Scandal Đình Đám

Cuối cùng, ông lại lưu lại một câu: "Nghe nói Tùy Trần đang lợi dụng diện tích giao thiệp lớn phong sát Đỗ Ngôn Ngôn, đoán chừng cậu ta sẽ rất nhanh đối với bên ngoài tuyên bố cùng Đỗ Ngôn Ngôn chia tay. Mặc dù nói chuyện tình cảm làm ba không quá tốt nhúng tay vào, chỉ là con gái à, có lúc cũng đừng quá để tâm vào chuyện vụn vặt nữa, buông xuống được ngay, không bỏ được liền lấy, cái này nếu cầm không nổi lại không bỏ được, là tự làm khổ."

Cầm không nổi lại không bỏ được.

Nói chính là hiện tại cô bị loại bệnh trạng này rồi.

Thịnh Đản ngồi yên ở trên sofa trong khách sảnh, kinh ngạc mà nhìn xem TV chưa mở mất hồn.

Sau một hồi lâu, cô thở dài, thu hồi thần, thói quen tìm kiếm điện thoại di động, tra xét có người tìm cô hay không.

Không ngờ tới dẫn đầu giọi vào tầm mắt cô chính là một tin nhắn chưa đọc.

—— Có một số việc sẽ chỉ muốn cùng người đặc biệt cùng nhau làm.

Một câu nói rất không có đầu óc, cô suy nghĩ ngắn chốc lát, liếc thấy chuỗi dãy số này cô cũng không có lưu lại mà đã sớm học thuộc lòng rồi, tất cả tinh thần một cái chớp mắt lại hấp lại.

Là Tùy Trần. . . . . .

Thịnh Đản chống đỡ ngồi dậy, nhìn xuống trước sau ghi chép tin nhắn, cô rất nhanh sẽ làm rõ nguyên nhân hậu quả.

Thì ra chính là ba giờ sáng cô gởi tin nhắn cho Tùy Trần, rất đơn giản một câu nói —— tại sao không tìm bạn bè cùng anh chúc mừng?


Cô thật sự không nhớ nổi là mình như thế nào xuống trạng thái gửi cho anh tin nhắn.

Nhưng hiển nhiên lúc ấy anh đã ngủ rồi, mãi cho đến 9h sáng mới trả lời cho cô.

Mà bây giờ. . . . . . Thịnh Đản liếc nhìn thời gian trên màn hình điện thoại di động, 6 giờ chiều, cô thật đúng là có thể ngủ.

Không biết có tính tâm ý tương thông hay không, cô đang do dự có phải nên gửi cho anh một tin nhắn hay không thì Tùy Trần gọi điện thoại tới.

"Đang làm việc?"

Thịnh Đản không chút suy nghĩ liền bắt máy, cho đến khi đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nói của anh, rốt cuộc cô mới hiểu lúc trước phát ra ngây ngô như vậy là đang chờ cái gì.

Hay là tại chờ anh điện thoại đi, giống như ba cô nói vậy, rõ ràng nghĩ lại không dám chủ động.

Trầm mặc hồi lâu, cô bất đắc dĩ nhắm mắt lại, lật người, vùi vào góc ghế sa lon, đột nhiên hỏi: "Hiện tại cùng anh chúc mừng còn kịp không?"

". . . . . ."

Đầu kia an tĩnh để cho cô kinh hãi, không nhịn được giấu đầu hở đuôi bổ sung câu: "Anh đừng suy nghĩ nhiều, em chỉ là tận chức trách bạn bè mà thôi!"

"Ở đâu, anh tới đón em."

". . . . . . Không cần, anh nói địa điểm đi, tự em đến đấy." Thịnh Đản suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy đi ra ngoài gặp mặt bảo đảm một chút, vùng này nhà cô ở không ít minh tinh, thường thường thì có ký giả lúc ẩn lúc hiện. Dù sao mặc kệ thật giả, trên danh nghĩa anh vẫn còn cùng Đỗ Ngôn Ngôn lui tới, ngộ nhỡ bị chụp tới, đối với anh không tốt lắm.

Tùy Trần cũng không kiên trì nữa, rất sảng khoái đồng ý, giọng điệu nghe hình như còn rất vui vẻ: "Được, em bận rộn xong rồi đến phòng làm việc của Khuất Mặc, tối nay cũng không việc gì, anh luôn ở đó."

Thật ra thì rõ ràng một câu nói rất bình thường, nhưng khi Thịnh Đản nghe được anh dùng vĩ âm uyển chuyển nói ra "Anh luôn ở đó" thì trái tim phát ra tầng tầng tê dại.

Cắt đứt điện thoại của Thịnh Đản, Tùy Trần nheo tròng mắt lại, nhìn không chớp mắt máy vi tính cách đó không xa, sóng vai ngồi nhìn tiết mục giải trí chào hai vị bạn tốt.

Đầu tiên, Tạ Miểu cùng Khuất Mặc cũng không nhận thấy được Tùy Trần nhìn chăm chú, dần dần, khi chống lại tầm mắt Tùy Trần, bọn họ ngẩn người; khi Tùy Trần lộ ra mỉm cười, trái tim bọn họ bắt đầu sợ hãi.

Ánh mắt dò xét lẫn nhau, Tạ Miểu từ trước đến giờ tương đối có thể nhìn hiểu các loại ám hiệu, dẫn đầu phản ứng lại: "Cậu mới vừa rồi. . . . . . Đang cùng Thịnh Đản gọi điện thoại?"

Anh không nói, gật đầu một cái, mỉm cười sâu hơn.


Điều này thật sự là làm cho không người nào có phúc tiêu thụ nổi nụ cười, Tạ Miểu yên lặng hai giây, chợt đứng dậy: "Tốt! Tớ hiểu rồi ! Khuất Mặc, thay quần áo, ra cửa!"

"Đi đâu?" Khuất Mặc chậm lụt nháy mắt, không rõ ý tưởng.

". . . . . . Tìm em gái Tiểu Lục chơi mạt chược đi."

"Được rồi. . . . . ." Khuất Mặc bất đắc dĩ giật giật, chậm rãi bò dậy.

Bây giờ Tạ Miểu nhìn không nổi nữa, sợ cậu ta như vậy nữa lại mài xuống, Tùy Trần sẽ cầm đao bổ tới, vì tự thân an toàn, anh dùng lực kéo Khuất Mặc, bằng tốc độ gió cuốn mây tan thay xong quần áo, giờ ở phòng làm việc.

Rốt cuộc đuổi đi kỳ đà cản mũi chướng mắt, Tùy Trần cau mày nhìn phòng làm việc tạp nhạp trước mắt.

Mỳ ăn liền ăn được một nửa, không biết là một ngày kia, thậm chí không biết là kiệt tác của người nào, tóm lại đã tản mát ra mùi nghèo; một đống y phục bán thành phẩm bị vứt bỏ tùy ý trên mặt đất, trải rộng ở từng góc trong phòng. . . . . . Tóm lại, đang lúc xốc xếch đến anh không biết từ đâu xuống tay đi thu thập phòng làm việc.

Cho dù như thế , chỉ sợ lúc nào Thịnh Đản cũng có thể sẽ tới, Tùy Trần vẫn là buộc tự mình dùng tốc độ nhanh nhất đem tất cả dọn dẹp thỏa đáng.

Anh chỉ muốn qua loa dọn dẹp ở dưới, không cầu không nhiễm một hạt bụi, chỉ cầu chớ đem cô hù dọa là được, nhưng kết quả vẫn là không tự chủ được càng làm càng nhiều, chỉ là cuộn phim quang bàn anh lau qua lau lại không dưới năm lần.

Thật vất vả, tầm mắt đạt tới địa phương cũng làm cho anh hài lòng, nhưng Tùy Trần mỉm cười không hề khi phần môi anh lưu lại quá lâu.

Đối mặt với mình trong gương, anh lại một lần nữa vặn nâng mi tâm, rốt cuộc là chán chường bao lâu, anh làm sao lại sẽ đem mình giày vò thành ra như vậy. . . . . .

Vừa một hồi luống cuống tay chân, cuối cùng, khi chuông cửa vang lên thì Thịnh Đản hiện ra ở trước mặt Tùy Trần để cho anh sửng sốt hồi lâu.

Áo màu đen rộng thùng thình cổ chữ V, quần dài thể thao màu đen, ăn mặc rất đơn giản, nhưng lại có loại thoải mái không nói ra được. Trọng điểm phải là . . . . . Thịnh Đản nghiêng đầu qua, theo bản năng bật thốt lên: "Em còn thích xem bộ dạng anh khoogn có râu ria."


". . . . . ." Anh không biến sắc, chỉ là ánh mắt hơi run một chút, ngay sau đó liền lập tức đưa tay kéo cô vào.

Thịnh Đản quét mắt căn phòng trống rỗng, quay đầu lại, thuận miệng hỏi một câu: "Bọn họ đều không có ở đây à?"

"Bỏ lại anh đi chơi rồi."

"Như vậy à. . . . . ." Vốn là không có gì, bị Tùy Trần vừa nói như thế, cô đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ rồi, cố suy nghĩ một lát, khuôn mặt cô mới tươi cười nhẹ nhàng nói, "Vậy còn anh, hôm nay muốn đi chơi chỗ nào?"

"Không sợ bị ký giả chụp tới sao?" Tùy Trần chống đỡ bên cạnh cửa, buồn cười hỏi ngược lại.

"Cũng không thể cả thành đều là ký giả, cẩn thận một chút là được, sẽ không có chuyện."

Nghe vậy, anh tròng mắt suy nghĩ một chút: "Có đạo lý, này đi, đi siêu thị."

"Đi siêu thị làm cái gì?" Chỗ ăn chơi của anh lúc nào thì trở nên như vậy ly kỳ?

"Mua nguyên liệu nấu ăn, nấu cơm ăn."

"Em sẽ không. . . . . ."

"Anh sẽ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui