Scandal Đình Đám

Mặc dù cùng là nghệ sỹ của cùng một công ty đại diện, nhưng Tùy Trần trao đổi rất ít với Nhậm Sâm, nguyên do trong đó rắc rối phức tạp.

Cho nên khi trên mặt Nhậm Sâm đầy nước mắt đến tìm Tùy Trần, cho dù là người tỉnh táo như anh, cũng lộ ra bộ mặt ngạc nhiên khó che giấu.

Sau khi lắng nghe cảnh ngộ bi thảm gần đây của cậu ta, Tùy Trần ngược lại rất bình tĩnh.

Ừ, cô quả thực gây ra phiền toái.

Gần sáu rưỡi tối, anh kết thúc lộ trình một ngày, vừa lúc Nhậm Sâm tan việc.

Anh ngồi ở trên ghế tài xế, mi tâm khẽ nhíu, một tay đỡ bên khóe miệng, nheo đôi đồng tử tối đen như mực lại chăm chú nhìn bóng dáng Nhậm Sâm trên bãi đỗ xe.

Hiếm khi cùng gia đình đi ăn cơm, đúng không? ?

Anh cố ý ấn nút đèn trước xe, chợt lóe chợt lóe, ánh sáng trắng xanh giống như đèn pha, chiếu lên khuôn mặt đờ đẫn của cô gái.

Sau khi cùng cô nhìn nhau một lát, từ cửa sổ xe Tùy Trần vươn tay ra, ngón trỏ ngoắc ngoắc, ý bảo cô lên xe.

Thật vui mừng là lần này cô không tiếp tục tùy hứng, sau một chút ngạc nhiên, cô ngoan ngoãn chui vào ghế lái phụ, cúi đầu, lầu bầu: "Là Nhâm tiên sinh nhờ anh đuổi em đi sao?"

Anh không nói lời nào, chuyển tay lái, lái xe rời khỏi bãi đỗ xe.

"Nhà ở đâu?"

Sau một hồi, Tùy Trần rốt cuộc cũng mở miệng vàng, cô thức thời nói ra địa chỉ nhà.

"Ừ." Anh như có như không đáp một tiếng, thuần thục thay đổi làn xe, vượt qua chiếc xe phía trước.

Thấy thế, Thịnh Đản nuốt nuốt nước miếng, cảm giác điềm xấu lại tới.

Cô cũng không phải lần đầu tiên lên xe Tùy Trần, trong ấn tượng của cô anh lái xe cực kỳ ổn định, còn bây giờ anh liên tiếp vượt qua các xe khác, đủ để thấy tâm tình của anh đang bị sương mù bao phủ.

Lý trí nói cho cô biết, loại thời điểm này tốt nhất là không nên trêu chọc vào anh.

"Cái biện pháp quấn quýt chặt lấy ngu xuẩn như thế chính là do cái đám người muốn xếp hàng giúp cô khai thông quan hệ sao?"

Mặc dù anh phá vỡ trầm mặc, nhưng câu nói kia lạnh hơn so bình thường.

Thịnh Đản rùng mình, không dám đáp lời.

"Chú đang hỏi cháu đó."

"? ?" -_-|||

"Nếu như cô rất rảnh rỗi, thì có thể đi qua bên lề đường đỡ bà lão băng qua đường, đừng quấy rầy Nhậm Sâm nữa."

"Em không rất rảnh rỗi? ?" Cô cảm thấy mỗi ngày mình đều rất bận, quấy rầy Nhậm tiên sinh, đó cũng là phấn đấu vì ước mơ chứ sao.

Nghe vậy, anh lạnh lung liếc xéo, đem lời nói trong lòng cô nói trắng ra, "Tôi không cho phép cô ký với IN."

"Tại sao?"

"Tôi không muốn cùng công ty với cô." Lý do này còn chưa đầy đủ sao?

Scandal bị truyền ra với cô, đã thuộc loại bất đắc dĩ trong tất cả hành động bất đắc dĩ. Nếu như sau này còn cùng một công ty, không tránh khỏi có lúc hợp tác, anh không muốn dính líu quá nhiều với cô gái này.

"Đó là vấn đề của anh, cảm thấy khó chịu thì anh đổi công ty đi." Anh không muốn là chuyện của anh, tại sao lại muốn cô hy sinh.

"Tôi có thể giúp cô liên hệ với những công ty khác? ?"

"Không cần! Cùng anh suy diễn cái quan hệ mập mờ đã rất khổ sở rồi, chú, làm phiền chú đừng nhúng tay một lần nữa vào cuộc đời của cháu!"

"Không nên ép tôi ném cô xuống xe!" Rốt cuộc anh có điểm nào giống chú chứ? Điểm nào? !

"Trên đường cao tốc không cho phép ném lung tung đồ bỏ đi xuống xe."

"? ? Hứ." Anh cư nhiên nở nụ cười, tâm trạng rõ ràng rất kém nhưng lại bị lời nói đùa của cô chọc cười.

"Nụ cười kia có phải đại biểu cho việc em có thể ký?" Cô xoay người như tên trộm, tiến lên trước.

"Nghĩ quá nhiều." Là ai nói cho cô biết chuyện có thể giải quyết như vậy.

Ba chữ, đập tan ao ước của Thịnh Đản.

Cô liều mạng cắn môi dưới, quay người lại, không nói câu nào chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa xe.

Mặc dù hiểu biết không nhiều về cô, nhưng tối thiểu Tùy Trần vẫn biết đây là biểu hiện hờn dỗi của cô. Anh tự nói với chính mình là không cần để ý, phụ nữ làm nũng không thể thuyết phục, càng dỗ sẽ càng được voi đòi tiên.

"Nhất định phải đi?" Nhưng mà kết quả, lời nói của anh vẫn không thể kiểm soát được mà bật thốt ra, giọng điệu mềm nhẹ đến mức ngay cả bản thân anh cũng kinh ngạc.

Cô vẫn không nói lời nào, giống như quyết định không thèm để ý đến anh.

"Nếu như muốn hội đồng tuyển chọn, vậy thì cầu xin tôi."

"Mới không cần!" Muốn cô xệ mặt xuống cầu xin anh? Thật là đủ rồi, anh định đem tự ái của cô chà đạp tới trình độ nào mới cảm thấy thỏa mãn?

"Thì ra cô không muốn tham gia đến như thế. Vậy càng tốt, chúng ta đều hiểu ý nhau cả rồi." Anh có chút bực dọc khó hiểu. Tại sao có thể quấy rầy Nhậm Sâm, lại không nguyện ý cầu xin anh giúp đỡ một tay? Cô lần nữa nhấn mạnh tự ái, chỉ có lúc hướng anh mới có?

"Chu . . .’? ?" Chữ chú còn chưa kịp nói ra, cô bị Tùy Trần nhìn chằm chằm sợ tới mức vội vàng nuốt xuống, chỉ có thể làm trái với lương tâm mà miễn cưỡng đổi lời nói, ai bảo cô có việc cầu người ta, "Tùy Trần ca ca, chèn ép người mới như vậy sẽ gặp báo ứng đó! Em cũng chỉ muốn thử một chút, chưa chắc sẽ được hội đồng tuyển chọn."

"Cô nói cái gì?" Anh đột nhiên giảm tốc độ xe chậm lại, ánh mắt khẽ chuyển qua, tập trung nhìn cô.

"Em chỉ muốn thử một chút, chưa chắc sẽ được hội đồng tuyển chọn." Ánh mắt quỷ dị, lạnh lung mà lại còn mang theo nhiệt độ nóng rực, không hiểu sao Thịnh Đản lại lặp lại.

"Nửa câu trước."

"? ? Chèn ép người mới như vậy sẽ gặp báo ứng."

"Nửa trước nữa."

"Tùy Trần ca ca? ?" Anh có bị bệnh không. ( cười a ~ ~ cười )

"Mười giờ sáng Thứ Hai tuần sau, đến IN đúng giờ, đến lúc đó bị hỏi, nói Nhậm Sâm giữ giấy báo danh." Anh cắn răng.

Không muốn thừa nhận, rồi lại không thể không thừa nhận, cô gái này thật sự rất biết làm anh vui lòng.

Cứ bình thường gọi ra mà thôi, sau khi được tiếng nói êm dịu của cô nói ra, ngay cả anh cũng không năng lực cùng biện pháp chống cự.

"A?" Cô ngỡ ngàng trừng mắt nhìn, lệnh đặc xá tới quá đột ngột, Thịnh Đản ngược lại cảm thấy khó tin, "Anh đồng ý? Em có thể tham gia thi tuyển chọn?"

Tùy Trần không tiếp tục tiếp lời, vẻ mặt thoạt nhìn hình như rất tức giận, Thịnh Đản cũng không dám hỏi nhiều nữa, sợ anh lại biết đột nhiên thay đổi chủ ý.

Trên thực tế, anh thật sự đang tức giận, giận chính mình.

Còn tưởng rằng trừ Đỗ Ngôn Ngôn ra sẽ không có người phụ nữ nào có thể đả động đến tâm tình của anh, nhưng Thịnh Đản lại làm được.

Điều này khiến anh cảm thấy sợ, thậm chí anh còn muốn trốn tránh, muốn rời xa cô.

Đáng tiếc, ý nghĩ giữ mình trong sạch này không kéo dài quá lâu, sau khi anh dừng xe trước cổng khu trung cư cô thuê, cô mở cửa xe ra, quay đầu lại, giọng nói mềm mại dễ nghe lần nữa vang lên bên tai anh.

"Cám ơn anh, thật rất cám ơn anh. Tùy Trần ca ca, anh yên tâm! Em nhất định sẽ quý trọng cơ hội lần này."

Anh không để lại dấu vết chán nản nhắm mắt lại, tâm lý phòng tuyến buông lỏng, "Đi đi, mở cốp xe ra."

". . . . . . Làm cái gì?" Một câu không đầu không đuôi khiến Thịnh Đản dấy lên một tia cảnh giác.

Theo bản năng cô nghĩ đến chiêu mình đối phó với Nhậm tiên sinh, chẳng lẽ cốp xe của anh cũng giấu một người sống cấp cho cô một surprise chứ?

"Đi mở." Anh không giải thích, chỉ lặp lại một câu.

Cô hoàn toàn có thể không để ý tới lời của anh, đi thẳng vào nhà, nhưng lòng hiếu thúc giục Thịnh Đản nghe lời chạy ra sau xe, hướng về phía buồng sau xe giằng co một hồi, vẫn chưa mở được.

Cuối cùng, anh chỉ có thể bất đắc dĩ tháo dây an toàn ra, xuống xe, chạy tới làm thay.

Một cái túi lớn nằm dưới va li hành lý, anh một ta đỡ cốp sau, hơi nghiêng người lấy ra cái túi, nhét vào trong ngực cô.

"Thứ gì vậy?" Cô nghi hoặc cau mày.

"Trang phục, nếu muốn đi quay phim thử, làm ơn ăn mặc chuyên nghiệp một chút, đừng làm xấu mặt tôi." Anh đóng cốp sau lại, sau khi giải thích, quay trở lại trong xe.

Thịnh Đản mờ mịt cầm túi lớn, nội tâm cuồn cuộn dâng lên chút cảm động. Quay phim thử nên mặc cái gì? Đây chính vấn đề khiến Thịnh Đản nhức đầu, những trang phục thường dùng cho quay phim thử, thời điểm lần trước gặp Thích Huyền đã làm bẩn, cô không có dư tiền để đi đặt mua trang phục nữa rồi. Hành động này của Tùy Trần, không thể nghi ngờ nó cũng giống như việc đưa lò than sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi.

Giương mắt nhìn anh lái xe rời đi, cô vẫn thủy chung đứng ngẩn người không động đậy, cho đến khi đèn sau xe biến mất khỏi tầm mắt cô, Thịnh Đản mới chuẩn bị cất bước xoay người.

Không thể đoán được, anh lại đột nhiên vòng xe trở lại, một vòng cua thật đẹp, dừng lại bên cạnh cô.

Hạ cửa sổ xe xuống, anh thò đầu ra ngoài, mặt không thay đổi đưa mắt nhìn cô một lúc, khóe miệng bỗng nhiên cong lên, "Tôi chờ cô."

Mặc dù thỉnh thoảng Tùy Trần cũng sẽ cười, nhưng những nụ cười kia rất lạnh. Thịnh Đản không ngờ anh lại lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm, cho dù là hơi làm động khóe miệng, cho dù khiến người ta khó có thể phát giác nụ cười đơn giản, vậy mà có thể dễ dàng làm cho người khác sa vào trong đó.

Cô cứ ngây ngốc bị lạc vào trong nụ cười nhạt của anh, thậm chí thần trí không thể suy nghĩ cái khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui