- Vậy làm phiền chưởng quầy rồi, ách... Chỉ có điều không biết, biện pháp này có thể được sao? Tại hạ muốn mua gậy trúc trở về hoặc chế chiếu, hoặc chế cái sọt, hoặc chế gối trúc, giường trúc và các đồ vật khác, cần trúc cũng không giống nhau, không biết có thể đưa tại hạ lên núi để chọn được không?

- Việc này...

Lưu Minh Thủ vừa nghe xong hơi có chút do dự, vuốt vuốt chòm râu, không dám đảm nhiệm nhiều việc.

Dương Phàm vội hỏi:
- Tại hạ chỉ là sợ mướn người làm chút công vô dụng thôi, nếu không dễ dàng, chưởng quầy chỉ cần mang ta lên núi, chỉ điểm cho mọi người một lần, sau đó ta chỉ ở trong trấn chờ là được.

Lưu Minh Thủ nghe xong, lúc này mới bất đắc dĩ gật gật đầu, nói:
- Nếu chỉ lên một lần, có lẽ là được. Dương huynh đệ, ngươi có thể đừng tưởng rằng lão hán không chịu hỗ trợ, cũng chính là bởi vì hiện tại, ngươi muốn lên núi vẫn còn khả năng, đổi lại là sáu năm trước mà nói, cuộc làm ăn này của ngươi dù có lớn hơn nữa, lão hán cũng không dám đáp ứng đâu.

Dương Phàm tò mò nói:
- Sáu năm trước? Và hiện giờ có gì bất đồng?

Lưu Minh Thủ nói:
- Sáu năm trước, thôi Thứ sử điều nhiệm bản châu, tình hình của Lư Lăng Vương liền cải thiện hơn so với trước, Thôi thứ sử phái người lên núi sửa chữa phòng xá cho Lư Lăng Vương, cung ứng xiêm y bốn mùa, thỉnh thoảng còn trình lên thịt vịt gà cá, mặc dù có bị quan binh giữ lại, nhưng cuộc sống của vị Hoàng tử này cũng đã khá hơn.

Trong lòng Dương Phàm dao động, hắn đang lo không biết dưới sự canh gác của quan binh mà thần không biết quỷ không hay đưa Lư Lăng Vương xuống núi, nếu Thôi Tự thật sự trung thành với Lý Đường, nói không chừng có thể lợi dụng một chút, vì thế vội vàng hỏi:
- Nói như vậy, vị Thôi Thứ sử là trung với đảng cũ Lý Đường?

Lưu Minh Thủ mang theo nụ cười thần bí, chậm rãi lắc đầu nói:
- Cũng không phải, bởi vì vị Thôi thứ sử này vốn là từ Kiềm Châu điều tới.

Dương Phàm càng nghe càng hồ đồ:
- Từ Kiềm Châu điều đến, cùng với việc ông ta đối xử tử tế với Lư Lăng Vương lại có quan hệ gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui