Say Mộng Giang Sơn

Tổng đà Long Hội chính la nhà Văn Trường Hưng, linh đường đã lập xong, chỉ là bởi vì tin tức mới vừa truyền ra, ngoại trừ ba vị phó hội chủ cùng với các lộ quản sự nhận được tin tức trước tiên, còn chưa có khách phúng viếng.

Các quản sự tụ họp ở ngoài linh đường nghị luận, đối với cái chết của Văn Hội chủ rất nhiều nghi ngờ, ba vị phó hội chủ và Thiếu Hội chủ Văn Bân thì ở trong phòng khách nghị sự. Văn Bân mặc áo tang, đầu bao lụa trắng, hai mắt khóc đến sưng đỏ, ba vị phó hội chủ lại trầm mặc dị thường.

Văn Bân thanh âm khàn khàn nói: - Cha ta thân thể cường tráng như vậy, làm sao có thể tự nhiên chết? Việc này nhất định có cổ quái, hôm qua một cao thủ Thuận Tự Môn đến đây, bằng võ công của cô ta, muốn đưa cha ta vào chỗ chết dễ như trở bàn tay, việc này cô ta nhất định có liên quan.

Ba vị phó hội chủ vẩn trầm mặc như trước.

Lý Hắc yên lặng nghĩ tâm sự, y đến hiện tại cũng không quên được cảm giác kinh hãi đêm qua khi cháu mất tích cùng với niềm vui có lại được bất ngờ muốn điên, y còn nhớ rõ khi y đoạt lại đứa cháu bảo bối tâm can, ôm trong lòng, khi ra lệnh thủ hạ bắt người, người kia thân thủ sạch sẽ gọn gàng.

- Ta có thể mang cháu của ngươi đi, lại giáp mặt giao trả lại cho ngươi, là ta vẫn có thể lại đem hắn đi. Lý Hội chủ, nếu ngươi hy vọng cháu của ngươi có thể bình an lớn lên, có người thân có thể chăm sóc dưỡng lão cho ngươi trước lúc lâm chung, tốt nhất thức thời chút! Đây là lời nói mà Đại hán thân thủ kinh người nói với y sau khi giơ tay đánh ngã mọi người.

- Ngươi muốn lão phu làm gì? Phản bội Giao Long Hôi?

- Ha hả, chuyện ta muốn làm, kỳ thật với ích lợi cá nhân ngươi không có chút nào xung đột. Lý Hội chủ đang nghĩ gì, ta rất rõ. Ngươi muốn cho bảo bối tôn tử của ngươi giữ một phần gia nghiệp, khiến nó áo cơm không lo, mặc kệ ta làm cái gì, chút yêu cầu ấy của ngươi ta cũng có thể thỏa mãn cho ngươi, hơn nữa, ta sẽ cho ngươi nhiều hơn!

- Các ngươi, đem người bị thương khiêng xuống đi, ngậm miệng một chút, không được lộ ra nửa điểm phong thanh, nếu không, đừng trách ta không khách khí, đem cả nhà nhà ngươi ném vào Vị Thủy vương bát! Vị tráng sĩ này, mời vào thư phòng nói chuyện!

Nghĩ tới đêm qua cùng người nọ nói chuyện với nhau, Lý Hắc lặng yên phun ra một ngụm trọc khí.

Nghiêm Thế Duy thì đã lặng yên nghĩ tới nỗi lòng.

- Nghiêm Hội chủ, Giao Long Hội là của Văn gia, vĩnh viễn đều khó có khả năng biến thành của ngươi, điểm này, ngươi không có dị nghị chứ?

- Vậy thì như thế nào?

- Nắm Tào quyền quý bang hiện tại rõ rang là ngươi, kỳ thật vẫn là Lý Hắc, đúng không?

- Ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì?

- Nếu, một bên là chết, một bên là nắm giữ quyền lực và của cải lớn hơn nữa ngươi chọn cái nào?

Nghiêm Thế Duy tư trong hồi ức tỉnh lại, nhẹ nhàng mơ măt ra, nhìn lướt qua Lý Hăc và Quân Như Nhan, hai người cung trầm mặt không nói được một lời, ngoại trừ Bang Chủ thì hai người kia chính là người có tiếng nói lớn nhất ơ Giao Long Hôi, nhưng hôm nay hai người đều đăc biêt vẫn duy trì trầm mặc, cai phong cach nay cua hai ngươi khác trươc kia rất lớn, hay là

Nghiêm Thế Duy trong lòng vừa động: "Hay là... Hai người bọn họ đêm qua cũng đã gặp người nào?"

Đêm qua đang muốn cung ngươi vơ xinh đẹp vui ve, sau khi bị ngươi dê dang ở trên không bắt đươc đăt vao chô chêt, Quân Như Nhan căn bản không tin Văn Hội chủ chết bất đắc kỳ tử, nhưng Văn Hội Chủ nếu là bị người giết nhưng nhìn không ra một chút dấu vết tay chân, ngươi động thủ kia cũng thật là đáng sợ.

Hôm qua giup Thuận Tự Môn giải vây là môt cô nương, có liên quan gì đến người thanh niên trai tráng đêm qua ngươi xông vào phòng ngủ y không, những người này rốt cuộc lai lịch la gi, có bao nhiêu người? Những nghi hoặc và nhưng lơi của người kia không ngừng lân quân trong đâu y.

- Quân Hội chủ, ngươi là Tao khâu cua Giao Long Hôi, là người đọc sách, trên giang hồ chem chem giêt giêt không có quan hệ gì với ngươi. Ngươi đang co môn lộ phia quan phủ, đây là vôn lơn nhât cua ngươi, chỉ có nắm phần tiền vốn nay, không có Giao Long Hôi cũng se có Bạch Long Hôi, Hắc Long hội coi trọng lễ vật, ngươi không cần phải đi theo hô phong hoán vũ.

Chúng ta người giang hồ làm việc thật đơn giản, dao trăng tiến vao, dao đo rut ra, thế thôi. Quân Hội chủ ở phương diên quan phu có mạng lưới quan hệ, hang đươc ngươi giang hô sông nươc kiêm sông, nhưng ngươi giang hô chúng ta không thê sông ma không xac đinh ro thân phận, điểm này, nói vậy ngươi cũng hiểu được.

- Ý của ngươi là?

- Ngươi cùng Nghiêm Thế Duy, Lý Hăc không giống nhau, bọn họ là đơi đơi dựa vào nươc ma kiêm sông, ngươi là người có công danh, nếu ngươi may mắn làm quan, phóng ra ngoài tha hương, nắm giữ tao khâu ngươi làm không đươc, hoặc là ngươi mất đi mạng lưới quan hệ vơi phía chính phủ, quyền nắm giữ tao khâu nay ngươi phai giao ra. Ngươi đang lam phó hội chủ Giao Long Hôi này, chỉ vì cầu tài. Chỉ cần ngươi đồng ý cùng chúng ta hợp tác, chúng ta cũng cần ngươi, la ngươi giao tiếp với quan phu, người giang hồ chúng ta không lam được, còn phải dựa Quân Hiếu Liêm ngươi!

- Ngươi muốn ta làm gì?

- Hiện tại cái gì đều không cần ngươi làm, ngày mai, ngươi thậm chí còn có thể theo thương định mà trước đó ngươi đã giao dịch thành công, nghe vị Sở tham quân kia một chút, ngươi nên làm thế nào, chờ ngươi quyết định chủ ý rôi chúng ta bàn lại, đươc chứ?

Văn Bân xúc động phẫn nộ nói một lúc lâu, trong đại sảnh mênh mông chỉ có thanh âm của gã vang vong, gã cuôi cung cảm thấy sư yên lăng nay lam ngươi ta bât an, gã có chút lo sợ nghi hoặc nhìn ba vị phó hội chủ: - Hăc gia, Quân thúc, Nghiêm thúc, các ngươi nói thế nào?

Nghiêm Thế Duy bây giờ là nắm tào quyền, xếp hàng thứ nhất trong tam đại Phó bang chủ, rôt cuôc lại la người cuối cùng Văn Bân gọi, trong lòng nhất thời không thoải mái, y mở miệng nói: - Hiền chất không nên kích động, cai chêt cua Hội chủ đến bây giờ còn không có cach nao giai thich rõ ràng, nếu chúng ta tùy tiện động thủ vơi Thuận Tự Môn, vậy đuối lý rồi! - Đuối lý? Văn Bân nghe cứng họng: - Ơ Bá Thương nay, nắm đấm lớn chính là đạo lý, Giao long hôi chính là bang phái mạnh hơn họ, thì sao không nói lý được? Hiện tại nắm tào quyền Nghiêm Thế Duy lại còn nói đuối lý!

Càng làm gã kinh ngạc hơn là, ngươi gân đây vơi Nghiêm Thế Duy không hợp là Lý Hăc không ngờ cũng mở miệng phụ họa lối nói của Nghiêm Thế Duy :

- Đúng vậy! Nghiêm Chưởng đà nói rất có lý, thiêu Hội chủ không cần nóng vội, nếu việc này xác thực la Thuận Tự Môn lam, chúng ta dù gì cũng phải đòi lại công băng, tuy nhiên trước đó, chúng ta trước hêt phai năm ro rang lai lịch của đối phương đã.

Văn Bân rốt cục ý thức được co cai gi đo không ôn, trong lòng hoang mang, chuyên sang hỏi Quân Như Nhan: - Quân thúc, ngươi nói như thế nào?

Quân Như Nhan khóe miệng hơi giật giật, bình tĩnh nói: - Hiền chất, hay là trước hêt ra ngoài thu xếp tang sự, đap lê người đi viếng khắp nơi đi, việc cấp bách, trước tiên là đem tang sự bang chủ thu xêp cho tôt. Ta sẽ đi vao thành gặp Sở Tham Quân, tìm hiêu mưc đô cua Thuận Tự Môn.

Văn Bân lửa giận tư nhiên dâng lên, gã nắm chăt hai đấm đang muốn phản đối, Lý Hăc và Nghiêm Thế Duy đã song song đứng lên: - Lơi Quân phó hội chủ nói co lý, cứ làm như thế đi. Nói xong, không đợi Văn Bân trả lời, ba người đã không hẹn mà cùng xoay người đi ra ngoài.

Văn Bân giật mình nhìn bong lưng của bọn họ, thấy lạnh cả người. Xung quanh phòng khách trên vách bốn phía hành lang đa treo lụa trắng, bị gió thổi dâp dơn không ngừng, trong đại sảnh chỉ còn có môt minh Văn Bân, xem săc măt tái nhợt cua gã, giống như gã mới là ngươi nên xử lý tang sự.

- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy, ba lão gia này muốn làm gì? Chẳng lẽ...

Một ý niệm đáng sợ xông lên đầu, nhưng lập tức đã bị gã loại bỏ. Không có khả năng! Không thể nào là bọn họ mơ ước vi tri bang chủ của gã.

Thể chế đặc thù của Tào bang bảo đảm ổn định, rất khó bị người soán vị.

Thứ nhất, Tào bang đều không phải là một nhà độc chiêm, còn có các nha Tào bang khac, ngươi đối với người ngoài như thế nào cũng đươc, nhưng tại nội bộ, ngươi dám bât châp cao thấp tôn ti, khi sư diệt tổ, đó là phai chịu tất cả bang phái tư bỏ, trừ phi thế lực ngươi giỏi hơn tất cả bang phái, mơi không cần nhìn sắc mặt bọn họ.

Nhưng từ khi những năm cuối triều Tùy Thuân Môn Tư bi tan ra, vốn không có một nhà Tào bang có thể độc bá giang hồ.

Còn nữa, Tào bang bên trong một văn một võ, tào quyền va tào khẩu không tach rơi được, lại hô trơ lẫn nhau, chức bang chủ chỉ có một, tào quyền và tào khẩu lại là gần với địa vị bang chủ, đem đối phương đăt ơ trên mà đối với chính mình không có bất kỳ ưu đãi, ai ma làm? Cho nên tào quyền va tào khẩu vĩnh viễn không có khả năng hợp tác.

Còn nữa, Văn gia không chỉ có thế lực cực lớn trong bang, bên ngoai còn có trợ lực, con gai Bang Chủ Thiên Ưng Bàng vừa mới cùng gã đính hôn, thế lực Thiên Ưng Bang so với Giao Long Hôi cũng không nho, có một cha vợ lực lượng mạnh tương trợ có như vậy, trong bang ai có thể lât đô đươc mình? Nghĩ đến đây, Văn Bân liền kìm nén cơn tức lai, chậm rãi đi ra ngoài.

Quân Như Nhan hôm nay trở về thành, muốn tư Trường An Ti lục tham quân Sở Thiên Hành thăm dò ngon nguôn Thuận Tự Môn, đồng thời còn phai báo tang. Biến cố trọng đại cua Giao Long Hôi đương nhiên phải báo cho Sở Tham Quân biết, về phần phúng viếng không trông cậy vào đấy, Sở Tham Quân sẽ không đi.

Bọn họ khác với đệ tử Tào bang và Hắc đạo Luc lâm đ*o, ở trong măt Hắc đạo và Lục lâm đ*o Hoàng đế chính là cái rắm, bọn họ mua bán vốn là địch đôi vơi triều đình rồi , nhưng Tào bang thi khac, cơm ăn của họ nằm trong tay quan phủ, họ có thể phong bế Tào bang trong vòng tròn muốn làm gì thì làm, trong mắt quan gia, họ chính là trái hồng mêm ta cần ta cứ lấy như, muốn thế nào nắn như thế ây.

Sau khi qua Khai ha môn, Quân Như Nhan ghìm chặt ngưa, dứt bỏ thân phận Tào bang, y cũng là ngươi đọc sách có công danh, ra vào cửa thành không có môn đinh thủ tốt nao dám làm khó dễ y, nhưng giờ phút này đang có một đại đội binh mã vào thành, y chỉ có thể dừng lại đang chờ.

Binh sĩ nối tiêp không dứt xem bộ dáng là lặn lội đường xa mà đến, từ chiến mã binh khí, kiểu dáng quân phục, không giống như đóng quân bình thường. Quân Như Nhan đang nhìn, trong đội ngũ liền xuất hiện rất nhiều nha môn đang mặc công phục quan sai, sau nưa còn có mấy chiếc xe, trên xe cắm cơ quan, Ngự Sử Đài Thiêm Đô ngự sử, Hình Bộ lang trung...

Hồ Nguyên Lễ ngồi trên xe, vê râu cười nói: - Ha hả, Trường An phủ không một người tới đón chúng ta, Dương tướng quân, phủ đầu uy thế này, có thể biến chúng ta thành mặt xám mày tro nha.

Dương Phàm cười nói: - Hà Nội Vương nếu gianh trước một bước tới Trường An rôi, ngươi nghĩ sẽ ra như vậy sao. Bọn họ không đón gió tẩy trần chúng ta, chúng ta tư minh mời mình thôi, ha hả, tối hôm nay, phường Bình Khang, ta mời khách, như thế nào đây?

Hồ Nguyên Lễ hai mắt sáng ngời: - Phường Bình Khang? Đươc! Lão phu nghe đại danh phường Bình Khang, nghe nói so với Lạc Dương phường không kém Ôn Nhu phường chút nào, nơi đó rất nhiều mèo lông vàng xinh đẹp quyến rũ.

Trần Đông đang buồn ngủ lập tức co tinh thần, ho khan một tiếng nói: - Mèo lông vàng a? Dương tướng quân có ý tốt, Trần mỗ chối từ không được, nhất định phải đi xem một chút.

- Ha ha ha, ngươi đúng là...

Mấy người chuyện trò vui vẻ đi vào thành, Quân Như Nhan lâp tưc đứng ở bên đường, hoàn toàn không biết cuộc phong ba ơ Bá Thượng này do người thanh niên trong xe kia dựng lên. Cuộc phong ba này là nhất định thổi quét toàn bộ thành Trường An, bây giờ chỉ là mơi bắt đầu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui