Say Mộng Giang Sơn

Dương Phàm biết, ở những nơi như thế này, thông thường giữ chức Lý chính trấn đều là do những người có thể lực nhất, gia đình giàu có nhất, bởi vậy đã đoán rằng nhà của Lý chính ở đây chính là ngôi nhà lớn nhất, bởi vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Ai ngờ vị Lý chính này đang nhìn bọn họ, lại nói:
- Các ngươi muốn tá túc ở trong thôn sao? Các ngươi nhiều người như vậy, muốn ở lại, cũng chỉ có nhà Lương lão gia mới có nơi lớn như vậy.

Dương Phàm ngạc nhiên nói:
- Trong thôn còn không phải nhà Lý chính Lương là lớn nhất ư?

Lý chính lặng lẽ nói:
- Trong thôn này tám phần đều là họ Lương, muốn nói đến nhà lớn nhất thì phải nói đến nhà Lương lão gia gia, Lương lão gia làm quan lớn ở trong kinh thành, làm chủ quản ở Hình bộ, chức quan rất lớn! Đó là tòa nhà tổ tiên của nhà Lương lão gia, bởi vậy được sửa sang lại thành một ngôi nhà lớn, tuy nhiên bình thường cũng không ai đến ở, chỉ có vài lão gia nhân trông coi.

Dương Phàm suy nghĩ một lát, lờ mờ nhớ ra quả thật trong Hình bộ có một chủ quản họ Lương, khi mình còn ở Hình bộ, ông ta còn từng đến đến nhà mình để tặng lễ vật hàng năm cho mình, không ngờ hôm nay lại đến quê hương của ông ta. Dương Phàm liền nói:
- Như vậy, có thể làm phiền Lý chính Lương nói một chút, cho chúng tata ở lại được không?

Nói xong, Dương Phàm tiến lên một bước, nhét một đồng tiền vào tay Lương Lý chính, Lương Lý chính nhận tiền, trên mặt lập tức lộ vẻ tươi cười, sảng khoái mà nói:
- Được, mọi người đi theo ta!

Lương Lý chính đi trước dẫn đường, trên đường đi, có mấy đứa nhỏ chạy theo sau xem náo nhiệt, oai phong cực kỳ.

Khu nhà tổ tiên của Lương chủ quản ở Hình bộ ở gần triền núi cuối thôn, trang viên phía sau đươc bao bọc bởi một sườn núi lớn, trên sườn núi là cây ăn quả, dưới chân núi là một ngôi nhà.

Lầu gác ở giữa các bức tường trắng, ngói xanh, đối với đại đa số người dân ở trong sơn thôn này, ngôi nhà trông rất có phong thái nghiêm trang của một gia đình giàu có hơn, chỉ vì nó là nhà tổ nên mới sửa sang lại, người nhà Lương gia cũng không ở đây, nên có một loại hương vị hoang vu, nhưng ngọn cỏ dại quá đầu người mọc ở bờ tường chập chờn theo chiều gió.

Xung quah trạch viện nhà Lương gia không có nhà nào khác, giữa nhà họ Lương và những nhà dân khác có một bức tường ít nhất cũng cao mấy trượng, nền đất được sửa sang gọn gang, trước bức tường phía cổng còn thiết kế xây một bức bình phong, có cọc buộc ngựa, lát gạch màu xanh, chỉ có điều trên mặt đất và trên bức tường đều có những tảng rêu lớn màu xanh, hai chiếc đèn lồng mày đỏ treo trên cánh cửa cũng đã phai đi nửa màu, chuyển sang màu hơi trắng.

Nếu như buổi tối đến đây, có lẽ còn thấy sợ ma, nhưng Dương Phàm lại thấy rất hài lòng với nơi này, nơi yên lặng mới tốt.

- Cốc cốc cốc!

Lương Lý chính nắm lấy cái nắm cửa ra sức gõ, cái nắm cửa này đều đã rỉ sét cả, bởi vì căn bản là không có người trông coi ở tiền viện nên Lương Lý chính phải ra sức gõ thì người bên trong mới nghe thấy được, một giọng nói già nua quát lên:
- Đừng gõ nữa, nghe thấy rồi!

Một lát sau “két” một tiếng, cánh cửa nách trên cửa chính mở ra, ở bên trong, một gương mặt già nua, vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn ra bên ngoài.

Lúc này Lương Lý chính ở trước mặt cũng không dám nói lớn tiếng, mặc dù đây chỉ là một lão quản gia của Lương gia tức giận nhưng Lương Lý chính cúi đầu nói:
- Kiều quản gia, xin chào!

- Chuyện gì?
Những nếp nhăn trên mặt Kiều quản gia giống như là vết dao khắc, cũng không vì sự khách sáo của Lương Lý chính mà thay đổi, giọng nói cũng rất cộc cằn, thể hiện tính cách thiếu kiên nhẫn.

- Là như thế nào…
Lương Lý chính đem ý định của đoàn người Dương Phàm nói qua một lần, kèm theo một nụ cười nói:
- Lão quản gia, người xem?

Dương Phàm đúng lúc bước lên một bước, chắp tay nói:
- Vãn bối bái kiến lão nhân gia, đoàn người vãn bối đang đi qua Phục Ngưu Sơn về kinh thành, trên đường đi qua đây thì trời tối, muốn nghỉ nhờ ở quý phủ một đêm, mong rằng lão nhân gia đồng ý.

Lương Lý chính liền nói nhỏ một câu:
- Bọn họ đồng ý trả tiền, ta nghĩ phòng ở quý phủ dù sao cũng để trống, cho nên liều lĩnh đến đây, lão quản gia, ngài xem?

Đôi mắt đục ngầu của lão quản gia nhìn Dương Phàm một lượt, lại nhìn đoàn người phía sau, Lý Khỏa Nhi lúc này đã xuống xe, mặc y phục củ tỳ nữ, ngửa cổ tò mò nhìn bảng hiệu sơn đen ở bên trên, lão quản gia nhìn thấy đi theo bọn họ còn có nữ nhân nên bớt cảnh giác, lúc này mới khẽ hừ một tiếng:
- Đợi ở đây!

Lão quản gia đóng cửa “ầm” một tiếng, một lát sau, cửa chính mở ra, dường như cánh cửa này đã rất lâu không mở, vừa mở ra liền chầm chậm vang lên một âm thanh ma sát đến rợn người. lão quản gia mặt nghiêm nghị đứng ở bên trong cánh cửa, chỉ vào bên trong nói:
- Vào đi!
Rồi lại để hai tay ra sau lưng, còng lưng đi về trước.

Dương Phàm vừa mới dắt ngựa vào cửa, lão quản gia lạnh băng mà nói:
- Trong nhà ít người, toàn bộ già trẻ mới có năm người, không chuẩn bị nhiều đồ ăn, có nồi và bếp rồi, các người tự làm đi.

Lý Khỏa Nhi nhanh nhẹn vừa vào đến, nghe thấy vậy, tức giận mà nói:
- Người này sao…

Dương Phàm kéo nàng, nhìn nàng khẽ lắc đầu, sau đó nhìn lão quản gia cười nói:
- Vâng, có thể tác túc một đêm, vãn bối đã vô cùng cảm kích, vãn bối sắp xếp xong liền đến tạ ơn!

****

Lương gia quả thật không ít phòng, không biết Lương quản gia là một người có tâm trạng áo gấm về làng hay là hàng năm khi về quê giỗ tổ người thân đều phải đến cho nên trong sân xây rất nhiều phòng xá. Đoàn người Dương Phàm cũng chỉ trên dưới hai mươi người, dù có đông hơn gấp hai ba lần cũng không ở hết phòng ở đây.

Lương quản gia sắp xếp cho bọn họ ở phía đông viện, dặn dò một câu không được đi lại lung tung trong Lương gia, liền trầm mặt bỏ đi, không lâu sau, mấy gia nhân ôm chăn đệm đến cho đám người Dương Phàm, chăn đệm tuy không mới, nhưng lại thường xuyên phơi nắng, nên cũng không có cảm giác ẩm ướt.

Cơm tối đương nhiên là phải tự mình chuẩn bị, cũng may trong đoàn gần nửa là nữ nhân, đừng thấy bọn họ là nữ anh hùng vũ đao lộng thương, khả năng nữ công và nấu nướng chí ít cũng có tám người trong mười người đều giỏi, bởi vì các nàng sớm muộc gì cũng phải lập gia đình, những thứ này đều là những kiếm thức cơ bản của phụ nữ, cho dù là làm phu nhân của gia đình giàu có, bình thường thì không phải xuống bếp, nhưng nếu không biết những thứ này thì cũng sẽ bị nhà chồng chỉ trích.

Cả đoàn đã đi một ngày rồi, ai cũng mệt mỏi, đèn dầu của Lương gia lại không được sáng lắm, ăn xong cơm tối rất nhiều người liền đi ngủ sớm, Lư Lăng Vương Lý Hiển trên đường đi đều không có cảm giác được ngủ thoải mái, nếu không phải ngủ ở trong xe cũng là ngủ ử ngoại thành, hôm nay cuối cùng cũng được ngủ yên ổn, sớm đã mơ một giấc mộng đẹp.

Dương Phàm được coi là người phụ trách, đi đường nghỉ ngơi, sắp xếp điều hành, rất nhiều việc đều do hắn làm chủ, hao phí tinh lực càng nhiều hơn với những người khác, hắn cũng không phải là mình đồng da sắt gì, tại sao lại không biết mệt? Tuy nhiên nơi này vô cùng vắng vẻ, cần phải cực kỳ cẩn thận, hắn liền đi sắp xếp bảo vệ trước.

Lư Lăng Vương là người quan trọng nhất cần bảo vệ, bình thường Dương Phàm phụ trách cả đoàn, Hoàng Húc Sưởng và Hứa Lương thì phục trách an toàn của Lư Lăng Vương, trước giờ không rời nửa bước, bây giờ cũng vậy, hai bên là phòng ngủ của Lư Lăng Vương và Lý Khỏa Nhi, hai người bọn họ nằm ngủ bên trong nhà chính. Hơn nữa còn phụ trách việc tuần tra lúc nửa đêm.

Dương Phàm cũng không dám ở xa, sau khi hắn sắp xếp chỗ ở cho Cao Oánh và Lư Lăng Vương và bố trí thị vệ canh gác ở trên nóc nhà, Dương Phàm sắp xếp xong xuôi hết thảy, lúc này mới kéo thân thể mệt mỏi về phòng ngủ của mình. Đèn cũng không mở, quăng đao về phía đầu giường rồi ném mình lên giường.

Dương Phàm thở dài một tiếng, nhẹ nhàng duỗi người ra một chút, chỉ cảm thấy xương khớp toàn thân đều nhức mỏi. Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, lười biếng mà đưa hai tay đến bên hông sờ vạt áo, đang định nới rộng áo khoác ra. Đột nhiên, động tác uể oải bỗng trở nên nhanh như quỷ mị, lập tức đưa tay lên, hắn liền cầm thanh đao để dưới gối, ánh mắt như mũi tên nhọn nhìn về phía cửa sổ

Sắp tới đầu hạ, thời tiết không lạnh, Dương Phàm lại muốn theo dõi tình hình ở chỗ Lư Lăng Vương nên cũng không đóng cửa sổ, lúc này có một người đang lén lút bò vào từ cửa sổ. Dương Phàm nhìn một cái, ánh mắt sắc bén lập tức dịu lại, tay đang nắm chặt vỏ đao cũng buông ra.

Từ cửa sổ, một người đang bò vào, người này dáng người yểu điệu, y phục chỉn chu, dù ở ở trong bóng đêm cũng có thể nhìn ra là một nữ nhân có dáng điệu vô cùng ôn nhu, ngoài Lý Khỏa Nhi ra thì còn la ai nữa, Lý Khỏa Nhi nhẹ nhàng tiến vào như một con mèo ăn vụng, rồi đóng cửa sổ lại.

Dương Phàm quay người lại, thắp ngọn đèn dầu. Ánh đèn sáng ngời, nhanh chóng tràn ngập khắp căn phòng nhỏ, Lý Khỏa Nhi nghiêng người, mềm mại ngả người ngồi xuống giường, cười dịu dàng nhìn hắn.

Dưới ánh đèn, da thịt nàng ẩn hiện, giống như một bông hoa đào nở rộ, má lúm đồng tiền thanh tú động lòng người. người ta thường nói, ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn, nhan sắc tăng thêm ba phần, một cô gái cũng như một viên ngọc, lúc này đây, quả nhiên là diễm quang tứ xạ, dung nhan tỏa sáng.

Nàng vừa mới tắm gội xong, mái tóc dài đen nháng chỉ buộc nhẹ lại, y phục mềm mại sát thân người, eo rất nhỏ, vô cùng khêu gợi quyến rũ, tất cả mọi xinh đẹp đều được ẩn sâu ở bên trong xương cốt. Dương Phàm nhìn cũng không khỏi âm thầm thán phục cái gọi là báu vật trời sinh quả nhiên cũng không giống như bình thường, nếu không một cô gái còn rất trẻ tuổi, sao có thể từ đi, đứng, ngồi, nằm, tất cả đều toát lên vẻ phong lưu như vậy.

Dương Phàm trầm mặt xuống, hỏi:
- Ngươi tới làm gì?

Lý Khỏa Nhi tháo tóc ra, mái tóc hơi ẩm xõa ra sáng lên như thác nước, mái tóc xõa xuống hai vai, khuôn mặt dường như được chiếu sáng, khiến cho người ta cảm thấy ánh mắt vô cùng quyến rũ. Lý Khỏa Nhi lúc này mới nhìn hắn, cười quyến rũ, gắt giọng:
- Trừng mắt cái gì, sao hả, ăn xong rồi muốn phủ nhận sao?

Dương Phàm sa sầm mặt nói:
- Ta là đối với một thôn nữ, không phải với một quận chúa triều đình, đều là sai lầm, mắc sai lầm một lần là đủ rồi, ta sẽ không tái phạm lần thứ hai.

Lý Khỏa Nhi nhẹ nhàng nhướng lông mày lên, mê hoặc nói:
- Phàm ca ca, một lần là đủ để giết huynh rồi!

Dương Phàm mỉm cười:
- Thật sao? Vậy thì, quận chúa… À! Nếu chúng ta có thể bình yên mà trở về kinh thành… sẽ phải gọi cô là công chúa rồi, không biết một cô nương chưa lấy chồng như công chúa điện hạ, có dám để lộ ra chuyện này không?

- Ta…

Lý Khỏa Nhi lập tức cứng họng. cho dù cha nàng đã trở thành Hoàng Thái Tử, Võ Tắc Thiên chưa chết thì người nhà họ đều phải cúi đầu phục tùng, ai dám bừa bãi? Cho dù là Võ Tắc Thiên chết rồi, cha nàng thuận lợi đăng cơ làm thiên tử, con gái của vua sao dám đem chuyện này nói ra ngoài, không cần thể diện hoàng gia nữa sao?

Câu hỏi này, Dương Phàm thật sự là đã làm khó nàng, Lý Khỏa Nhi hậm hực, vẻ mặt xinh đẹp quyến rũ đã bị thay thế bởi vẻ mặt trẻ con đáng yêu. Bên ngoài sân, Cổ Trúc Đình siết chặt thanh kiếm, đang bước vội vàng đi từ phòng bếp về phía phòng Dương Phàm…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui