Scandal Đình Đám

Người tới nhíu mày, khóe môi cong cong, cười như không cười, giống như là không nhận thấy được kinh ngạc của cô, cắm đầu cắm cổ tiếp tục nói: "Nếu như cho phép nguyện vọng ghét bỏ người khác, vậy thì mình cho phép."

Đồng dạng, Thịnh Đản chớp mắt mấy cái, cuối cùng tìm về âm thanh của mình: "•••••• làm sao anh biết ở nơi này! ?"

Thích Huyền chống đỡ tựa vào trên tường cầu nguyện, trong tay đang cầm tách cà phê âm ấm, ngước mắt liếc nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Thịnh Đản. Cô mặc rất phong phanh, hiển nhiên là trước khi rời cửa hoàn toàn không có đem nhân tố thời tiết tính vào. Riêng nhìn cổ cô nhắn bóng, anh đã cảm thấy lạnh, không nhịn được liền tháo khăn quàng cổ của mình xuống, bên thay cô quấn lên, vừa nói với cô làm sặc trở về: "Tại sao không thể ở nơi này, Tokyo là nhà em à."

"Khụ ••••••" Mặc dù hành động của anh rất săn sóc, nhưng Thịnh Đản vẫn là bởi vì khăn quấn quá chặt, rất không nể tình nhẹ “khụ” kháng nghị.

Vì không để cho mình chết ở xứ người, cô lựa chọn đẩy tay Thích Huyền ra, tự mình đem khăn quàng cổ buộc thành nơ. Sớm đã thành thói quen với cá tình thích chế nhạo của anh, Thịnh Đản cũng không còn quá để ý, tiếp tục nghi vấn của mình: "Là tới công tác sao?"

"Tới tìm em." Nói xong, anh rất tự nhiên ôm cổ của cô, đem Thịnh Đản kéo vào trong ngực, cà phê trong tay dán hướng bờ môi cô.

Cô cũng không nhăn nhó, không khách khí uống một hớp lớn, khăng khăng để tư vị đó chui vào trong lòng, xua đi chút lạnh lẽo, thân thể ấm hơn, Thịnh Đản mới bất tri bất giác biểu hiện sự kinh ngạc: "Thật hay giả, làm sao anh tìm được em?"

"Nếu quả thật nghĩ thầm muốn tìm một người, chắc chắn sẽ có biện pháp."

"Vậy sao ••••••" Lời này, khiến Thịnh Đản cảm thấy trái tim hơi đau. Cho nên không tìm được cô, thật ra thì căn bản là không muốn tìm sao?

"Em thật sự không cần cầu nguyện?"

"Không cần." Thịnh Đản quả quyết quyết tuyệt, thậm chí là không muốn ngắm nhìn bức tường cầu nguyện, "Làm sao anh biết em ở Nhật Bản?"

"Bởi vì theo thông thường mà nói, khi tâm trạng của cô gái không tốt thường sẽ lựa chọn đi du lịch để chữa vết thương, phải khiến cho người ta rất có ý cảnh, thật ra thì căn bản là càng ngày càng đau thôi, hứng thú sao?" Thích Huyền nghiêng khóe miệng, lộ ra khinh thường cùng chút vô lại, "Lại nói, cô gái du lịch chữa thương, bình thường sẽ chọn đi Nhật Bản, Tân Mã Thái, Nepal, Tây Tạng, Lệ Giang •••••• ..., cho nên anh nhờ bạn bè giúp một tay, tra một chút danh sách hành khách gần đây bay đi những chỗ này."

"Đúng ••• công trình vĩ đại ••••••"

"Có biện pháp gì, ai bảo em không có lương tâm như vậy, vì người đàn ông liền bạn bè cũng không cần. Anh cũng không hung ác như em, anh thất lạc không thấy em." Anh nói rất tùy ý, rõ ràng là có thể nói rất động lòng người, lại cứng rắn bị Thích Huyền tô son trát phấn thành một trò đùa.

Cho nên, Thịnh Đản căn bản sẽ không đem anh dùng từ có chút cổ quái coi là quan trọng, như cũ rối rắm cái công trình vĩ đại: "Cho nên gần đây anh đều không làm công việc, mỗi ngày đều ở lọc bỏ danh sách hành khách?"

Anh thành công, tâm tình áy náy của Thịnh Đản toàn bộ bị kêu tỉnh.

Đáng tiếc, rất nhanh lại bị anh nói một câu ỉu xìu.

"Nghĩ quá nhiều, cũng không phải là danh sách săn bắn, cái loại danh sách hành khách buồn chán đó, ai sẽ muốn xem chứ."

". . . . . ." Cô hung tợn liếc xéo.

Cuối cùng, gương mặt không còn sức sống lại khôi phục chút sinh động. Thích Huyền không để lại dấu vết nhẹ nhàng mà thở ra, thoáng nghiêm chỉnh chút: "Bồi bạn bè đến xem biểu diễn, thời điểm ở khách sạn làm thủ tục thuê phòng gặp Lục Y Ti, anh thấy em để lại cho giấy nhắn cho cô ấy, bảo tới Thiển Thảo Tự tìm em, còn lo lắng cho em có thể đã đi rồi hay không. Haizz. . . . . . Cư nhiên thật chúng ta thật sự có thể rất có duyên phận gặp gỡ, không kết hôn quả thật chính là phụ lòng ông trời khổ tâm."

"Chết rách hết rồi luôn." Cô tức giận, một cái tát thẳng dính vào trên mặt anh, đẩy gương mặt vĩnh viễn không có chân thành của anh ra, "Em nói này, loại người trọng sắc khinh bạn giống như anh làm sao có thể vì bạn bè mà tốn công tốn sức chứ."

"Em gái, thời điểm nói chuyện nắm cằm tù. Cái gì gọi là trọng sắc khinh bạn, anh đây đã độc thân lâu rồi, là em không để ý!"

"Hàaa...! Trùng hợp như thế? Em cũng độc thân đây."

"A, vậy cũng thật là thật trùng hợp. Nếu không chúng ta đi uống rượu, ăn mừng ha?" Anh thu lại biểu cảm, quay đầu.

"Có cơm ăn không? Ba ngày rồi em chỉ ăn một tô mì ăn liền."

"Có, tùy em ăn, thứ thân, sushi, thọ hỉ chiên, bảo đảm ăn xong em tiêu chảy không thôi."

"Thời điểm anh nói chuyện cũng nắm cằm tù đi, sẽ không sợ am xơi anh nghèo sao?"

"Mặc dù anh kiếm không nhiều lắm, chỉ là nuôi một người như em cũng không thành vấn đề. Em thật không cần cầu nguyện sao?"

"Không...không cần! Anh tới Thiển Thảo Tự là ủy thác đi."

"Anh chỉ cảm thấy, em có thể cho phép cách cố sức so sánh ‘chúc phúc Đản tuổi tuổi có sáng nay’ với ‘thân thể kiện khang’."

". . . . . ."

Bọn họ một người một câu, không khí hòa thuận vui vẻ đấu miệng, cùng những thứ cầu nguyện kia càng lúc càng xa.

Khối bài cầu nguyện viết "Thân thể kiện khang" cứ như vậy bị phiều lãng mơ hồ, quên lãng, bộc phát, có vẻ sự tồn tại của nó rất châm chọc.

Thịnh Đản nhớ mang máng ham muốn trong đô thị có đôi lời nói —— không phải sẽ không cười, mà là không có gặp chuyện chân chính buồn cười.

Giờ khắc này, bản thân cô có thể thử nghiệm.

Bên trong phòng khách sạn to như vậy, Thích Huyền một tay chống đỡ tựa vào trước gương trong toilet, một cái tay khác cầm di động ghé vào bên tai, anh mở to đôi mắt sương mù say lờ đờ, vẻ mặt rối rắm nhìn trước gương, hiển nhiên một bộ tư thế thăm tù.

Đây không phải là Thịnh Đản có trí tưởng tượng phong phú, mà là anh thật càng không ngừng tự nói với mình trong gương, ý vị sâu xa dặn dò: "Cuộc sống ở bên trong đó không dễ chịu chứ? Thức ăn có được hay không? Trong ngục giam quản nghiêm sao? Tranh thủ sớm ra ngoài một chút, anh chờ em. . . . . ."

"Ha ha ha ha ha ha ha. . . . . ." Thịnh Đản chống ở cửa phòng rửa tay, khoảng cách gần, mắt thấy một màn này xảy ra, cuối cùng đứng ở trên đất cười to.

Cô đã nhớ không rõ mình bao lâu không có vui sướng như vậy mà cười qua, hình như từ lúc cô ý thức được mình thích Tùy Trần, toàn bộ thế giới vẫn bị mây sầu sương thảm bao phủ.

Chính vì vậy, cô cười càng thêm khoa trương, giống như trong nháy mắt hoàn toàn giải thoát.

"Hàng này rốt cuộc làm bao nhiêu việc trái với lương tâm, có bao nhiêu sợ bản thân bị bắt vào, tại sao mỗi lần uống rượu say đều đồng nhất như vậy."

"Biết đủ đi, dù sao cũng hơn lần trước ở trên đường cái học Crayon Shinchan khiêu vũ."

". . . . . . Cũng so lần trước hôn bồn cầu gọi bà xã tốt."

"Thói quen là tốt rồi, đối với anh mà nói, thần tượng gói đồ gì cũng không đáng nói, Phù Vân thôi."

Trong phòng, Thích Huyền đang liều lĩnh mạo hiểm thảo luận rượu phẩm, lần này bạn bè cùng anh một chỗ ở Nhật Bản.

Bởi vì ngại hai người uống rượu rất không tinh thần, vì vậy sau khi về khách sạn, anh lại đem tất cả bạn bè triệu tập đến. Thịnh Đản dứt khoát cũng đem Lục Y Ti gọi tới, một nhóm người tiếp tục uống.

Nhưng cô quên, tửu lượng của Lục Y Ti rất kém thái quá, uống không tới nửa ly, cũng đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Ngủ thì ngủ đi, cô còn không chút nào kiêng dè áp mặt nằm ở trên lưng người đàn ông vừa gặp mặt hôm nay, đuổi cũng đuổi không đi, trọng điểm là, coi như say thành ra như vậy, cô còn biết chọn người đẹp trai nhất để ôm, hơn nữa người này cùng Thích Huyền thẳng một hàng, trong miệng toát ra lời say cũng tương đối không Logic: "Nguyệt lăng kính uy lực, biến thân. . . . . . Đại biểu trăng sáng tiêu diệt cậu!"

Dựa vào, Sailor Moon tất cả đi ra rồi,

"Phốc, ha ha ha ha. . . . . ." Thịnh Đản thật vất vả ngừng cười lần nữa bộc phát, cô thật sâu cảm thấy, rượu thật sự là đồ tốt.

Coi như cô không có như nguyện mua được say, ít nhất cũng mua được cười.

"Biết cười à."

Dù là một nhóm người mặc ai nấy nói rất là ồn ào trong phòng, từ đỉnh đầu bay tới những lời này, vẫn như cũ rất rõ ràng truyền vào trong tai Thịnh Đản.

Nụ cười của cô đột nhiên ngừng lại, tò mò nhíu chân mày ngẩng đầu, quan sát Thích Huyền ngồi tê đít bên bồn rửa tay: "Anh không có say?"

"Hư!" Anh trừng mắt nhìn, giơ ra thủ thế im lặng, giơ tay lên kéo cô vào toilet, thuận tay khép cửa lại, "Em còn chưa có say, anh làm sao sẽ kém như vậy."

"Giả say cũng rất đáng xấu hổ."

Cô cau mũi, gò má đang say, giận dữ mắng, ngược lại có thêm mấy phần xinh đẹp. Thích Huyền giật mình nhìn cô chốc lát, khóe miệng vểnh lên, cứng rắn dời ánh mắt: "Như thế nào, tâm tình tốt chút ít sao?"

"Cũng không tệ lắm." Ít nhất so với vừa tới Tokyo thì cô cảm thấy mình bây giờ coi như là mạnh như rồng như hổ rồi.

"Vậy. . . . . ." Thích Huyền dừng một chút, xuyên thấu qua gương, liếc cô một cái, nói tiếp, "Không ngại anh nhắc tới cậu ấy chứ."

"Người nào?" Cô trợn to cặp mắt, trong một nháy mắt thật không có kịp phản ứng, chờ sau khi suy nghĩ ra, vẻ mặt khó tránh khỏi không quá tự tại.

Thích Huyền lựa chọn không để ý đến giữa hai lông mày cô hiện ra khó nén lúng túng: "Ít giả ngu đi. Lúc nào thì trở lại làm việc? Hợp đồng giữa cậu ấy và IN đã đến kỳ rồi, không có tiếp tục ký nữa, em và cậu ấy sẽ không giống như trước kia là thường xuyên gặp mặt."

A, anh ngược lại lẩn tránh so với cô còn triệt để hơn, là có nhiều khẩn cấp không thể chờ đợi phủi sạch tất cả quan hệ? Thịnh Đản nhấp môi dưới, che giấu không nên có để ý, cười cười: "Ừ, sau khi trở về nước sẽ làm việc."

"Thịnh Đản. . . . . ." Đối với quyết định của cô, anh không có phản ứng quá nhiều, không tính là vui vẻ, nhưng hiển nhiên cũng sẽ không cảm thấy thất vọng, Thích Huyền chỉ là đột nhiên cúi đầu gọi cô một tiếng.

"Hả?"

"Em có nghĩ tới hay không, biện pháp quên một đoạn tình cảm tốt nhất chính là bắt đầu một đoạn tình cảm khác."

"Phốc." Nghe vậy, Thịnh Đản buồn cười, "Nói là để cho em mau sớm tìm người đàn ông nói yêu đương sao? Cái vấn đề này hình như chúng ta đã thảo luận qua, em có tự biết rõ, nào có thể nói tìm là tìm. . . . . . Chờ một chút, mục đích tối nay anh đem bạn bè anh tìm khắp tới, cũng không phải là muốn em chọn một cái đi, làm ơn, Thích Huyền, anh cũng quá nhàm chán. . . . . ."

"Em dám!" Không đợi Thịnh Đản nói xong, anh liền thay đổi bộ dáng bất cần đời, gầm nhẹ cắt đứt.

"T ——T. . . . . ." Anh là muốn nói cô không xứng làm bẩn đám anh em của anh sao?

"Anh nói rõ trước, anh không có say, rất tỉnh táo."

"Ai?" Nghĩ chứng minh mình không có say, nói chuyện cũng đừng toát ra như vậy có được hay không.

"Anh thích em." Thích Huyền nói xong dừng lại, cố ý đem từng chữ đều phải nói cực kỳ rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui