Say Say Kiều Thê

Ngoài đại sảnh, Lâm gia phu phụ và bốn vị công tử sớm đã tề tụ đông đủ. Loan Loan hít sâu một hơi rồi bước vào, trong lòng có chút hơi lo lắng. Lâm phu nhân nhìn thấy Loan Loan mà không hề niềm nở như dự liệu, chỉ bình thản nói, “Con đã trở lại.” Giống như thể Loan Loan chỉ rời nhà du ngoạn một vòng rồi trở về không gây sóng gió gì.

Loan Loan sững sờ nhìn phụ thân. Đây thật sự là cha ta sao? Làm sao có thể bình tĩnh như vậy chứ? Hay là đã bị ta làm cho hồ đồ rồi?

Lúc này Lâm đại thiếu gia mở miệng, “Loan Loan, muội gọi mọi người đến đại sảnh để làm gì?”

Làm cái gì? Loan Loan nhìn đại ca của mình, cân nhắc xem có nên chờ ai đó la mắng trước hay là tự mình thành tâm nhận sai. Loan Loan đảo mắt nhìn qua ba vị ca ca còn lại – nhị ca, thần sắc bình thản nhâm nhi tách trà, tam ca và tứ ca đang thì thầm to nhỏ điều gì đó, phát hiện Loan Loan đang nhìn mình thì Tứ thiếu gia không hề ngại ngùng cười lại với nàng. Còn có… nương. Loan Loan vội nhìn về phía Lâm phu nhân, trong mắt bà lộ ra vẻ thắc mắc như muốn hỏi, “Con làm sao vậy?”

Làm sao vậy? Loan Loan bây giờ cũng rất muốn hỏi câu đó. Làm sao vậy, rốt cuộc là có chuyện gì cơ chứ? Giống như chưa từng phát sinh qua chuyện gì, giống như chính mình chỉ vừa ra phố dạo một vòng, giống như suốt mấy tháng nay mỗi đêm nàng vẫn ngủ tại căn phòng của chính mình, giống như……. Loan Loan cố gắng mở miệng làm sáng tỏ mọi thứ, nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng, kiểu gì cũng không cách nào nói ra. Nàng chợt cảm thấy những người trước mắt thật xa lạ. Không phải cha mẹ của nàng, không phải các ca ca, có lẽ là mấy người mang mặt nạ cải trang trộn lẫn vào Lâm phủ!

Hay là… hay là trước mắt chỉ là một giấc mộng? Loan Loan nghĩ vậy, nhắm mắt bình tĩnh lại, hi vọng lúc mở to mắt ra vẫn thấy mình đang đứng tại Phong Gia Bảo ở Bắc Thành. Nhưng đây không phải là mộng, nàng vẫn đang ở đại sảnh Lạc thành Lâm phủ, đối diện vẫn là mấy người kia… những người vô cùng đáng nghi ngờ. Nhìn những hành động khó hiểu của nàng, nhị thiếu gia lên tiếng hỏi, “Loan Loan, muội cứ trợn mắt rồi nhắm mắt, thật ra đang làm trò gì thế?”

Thanh âm này rất là rõ ràng, nhưng nàng vẫn cảm thấy như gió thoảng mây bay mà gạt bỏ bên tai.

Loan Loan lại cho rằng có lẽ do mình uống rượu say rồi nhớ nhà, cho nên mới xuất hiện ảo giác. Nàng dùng sức lắc lắc mạnh đầu, rồi nhìn lần nữa kĩ càng. Không có, nàng không có uống rượu, mà mọi việc trước mắt đều là sự thật. Trong tai chợt vang lên tiếng của Lâm phu nhân, “Loan Loan, con làm sao vậy?” Đúng vậy, làm sao vậy? Ta làm sao vậy, mọi người cũng làm sao vậy? Đầu óc Loan Loan đột nhiên lâm vào khủng hoảng, nước mắt vô tình cũng trào ra.

Trong đại sảnh hoàn toàn im lặng như tờ, một lúc sau Lâm phu nhân vội vàng đi tới, bà trìu mến ôm lấy Loan Loan an ủi, “Loan Loan, nữ nhi bảo bối của ta, ngoan đừng khóc nữa.” Nói xong Lâm phu nhân nén giận quay đầu liếc mấy đứa con trai một cái.

Kì thật đêm đó Loan Loan theo Mạch Tang rời nhà đào hôn, Mạch Tang nhận thấy sự tình trọng đại, vốn đã định từ chối, nhưng thấy vẻ mặt Loan Loan vô cùng gấp rút hốt hoảng lo lắng, chỉ sợ nếu từ chối thẳng thừng lại khiến Loan Loan hành động thiếu suy nghĩ. Vì thế nàng suông miệng đáp ứng, thừa lúc Loan Loan ngủ say cùng Lâm gia trên dưới thương lượng đối sách, bởi vậy Loan Loan mới có một chuyến hành trình tới Bắc Thành như thế.

Tuy rằng mọi người cũng biết sau khi thương lượng đêm hôm sau Loan Loan sẽ rời nhà trốn đi, nhưng nàng bởi vì một cái hôn sự chưa rõ đầu đuôi đã có ý niệm tồi tệ đó cũng đủ làm mọi người tức giận, mấy ca ca của nàng vẫn kháo nhau rằng khi trở về sẽ hảo hảo dạy dỗ cho nàng một trận (chủ yếu là do khi Loan Loan giả nam trang cứ đem danh tính bọn họ ra khiến gây đến nhiều phiền toái). Vốn cực kì yêu thương nữ nhi của mình, Lâm phu nhân không tán thành chủ ý của mấy đứa con, chỉ có điều Lâm lão gia cũng không phản đối khiến bà không thể nào làm khác, vì thế mới có một màn như trên.

“Bảo bối đừng khóc.” Lâm phu nhân ôn nhu khuyên giải Loan Loan, vội quay qua Lâm lão gia, “Lão gia thôi quên đi, Loan Loan đã biết sai lầm của mình, đừng nên giáo huấn con trẻ nữa.”

Loan Loan lại đột nhiên vui vẻ cười rộ lên – lúc này mới đúng, đây mới là cha của nàng chứ! Lâm phu nhân thấy Loan Loan khóc cười thay đổi lẫn lộn, tay chỉ chỉ vào trán nàng mắng yêu, “Nữ nhi, con không phải là bị dọa đến khóc sao, giờ lại mau chóng cười như thế?”

Loan Loan cầm lấy tay Lâm phu nhân đang để trên trán mình, ôm chầm lấy mẫu thân, rưng rưng cười nói “Không có đâu mẹ, con không có bị dọa, con đang rất là hạnh phúc a.”

Thái độ của Lâm phu nhân hòa nhã, dịu dàng, thở dài nói, “Con đó nha, thường ngày ta dạy dỗ thật không tốt mà, cho nên con mới có lá gan lớn như vậy.”

Loan Loan xấu hổ cúi đầu, “Cha mẹ, ca ca, lần này con thật biết lỗi rồi, hại các người mấy tháng qua phải lo lắng cho con, thật xin lỗi a.” Lời nói chân thành tha thiết này khiến mọi người có muốn la mắng tiếp nữa cũng không đành lòng.

Lâm lão gia lắc đầu, “Quên đi, quên đi, con trở về là tốt rồi.” Mấy vị ca ca cũng sôi nổi hỏi han cuộc sống mấy tháng nay của nàng, có bệnh tật đau ốm gì không, có bị người ta khi dễ không. Những lời quan tâm này thiếu chút nữa làm Loan Loan lại rơi lệ, nàng vội trấn tĩnh lại cảm xúc, tươi cười nói, “Lần này con đi ra ngoài cũng không phải là trắng tay trở về, chính con đã tìm được cho mình một phu quân tốt a.”

Mọi người cùng lúc nhìn vào nàng, Đại thiếu gia hắng giọng lên tiếng hỏi trước, “Hắn là người của Bắc Thành sao?”

“Ân.”

Nhị thiếu gia tiếp lời, “Nhà hắn có buôn bán không?”

“Đúng vậy, hắn hiện tại đang chưởng quản mọi việc buôn bán trong nhà.” Loan Loan tự hào kiêu ngạo đáp.

“Nói như vậy hắn là một thiếu niên trẻ tuổi đầy hứa hẹn?” Tam thiếu gia chớp chớp mắt hỏi.

“Điều đó là đương nhiên.”

Tứ thiếu gia phẩy quạt một cái, mở to hai mắt kinh ngạc, “Hắn không phải tên là Phong Chính chứ?” Nói xong không đợi Loan Loan trả lời, tứ thiếu gia đã bật cười ha hả, tiếng cười của hắn như châm ngòi, cuốn hút những người khác trong Lâm gia cũng hùa theo. Lâm lão gia vuốt vuốt chòm râu, cười mỉm lắc lắc đầu, Lâm phu nhân vừa cười vừa thở dài, bốn vị thiếu gia ôm bụng cười ngặt nghẽo, mất hết hẳn phong độ thường ngày. Tình hình lúc này nếu mấy người ái mộ bọn họ trông thấy chắc phải há hốc miệng thất vọng.

Loan Loan đứng một bên xem mà choáng váng. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến người trong nhà cười đến mất trí như thế. Chẳng lẽ cái tên Phong Chính đã đủ gây cười? Phong – Chính …không có a, tên này hoàn toàn bình thường không có gì mà. Không lẽ nàng không ở nhà mấy tháng, mọi người đổ bệnh hết rồi sao, chỉ cần nghe đến “Phong” hoặc “Chính” đều lăn ra cười?

Loan Loan đứng miên man suy nghĩ, tứ thiếu gia lau đi nước mắt trên khóe mi do cười quá độ, cố nén lại đi đến trước mặt Loan Loan, “Muội muội, ngươi nói thử mấy tháng nay vì sao bỏ nhà trốn đi?”

“Bởi vì mọi người muốn gả muội cho một người muội không hề thích.”

“Muội cũng chưa từng thấy đối phương, làm sao biết mình lại không thích?”

“Bởi vì…. Bởi vì hắn không phải là Phong Chính nên muội mới không thích.” Loan Loan hùng dũng hiên ngang tuyên bố. Trong lòng thầm nghĩ nếu Phong Chính nghe được mấy lời này của nàng hẳn sẽ lại đỏ mặt. Hì hì, bộ dáng hắn đỏ mặt rất là đáng yêu a. (Vivi: ta cũng mún xem a)

“Nhưng mà… nhưng mà….”

Mắt thấy mọi người vừa bình tĩnh trở lại vội ôm bụng tiếp tục cười, Loan Loan túm lấy áo tứ thiếu gia hỏi dồn “Tứ ca, nhưng mà cái gì? Huynh đừng cười nữa, nói trước đi, mau lên a.”

“Nhưng mà người chúng ta nói đến chính là Phong Chính a.” Tứ thiếu gia nghẹn lời, nói xong liền lăn ra cười vật vã.

Loan Loan cả người ngây dại, khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ, nàng đột nhiên hét lên một tiếng,sau đó quay sang tứ thiếu gia đứng bên cạnh giơ ra nanh vuốt. Tiếp theo đó –

“A! Loan Loan, tại sao muội lại nhéo ta thế…. Muội không cần tức giận như vậy a…. Ối, cha mẹ ơi cứu con……..A………”

Chuyện ở Lạc thành tạm thời diễn ra như thế. Mà ở Bắc Thành, Phong Chính đang sốt vó chuẩn bị đồ sính lễ sang dạm hỏi. Hắn hi vọng mọi việc thật nhanh, nhanh lên để có thể chạy đến Lạc thành nhìn thấy tiểu nữ nhân tinh quái say mê rượu kia, sau đó lại càng phải nhanh tay cưới nàng về làm vợ.

Trong khi Loan Loan vì thể diện không nhịn được mà đánh các vị ca ca, thì Phong Chính ở nơi xa đang suy nghĩ lại câu mẫu thân đã nói nhỏ với hắn. Loan Loan nói nàng muốn ngươi chính thức đến nhà nàng cầu hôn, nhưng mà khi đi cầu hôn thì ngươi nên hiểu rồi vài thứ. Sau này không được ép nàng học cầm kì thi họa, và những thứ nàng không ưa thích, quan trọng hơn là không được nghiêm cấm nàng uống rượu. Nghĩ đến những điều này, Phong Chính một mình tự bật cười. Uống rượu sao? Cái này thì có gì khó chứ, ta không những không cấm nàng uống rượu mà còn cùng nàng nâng chén. Chúng ta sẽ cùng nhau uống say sưa cả đời này.

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui