S.C.I. Mê Án Tập

Bạch Trì đội mưa về nhà, mở cửa ra, thấy trong phòng khách, Triệu Trinh cùng Lisbon ngồi gục trên sofa, đói sắp chết.

“Trì Trì

” Triệu Trinh nhác thấy Bạch Trì, liền nhào tới ôm cậu, “Anh đói quá đi.”

Lisbon ngửi thấy mùi thức ăn, chạy tới cọ cọ dưới chân Bạch Trì như mèo.

Bạch Trì thở dài, đặt phần ăn của Lisbon xuống trước. Thấy Lisbon hoan hỉ vục đầu ăn, cậu liền thở dài cái nữa, vuốt ve bờm nó: “Lần sau đói quá thì mày nhai luôn Triệu Trinh nha…”

“Em nhẫn tâm thật đấy.” Triệu Trinh vớ đôi đũa, và lấy và để cơm rang với sủi cảo chiên trong cặp lồng, ảm đạm nói, “Trì Trì, lâu lắm rồi anh không được ăn một bữa tử tế, em đừng có cầm đồ ăn sẵn về cho anh nữa, anh muốn cơm em nấu.”

“Không được.” Bạch Trì rót chén nước, ngồi xuống, “Gần đây có vụ án lớn.”

“Lại án mạng?” Triệu Trinh đút miếng sủi cảo vào mồm nhai nhai, “Thành phố này sao nhiều biến thái thế, lần này là vụ gì nữa đây?”

“Ừm… Vụ này vừa nghiêm trọng vừa biến thái.” Bạch Trì nằm dài trên bàn nhìn Triệu Trinh ăn, thầm nói anh ta đúng là công tử nhà giàu, ngay cả đang nhai nhồm nhoàm cũng toát lên vẻ ưu nhã, rồi lại nghĩ ngợi một chút, hỏi, “Gần đây anh không biểu diễn sao?”

“Có chứ…” Triệu Trinh gắp một miếng sủi cảo chiên nhét vào miệng Bạch Trì, “Hai ngày nữa có buổi diễn.”

“Phải ra nước ngoài à?” Bạch Trì hỏi.

“Không cần, ngay trong thành phố thôi, trung tâm giải trí Thiên Vũ tổ chức tuần lễ ảo thuật, anh phải biểu diễn màn cuối, còn phải làm giám khảo nhận xét các màn ảo thuật tranh tài khác nữa.”

“Trung tâm giải trí Thiên Vũ…” Bạch Trì xoa cằm, “Bình thường mấy khi anh tham gia kiểu sự kiện này, sao lần này lại nhận?”

“Ừ thì…” Triệu Trinh đầy một miệng thức ăn, gật đầu, “Anh là siêu sao quốc tế, cát-sê cực cao, nên ít chỗ trả được.”

“Thiên Vũ trả cao lắm sao?” Bạch Trì hỏi.

“Ừ.” Triệu Trinh gật đầu, “Đánh vào kinh tế, để kiếm miếng ăn, anh cũng không thể làm gì khác ngoài bán thân.”

“Khụ khụ…” Bạch Trì sặc nước, trợn mắt lườm Triệu Trinh, “Nói linh tinh.”

“Không linh tinh đâu.” Triệu Trinh cười ha ha, “Chủ tịch tập đoàn Thiên Vũ là phụ nữ, nhìn thấy anh đã rớt nước miếng.”

“Thật… thật á?” Bạch Trì hơi hoảng hốt, “Vậy mà anh vẫn đi?!”

Triệu Trinh thấy vẻ mặt cảnh giác của Bạch Trì thì không nhịn được cười, cố ý nói, “Không sai, là một phụ nữ rất đẹp, rất sexy, dáng chuẩn, lại còn giàu có nữa.”

Bạch Trì trầm tư một lúc rồi giành lấy hộp cơm ăn dở của Triệu Trinh, “Không cho ăn nữa!” Nói xong, đổ hết cơm rang cho Lisbon, xoay người đi tắm.

Triệu Trinh ngậm đũa, nhìn Lisbon hưởng sái, thở dài thật dài… Hức, nhóc con chết tiệt, người không cho ‘ăn’ đã đành, giờ tới cơm cũng không nốt, siêu sao quốc tế dòng máu lai như anh đây không có người thứ hai đâu

~~Bạch Trì tắm rửa xong, lau đầu đi ra, thấy Triệu Trinh nằm ra bàn đọc tạp chí, sắc mặt hơi tái; mà Lisbon bên cạnh thì được ăn no, đang liếm chân rửa mặt… Bạch Trì mềm lòng, chợt phát hiện ra Triệu Trinh gần đây gầy đi nhiều.

Cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn vào bếp nấu cho anh bát mì, đập thêm quả trứng gà với rau dưa và thịt chân giò hun khói. Bạch Trì bưng món ăn tỏa hương ngào ngạt đặt xuống trước mặt Triệu Trinh.

Triệu Trinh lập tức mừng ra mặt, không nói nhiều vục mặt vào ăn.

“Sao dạo này anh gầy đi nhiều thế?” Bạch Trì ngồi xuống sofa vuốt ve Lisbon, hỏi Triệu Trinh.

“Ừ, giảm cân.” Triệu Trinh vừa ăn vừa mở mồm.

“Anh vốn gầy thì chớ, còn giảm cân cái gì?” Bạch Trì không hiểu.

“Màn ảo thuật mới ấy mà.” Triệu Trinh đáp, lại bổ sung, “Phải tập lặn.”

“Lặn?” Bạch Trì khẽ vén ống tay áo Triệu Trinh lên, nhìn chằm chằm chốc lát, “Anh thật sự gầy quá, trò gì mà phải gầy như vậy?”

“À…” Triệu Trinh cười, thần thần bí bí trả lời, “Toàn thế giới chỉ mình anh làm được nhá.”

Bạch Trì tò mò: “Là trò gì?”

Triệu Trinh nửa đùa nửa thật nói, “Bí mật, anh không cho ai biết đâu… Trừ khi là người yêu anh mới chia sẻ, em có muốn làm người yêu anh không?”

“Xí…” Bạch Trì thu dọn bát đũa, lầm bầm, “Không nói thì thôi, ra vẻ.” Cậu mang bát đũa vào bếp rửa, mặc Triệu Trinh ngơ ngẩn ngồi trong phòng khách. Một lúc lâu sau anh mới thở dài, hạ giọng bất đắc dĩ mắng yêu: “Nhóc ngốc”.

Triệu Trinh rời khỏi bàn, hẩy hẩy Lisbon mập ù, “Sao càng lúc mày càng mập vậy?! Chả giống sư tử gì cả, ăn xong còn rửa mặt, lẽ ra phải đổi tên thành Garfield (*)!”

Một người một sư tử đùa chơi trong phòng khách, không để ý trong bếp, ai đó đang rửa bát mà mặt đã đỏ ngang cà chua chín.

Mới rạng sáng hôm sau, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã tới văn phòng SCI, Lạc Thiên ngồi trên sofa, Dương Dương ở bên đọc sách tiếng Anh.

“Sao anh lại tới đây?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Không phải sáng nay anh được nghỉ sao?”

“Ừ.” Lạc Thiên lấy ra một chiếc thẻ SD từ túi áo trước, đưa cho Bạch Ngọc Đường, “Tôi đi ngay đây, có điều cái này là ảnh chụp tối hôm qua, tôi thấy cần đưa mọi người nhìn qua.”

Triển Chiêu nhận lấy, chuyển cho Tưởng Bình đưa ảnh ra màn hình, chính là bức ảnh Triệu Tĩnh dùng xếp hình gỗ ghép thành chữ I LOVE YOU, sau đó lên giường ngủ.

“Rồi sao?” Triển Chiêu hỏi Lạc Thiên, “Cô bé còn làm gì khác không?”

Lạc Thiên lắc đầu, “Không có, cô bé ngủ bình thường.”

“Kỳ quái nhỉ.” Bạch Ngọc Đường quay sang nhìn Triển Chiêu, “Sao cô bé lại hành động vậy?”

Triển Chiêu cau mày, lâu sau mới lên tiếng: “Tôi không dám khẳng định…”

“Có lẽ nào… Những thi thể kia…?” Bạch Ngọc Đường chần chừ.

“Cậu nghi ngờ thi thể là do cô bé sắp xếp?” Triển Chiêu hỏi, “Chuyện này…”

Triển Chiêu đang phân vân, định đứng dậy, chợt nghe có tiếng nói từ phía cửa, “Thế thì thật đáng sợ.”

Mọi người quay ra, thấy Công Tôn cầm một tập hồ sơ đứng đó, sắc mặt tai tái, mọi người hiểu – nhất định là anh vừa thức trắng một đêm để khám nghiệm tử thi.

“Sao rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi Công Tôn, “Khám nghiệm tử thi có kết quả rồi à?”

“Ừ…” Công Tôn đi tới, “Chịu được thì tôi nói.”

“Được.” Mọi người nhìn nhau, chờ Công Tôn.

“Trước tiên, các cậu xem hình đi.” Công Tôn mở tập hồ sơ ra.

Đó là các tấm ảnh chụp chi tiết từng bộ phận thi thể. Có tụ máu.

“Tụ máu?” Bạch Ngọc Đường cau mày, “Bị hành hung trước khi chết sao?”

“Không giống…” Triển Chiêu mở to mắt, “Là dấu tay, hơn nữa…” Nói tới đây, ngẩng đầu nhìn Công Tôn, chỉ thấy Công Tôn gật đầu.

Triển Chiêu hít sâu một hơi, nhìn Lạc Thiên, rồi lại liếc Dương Dương đang tò mò dựng lỗ tai lên nghe người lớn trao đổi.

Lạc Thiên bế Lạc Dương, nói với cậu nhóc, “Đi, ba đưa con đi học.”

“Còn sớm mà ba.” Lạc Dương nhìn đồng hồ đeo tay, ôm Lạc Thiên than, “Con muốn nghe nữa.”

“Ngoan, ba đưa con đi.” Lạc Thiên đưa Lạc Dương ra ngoài, thuận tay đóng cửa.

“Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra?” Tưởng Bình chưa hiểu, ngỏng cổ nhìn Triển Chiêu cùng Công Tôn.

“Những dấu tay này…” Công Tôn vừa nói, vừa dùng tay trái kéo cánh tay Tưởng Bình, tay phải giả dao, chém xuống vai cậu chàng, “Được tạo ra như vậy đây.”

“Là vết tích khi nạn nhân bị tóm lấy để xẻ ra?” Bạch Ngọc Đường kinh hoàng.

“Theo tôi biết thì… Người chết đâu có tụ máu?” Sắc mặt Tưởng Bình trắng bệch, nơm nớp lo sợ hỏi.

“Thế mới nói…” Công Tôn gật đầu, “Bị xẻ ra từ lúc còn sống!”

Mọi người trầm mặc một hồi, rồi Tưởng Bình đứng dậy, “Xin lỗi tôi không chịu nổi…” Cậu che miệng chạy.

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Nhưng ở hiện trường không có dấu vết kháng cự… Hơn nữa nếu có xô xát, sao không ai nghe thấy tiếng kêu?”

“Vả lại…” Công Tôn thấy Triển Chiêu như định hỏi tiếp, liền giành đáp trước, “Trên người họ không có phản ứng với thuốc.”

“… Người sống, không kháng cự, để bị chém?” Triển Chiêu lẩm bẩm.

“Ha…” Đặt hồ sơ vào tay Bạch Ngọc Đường, Công Tôn nói: “Bắt được hung thủ, nhất định phải để tôi xem mặt!” Sau đó anh xoay người rời đi.

Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu nhìn nhau, không còn lời nào.

Triển Chiêu ngồi xuống bên bàn, cúi đầu im lặng, Bạch Ngọc Đường cẩn thận xem xét hồ sơ: “Miêu Nhi, có đầu mối gì không?”

Triển Chiêu lắc đầu, thấy Tưởng Bình trở lại, hỏi: “Tưởng Bình, có vụ án nào tương tự không?”

“Không có.” Tưởng Bình lắc đầu, click mở các tệp tư liệu, “Gần nửa năm qua chỉ có vài án phân thây, cũng đã tóm được hung thủ rồi.”

Triển Chiêu xoa cằm, “Thế thì…”

Đúng lúc này, có tiếng đẩy cửa, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, thấy Lư Phương mang theo một người đi vào.

“Tiểu Triển, có người tìm cậu.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, rồi nhìn người đàn ông phía sau Lư Phương. Anh ta thoạt nhìn chưa tới 30, tóc tai gọn gàng, đeo kính không gọng, tướng mạo bình thường, vóc dáng không cao không thấp. Tóm lại, nếu anh ta hòa trong đám đông thì chẳng làm ai phải chú ý.

“Vị này…?” Bạch Ngọc Đường hỏi Lư Phương.

“Vị này là Phác Thiếu Hằng.” Lư Phương giới thiệu, “Luật sư của Phương Ác.”

Cả Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường đều giật mình. Phác Thiếu Hằng đi tới, bắt tay Triển Chiêu: “Tiến sĩ Triển, ngưỡng mộ đã lâu.”

“Anh tìm tôi có việc?” Triển Chiêu hỏi.

“Vâng.” Phác Thiếu Hằng gật đầu, “Xin đi thẳng vào vấn đề luôn, vụ án của Phương Ác ba ngày sau sẽ xét xử, trong lúc này, chúng tôi đang xin cho Phương Ác tiến hành kiểm tra phát hiện nói dối, tuy nhiên phải để một chuyên gia có tiếng xác minh. Nghĩ đi nghĩ lại, chúng tôi thấy anh là người phù hợp nhất.”

Triển Chiêu hơi sững sờ: “Phát hiện nói dối mang tính ngẫu nhiên, không thể dùng làm chứng cứ được.”

Phác Thiếu Hằng gật đầu, “Tôi biết, nhưng lần này phát hiện nói dối sẽ có ảnh hưởng lớn tới kết quả cuối cùng.”

“Tôi cũng không thể phân giải cho Phương Ác.” Triển Chiêu nói, “Hơn nữa, phá án phải dựa vào chứng cứ, không phải suy đoán tâm lý học.”

Phác Thiếu Hằng suy nghĩ một chút: “Chúng tôi hiểu, nhưng lần này là xử oan người vô tội… Tiến sĩ Triển, anh hãy thử khám cho Phương Ác đi. Tôi tin, chỉ cần anh nói chuyện với anh ta sẽ thấy anh ta căn bản không điên cuồng như vậy.”

“Bây giờ chúng tôi có khá nhiều chuyện trọng yếu cần làm.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên xen vào, “Chúng tôi phải sắp xếp thời gian, anh định đưa Miêu Nhi đi ngay bây giờ ư?”

“À…” Phác Thiếu Hằng cười xấu hổ, gật đầu, “Đúng thật, là do tôi quá sốt ruột, dẫu sao vẫn xin tiến sĩ Triển suy nghĩ một chút, đây không chỉ là cứu một người vô tội, mà còn liên quan tới hung thủ thật sự vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật.”

Triển Chiêu gật đầu, Phác Thiếu Hằng để lại danh thiếp, xoay người rời đi cùng Lư Phương.

Thấy hai người đi hẳn rồi, Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu vào phòng, đóng cửa lại: “Miêu Nhi, cậu làm sao vậy?”

“Không có gì…” Triển Chiêu lắc đầu.

“Tôi thấy cậu có vẻ không thích mấy chuyện này.” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống cạnh Triển Chiêu, “Mà tôi cũng thấy, cậu có vẻ rất kỵ vụ án của Phương Ác!”

Triển Chiêu thở dài, dựa vào sofa, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Cậu có thấy không, hướng phát triển của vụ Phương Ác này hình như không được chính xác.”

Bạch Ngọc Đường hứng thú: “Cậu nói xem.”

“Cậu với tôi làm việc chung lâu như vậy, kiến thức chuyên môn của tôi chẳng qua là dùng giúp cậu tìm chứng cứ.” Triển Chiêu ôm đầu gối, nghiên túc mở miệng, “Nhưng chưa bao giờ dùng tâm lý học làm tiêu chuẩn phán đoán một người có tội hay không.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đúng vậy.”

“Nhưng vụ án Phương Ác này, một khi đã mở ra tiền lệ, sau này khả năng phát triển theo chiều hướng không tốt. Chỉ cần nhà tâm lý học hoài nghi ai liền lôi đi phát hiện nói dối.” Triển Chiêu than thở. “Đến lúc đó, chẳng còn là chứng cứ định tội, mà là suy đoán định tội, công minh ở đâu?”

Bạch Ngọc Đường nghe xong cũng trầm mặc, một lúc lâu mới đáp: “Cậu nói có lý.”

“Bất kể Phương Ác có phải hung thủ hay không, việc của chúng ta là phải điều tra rõ ràng, tìm được chứng cứ, chứ không phải phán đoán hắn tốt hay xấu, sau đó làm phát hiện nói dối.” Triển Chiêu nói tiếp, “Vậy thì nguy mất.”

Bạch Ngọc Đường đứng dậy, đi qua đi lại vài bước, nói: “Miêu Nhi, chi bằng gặp Phương Ác xem sao.”

Triển Chiêu ngẩng đầu, “Ý cậu là, tìm dấu vết từ hắn?”

Bạch Ngọc Đường gật gật, “Tôi đang nghĩ, có rất nhiều vụ giết người hàng loạt, vụ án không có chứng cứ cũng không phải không có, nhưng vụ Phương Ác diễn biến kỳ quái… Không biết có kẻ nào đứng sau gây ảnh hưởng tới chiều hướng phát triển vụ án không?”

Triển Chiêu cũng gật đầu, “Tôi cũng nghĩ vậy! Chỉ là mình còn đang vướng vụ án kia…”

“Dù sao bây giờ cũng chưa có thêm đầu mối.” Bạch Ngọc Đường nói, “Ngồi im chờ đợi cũng vô ích, chi bằng xem xét thế nào, xong chúng ta nghĩ phương pháp. Bất kể ra sao, trên phương diện tội phạm tâm lý học hay hình sự học, quyền của cậu cũng không vừa, trước khi thẩm tra nhất định sẽ có người tới hỏi ý kiến cậu. Chỉ cần cậu không đồng ý phát hiện nói dối, rồi trình bày quan điểm… Họ cũng không còn cách nào khác, đúng không?!”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý, gật đầu, “Được! Giờ chúng ta đi!”

Bạch Ngọc Đường với chìa khóa xe, “Đi thôi!”

Công Tôn đầu óc lâng lâng rời cảnh cục, xuống dưới lầu thì cảm thấy dạ dày có chút khó chịu. Tối hôm qua anh để bụng đói quá, xong cũng chẳng ăn gì, sáng nay gặp vấn đề rồi. Nghĩ lại thấy buồn cười, bình thường nếu anh thức đêm làm việc, Bạch Cẩm Đường nhất định sẽ tới đưa đồ ăn khuya, nhưng hai ngày qua tên kia đã ra nước ngoài, không biết lúc nào về…

Công Tôn đang nghĩ ngợi, chợt nghe chuông điện thoại vang lên. Anh lấy ra nhìn, quả nhiên là Bạch Cẩm Đường.

“Alo?” Công Tôn bắt máy.

“…” Đầu kia im lặng một hồi, xong hỏi: “Em mệt sao? Tối qua thức trắng?”

Công Tôn im lặng gật đầu, “Ừ.”

Bạch Cẩm Đường cau mày, “Sao Ngọc Đường lại để em thức suốt đêm?!”

“Liên quan gì tới cậu ấy?” Công Tôn cười, “Hai đứa nó cũng thức đêm liên tục, tôi bận có một tối, lúc khác thì quá rảnh rỗi ấy.”

“Ăn sáng chưa?” Bạch Cẩm Đường lại hỏi.

“Giờ đi đây.” Công Tôn nghe vừa điện thoại, vừa đi về hướng quán cà phê đối diện cảnh cục.

“Uống một ly sữa tươi nóng, sau đó ăn chút gì dễ tiêu lót dạ.” Bạch Cẩm Đường dịu giọng nói, “Không được uống cà phê, ăn xong rồi về ngủ đi.”

“Biết mà.” Công Tôn đẩy cửa quán bước vào, “Bao giờ anh về?”

“… Nhớ tôi à?” Bạch Cẩm Đường cười.

“…” Công Tôn im lặng ngồi vào bàn, gọi phục vụ, “Một cốc sữa tươi nóng, một bánh phô mai.”

“Nhanh thôi.” Bạch Cẩm Đường cười, “Em phải tự chăm sóc đấy.”

“Ừm.” Công Tôn cúp điện thoại, sữa cũng đã được mang ra, vừa định uống, lại thấy trước mặt có bóng người, ai đó ngồi xuống đối diện anh.

Công Tôn ngước mặt lên. Trước mặt anh là một phụ nữ chừng 30 tuổi, ăn mặc sành điệu gợi cảm, rất đẹp và cũng rất khí chất. Cô ta mặc toàn đồ hiệu, trang sức đầy tay, nét mặt có phần ngạo mạn.

Công Tôn cố nhớ xem, không biết mình có quen ai trông như thế không. Anh liếc thấy quán còn nhiều chỗ trống, không hiểu vì sao cô ta lại phải tới ngồi đối diện mình.

Người phụ nữ gỡ kính mát, đánh giá Công Tôn từ trên xuống dưới, lạnh lùng hỏi, “Anh là Công Tôn Sách?”

Dạ dày Công Tôn đau quặn lên, anh uống một ngụm sữa tươi, khẽ gật đầu, nhìn cô ta, “Cô là…?”

Cô gái xua tay đuổi phục vụ bàn, nhìn Công Tôn chằm chằm một lúc lâu rồi nói: “Tôi là người phụ nữ quan trọng nhất của Cẩm Đường.”

“Khụ khụ…” Công Tôn sặc sữa tươi, ho một hồi dài. Anh ngẩng đầu xem xét khuôn mặt đối diện, mãi mới bật ra câu: “Bác gái bao nhiêu tuổi rồi ạ? Trông bác thật trẻ trung ạ.”

Gương mặt người phụ nữ lập tức tái xanh.

(*) Garfield


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui