Say Mộng Giang Sơn

Võ Tam Tư cười ha hả, không còn nữa thái độ kiêu căng, đứng lên nói:
- Cũng khó cho hắn, thân thể bệnh như vậy, còn muốn báo tin cho ta.

Võ Ý Tông nói:
- Cái này chỉ là bởi vì hắn muốn ngươi cũng ra một phần lực, cũng không phải là hợp lại đối với ngươi có ý gì tốt.

Võ Tam Tư cười nói:
- Ta đây tự nhiên hiểu được, buồn cười thật, hắn không biết ta chẳng những sớm đã biết việc này, hơn nữa hành tung những người đó rõ như lòng bàn tay, hắn mã hậu pháo phóng nhưng trễ!

Nói tới đây, thần sắc Võ Tam Tư mãnh liệt, oán hận mà nói:
- Dương Phàm, uổng công bổn vương một tấm chân tình đãi hắn, thật không ngờ hắn làm ra chuyện như vậy, nếu như hắn có thể sống được trở về, ta nhất định tìm lý do, lấy tính mệnh hắn!

Võ Ý Tông uể oải nói:
- Chuyện nào có đáng gì? Hắn không phải muốn trở về quân ngũ sao? Nếu như hắn có thể thoát khỏi vòng vây, trở về kinh thành, ngươi điều hắn đến dưới trướng của ta, dùng không được ba ngày, ta tất có thể tìm lý do chém đầu hắn. Hắn không phải là nhân tình của Thái Bình sao, Thái Bình chính là chuyên môn khắc chồng đấy!

- Ha ha ha ha...

Hai người điên cuồng ngang ngược cười to một hồi, Võ Tam Tư vừa thu tiếng cười lại, trầm giọng nói:
- Ý Tông, đều sắp xếp ổn thỏa rồi chứ? Lý Hiển ngàn vạn lần không thể còn sống trở lại kinh thành, một khi hắn trở về, ở trước mặt triều đình công khai lộ mặt rồi, muốn giết hắn không dễ nữa.

Võ Ý Tông ngạo nghễ nói:
- Ngươi yên tâm! Ta đã bày ra Thập diện mai phục, lại có tai mắt của ngươi ở bên trong, hắn là có chạy đằng trời!

- Tốt!

Võ Tam Tư dùng sức vỗ bờ vai của hắn, xúc động nói:
- Chỉ cần xử lý Lư Lăng Vương, hơn nữa Tương Vương cùng Võ thị ta lại thành xu thế thủy hỏa bất dung, cô mẫu không có lựa chọn nào khác, cũng chỉ có thể do Võ thị ta làm Thái Tử. Võ Thừa Tự kia là con ma ốm, ta xem hắn kéo dài không được bao lâu, đến lúc đó, hoàng Thái Tử ngoại trừ ta ra không còn có thể là ai khác, công lớn của ngươi, ta sẽ không quên. Chờ ta đăng cơ xưng đế, ngươi chính là đại nguyên soái, thay ta thống lĩnh binh mã cả nước!

Võ Ý Tông vui vẻ ôm quyền nói:
- Thần tạ ơn thánh nhân!

Hai người lại là nhìn nhau cùng cười to.

Niềm nở trong tiếng cười lớn, huynh đệ hai người mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Võ Ý Tông nghĩ thầm rằng:
- Cô mẫu tại thế, ta không dám vọng động, nếu cô mẫu lên trời rồi, binh quyền trong tay, ta còn sẽ nâng ngươi làm Hoàng đế à? Làm xuân thu đại mộng của ngươi!

Võ Tam Tư thì nghĩ:
- Ngôi vị Hoàng đế trước mắt, con ruột đều chưa hẳn đáng tin, đem binh mã thiên hạ giao phó tay ngươi? Đó là ta đây là chán sống. Sau khi chuyện thành công, ông đây phái ngươi đi quỳnh châu chăn heo, làm xứng đáng cái tên Kỵ Trư Tướng Quân!

Huynh đệ hai người đều tự đắc ý tính toán của mình, tiếng cười càng thêm khoái trá.

****

Đoàn người Dương Phàm lao nhanh đã hơn nửa ngày, bọn kỵ sĩ bất giác vô cùng mệt mỏi. Nhưng thật ra Lý Hiển ngồi trên xe có phần chịu không nổi rồi, xe đang chạy nhanh. Cùng ngồi trên xe Lý Khỏa Nhi liền vén bức màn lên kêu to:
- Dương đại ca. Dừng lại một chút, cha ta có chút khó chịu!

Mọi người vội vàng ghìm chặt ngựa, vẫn canh giữ ở hai bên xe, Hoàng Húc Sưởng và Hứa Lương như hình với bóng liền vội vàng tiến lên hỏi:
- Lư tiên sinh, ông làm sao vậy?

Dương Phàm vòng ngựa từ phía trước quay trở lại, chỉ thấy Lý Khỏa Nhi đang giúp Lý Hiển ra khỏi xe. Sắc mặt Lý Hiển tái nhợt, trán đầy mồ hôi lạnh, nói không lưu loát:
- Ta... Trong dạ dày khó chịu...

Tiếng nói chưa dứt, liền nhào tới bên cạnh xe. Vịn càng xe bắt đầu ói.

Lý Khỏa Nhi bịt mũi hướng về phía Dương Phàm hờn mát:
- Chiếc xe này chạy giống như đằng vân giá vũ vậy, ngay cả ta cũng đầu váng mắt hoa, cha ta chịu thế nào được, Dương đại ca, ngươi suy nghĩ cách đi nha.

Dương Phàm nhìn trong xe ước chừng lót bốn lớp, dày so với đàn bà ở cữ còn sang trọng hơn một tấm đệm, nhíu mày nói:
- Đi sớm được một bước, lại an toàn một phần. Trên đường gian khổ, cũng thực ở không có biện pháp khác rồi, không biết Lư tiên sinh có thể cưỡi ngựa không?

Lý Hiển ói một hồi lâu, Hứa Lương vừa mới đưa túi nước cho ông xúc miệng, nghe vậy thở hổn hển cười khổ nói:
- Ta đương nhiên biết cưỡi ngựa, chỉ có điều những năm gần đây, thân thể ngày càng sa sút, hiện giờ ngồi xe còn khó, huống hồ cưỡi ngựa?

Dương Phàm cầm cương ngựa nhìn hai bên một chút, chỉ về phía trước nói:
- Bên kia có một thôn xóm, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi một chút, như có y sĩ tốt nhất, có thể điều trị dạ dày cho Lư tiên sinh, có thuốc ngăn cản đau dạ dày.

Lý Hiển nói:
- Tốt tốt tốt, được nghỉ một chút, vậy đi xuống, ta chịu không được rồi. Khỏa Nhi, đỡ ta xuống xe, ta muốn đi bộ, không thể... Không thể ngồi xe rồi.

Khỏa Nhi làm sao đỡ nổi ông, thử hai lần cơ bản đỡ lên không nổi, Hoàng Húc Sưởng và Hứa Lương liền vội vàng tiến lên đỡ ông xuống xe, đám người Dương Phàm bất đắc dĩ cũng đều xuống ngựa, theo Lý Hiển chậm rãi đi về phía trong thôn.

Cửa thôn, có cây hòe có cây du cũng có cây liễu.

Cây hòe cây liễu râm mát, nhóm người của Dương Phàm nghỉ ngơi dưới bóng mát của rừng.

Lý Hiển lại trở về nằm trên xe, toàn bộ màn vén lên, để gió mát vào.

Trong thôn đúng là có một y sĩ, cho thuốc tương đối đúng bệnh. Vị y sĩ này tên là La Cửu, còn kiêm chức bác sỹ thú y, khi Cổ Trúc Đình vào trong thôn tìm y, y đang ở một gia đình giúp đỡ đẻ con lừa. Cổ Trúc Đình vừa mới lấy ra một cái bánh bằng vàng, La thú y liền bỏ con lừa vừa mới sinh một nửa, vội vội vàng vàng đi làm thuốc cho Lư tiên sinh, bỏ lại hai tiểu đồ đệ của y ngồi xổm phía sau cái mông con lừa, loay hoay đổ mồ hôi đầy đầu.

Lý Hiển uống thuốc, sắc mặt rõ ràng tốt hơn nhiều, tuy nhiên xem ra còn đi không được, chỉ có thể nghỉ tạm dưới tàng cây, đúng lúc mọi người cũng ăn một chút gì cũng như nghỉ ngơi một lát.

Bên cạnh cửa thôn là một mảnh cỏ dại, vài đứa con nít hở mông đang ở đàng đó chơi trò đánh giặc.

Cửa thôn bọn này người xa lạ đến, đối với bọn họ cũng không ảnh hưởng gì, bọn trẻ hở mông chuyên chú sắm vai Đại tướng quân của bọn hắn, nhưng đều là tướng quân, không có binh. Mỗi Đại tướng quân cưỡi một con heo, những Đại tướng quân ở trên lưng heo gào thét, con heo mập ở dưới mông bọn chúng rên rỉ.

Khỏa Nhi nhìn xem rất thú vị, nàng ngồi núp trên một tảng đá, váy ôm sát người, cổ cao lớn xinh đẹp, cái lưng thẳng và mịn, vòng eo không kham nỗi một nắm tay, cái mông tròn quyến rũ, tạo ra một đường cong lôi cuốn hấp dẫn.

- Khách khách...

Không biết là nàng lần thứ mấy bật cười rồi, có rất ít cô gái đối với heo mập trên người dính đầy bùn, mùi thối hoắc cảm thấy hứng thú, cũng sẽ không thích con nít cưỡi trên lưng heo, duy chỉ có Khỏa Nhi xem nồng nhiệt.

Dương Phàm vừa mới cầm túi nước uống một hớp, nuốt miếng thịt cuối cùng trong miệng xuống, nghe tiếng cười, không kìm nổi quay đầu nhìn nàng một cái.

Lý Khỏa Nhi hai tay nâng cằm lên, giống như hai chiếc lá bạch ngọc nâng một đóa hoa bạch ngọc, hai mắt của nàng không chuyển hướng nhìn Dương Phàm, lại giống như thấy được ánh mắt của Dương Phàm, vì thế nàng hứng thú tràn trề nhìn hai đứa bé cưỡi heo đánh nhau, vui vẻ tự nói một mình.

- Khi còn nhỏ ta cũng từng cưỡi heo đấy!

- Ta đã từng đánh thắng nữa.

- Đó là hồi ức vui vẻ nhất của ta!

- Đáng tiếc chỉ có một lần, một lần...

Sắc mặc của nàng ảm đạm xuống, giọng nói xa xôi:
- Cha mẹ những đứa bé kia, đều nói cho bọn chúng biết, không được cùng ta chơi đùa. Chúng ta cùng nhau lớn lên, nhưng bọn họ coi ta là sao chổi, mỗi người đều trốn ta rất xa, ở sau lưng chỉ trỏ, ta biết rằng bọn họ đang nói ta nói bậy...

Lý Khỏa Nhi ánh mắt chậm rãi bịt kín một tầng sương mù, trên dung nhan xinh đẹp từ từ hiện lên một nụ cười nhạt pha một chút thù hận:
- Có gia đình nuôi một con mèo, thật đáng yêu, ta thật sự không kìm nổi, cũng chỉ là sờ sờ, cũng chỉ sờ soạng một chút, đứa bé kia dùng nhánh cây quất ta một cái, quất rất tàn nhẫn, tay ta sưng lên rất lâu rất lâu...

Lý Khỏa Nhi khe khẽ vỗ về mu bàn tay, lưng tay nàng trong suốt như ngọc, vết thương khi còn nhỏ đã khỏi hẳn không dấu vết, trên thân thể, đã không có dấu vết.

- Về sau, ta bắt được một con mèo hoang, ta muốn chính mình nuôi dưỡng. Mèo hoang tính khó thuần, không cẩn thẩn là sẽ chạy trốn, cho nên ta nhốt nó thật lâu, thức ăn cho nó mỗi ngày, đồ ăn cha mẹ cho ta, ta đều không nỡ ăn, bớt lại cho nó ăn, ta muốn nuôi một con mèo của mình, xinh đẹp nhất đấy...

Dương Phàm ngưng mắt nhìn nàng, trong lòng có một loại cảm giác nói không ra lời.

Hắn nhìn ra trước mắt là một cô bé đa cảm, cảm giác được nàng từ nhỏ đã bị tổn thương. Ngoài giữa hai người không thể cắt đứt, bỏ mối quan hệ phức tạp sang một bên, hắn với cô bé này rất đồng cảm, hắn biết mình sống trong một gia đình hạnh phúc, một đứa bé được gia đình bảo vệ như hòn ngọc quý trên tay biến thành một đứa trẻ ăn xin bên đường thì thống khổ biết dường nào, Lý Khỏa Nhi như là con gái cưng của trời, hậu duệ của Thiên hoàng, cảm xúc này rõ ràng so với hắn càng sâu đậm.

- Sau này?

Dương Phàm không kìm nổi hỏi.

Tay Lý Khỏa Nhi nâng cằm lên, si ngốc nhìn những đứa nhỏ vui đùa ầm ĩ, nhưng ánh mắt mơ màng, nói rằng suy nghĩ của nàng rõ ràng đã bay tới một nơi rất xa.

- Về sau, con mèo hoang kia huấn luyện tốt lắm, ta vui vẻ lại nhảy lại kêu, ta không tiếc công sức, ta tắm lông thật xinh đẹp đấy, ta còn bớt một sợi dây buột tóc màu hồng thắt trên cổ của nó, dẫn nó ra ngoài chơi...

Lý Khỏa Nhi nói tới đây, thanh âm đột nhiên lạnh xuống, nâng cằm lên dịu dàng song chưởng cũng thu hồi lại, nắm thành quyền, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay:
- Nhưng cái con mèo hoang kia vong ân phụ nghĩa, không ngờ nó cắn ta, nó đột nhiên cắn ta, ta đối với nó tốt như vậy, nó lại có thể cắn ta!

Lý Khỏa Nhi khống chế không nổi, thân thể run lên nước mắt rơi lã chã.

Dương Phàm nhíu nhíu mày, nói:
- Ngay cả mèo nhà được sinh ra cũng có lúc phát dã thú, huống chi là một con mèo hoang, ngươi không hiểu chuyện sức mạnh của súc sinh là cái gì sao?

Lý Khỏa Nhi đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn hắn, có chút mãnh liệt, có chút ác khí, ánh mắt như vậy hiện tại trên mặt một thiếu nữ, hơn nữa là một gương mặt trong sáng xinh đẹp không tỳ vết, như thể là thân hình thiên sứ rồi đột nhiên bị ác ma làm mất hồn, ngay cả Dương Phàm nhìn cũng phát lạnh trong lòng.

Lý Khỏa Nhi trừng mắt nhìn Dương Phàm, gằn từng tiếng mà nói:
- Ta đối với những đứa nhỏ trong trại tốt lắm, bọn họ sao đối xử ta như thế? Ta không làm gì được bọn họ, ta nhẫn nhục! Cái con kia mèo, ta đối với nó rất tốt, so với cha mẹ ta còn tốt hơn, nó lại là thế nào đối với ta? Ta còn phải nhẫn nhịn à? Dưới gầm trời này, thực sự ta vĩnh viễn chịu uất khuất sao?

Dương Phàm vừa mới thấy nàng trong bộ dáng đau buồn mà không giúp được, trong lòng còn dâng lên một cảm giác thương hại, nhưng đối với nàng giờ phút này vẻ mặt cùng tâm chí nàng biểu hiện ra ngoài, nhưng lại có bất mãn của bản năng:
- Đây chỉ là một con súc sinh, có thể thuyết phục được sao?

Lý Khỏa Nhi nói:
- Không thể thuyết phục đấy, vậy không cần nói rõ, làm cho nó sau đó biết hối hận biết sợ là được rồi!

Dương Phàm cau mày nói:
- Ngươi làm thế nào khiến nó hối hận khiến nó sợ?

Lý Khỏa Nhi nhìn hắn, khóe miệng chậm rãi gợi lên một nét cô độc kì dị, rất đẹp, nhưng không phải cười khẽ, không phải quyến rũ, không phải sung sướng cũng không phải giọng mỉa mai, cái loại cảm giác này không nói ra được nét kì dị, đẹp đẽ kì dị, giống như một con mèo nó dùng chân trêu đùa sau một lúc lâu con chuột rốt cục nuốt vào bụng đi, thích chí ợ một cái... !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui