Bước vào trong phòng, đập vào mắt Bạch Linh là căn phòng công chúa được trang trí vô cùng tinh xảo.
Căn phòng rất lớn, ánh đèn sáng tỏ, một chiếc giường mét 8 màu hồng với mành màu trắng hơi rũ xuống.
Đi vào phía trong một chút còn có một phòng tắm cùng một loạt ngăn tủ để quần áo, túi sách, giày dép...!
Một căn phòng ngủ này thôi cũng phải to bằng cả nhà của dì Bạch rồi, đúng là đắt đỏ!
- Từ phòng trà có thể nhìn thấy vườn hoa trước sảnh.
Quản gia Vũ giới thiệu.
Đẩy ra cửa sổ sát đất đi đến phòng trà, cô mới phát hiện nơi này cùng phòng bên cạnh dường như là liên thông.
Hai nơi chỉ cách có một lan can đen cao một mét, bên trên còn có cây leo xanh mướt quấn xung quanh.
- Phòng cách vách đó là của đại thiếu gia.
Quản gia nói.
Bạch Linh thấy đèn phòng bên cạnh vẫn sáng thì bước chân chợt cứng đờ lại, cuối cùng vẫn lựa chọn trở về phòng.
Cô còn chưa có dũng khí để đối mặt với người anh trai nuôi Yến Lạc kia.
- Nếu thiếu đồ gì tiểu thư cứ nói với tôi, tôi sẽ bảo người đi mua.
Quản gia quan tâm nói.
Cô do dự một chút, hỏi:
- Có bàn học không ạ?
Trong phòng cái gì cũng tốt, chỉ là không có bàn học.
Cô không thể lúc nào cũng ngồi ở bàn trà làm bài tập, e rằng xương cổ sẽ gãy mất thôi.
Quản gia Vũ lập tức cười nói:
- Đối diện phòng tiểu thư chính là thư phòng, tôi nghĩ nơi đó sẽ tốt hơn nhiều so với bàn học thông thường đó.
Khoé miệng cô khẽ giật giật, một lúc sau mới thốt ra một câu.
- Cảm ơn.
Suy nghĩ quá chu đáo ngược lại khiến cô có chút khó xử.
- Vậy tiểu thư xuống dưới ăn cơm trước đi, tôi đi gọi đại thiếu gia.
Quản gia Vũ vẫn cười hiền hậu nhìn cô.
Bạch Linh gật gật đầu, sau đó theo hầu gái đi xuống tầng, trong lòng lại cực kỳ khẩn trương.
Đại thiếu gia? Người anh trai trên danh nghĩa kia của cô cũng xuống ăn cơm cùng nhau sao?
Nếu thực sự là "hắn", thì cô nên làm gì bây giờ.
Bạch Linh vắt hết óc suy nghĩ cũng không ra đáp án, cuối cùng chỉ đành nhụt chí bước vào thang máy.
Quản gia Vũ thấy cô đã bước vào trong thang máy thì mới xoay người đi tới phòng bên cạnh, khẽ nâng tay gõ gõ cửa.
- Đại thiếu gia, Yến tổng kêu ngài xuống cùng nhau dùng bữa.
Bên trong phòng, Yến Lạc đang cởi trần nửa trên, trên tay còn quấn băng vải xung quanh, hắn đang chăm chú đánh quyền.
Phòng hắn lớn hơn phòng Bạch Linh một chút, điều làm người ta chú ý nhất chính là bao cát dùng tập quyền kia.
Trong phòng không mở điều hoà, cơ bắp cuồn cuộn bị mồ hôi bọc lấy nhìn cực kỳ cuốn mắt.
Theo một quyền đánh ra, "bốp" một tiếng liền vang vọng khắp phòng, bao cát cũng bị đánh nghiêng đi rồi lại bắn trở về chỗ cũ.
Hắn tuỳ ý kéo xuống băng vải, giọng nói lạnh lẽo gặn ra một chữ.
- Cút!
Quản gia Vũ sớm đã quen với tính tình này của đại thiếu gia, chỉ cần tay cậu ta không đánh lên mặt mình thì mấy lời nói ác liệt này ông ta vẫn chấp nhận được.
- Tiểu thư lần đầu tiên tới đây, đại thiếu gia chỉ cần lộ mặt thôi cũng được.
Yến Lạc nhíu mày lại, trong mắt chứa đầy vẻ không kiên nhẫn.
- Ông cho rằng, tôi đang bảo ai cút?
Quản gia đứng ngoài cửa, trong lòng có chút khó hiểu.
Ông ta không thể giải thích nổi, rõ ràng đại thiếu gia bảo tiểu thư cút đi, còn bảo ông ta đi truyền lời?
- Đại thiếu gia...!
Quản gia muốn nói gì đó thì "Phanh" một tiếng, cửa trước mặt ông ta liền mở ra.
Cửa vừa mở, vẻ mặt âm trầm của Yến Lạc lập tức xuất hiện trước mặt ông ta.
Vẻ mặt không biểu cảm từ trên cao nhìn xuống khiến quản gia không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Nếu không phải ông ta đứng đủ xa, e rằng một chân đá cửa kia đã đá trúng vào trên người ông ta rồi.
Không biết Yến Lạc nghĩ tới cái gì, cười lạnh một tiếng, nói:
- Được thôi, tôi đi xuống.
Dứt lời hắn liền đi thẳng xuống dưới lầu.
Quản gia Vũ trừng lớn mắt, muốn nói lại thôi.
Không phải chứ! Đại thiếu gia ngài ít nhất nên mặc áo vào chứ!
......!
Phòng ăn của Yến gia rất lớn, bàn ăn cũng đủ để ít nhất 20 người sử dụng.
Yến Thịnh ngồi ở vị trí chủ vị chính giữa, vẻ mặt bình tĩnh chờ người trên lầu đi xuống.
Bạch Linh ngồi ở vị trí bên phải ông, trước mặt đã dọn sẵn đồ ăn, một bàn mỹ thực làm người phải hoa mắt.
Khi tiếng bước chân truyền đến, Bạch Linh là người đầu tiên ngước mắt nhìn qua, một thân thể trắng nõn liền đập thẳng vào mi mắt cô.
- A!
Bạch Linh lập tức kêu lên một tiếng, theo bản năng bưng kín mắt lại, biểu tình dưới lòng bàn tay lại cực kỳ khiếp sợ cùng hoảng loạn.
Tuy rằng chỉ vội vàng liếc mắt qua một cái, nhưng cô dám chắn chắn hắn chính là tên Yến Lạc kia...!
Sắc mặt cô trắng bệch, trái tim vì khủng hoảng mà đập mạnh liên hồi.
Hắn là đại thiếu gia...!Cô còn từng ngủ với hắn...!Anh trai trên danh nghĩa...!
Chuyện này khiến cô khó mà chấp nhận được, trong lòng cũng rối loạn như tơ tằm.
Ngay cả Yến Lạc khi nhìn thấy cô thì cũng ngây ngẩn cả người.
- ---------------.