Say Mộng Giang Sơn

Có lẽ Trần Thủ Nghĩa và Lý Kỳ đã giết quá nhiều người, tội ác chất chồng, bất ngờ thấy một con quỷ xanh lè, đùng một cái biến thành hai, cả hai đều sợ tới thất kinh, vấp vào bình phong ngã lăn xuống đất, vội vàng chưa kịp chuẩn bị đã bị bọn thị vệ xông lên loạn đao chém giết.

Giết xong hai thích khách, các thị vệ ngẩng đầu nhìn lên, đằng trước không còn bình phong che nữa nên đều thấy hai con quỷ, cũng hoảng sợ, nhưng vì ỷ người đông thế mạnh nên mới chưa tới mức quay đầu bỏ chạy.

Hai con quỷ trên giường thấy bọn thị vệ giơ đao giơ thương muốn lên, một con vội la lớn:
- Đừng động thủ! Nhìn kỹ đi, ta là Trương Xương Tông, ta là Phụng Thần Thừa Trương Xương Tông!

Lúc này, lớp mặt nạ da xanh trên mặt y rơi xuống mọi người mới nhận ra quả nhiên y là Trương Xương Tông, cũng không biết đã dán cái gì lên mặt mà xấu xí dọa người như vậy.

Con quỷ kia bắt đầu xoa xoa gỡ mặt nạ da xanh xuống được hơn nửa, y mặc áo ngủ đỏ thẫm, nhảy phắt xuống đất, nổi giận đùng đùng quát:
- Có thích khách ngang nhiên dám vào làm loạn, thật quá to gan! Trước hết các ngươi phải bảo vệ Huynh đệ chúng ta, lại sai người đi thăm dò cẩn thận!
Lau đi lớp mặt nạ màu xanh, người này chính là Trương Dịch Chi.

Hóa ra hai Huynh đệ này đạt phú đạt quý đều nhờ vào khuôn mặt nõn nà của mình, cho nên vô cùng yêu quý nó, ngoài những lúc hầu hạ Võ Tắc Thiên, lúc nào bọn họ cũng hòa đậu xanh xay, lòng trắng trứng, nước rau quả, hạnh nhân, mật ong thành một loại bùn dưỡng da thoa lên mặt, mỗi sáng sớm rời giường mới đi rửa mặt.

Tối nay Dương Phàm đã an bài cẩn thận, duy chỉ có không tiến hành bảo vệ đặc biệt nơi ở của hai Huynh đệ này. Hắn nghĩ, nếu tối nay Huynh đệ họ Võ hành động, lại có thể đột phá vòng vây giết vào nội thất thì có một đao xử hết hai Huynh đệ Trương thị cũng chẳng sao, vừa hay mượn đao giết người. Không ngờ hai Huynh đệ này mạng lớn, dùng mặt nạ bùn tự cứu mình.

Bên ngoài, Lư Lăng Vương vừa thấy thị vệ các nơi đều xông tới vội vàng chạy vào trong, từ trong chỗ trốn vung tay quát:
- Ra tay!

Lập tức có mấy thị vệ đốt mấy thứ gì đó trong tay rồi ném về phía sân nhà bỏ hoang của Lư Lăng Vương. Trước giờ cung tiễn đều được bảo quản trong kho vũ khí, nơi này cũng không phải chiến trường giữa hai quân, đương nhiên không thể lấy ra, có lấy ra cũng không nên mang theo, bị thấy sẽ phiền.

Bọn họ bèn tự chế một ít đan lửa, dùng đất bao quanh, rơi xuống là vỡ, lửa cháy bùng lên, thế lửa càng lúc càng lớn. Trịnh Vũ hô to một tiếng:
- Có người gây bất lợi cho Lư Lăng Vương, bảo hộ Lư Lăng Vương!
Dứt lời tung người ra ngoài, dẫn một đội nhân mã giết vào.

Cùng lúc đó, mấy người Cơ Tổ Băng, Âm Trường Sinh, Đàm Tiến Đẳng dẫn theo nhân mã các trạm hừng hực hô vang khẩu hiệu, cái gì mà “Bảo hộ Lư Lăng Vương!” “Bảo hộ Thái Bình Công chúa!” “Bảo hộ Địch Quốc lão” “Bảo hệ Diêu Tương, Ngụy tương…”

Khẩu hiệu của bọn họ không đồng nhất nhưng hành động lại rất thống nhất, tất cả đều giết xông vào, người của Lương Vương, người của Ngụy Vương, người của Địch Nhân Kiệt, Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng Đới cùng với cấm vệ Nam nha, Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi mang đến cấm vệ Bắc Nha, người của Thái Bình Công chúa, lại cả Bách Kỵ, nội vệ, cùng với thích khách chưa kịp chạy trốn, tòa nhà nho nhỏ loạn như tổ ong.

Nhiều người có lai lịch khác nhau, thuộc các phe phái khác nhau như thế, lại chưa từng quen nhau, không ai tự giới thiệu thân phận, cũng không biết đối phương là ai đều xông lên đục nước béo cò. Đây chính là điều mà Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư tính toán, thich khách phái tới không cần giết được Lư Lăng Vương, không cần đập bỏ tầng bảo hộ của Lư Lăng Vương, chỉ cần tiếp cận lão, thừa dịp náo loạn ban đêm mà ra tay.

Trên đỉnh núi loạn ầm ầm, dưới sườn núi lại vô cùng an tĩnh.

Chỗ Ôn Tuyền Thang Giám, một bóng đen lặng thinh bò tới bên cửa sổ, hai tay đẩy cánh cửa, tiếng hò hét trên núi vọng vào tai y lại càng rõ ràng.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào cơ thể y, không ngờ nó lại trần trụi. Đây là thân thể của một nam nhân hoàn mỹ, to lớn, dưới ánh trăng, từng đường cong hiện lên đầy duyên dáng và mượt mà, cơ ngực nở rộng, bụng phẳng eo thon mông vểnh…

Bồ-đề bổn vô thụ,
minh kính diệc phi đài
Bổn lai vô nhất vật,
hà xứ hữu (nặc) trần ai?
(Bồ-đề vốn chẳng cây,
gương sáng cũng chẳng phải là đài
Xưa nay không một vật,
nơi nào dính bụi trần?)

Nhìn ánh đuốc lấp lánh trên đỉnh núi xa xa như đàn đon đóm, mỹ nam trần truồng lại ngâm một câu danh ngôn của Phật đầy ý thiền.

- Người chết! Thất Lang không ở trên núi, mặc kệ cho bọn họ làm loạn đi, ngươi đến làm gì nữa?

Đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói đầy kiều diễm, hơi thở dồn, tiếng nói lẳng lơ dịu dàng quyến rũ vang lên giữa bóng đêm u tĩnh khiến cho ai cũng phải động lòng.

Người bên cửa sổ giật mình quay lại, chỉ thấy trên giường nhấp nhô một dải sơn thủy hoàn mỹ - bộ ngực cao vút, bờ eo thon mảnh, cặp mông đẫy đà, bắp đùi thon dài được bọc quanh bằng những đường cong cực kỳ mê người, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên dải sơn thủy mờ mờ ảo ảo lại càng khiêu khích người ta muốn tới tìm tòi đến tận cùng.

Người đứng trước cửa sổ không khỏi thở dài đầy tán thưởng, quay tay đóng cửa, tiếng hò hét, tiếng kêu giết bị nhốt lại rất xa.

Mỹ nam tử trần trụi nhè nhẹ bước tới ngồi xuống bên giường, đặt tay lên bàn chân rắn chắc, dọc theo đường cong mịn màng mềm mại lướt lên, đùi thon dài, mông cong mượt, eo thon nhỏ, lưng bóng loáng như ngọc…

Thăm dò không bao lâu, hơi thở của người trên giường lại càng dồn dập hơn, đợi đã lâu, đột nhiên nàng vươn đôi tay ngọc quàng quanh cổ tình lang bên giường, kéo hắn cùng ngã xuống.

Nam nhân bỡn cợt:
- Mèo nhỏ đói mà tưởng mai đã nở sao?

Nữ nhân hờn dỗi:
- Không thèm!

Nam nhân nọ sao còn nói được gì nữa, trận chiến lại lần nữa bắt đầu.

Nữ nhân quỳ sát trên giường, tuy ánh trăng tối mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra vòng mông nổi bật so với tấm lưng thon hằn qua làn áo, mang tới một cảm giác bị tấn công cực mạnh, vòng mông như hình quả đào tươi nõn khiến cho người ta cảm thấy muốn đâm rách. Nam nhân nọ dựng súng không do dự bước tới.

Trong tiếng “Bạch bạch bạch” dồn dập kịch liệt, hai trái đào lớn không ngừng nảy dồn về phía trước, cuối cùng, “A” một tiếng, đầu nàng cộc vào ván giường, nhưng không thể tách được mũi tên đang không ngừng tấn công kia, tranh thủ lúc nam nhân nghỉ một chút để giải phóng, nàng chỉ cso thể cắn răng nằm mềm nhũn bên gối.

Trên núi chiến đấu, dưới sườn núi cũng chiến đấu.

Trận chiến trên úi là một trận chiến đã được mặc định trước, mặc kệ là ai thua, cũng sẽ không có kẻ thắng, mà trận chiến dưới sườn núi đã định, nếu nam nhân bại trước, sẽ chỉ có một người ăn quả ngọt, nếu nữ nhân bại trước, sẽ là cả hai đều hưởng thụ. Ai sẽ thắng đây?

Trận chiến rối loạn trên núi vẫn tiếp diễn tới hừng đông vẫn chưa bình ổn.

Địch ta khó phân, phe phái khó phân, sau một hồi hỗn loạn, người muốn bảo vệ Lư Lăng Vương đột nhiên cảm thấy hay là trước mắt cứ bảo vệ chủ nhân của mình cho tốt đã, nhưng khi tìm được chủ nhân, ngài lại liên tục giục đuổi bọn họ phải đi bảo vệ cho Lư Lăng Vương, cho nên bọn họ đành hộ tống luôn cả chủ nhân tới.

Mà người giả vờ bảo vệ Lư Lăng Vương đuổi theo thích khách thật và thích khách giả chạy loạn khắp nơi, không bỏ qua bất kỳ phòng xá nào kể cả phòng củi phòng bếp lại phát hiện không nơi nào có Lư Lăng Vương, cho nên bọn họ vừa yểm hộ thích khách chạy trốn vừa mở rộng phạm vi tìm tòi.

Tới khi phương Đông tờ mờ sáng, mọi người đã cho rằng không thể thấy Lư Lăng Vương. Thái Bình Công chúa cũng không thấy. Chính xác thì, từ tối qua, sau buổi yến hội đã không có ai nhìn thấy bọn họ.

Cổ Trúc Đình mặc một thân nhung trang nội vệ, lẩn trong đội ngũ, cùng Cao Oánh và Lan Ích Thanh giả vờ đi tìm Lư Lăng Vương mà muốn cười ra tiếng. Nàng cảm thấy Tông chủ sắp xếp thực phấn khích quá mà, ai mà ngờ nội vệ xinh đẹp này lại chính là Lư Lăng Vương mà họ đang trăm tìm ngàn kiếm.

Trong khi mọi người vẫn đang bấn loạn, hai nữ tướng cùng Thái Bình Công chúa xuất hiện trước mặt mọi người.

Xem thần thái sáng láng của nàng, hẳn trận chiến tối qua nàng đã thắng, nhìn khuôn mặt rạng rỡ hồng quanh như đóa hoa sen đã hút đủ sương sớm thì có lẽ người thắng lại là người khác. Ai mà biết được. Dù sao cũng chẳng biết từ khi nào Dương Phàm đã hiện ra trong đám người, bộ dáng như vừa chạy rất lâu, có vẻ khá mệt mỏi.

- Mọi người chớ hoảng sợ. Lư Lăng Vương vẫn bình yên vô sự!

Thái Bình Công chúa vừa đến đã cho mọi người uống một liều thuốc an thần, nàng cũng không muốn dọa Địch Quốc lão chết ở đây. Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng đứng bên hai bên trái phải Địch Nhân Kiệt nắm chặt đôi tay già nua lạnh lẽo của Địch Nhân Kiệt, mà Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự đang làm ra vẻ lo lắng cũng chợt lạnh lòng.

- Mọi người không cần hỏi gì cả, nhiều người lắm mắt, những người có tâm muốn gây bất lợi cho Lư Lăng Vương hẳn vẫn còn lẩn trốn ở đây, lúc này Thái Bình thật sự không tiện bẩm báo. Đêm qua, vì phát hiện chút chuyện không ổn nên Thái Bình đã bảo vệ Thất ca mà chưa thông báo với mọi người, mong mọi người thứ tội. Lương Vương, Ngụy Vương, Địch tương, Ngụy tương, Diêu tương, nhờ hai vị kịp thời ứng cứu, Thái Bình xin thay mặt Thất Lang cám ơn các vị!

Những người vừa được nhắc tới thi lễ với các nàng, ai nấy đều đáp lễ, chỉ có Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự đáp lễ ngoài mặt nhưng trong lòng trăm mối ngổn ngang. Thái Bình Công chúa cũng cười với Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông, làm lễ:
- Đã liên lụy Ngũ Lang, Lục Lang không được nghỉ ngơi, thực sự là lỗi của Huynh trưởng nhà ta. Ngày khác xin để trưởng Huynh của ta thiết yến tạ lỗi Ngũ Lang, Lục Lang.

Trương Dịch Chi cười ha hả, cố ý liếc Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự một cái, một câu hai ý đáp lời:
- Rượu tạ lỗi này thực ra nên để người khác mời, Công chúa không cần tạ lỗi. Nếu không có có Công chúa cơ trí đã chuẩn bị từ trước, có lẽ Lư Lăng Vương đã bị làm hại ngay dưới mát Huynh đệ chúng ta. Huynh đệ chúng ta cũng không có cách nào trả lời với Thánh nhân, cho nên, Huynh đệ chúng ta nên tạ ơn Công chúa mới phải.

Thái Bình cười nhạt:
- Trời vẫn còn sớm, không bằng hai vị cứ về phòng chợp mắt trước, tới khi sáng hẳn, Thái Bình sẽ mời Thất lang ra nhờ hai vị hộ tống về thành!

Trương Dịch Chi thở dài:
- Đêm nay thực sự quá căng thẳng, sao ngủ được nữa? Chờ ta đi dặn dò một lát sẽ vào Cung, bây giờ không ngủ nữa, không bằng Ngụy vương, Lương vương cùng ba vị Tể tướng cùng ta tới công đường ngồi nghỉ một lát, chờ trời sáng lên chút nữa, ăn chút điểm tâm, chờ bình minh, được không?

Ba người Địch Nhân kiệt đều đồng ý, tới nước này, tính toán của Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư đều tan thành bọt nước, trong lòng chán nản không có thái độ gì, chỉ đành cố gượng tinh thần mà đồng ý. Đoàn người đi vào công đường. Lúc này, không ai chú ý, trong số các nữ hộ vệ không thấy Cổ nữ tử…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui