Đảm bảo thù lao. Đó là một câu mang tính kích thích có thể làm rung động trái tim Hae-jin.
- Hậu vệ không có nghĩa là Thư ký, cháu chỉ cần làm việc cùng một nhóm, ở bên cạnh để ý và đôi khi kiểm soát nó không gây chuyện là được.
Cùng làm việc và giám sát. Đó gọi là Thư ký đó ạ, thưa chủ tịch.
Đầu óc cô choáng váng khi người biết nhiều hơn ai hết lại nói chuyện một cách thản nhiên như vậy.
- Cháu sẽ bắt đầu làm việc từ tuần tới. Phòng Kế hoạch chiến lược. Cấp bậc cũ của cháu là trợ lý nên chú sẽ giữ nguyên như vậy."
Ông ấy biết tất cả mọi thứ. Kể cả việc cô từng làm việc tại Si-on và cấp bậc của cô là trợ lý.
Rốt cuộc ông còn biết được đến đâu.
Dù cô đang trong tình thế không có quyền kén cá chọn canh nhưng vẫn cần xác nhận ở một mức độ nào đó. Dù có gấp đến mấy cũng phải lựa chân giẫm thử mới bước qua cây cầu đá chứ.
- Cháu có thể dựa vào đâu để chấp nhận đề nghị này của Chủ tịch đây?
Jun-tae im lặng nhìn quanh nhà. Câu trả lời quá rõ ràng. Ám chỉ rằng đây là cơ hội duy nhất để cô thoát khỏi căn nhà này.
Hae-jin vội giữ lấy Jun-tae đang quay người đi. Jun-tae đứng lại như thể cho phép cô làm điều đó. Vì cô đã lựa chọn câu trả lời vốn không có sự lựa chọn nào khác, nên giờ cô bắt đầu tò mò. Rốt cuộc bóng bầu dục là ai.
- Cháu có thể biết bóng bầu dục là ai không?
Lý do cô hỏi rất đơn giản. Chẳng phải cổ nhân có câu biết địch biết ta trăm trận trăm thắng sao. Hậu vệ cũng cần biết mình phải kèm ai, nếu biết trước thì phần nào cũng sẽ suôn sẻ hơn chứ. Cô nghĩ.
À, Jun-tae lấy ngón tay gõ lên trán như thể ông ấy đã quên mất điều quan trọng nhất. Sau đó, ông lấy điện thoại di động từ trong áo khoác ra và chạm vào màn hình cảm ứng vài lần.
Khuôn mặt tràn màn hình là một người đàn ông cô chưa từng gặp trước đây. Cô nhìn chằm chằm như thể muốn đổ người vào màn hình. Ấn tượng đầu tiên về người đàn ông này ư, đẹp trai. Kể cả với một người có tiêu chuẩn cao đi nữa, thì rõ ràng anh ta vẫn vượt tiêu chuẩn.
Để đích thân CEO ra tay như vậy chứng tỏ hai người này là mối quan hệ rất gần gũi, hoặc là có mối liên hệ quan trọng.
Hae-jin vẫn không thể rời mắt khỏi bức ảnh, đủ loại trí tưởng tượng bắt đầu chạy loạn trong đầu cô. Lời giới thiệu của Jun-tae cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
- Tên, Moon Tae-hong. Tuổi, 30. Trưởng phòng Kế hoạch chiến lược.
Hae-jin điền từng thông tin của người đàn ông vào đầu. Sau đó Jun-tae đột nhiên ngừng nói. Khi sự im lặng kéo dài hơn dự kiến, ánh mắt của cô chuyển từ điện thoại sang Jun-tae.
Ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, Hae-jin đã nhận ra một thông tin khác.
- Quan hệ gia đình, con trai.
- Ôi chúa ơi.
Cô ngạc nhiên đến mức buột miệng để sự ngạc nhiên đó vỡ òa ra. Cô vốn muốn ngậm miệng lại nhưng không thể.
Sau khi giới thiệu xong, Jun-tae bình tĩnh vỗ nhẹ vào vai Hae-jin rồi nhún vai. Khi nhìn thấy người đàn ông trên màn hình lần nữa, cô cảm thấy lưng mình cứng đờ.
Tóm lại, ông ấy yêu cầu mình kèm cặp Moon Tae-hong, con trai CEO Tập đoàn Yeon-chang. Hae-jin đặt tay lên cái đầu đang nhức nhối của mình.
Nghĩ lại, nếu chỉ là mối quan hệ thông thường thì việc ông ta lưu ảnh thường ngày chứ không phải ảnh thẻ cũng là một điều kỳ lạ. Lẽ ra cô phải nghi ngờ điều đó, nhưng cô đã bị mức thù lao được đảm bảo kia làm mờ mắt rồi.
Đáng lẽ cô không nên quyết định giẫm chân lên cây cầu đá ư? Cô hối hận vì hành động hấp tấp đòi biết mình biết ta vừa rồi.
Nói vậy không lẽ giờ mình từ chối không làm nữa? Như vậy mình sẽ phải quay lại đi tìm công việc bán thời gian, mà việc đó thì không hề dễ dàng.
Ngay cả khi tìm được việc làm bán thời gian, liệu mức lương có thể được đảm bảo tốt hơn đề xuất hiện tại mà CEO của Tập đoàn Yeon-chang đưa ra?
Quả nhiên cái gọi là thù lao đáng hứa kia đã túm gọn lấy cô rồi.
Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận thực tại. Giống như cảm giác tuyệt vọng mà cô cảm nhận khi lần đầu tiên đến nơi này.
- Cái đó, Chủ tịch.
Hae-jin giữ lại Jun-tae lần cuối khi ông thật sự chuẩn bị rời đi. Một khi đã quyết định làm điều gì, cô phải làm cho ra hồn chứ. Với ý chí mạnh mẽ, cô nhanh chóng lấy điện thoại di động đến.
- Cho cháu chụp bức ảnh được không?
Sau khi suy ngẫm một lúc về ý nghĩa lời nói của Hae-jin, Jun-tae không ngần ngại mở ảnh con trai ông, Moon Tae-hong. Cô nhanh chóng lấy nét mà không do dự. Tách, ảnh của Tae-hong đã được lưu vào điện thoại di động của Hae-jin.
Ngay sau khi Jun-tae đạt được thỏa thuận và rời khỏi nhà, một tiếng thở dài khó nhọc phát ra lúc nào không hay. Căn nhà trở nên tĩnh lặng cùng với tiếng đóng cửa, hai chân cứng như hóa đá của cô không tài nào di chuyển được.
Sự việc diễn ra chỉ trong vài chục phút. Cô nghĩ hẳn mình vừa bị ma nhập, nhưng kết cục, cô không thể làm gì khác hơn.
Nếu hỏi cô còn lựa chọn nào khác không, không.
Nếu hỏi cô có thể nghĩ ra cách nào tốt hơn không, không.
Tức là, đối với Hae-jin lúc này, đây là cách duy nhất và tốt nhất.
Đó là khoảnh khắc cô bán linh hồn mình đổi lấy một khoản thù lao kếch xù.
**
Công cuộc chuẩn bị đi làm đối với cô không có gì khó khăn. Túi hiệu bán được nhưng đồ công sở không bán được. Vì cô nghĩ nếu muốn kiếm tiền thì cô phải đi làm việc, nên cô không thể bán cả quần áo đi được.
Jeong Hae-jin vốn là người tài giỏi hơn người. Nhưng đó là Jeong Hae-jin của tập đoàn Si-on thôi. Giờ đây cô phải đi làm với cương vị người trung phong cho quả bóng bầu dục của tập đoàn Yeon-chang.
Đêm qua cô khó ngủ. Không phải là cảm giác hào hứng khi được đi làm sau một thời gian dài. Trước đây, cô có mục đích là thể hiện bản thân, nhưng bây giờ mục đích chỉ là để kiếm sống.
Cô phải sống, phải ăn, và phải duy trì một cuộc sống cơ bản. Để làm được điều đó, cô phải kiếm tiền, cô phải làm việc. Đó là lý do cô trằn trọc suốt đếm qua. Cô không được mắc lỗi. Cô không thể để họ cho cô nghỉ. Cô phải kèm cặp quả bóng kia một cách nghiêm túc.
Trên đường đi làm, Hae-jin tự khích lệ mình. Sự lựa chọn rất đơn giản và câu trả lời cũng đơn giản như vậy.
Cô sẽ đi làm, làm việc, nhận một khoản tiền lương kếch xù và thoát khỏi tình trạng này. Jeong Hae-jin cần bấy nhiêu động cơ đó thôi.
Ấn tượng đầu tiên về sảnh của Yeon-chang là khác hoàn toàn với Si-on. Vai cô hơi rụt lại vì tòa nhà cao tầng khiến cô có cảm giác xa vời quá.
Nhưng, mình là ai chứ? Mình là Jeong Hae-jin cao cao tại thượng, dù có phải bán đi những chiếc túi hiệu cũng không bán danh dự cơ mà.
Không nhụt chí, Hae-jin tự tin bước qua sảnh. Trang phục chỉnh tề hoàn toàn phù hợp với ngoại hình của cô đủ để khiến những người đàn ông đi ngang qua phải lén liếc nhìn.
Cô cầm theo tấm thẻ khách nhận được từ Jun-tae từ trước và bước qua cánh cửa một cách tự nhiên. Lọt vào tầm mắt cô là vài chiếc thang máy.
Trong số đó, cô chạy đến chỗ thang máy vừa chuẩn bị khép lại. Người trong thang máy rõ ràng đã nhìn thấy Hae-jin đang chạy đến những vẫn vội vàng ấn nút 'Đóng'.
Cô đã nhìn thấy tất cả.
Hae-jin nhanh tay nhấn nút gọi thang đi lên. Và ngay khi cánh cửa chuẩn bị đóng lại, Hae-jin, nhanh hơn một bước, dung chân chặn cửa thang máy lại mở ra.
Một người đàn ông liên tục bấm nút 'Đóng' và một người phụ nữ đang nở nụ cười chiến thắng với một chân dang rộng.
Ánh mắt của hai người giao nhau một cách kì lạ. Hai ánh mắt dính chặt vào nhau dần dần bẻ cong và hấp thụ không khí xung quanh.
Một bức ảnh lướt nhanh qua, trước mắt cô là đôi mắt nghiêm nghị khác hẳn với khuôn mặt điển trai. Chiếc mũi nhọn thanh thoát nổi bật ngay cả khi cô nhìn chính diện và đôi môi mím chặt với vẻ mặt không cảm xúc. Trên hết là một khuôn mặt nhìn ngoài đời này có chút đẹp hơn trên ảnh.
Đó chính là khoảnh khắc nét cau có của Tae-hong rơi vào đôi mắt tinh nghịch của Hae-jin. Moon Tae-hong, tiền đạo mạnh nhất của tập đoàn Yeon-chang. Cuối cùng Hae-jin cũng gặp người mà cô phải kèm cặp.
Trong một tuần trước ngày đi làm, Hae-jin chỉ tập trung vào làm đúng một việc đó là rèn luyện tinh thần. Cô không có tiền không có nghĩa là cô cũng không có lòng tự trọng. Vì thế, trong những tình huống không liên quan đến tiền bạc, cô tuyệt đối sẽ không quỵ lụy, cô phải tự tin lên.
Hae-jin liên tục nhồi nhét điều này vào đầu như thể thôi miên. Không biết có phải vì thế không mà ngay khi đi làm cô đã kiểm soát rất tốt tâm trí mình.
Kết quả, phát sinh tình huống có một bàn chân bị kẹt giữa cửa thang máy đang đóng.
Cánh cửa thang máy vừa đóng lại mở ra. Tae-hong đang nhìn xuống thấy mũi chân Hae-jin đột nhiên bước vào thang máy liền ngước lên.
Vì Hae-jin đã bước vào nên Tae-hong không thể ở trong thang máy một mình được nữa.
- Tôi đi cùng được chứ?
Tae-hong đáp lại giọng nói tao nhã của Hae-jin bằng cách lùi lại nửa bước. Hae-jin tiến một bước lớn vào trong thang máy. Phía trước thang máy không còn bóng dáng nhân viên nào xuất hiện nữa.
Số tầng Tae-hong ấn trước đó đã sáng đèn. Hae-jin nhìn nút bấm, rồi ngẩng đầu lên nhìn vào những con số đang đi lên nhanh chóng.
- Cô lên tầng mấy?
Tae-hong hỏi trong khi mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại. Chỉ là một giọng nói nhưng giọng nói của Tae-hong khiến chiếc thang máy có cảm giác nặng nề.
- Tôi lên cùng tầng.
Hae-jin quay đầu về phía Tae-hong đang đứng phía sau cô nửa bước chân, trả lời anh rồi lại nhìn thẳng về phía trước. Được cop𝒚 tại ( t r u 𝓂 t r u 𝒚 e n﹒Vn )
Lúc này Tae-hong mới chuyển ánh mắt về phía Hae-jin.
Tầng 28 của Tập đoàn Yeon-chang là tầng chỉ có phòng Kế hoạch chiến lược do Tae-hong làm trưởng phòng.
- Cùng tầng ư.
Tae-hong bắt chước những từ cuối cùng của Hae-jin bằng giọng trầm nhẹ. Dù không thể nhìn thấy nhưng cô cảm thấy nổi da gà từ sau đầu đến mắt cá chân, có lẽ là do giọng nói của Tae-hong đang đứng sau lưng.
Dù vậy, cô vẫn không thể nhìn về đằng sau.
Hae-jin biết anh, nhưng có lẽ anh ấy vẫn chưa biết cô. Có lẽ vì thế mà cô có cảm giác khi nghe cô nói sẽ lên cùng tầng, anh đang nhìn cô với ánh mắt vừa cảnh giác vừa tò mò.
- Cô đến phòng Kế hoạch chiến lược ư?
- Đúng.
Thay vì nhìn trực tiếp vào mắt Tae-hong, Hae-jin thờ ơ ngẩng đầu lên. Và rồi ánh mắt cô chạm vào ánh mắt Tae-hong đang được phản chiếu trên cửa thang máy trước mặt.
Dáng vẻ còn lạnh lùng hơn trong ảnh khiến cô hơi khựng lại. Cô không thể tránh được ánh mắt đó đành nhìn thẳng về phía trước và tiếp tục cuộc nói chuyện như thể đang nhìn vào gương.
- Xin lỗi nhưng cô đến đây gặp ai?
Nghe cách nói chuyện cô nhận ra ngay rằng anh ta đang nghĩ cô là một vị khách của đối tác nào đó đang đến thăm phòng Kế hoạch chiến lược. Câu hỏi này giờ mang sự tò mò nhiều hơn là sự cảnh giác.
- Tôi đến để gặp Trưởng phòng Moon Tae-hong.
Trước khi Tae-hong trở nên căng thẳng hơn, đing, họ đã ở tầng 28. Âm thanh thông báo đã đến nơi phát ra.
Cửa thang máy mở ra giải thoát cho bầu không khí ngột ngạt đến mức không thở nổi tưởng chừng như đã có rất nhiều người trong thang máy. Hai ánh mắt không còn chạm nhau trên cửa thang máy. Cũng không có ai bước chân ra trước.
Khi cánh cửa chuẩn bị đóng lại, Hae-jin hít một hơi thật sâu và chuẩn bị nhấc chân bước ra khỏi thang máy. Tae-hong nhanh hơn một bước thoát ra trước rồi quay ngoắt lại.
Tae-hong chặn Hae-jin lại khi cô chuẩn bị bước ra.
- Có phải cô là Jeong Hae-jin?
Đôi mắt sâu thẳm tập trung vào Hae-jin như thể đang cố hút cô vào đôi mắt. Biết Tae-hong vẫn đang nhìn xuống mình, Hae-jin dồn sức lên đôi chân đứng thẳng, tự tin ngẩng đầu lên.
- Đúng, tôi là Jeong Hae-jin.
Sau đó, cô nhẹ nhàng đem cái tên của Tae-hong nói ra.
- Anh là Trưởng phòng Moon Tae-hong phải không?
Tuy nhiên, câu trả lời cô nhận được chính là sự kì thị hoàn hảo của Tae-hong.
- À, thì ra cô chính là Jeong Ô Dù.