Say Năm Tháng

Tây Hải Long cung không hoa lệ uy nghiêm giống như Lăng Tiêu bảo điện trên Thiên giới, nhưng cũng không mất đi khí phái. Thanh Dao đi theo Lăng Ba, thỉnh thoảng sẽ có lính tôm tướng cua xếp thành hàng tuần tra đi qua các nàng. Đến cửa điện, thậm chí còn có quân đội Giao Long (thuồng luồng) hung mãnh nhất đáy biển canh giữ bên ngoài. Trừ lần đó ra còn có Dạ Xoa cưỡi Kình Ngư (cá voi) tuần biển, mỹ nữ Giao nhân đi theo xe Long Nữ Long phi hương, con trai mang viên trân châu khổng lồ chiếu lấp lánh. . . . . . Những hình ảnh này Thanh Dao chưa từng thấy bao giờ.

Giao Long Tướng quân đứng đầuđội hộ vệ bước lên trước, nói rõ ràng “Tham kiến Thất công chúa”, sau đó vung tay lên, phân phó binh sĩ sau lưng mở cửa điện ra.

Mất một lúc lâu, cuối cùng Thanh Dao cũng bước vào chính điện Long cung. Trước kia nàng từng nghe Hoắc Kỳ nói, trong bốn biển thì Đông Hải giàu có nhất, Tây Hải binh lực cường thịnh nhất, hôm nay vừa thấy quả nhiên đúng như lời nói, coi như Hoắc Kỳ có chút kiến thức.

Cũng không biết Hoắc Kỳ và A Vi hiện tại thế nào, khẳng định sư phụ và Minh Kính mỗ mỗ lại đang cặm cụi hái thuốc, niệm kinh, làm những chuyện nhàm chán. Thanh Dao không khỏi có chút hoài niệm cuộc sống vô lo vô ưu trên Phương Trượng, mặc dù nàng mới vừa rời đi không bao lâu.

“Thanh tỷ tỷ, thật sự là Thanh tỷ tỷ!” Thanh âm kích động của nữ tử lập tức kéo suy nghĩ Thanh Dao trở lại.

Hai bóng hình một xanh một hồng xuất hiện trước mặt Thanh Dao, nữ tử áo hồng cực kỳ kích động, một phen kéo cánh tay Thanh Dao nói: “Đại ca không gạt chúng ta, Thanh tỷ tỷ, quả nhiên tỷ còn sống, tỷ còn sống!”

Đối với sự nhiệt tình của nữ tử áo hồng Thanh Dao không biết làm sao, vẻ mặt lúng túng, thật may Lăng Ba kịp thời giải vây giúp nàng.

Lăng Ba nói: “Tam tỷ, Bát muội, Thanh nhikhông nhớ được chuyện trước kia, có thể có chút không quen.”

“Thanh nhi, đây là Bát muội Hoài Ngọc.” Lăng Ba chỉ vị nữ tử áo hồng, lại chỉ vào nữ tử áo xanh nói tiếp, “Vị này là Tam tỷ Thanh Lê công chúa.”

Hoài Ngọc nói: “Thanh tỷ tỷ, tỷ thật sự không nhớ muội? Trước kia chúng ta thường chơi chung với nhau. Khi còn bé muội ở Vu Sơn bị lão hổ trắng của Dao Cơ đuổi chạy khắp núi, tỷ đã giúp muội. Còn có lần tỷ giúp Thất tỷ độ kiếp nữa, muội cùng Tam tỷ ở nhân gian gặp tỷ mà.”

“Ta. . . . . .”

Hoài Ngọc còn muốn tiếp tục nói, Thanh Lê đã kéo ống tay áo của nàng ấy: “Bát muội, Thanh nhi nhất thời chưa thích ứng, chúng ta đi vào từ từ nói.”

Lăng Ba theo bản năng vỗ vỗ vai Thanh Dao, ý bảo nàng không nên quá để ý. Thanh Dao cười một tiếng, nhiều chuyện cũ như vậy hiện tại đối với nàng cũng chỉ là mây trôi chân trời, sương mù trong núi, mặc dù có thể bọn họ đã từng khắc thật sâu trong trí nhớ của nàng.

Tại sao hiện tại nàng lại ngầm thừa nhận mình chính là Phù Vân chứ? Chẳng lẽ là vì những lời nói của Minh Thiệu? Tại sao đối với lời nói của hắn, nàng lại tin tưởng không chút hoài nghi?

Minh Thiệu. . . . . .

Thanh Dao tỉnh ngộ, mặc dù Lăng Ba nói rằng Minh Thiệu đối phó được với Phá Thiên nhưng hình như nàng quên mất một điều, đó chính là Minh Thiệu không biết nàng đi theo Lăng Ba tới Tây Hải.

Nàng lắc tay Lăng Ba: “Huynh ấy bảo ta trở về tìm sư huynh của ta, ta sợ huynh ấy sẽ đi tìm ta.”

“Ai? A, tỷ nói Minh Thiệu Tướng quân hả, như vậy đi, để ta bảo Bát muội đi nói với hắn.”

Lăng Ba kéo Bát công chúa Hoài Ngọc đang đi phía trước, dặn dò nói: “Bát muội, muội đến Ngự Thiên cung nhìn xem Minh Thiệu Tướng quân đã trở về chưa, nếu gặp ngài ấy thì nói Thanh nhi đang ở Tây Hải. Ta muốn giữ Thanh nhi ở đây vài ngày, bảo ngài ấy đừng lo lắng.”

“Được, Thanh tỷ tỷ , tỷ chờ muội. Muội đi một lát rồi về, muội còn có rất nhiều chuyện muốn nói với tỷ đấy.”

Hoài Ngọc là một đứa trẻ, nói xong nhảy nhót ra ngoài, vẻ mặt vui sướng. Nhưng đi chưa được mấy bước liền bị Lục công chúa Diệp Tử không biết từ nơi nào kéo đến chỗ tối. Diệp Tử sợ Hoài Ngọc kêu thành tiếng liền bịt kín miệng Hoài Ngọc, xác định mấy người Thanh Dao đi xa rồi mới buông ra.

Thấy rõ trước mắt là Lục tỷ Diệp Tử, Hoài Ngọc sẵng giọng: “Lục tỷ , tỷ làm cái gì vậy!”

“Đương nhiên là ngăn cản muội đi làm chuyện điên rồ, nha đầu ngốc.” Diệp Tử khinh thường liếc Hoài Ngọc một cái, “Đừng nói với ta là muội không biết Minh Thiệu thích Thanh nhi nha!”

“Biết, Minh Thiệu Tướng quân thích Thanh tỷ tỷ, Thiên giới có ai không biết chứ.”

“Vậy muội còn đi mật báo? Muội vừa nói như thế, Minh Thiệu khẳng định lập tức sẽ tới mang Thanh nhi đi. Chẳng lẽ muội hi vọng bọn họ ở chung một chỗ? Tỷ lại không muốn Thanh nhi cùng Minh Thiệu ở chung một chỗ!”

“Tại sao không để cho bọn họ ở chung một chỗ?” Hoài Ngọc không hiểu, nàng suy nghĩ một chút, chợt vỗ đầu một cái, “A, muội biết.”

“Hiếm thấy muội còn nghĩ được đến đây, không tệ, nha đầu ngốc rốt cục thông suốt rồi”

“Lục tỷ, tỷ mau khai ra đi, Minh Thiệu Tướng quân tuấn dật phi phàm, tỷ thích huynh ấy là rất bình thường, nói ra muội sẽ không cười tỷ đâu.”

Diệp Tử lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té lăn trên đất.

Nàng tức giận mắng: “Con mắt nào của muội nhìn thấy tỷ thích Minh Thiệu hả? Muội mới thích Minh Thiệu ấy, muội không chỉ có thích Minh Thiệu, muội còn thích cả nhà Minh Thiệu!”

“Muội. . . . . . Muội không thích huynh ấy nha. Lục tỷ vừa rồi tỷ còn nói, tỷ không muốn Thanh nhi cùng Minh Thiệu ở chung một chỗ. Chẳng lẽ không phải tỷ thích Minh Thiệu Tướng quân, cho nên. . . . . .” Hoài Ngọc rất oan uổng.

Diệp Tử nửa ngày nói không ra lời.

Tây Hải Long thần có ba vị thái tử sáu vị công chúa, trong đó Bát công chúa Hoài Ngọc ngây ngốc, mọi việc làm cũng sẽ chậm nửa nhịp, có lúc giải thích nhiều lần nàng cũng không lĩnh ngộ được hàm nghĩa chân chính. Lục công chúa Diệp Tử có đầu óc linh hoạt nhất, mỗi lần gặp phải tình huống như thế, nàng hận không thể chia đầu mình cho Hoài Ngọc một nửa.

Diệp Tử hít thở sâu một hơi, nói: “Hoài Ngọc, muội không thể trì độn như vậy được nữa. Bây giờ muội đi tìm Minh Thiệu, Minh Thiệu đến sẽ mang Thanh nhi đi, vậy đại ca làm sao bây giờ? Đừng quên đại ca thích Thanh nhi, nhớ năm đó khi huynh ấy và Thanh nhi là thanh mai trúc mã tình chàng ý thiếp, còn không biết Minh Thiệu đang ở đâu đấy.”

Hoài Ngọc bừng tỉnh hiểu ra: “Đúng, Lục tỷ nói rất đúng. Không thể để cho Minh Thiệu Tướng quân biết Thanh nhi ở chỗ này, ngay bây giờ muội sẽ đến Ngọc Khuyết Tiên cung gọi đại ca về.”

“Nhớ đấy, ở trên Thiên cung không được gọi đại ca loạn lên, trông chừng cái miệng của muội.”

“Biết rồi ——”

Lăng Ba dẫn Thanh Dao vào trong cung, vừa đúng lúc Tây Hải Long thần từ trên ghế đứng lên. Hắn vừa nhìn thấy Thanh Dao, đầu tiên chân mày nhíu lại, ngay sau đó giãn ra, rồi ngoài dự liệu của tất cả mọi người, ông lại khom người bái lạy Thanh Dao.

Thanh Dao cả kinh lui về phía sau mấy bước: “Long thần ngài ——”

“Thanh Dao không cần kinh hoảng, một lạy này là Tây Hải chúng ta nợ con. Con liều mình bảo vệ một hồn phách của Thần nhi, lại trợ giúp Lăng Ba bình an vượt qua kiếp nạn hồng trần, Ngao Tề vô cùng cảm kích.”

Tây Hải Long mẫu vén bức rèm che lên từ bên trong đi ra: “Đúng vậy Thanh nhi, con cứ nhận lấy đi, nếu không Long thần ông ấy sẽ áy náy.”

“Phụ vương mẫu hậu, không phải đại ca đã nói rồi sao, Thanh nhi đã không nhớ rõ chuyện trước kia, bây giờ hai người nói chuyện này cũng vô dụng.”

“Mất trí nhớ?”

Long thần kinh ngạc, chợt trở tay thăm dò, Thanh Dao không kịp chuẩn bị thì đỉnh đầu đã bị kim quang từ tay Long thần bao lại, nhất thời trong đầu thật hỗn độn.

Lăng Ba nóng nảy: “Phụ vương người làm gì vậy?”

“Thì ra là như vậy.” Tây Hải Long thần bừng tỉnh hiểu ra, “Hồn phách Thanh Dao đã từng bị đánh tan, cũng không biết Bích Cẩn Tiên thù cùng Dao Cơ công chúa dùng phương pháp gì, không ngờ lại bảo vệ được những hồn phách vị vỡ nát kia, lại lần nữa hợp lại với nhau. Có điều trong cơ thể Thanh Dao hình như còn thiếu một hồn. Kỳ quái, kỳ quái.”

“Ý phụ vương là, hồn phách Thanh nhi không đầy đủ nên đã quên chuyện trước kia? Ừm, điểm này rất giống với đại ca, năm đó cũng bởi vì mất đi hồn phách quan trọng nhất nên đại ca mới có thể quên chúng ta.”

“Đúng vậy, hồn phách phá thành mảnh nhỏ, cho dù hợp lại lần nữa vẫn có một khe hở, huống chi còn chưa hợp đủ. Aiz, cũng khó trách Thanh Dao lại quên chuyện trước kia. Hiện tại thân thể nàng là hoa lê hàn nhụy vạn năm biến thành, hai hồn sáu phách, mộc thuộc thể lạnh.”

Thanh Lê nói: “Thuộc họ mộc là được rồi, Bích Cẩn cô cô cũng vậy.”

Lăng Ba cau mày: “Nhưng Dương Tuyền Đế quân thuộc thủy, chẳng lẽ Thanh nhi không giống ông ấy? Có điều trong ngũ hành thủy sinh mộc, Thanh nhi là nữ nhi của ông ấy, thuộc mộc cũng đúng.”

“Lăng Ba!” Khẩu khí Long mẫu lập tức nghiêm nghị.

Nhắc tới tên Dương Tuyền Đế quân, tất cả mọi người đều im lặng, không khí nhất thời lạnh đi không ít.

Lăng Ba hối hận, nhất thời nói chuyện không nên nói, Dương Tuyền Đế quân không chỉ là điều cấm kỵ của Bích Cẩn và Thanh Dao, mà còn là điều cấm kỵ của Tê Phương thánh cảnh. Nhưng thật may hiện tại Thanh Dao không nhớ gì, nàng chỉ ngây ngốc nhìn bọn họ, gương mặt mờ mịt.

“Cái gì mà thuộc mộc, thuộc thủy? Sao ta nghe không hiểu gì vậy.” Thanh Dao nháy nháy mắt, “Có điều sư phụ ta từng nói, bản thể ta là hoa lê hàn nhuỵ, có phải vì hoa lê cần tưới nước hay không?”

Khóe miệng mọi người đều giật giật, không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.

Vừa đúng lúc Diệp Tử đi vào, nàng lập tức chuyển đề tài: “Thanh nhi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Ba trăm năm không gặp, không biết tỷ có khỏe hay không

“Rất tốt, sư phụ và mỗ mỗ đối với ta cũng rất tốt. Chỉ là rất kỳ quái, sư phụ luôn luôn phản đối ta đi ra Thanh Đăng Cốc, nhưng lần này thái độ lại khác thường, để cho sư huynh dẫn ta ra ngoài, sau đó ta không hiểu gì đã có mặt tại Thiên giới. Về sau Minh Thiệu lại mang ta đến Nam Minh. A, Lăng Ba sao cô biết ta ở Nam Minh ?”

Sắc mặt Lăng Ba chợt trầm trọng, nàng mím môi, nói: “Thật ra thì, là ta theo dõi hai nguời.”

Lúc này không chỉ là Thanh Dao, Tây Hải Long thần Long mẫu, còn có Thanh Lê Diệp Tử đều ngây ngẩn cả người. Chuyện Thanh Dao còn sống là do Cẩn Dật nói cho bọn họ biết. Trong Tây Hải phải kể tới Lăng Ba và Thanh Dao có quan hệ tốt nhất, nàng vừa nghe tin tức này lập tức không kiềm chế được, bảo rằng muốn đưa Thanh Dao về.

Cẩn Dật và Thanh Dao, Thanh Dao và Ngao Thần. . . . . . Đoạn thị phi này vượt qua năm nghìn năm cũng đến lúc giải quyết rồi.

Lăng Ba giải thích nói: “Thanh nhi, đại ca nói tỷ còn sống, nói tỷ sẽ trở về. Cho nên talén đi Thiên giới, ai biết Minh Thiệu Tướng quân mang tỷ đi Nam Minh rồi, tình thế cấp bách ta nhất thời. . . . . . Tỷ đừng trách ta nhiều chuyện, ta biết tỷ thích Minh Thiệu, nhưng ta cảm thấy có một số việc nếu không nói cho tỷ, đối với đại ca quá không công bằng.”

“Thanh nhi tỷ quả thật không biết? Cẩn Dật Thiên tôn chính là đại ca ta, Ngao Thần, là Thần ca ca một ngàn năm trước vì cứu tỷ mà bị Chúc Âm xuyên tim, hình thần câu diệt.”

Thanh Dao cảm thấy thật khó tin, tại sao lại như vậy? Rõ ràng một ngàn năm trước Thái tử Tây Hải chết trên tay thần thú Chúc Âm, tại sao hắn lại trở thành Tôn Tử của Thiên đế?

Trước đó Cẩn Dật từng nói, nếu nói đến chuyện này thì phải bắt đầu từ năm ngàn năm trước.

Năm ngàn năm trước. . . . . .

Năm ngàn năm trước xảy ra chuyện gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui