Say Mộng Giang Sơn

Võ Tắc Thiên tức giận chẳng những Thượng Quan Uyển Nhi câm như hến, dù là Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi cũng không dám nhiều lời rồi.

Nhưng Võ Tắc Thiên kinh sợ một lát, bỗng nhiên như thoáng chút suy nghĩ, tiện đà hơi hơi cười lạnh:

- Thái tử đã định, nhất ban Ngụy Tri Cổ, Diêu Sùng sẽ thiếu kiên nhẫn như vậy sao? Hiển nhi cẩn thận chặt chẽ, luôn luôn sợ mẫu như hổ, từ khi nào thì lá gan chuột nhắt biến thành lớn rồi hả? Tiểu tử này rốt cuộc là chịu kẻ nào sai khiến?

Ai cũng không biết Võ Tắc Thiên đang suy nghĩ gì, trên mặt bà chồng chất nếp nhăn giống như từng đường khe rãnh mỏng, đã đủ để che giấu một vài biến hóa nho nhỏ trên mặt bà, xem ra bà giống như là không có bất kỳ biểu hiện nào. Qua hồi lâu, Võ Tắc Thiên bỗng nhiên nhặt phong mật thư kia lên, miêu tả lược với Thượng Quan Uyển Nhi:

- Chuyển Chính Sự đường!

Thượng Quan Uyển Nhi có chút kinh ngạc, đây vốn là một phong mật thư, chuyển Chính sự đường ư? Đó chẳng phải là công khai, văn võ cả triều sẽ lập tức biết đấy.

Võ Tắc Thiên rất hài lòng khi thấy thần sắc kinh ngạc của nàng, khiến người ta không đoán được tâm tư của mình, mới là thủ đoạn hữu hiệu của kẻ bề trên duy trì sự thần bí và quyền uy. Võ Tắc Thiên lại thản nhiên thêm một câu:

- Quốc Tử Giám Tô Bác sĩ quan tâm quốc sự, lòng trẫm rất an ủi, hạ dụ khen ngợi và khuyến khích, ban thưởng thực!

Uyển nhi thu lại thần sắc kinh ngạc, tất cung tất kính đáp ứng một tiếng, nhẹ nhàng lui ra ngoài. Thần sắc điềm đạm trên mặt Võ Tắc Thiên chậm rãi biến mất, hai đầu lông mày nhẹ nhàng chau lại nảy sinh chút sầu lo:

- Nhóm cháu họ vẫn chưa từ bỏ ý định, ta làm đủ loại an bài, có thể bảo chứng sau khi ta trăm tuổi giang sơn thuận lợi kế thừa sao?

*******

Dương Phàm rốt cuộc là thân thể cường kiện, sốt cao liên tục hai ngày sau đó bắt đầu biến mất, chiều ngày thứ ba, mê man cho tới trưa thì hắn đã khôi phục chút tinh thần, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên tỉnh táo rõ ràng, Tiểu Man vẫn luôn trông coi bên cạnh hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

- Cuối cùng lang quân cũng đã khởi sắc rồi, mấy ngày nay, người trong nhà lo lắng nhiều. A Nô vừa mới còn tới thăm chàng, nàng ấy bế cái bụng bầu không dễ dàng, thiếp bảo nàng ấy về nghỉ ngơi rồi.

Tiểu Man vui mừng nói, nhẹ nhàng thổi nguội cháo gạo tẻ, đút cho dp ăn từng miếng, ánh mắt của hắn vẫn có chút mơ hồ, không biết đang suy nghĩ cái gì, thời gian dần qua, tiêu cự mới dừng ở trên người của Tiểu Man.

Tiểu Man vẫn xinh đẹp như vậy, sinh hai đứa con nhưng thân hình nàng vẫn không bị ảnh hưởng chút nào, nếu nói có khác biệt so với ngày xưa, thì chính là đã không còn khí chất lạnh lùng và cao ngạo của nữ tướng quân nưa, hiện giờ nàng là một tiểu phụ nhân ịu dàng ôn nhu đấy.

Hầu hạ trượng phu của nàng, chăm sóc con cái, tính tính toán toán, tiểu phụ nhân khi tính toán của cải trong nhà không ngừng tăng lên thì sẽ không kìm nổi mặt mày hớn hở, thế giới của nàng nho nhỏ, ở trong đó từng chỉ có một a huynh, hiện tại thì chỉ có trượng phu của nàng, con của nàng, nhà của nàng.

Nàng đến hiện tại cũng không hiểu ngày đó trượng phu vì sao đột nhiên một mình rời khỏi phủ đệ, rồi tại sao lại về muộn như vậy. Vì sao cảm xúc lại tụt xuống như thế, tại sao sau khi say mèm lại đổ bệnh nặng, nàng cảm nhận được trượng phu nhất định có chuyện gì đó cực kỳ không vui, nhưng hắn không nói nàng sẽ không hỏi.

Nữ nhân như vậy, chính là có sức hấp dẫn nhất của nữ nhân, không bởi dung nhan nàng xinh đẹp cỡ nào, mà là nàng toàn tâm toàn ý trả giá và dịu dàng đối với nam nhân của nàng. Thâm tình đó, có bao nam nhân ý chí sắt đá mà không động lòng?

Dương Phàm không kìm nổi vươn tay, nhẹ nhàng cầm bàn tay thon mềm của nàng. Tay của hắn có chút nóng ướt, còn có chút suy yếu, Dương Phàm cầm lấy tay của Tiểu Man, lấy mu bàn tay đó áp mà gương mặt mình. Đã trải qua nhân sinh vô thường thế sự khó lường, hắn càng thêm quý trọng những thứ hiện đang có.

Ở cửa lặng lẽ có cái đầu nhỏ thò vào, đỉnh đầu hình trái tim rất đặc biệt, sau đó là một cái đầu khác có hai cái sừng nhỏ, ngay sau đó hai cái đầu lại rụt trở lại. Ánh mặt trời chiếu rõ bóng hai đứa bé in trên mặt đất rọi vào phòng, nhưng hai đứa bé vẫn chưa phát hiện, vẫn nghiêm trang ở bên ngoài nhún nhường nhau, muốn đối phương vào trước.

Dương Phàm và Tiểu Man không khỏi nhìn nhau cười.

Cuối cùng, tỷ tỷ thắng được, đệ đệ nhút nhát thò đầu đi vào, chớp đôi mắt to, hỏi:

- Phụ thân, cha khỏe chưa?

Mấy ngày nay trong nhà có chuyện xảy ra, hai đứa bé cảm giác được trong mắt mẫu thân chúng vẫn luôn là bảo bối quý giá, nhưng mấy ngày nay mẫu thân đã chẳng quan tâm tới chúng nữa, mẫu thân ngày nào cũng cực nhọc, không yên ổn nghỉ ngơi ở bên cạnh chăm sóc phụ thân, dù là chúng còn nhỏ trong đầu chưa hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, nhưng vẫn không tự chủ trở nên cẩn thận.

Dương Phàm nhìn hai đứa con đáng yêu, đôi môi nứt nẻ nở nụ cười:

- Đương nhiên là được, nào, hai con, mau vào đi.

Dương Niệm Tổ hoan hô, giành trước chạy vào, theo sau là tỷ tỷ Tư Dung của cậu, đôi mắt to đẹp chớp chớp. Dương Phàm kéo hai con đến bên mình, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ bé của con, bỗng nhiên thở phào thật dài.

Đáy lòng của hắn vẫn luôn có một tảng đá lớn triền miên ép xuống làm hắn không thở nổi, lúc này tảng đá kia đột ngột mở ra, loại cảm giác nhẹ nhàng này khiến hắn thở phào một hơi thật dài...

- Phụ thân không ăn được, ai giúp phụ thân ăn chút gì?

Dương Phàm nhận khăn trong tay Tiểu Man, lau khóe miệng, cười hỏi.

Niệm Tổ lập tức hăng hái:

- Con, con, con ăn.

Tuy rằng Niệm Tổ không đói, nhưng vẫn há mồm ăn mấy miếng cháo còn thừa lại trong bát. Cậu cảm thấy bản thân đã làm được một việc giúp phụ thân, nên rất vui vẻ.

- Được rồi, để phụ thân nghỉ ngơi một chút đi, mẹ đưa các con đi ra ngoài chơi."

Người một nhà ở bên nhau ấm áp vui vẻ một lúc, Tiểu Man dắt hai đứa bé đi ra, quay lại nhìn khí sắc của trượng phu đã dần dần chuyển biến tốt, nàng hơi do dự một chút, giả bộ như bừng tỉnh:

- Thời tiết dần chuyển lạnh, lang quân muốn uống rượu cũng được, nhưng dù gì cũng không thể chạy lên nóc nhà ngắm trăng chứ.

Dương Phàm cười gượng, "Ừ" một tiếng.

Tiểu Man lại nói:

- Cổ cô nương... từ hôm đó cũng không thấy mặt đâu.

Dương Phàm "A" một tiếng, nói:

- Sao vậy, cô ấy cũng bị bệnh sao?

Tiểu Man nhướn môi, nói:

- Thật ra không phải, chỉ là...bởi vì lang quân sốt cao, bất tỉnh nhân sự, ngất nằm trong lòng cô ấy, cô ấy không thể một mình đưa chàng xuống, kết quả...tuy rằng không ai trong quý phủ nói này nói nọ, nhưng người ta là một cô nương, khó tránh khỏi da mặt mỏng...

Dương Phàm như thoáng chút suy nghĩ, đợi khi Tiểu Man đi tới cửa, hắn nói:

- Tiểu Man, ngươi... Mời Cổ cô nương tới đây một chút đi, ta có chuyện nói với cô ấy.

****

Cổ Trúc Đình đi vào Lượng Nguyệt Môn, vừa thấy trên đường đá bên trái đang có hai nha hoàn áo xanh cười cười nói nói đi đến, theo bản năng lẩn trốn về bên phải, lách vào trong đường nhỏ dưới một rừng trúc. Bên này nếu có người nào đến thì khó mà tránh né được, nhưng trên con đường khác đã có người đang đối diện đi tới, hiện tại Cổ cô nương thần hồn nát thần tính không có lựa chọn nào khác.

Kết quả, vừa mới trốn vào đường nhỏ trong rừng trúc, vượt qua một ngã rẽ, đối diện lại là a Nô đang được một tiểu nha hoàn dìu đi tới, Cổ Trúc Đình không tiếp tục trốn nữa, đành phải đứng lại, gương mặt trắng nõn tự chủ được bắt đầu đỏ lên.

- Cổ sư!

A Nô lại như chưa từng xảy ra chuyện gì, vô cùng vui vẻ chào. Cổ Trúc Đình kiên trì đi lên, thi lễ nói:

- Nhị phu nhân.

A Nô nâng nàng lên, sẵng giọng:

- Cổ sư sao đột nhiên lại khách sáo với ta như thế, cứ gọi là A Nô là được rồi.

Nàng khoát tay, ra hiệu cho nha hoàn kia lui ra, cùng đi lên trước với Cổ Trúc Đình, cười nói:

- Mấy ngày nay sao không trông thấy Cổ sư vậy?

Cổ Trúc Đình lắp bắp nói:

- Thật ra...buổi tối ta có trực đêm, chỉ là ban ngày có chút chuyện, nên không đến...

A Nô chợt nói:

- Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng quý phủ có người nói gì đó làm Cổ sư không vui chứ.

Cổ Trúc Đình có chút bất an, khẩn trương nói:

- Không có không có, ai có thể nói gì chứ.

A Nô nói:

- Nói rất đúng, trong phủ này, nếu ai dám bất kính với Cổ sư, nếu ta biết, nhất định sẽ không tha cho kẻ đó. Ah, đúng rồi, sức khỏe của a Lang đã tốt lên rồi, hiện tại rất có tinh thần, nhưng A Lang vừa tỉnh dậy đã bảo mời Cổ sư đến.

Cổ Trúc Đình rõ ràng là chưa từng làm gì cả, nghe hắn nói vậy, giống như là mình thật sự đã làm, lập tức chột dạ, tim đập thình thịch, không dám nói gì.

Phía trước ánh mặt trời sáng ngời, đi tới bìa rừng, a Nô bỗng nhiên đứng lại, nói với Cổ Trúc Đình:

- Ta còn muốn đi tản bộ trong vườn, không đi cùng Cổ sư nữa.

Cổ Trúc Đình gật gật đầu, như trút được gánh nặng, mới vừa rồi đi cùng A Nô một đoạn mà nàng đã hết hồn. A Nô nửa cười nửa không nghiêng mắt nhìn nàng, đột nhiên nói:

- Cổ sư, ngươi nói xem sau này ta nên gọi ngươi là tỷ tỷ hay là muội muội vậy?

Mặt Cổ Trúc Đình lập tức đỏ lên, đỏ rồi lại chuyển tím, tím lại biến thành đen, mắt thấy còn có bùng nổ chảy máu não, nàng lắp bắp nói:

- Sao...chuyện gì....tỷ...tỷ...muội?

A Nô nghịch ngợm cười:

- Thật ra so tuổi tác, người ta còn lớn hơn Tiểu Man mấy tháng, nhưng chẳng phải vẫn gọi tỷ ấy là tỷ tỷ đó sao? Như vậy, Cổ sư cũng nên gọi người ta một tiếng tỷ tỷ mới đúng, hì hì, trên đời quy củ chính là như thế, ngươi cũng chớ có trách ta không tôn sư trọng đạo nha.

- Ngươi... Ngươi nói bậy bạ gì đó?

Cổ Trúc Đình hoảng sợ trốn về trước, mũi chân vấp phải cục đá, loạng choạng suýt ngã, với thân thủ của nàng, nếu không phải là lòng đang loạn, sao có thể chật vật như thế.

Mặt sau một thân cây bỗng nhiên xuất hiện Tiểu Man đi ra, nhìn bóng lưng hoảng sợ bỏ chạy của Cổ Trúc Đình, bèn oán trách A Nô:

- Ngươi nha, nói năng không cần thẳng thắn như thế chứ.

A Nô giả mặt quỷ với nàng:

- Ta không có, rõ ràng là có ý tốt mà.

Tiểu Man kêu lên:

- Còn dám tự khen mình? Ta chưa bao giờ thấy Cổ cô nương hoảng sợ như vậy.

A Nô thở dài, nói với Tiểu Man:

- Tỷ tỷ, trong lòng ngươi từ nhỏ cũng chỉ có lang quân, tim đã sớm trao cho hắn, đương nhiên sẽ không hiểu. Tầng cửa sổ này nếu không chọc thủng, vị Cổ sư này của ta sẽ vẫn trốn tránh đấy, tỷ không để cho cô ấy đường đi là không được đâu.

Tâm tư của cô ấy, ta hiểu nhất, từ nhỏ đã là người đóng kín trái tim, không dễ động tình đâu, chỉ khi nào động tình, thì lại rất mẫn cảm, lại sợ người ta không thích nàng, lại sợ bị người ta làm tổn thương, rất dễ dàng sẽ làm chuyện điên rồ. Đối phó với nữ nhân ngốc nghếch như thế, phải nói thẳng thắn, mới làm cho cô ấy không còn đường lui.

Tiểu Man buồn cười nói:

- Ngươi nói là, giống như vị Tịnh Liên sư phụ đã xuất gia mơ hồ kia để người ta một tháng làm nghĩa vụ lao động giản đơn, giúp người ta sao chép thật nhiều bản kinh Kim Cương đúng không?

Tịnh Liên chính là pháp danh của A Nô lúc trước từng nghĩ đến việc dứt tình với Dương Phàm, đến nỗi thương tâm muốn chết, xuất gia ở trong Tịnh Tâm am. Tiểu Man vừa nói như vậy, mặt A Nô cũng đỏ lên, cười tươi thắm như hoa đào nở rộ trong gió xuân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui