S.C.I. Mê Án Tập

3 giờ chiều, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhận được tin báo từ Bao Chửng, chú An vì bị tổn thương tinh thần quá nặng nên đã được phê chuẩn cho về hưu sớm; để tuyên dương những thành tích cùng sự cống hiến của ông đối với việc duy trì trật tự trị an thành phố S, sở cảnh sát quyết định sẽ trao tặng ông huy chương danh dự vào tháng sau, cùng với đó là một khoản tiền thưởng kếch sù và chế độ đãi ngộ phúc lợi vô cùng hậu hĩnh.

5 giờ chiều, toàn bộ các thành viên của SCI kéo nhau đến nhà hàng mà Bạch Cẩm Đường mới mở trong thành phố để ăn lẩu. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau bố trí kế hoạch ẻ lưới ngày mai.

10 giờ tối, mọi người giải tán, ai đi việc nấy.

Ngày tiếp theo.

8 giờ sáng, buổi họp mặt độc giả của Triển Chiêu ở nhà xuất bản Nam Nhai bắt đầu, tổng cộng có mười hai người tham gia, đều là những thanh niên ra dáng học sinh – sinh viên, trong đó có cả Dương Mai và Ngôn Giai Giai.

Nhưng đợi mãi đến 8 giờ 30 mà vẫn chưa thấy Triển Chiêu đến, gọi điện thoại cũng không liên lạc được, Tiền Minh Nguyệt lộ vẻ sốt ruột, cứ nhìn mãi ra cửa. Mà không chỉ có Triển Chiêu biệt tăm biệt tích, ngay cả cánh truyền thông báo chí cô ta gọi cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Sắc mặt của Dương Mai và Ngôn Giai Giai lúc này đã mất hẳn sự kiên nhẫn.

9 giờ sáng, đám người ngồi chờ bắt đầu xì xầm oán thán.

Ngôn Giai Giai lạnh lùng nhìn Tiền Minh Nguyệt, “Cô giỡn mặt với tôi?”

Dương Mai cười lạnh, “Hay người bày trò chính là cô?”

“Cô nói cái gì?” Ngôn Giai Giai nhìn Dương Mai; Dương Mai quay đi chỗ khác, không lên tiếng.

“Có thể cậu ấy kẹt việc gì nên đến trễ chăng?” Tiền Minh Nguyệt vội lên tiếng hòa giải, “Cậu ấy dù sao cũng là cảnh sát, công việc rất bề bộn mà.”

Đang nói thì một tiếng gõ cửa chợt vang lên; sau đó, cửa bị đẩy ra, Triển Chiêu xuất hiện, mỉm cười, “Thành thật xin lỗi, tôi tới trễ.”

… Hơn hai mươi người ở đây đồng loạt sững sờ trong giây lát, sau đó lập tức xôn xao cả lên, không dám tin rằng mình đã gặp được Triển Chiêu bằng xương bằng thịt.

“Tiến sỹ Triển.” Ngôn Giai Giai phấn khởi đứng lên, Triển Chiêu gật đầu với cô, nụ cười trên mặt cô lập tức lại tươi lên gấp bội, còn Dương Mai ở bên thì thoáng vẻ ghen tỵ.

“Tiểu Triển…” Tiền Minh Nguyệt xem chừng thở phào nhẹ nhõm, “Còn tưởng rằng em không tới nữa cơ.”

Triển Chiêu thoáng vẻ áy náy, “Tôi xin lỗi, bởi vì phải đợi vài người nữa nên mới đến muộn một chút.” Nói xong liền đưa tay về phía cửa, ba người xuất hiện, là Lục Lương và một đôi nam nữ. Đôi nam nữ thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, trông như vợ chồng.

Ba người vừa bước đến, sắc mặt Dương Mai lập tức tái hẳn đi.

Lục Lương nhìn Dương Mai, sắc mặt xấu vô cùng, “Dương Mai… em làm tôi quá thất vọng.”

” Thế nào mà…” Dương Mai nghệt mặt, khó hiểu nhìn đôi nam nữ kia.

“Cô vẫn còn nhớ bọn họ chứ?” Triển Chiêu hỏi Dương Mai, “Bọn họ là cha mẹ của Triệu Tĩnh, là những người đã bị cô xem là vật thí nghiệm. Thế nào? Không ngờ là họ còn sống?”

Dương Mai hoàn toàn choáng váng, lại nghe Triển Chiêu không nhanh không chậm nói, “Bọn tôi đã kiểm tra toàn bộ hồ sơ cũng không thể phát hiện được hành tung của cha mẹ Triệu Tĩnh. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác; có phương pháp gì để làm cho người ta chết mất xác đây?” Dứt lời, anh đưa tay vỗ vai Triệu Khi – cha của Triệu Tĩnh, ” Chuyện tiếp theo thế nào hãy để anh ấy kể tiếp.”

Triệu Khi gật đầu, mở miệng: “Trước đây, vợ chồng chúng tôi có đến khám ở chỗ giáo sư Lục, được chẩn đoán là bị loạn nhớ. Chúng tôi thật sự rất sợ nên đã chấp nhận tham gia trị liệu, mà chịu trách nhiệm chữa trị cho chúng tôi chính là cô Dương Mai… Cô ta cho chúng tôi uống thuốc, thực hiện các biện pháp trị liệu. Giáo sư Lục cũng thường đến xem tình hình của chúng tôi, nhưng mà… Bệnh của chúng tôi không những không thuyên giảm, ngược lại càng lúc càng trầm trọng hơn.”

Lục Lương lắc đầu, “Đều tại tôi quá mức tín nhiệm Dương Mai, cô ta theo tôi học nhiều năm như vậy, thật sự rất có khả năng, không ngờ…” Ông ngẩng lên nhìn Triển Chiêu, “Sau khi cậu gọi cho tôi vào hôm qua, tôi đã lẻn vào văn phòng của Dương Mai và… phát hiện ra cô ta đang cất giấu một vài tài liệu. Từ đó mới biết được, những loại thuốc mà cô ta cho vợ chồng Triệu Khi dùng căn bản trái ngược hoàn toàn với phương hướng trị liệu, thậm chí còn nghiên cứu những thứ tà môn dị đoan, để cho bệnh tình của vợ chồng họ chuyển biến thành vô phương khống chế, hơn nữa còn bị trầm cảm nghiêm trọng.”

“Sau đó, chúng tôi sợ rằng trong vô thức mình sẽ tổn thương Tĩnh Tĩnh, vậy nên đã đưa con bé tới nhà anh trai của tôi, nhờ gia đình họ thay chúng tôi chăm sóc nó, mà bệnh tình của chúng tôi cũng chỉ có mỗi bọn họ biết.” Triệu Khi nói tiếp, “Lúc ấy, chúng tôi cảm giác như mình đã hết thuốc chữa, hoàn toàn không còn chút hi vọng nào cả. Rồi Dương Mai tìm tới chúng tôi, cho chúng tôi hai vé đi du thuyền.”

Triển Chiêu bổ sung, “Mà chiếc du thuyền này thuộc đường tàu du lịch tư nhân mới mở, thủy tuyến từ thành phố S đến thành phố K.”

“Sau đó rồi sao?” Dương Mai nhìn vợ chồng Triệu Khi, “Tại sao các người lại không nhảy xuống? Lẽ ra nhất định phải nhảy chứ!”

Triển Chiêu mỉm cười, “Cô ra ám thị với bọn họ, muốn họ phải nhảy xuống có phải không? Nhưng cô đã quên mất một chuyện, đấy gọi là người tính không bằng trời tính.”

“Anh có ý gì?” Dương Mai vẫn chưa hiểu.

“Bọn họ đã nhảy, nhưng rồi được cứu.” Triển Chiêu mỉm cười.

“Cái gì?” Dương Mai trợn trừng hai mắt, không dám tin.

Triển Chiêu lắc đầu nhìn cô, “Hiểu biết của cô về việc ra ám hiệu vẫn rất nông cạn. Ví như muốn giật dây ột người tự sát, nhảy sông nhảy biển là dạng tự vẫn có tỷ lệ thành công thấp nhất. Một người muốn tự tìm cái chết, cho dù là chọn phương pháp nào cũng rất khổ sở, bản năng muốn sống của mỗi người sẽ buộc người đó tự cứu mình!”

Triệu Khi gật đầu, “Sau khi chúng tôi nhảy xuống, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng, nhưng mà trong khoảnh khắc sắp bị chết đuối, tôi đã nghĩ, tại sao mình phải chết?Rồi thì chẳng nghĩ ra được gì cả, tôi bắt đầu kêu cứu, kết quả được thuyền cứu hộ vớt lên bờ.”

“Đúng thật là lên bờ, có điều đó là bờ của thành phố K.” Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ, “Loạn nhớ cộng thêm chứng trầm cảm, trạng thái đương nhiên không thể bình thường, giấy tờ tùy thân cũng không mang, vậy nên họ bị đưa vào bệnh viện tâm thần của thành phố K để được điều trị tạm thời. Sau đó, cục cảnh sát thành phố K phát hiện chúng tôi phát lệnh tìm người mất tích thì mới liên lạc với chúng tôi. Mãi đến hôm qua chúng tôi mới biết tin, hôm nay cho người đi đón họ, may mắn ở chỗ, nhờ có một loạt biện pháp trị liệu của bệnh viện tâm thần và ngưng dùng thuốc, trí nhớ của họ đã khôi phục phần nào.”

Ngôn Giai Giai cười cười, “Màu mè thế, thôi được rồi, cứ tóm hung thủ đi!” Nói xong quay sang Triển Chiêu, “Bọn em không có dính dáng gì với việc này, vậy xin phép đi trước…”

“Gượm đã.” Triển Chiêu mỉm cười, “Ai nói là không có dính dáng?”

Vừa dứt lời, Bạch Ngọc Đường đã dẫn một đứa bé đến, chính là Triệu Tĩnh.

“Tĩnh Tĩnh!” Hai vợ chồng Triệu Khi lao tới ôm chầm lấy cô con gái đã lâu không gặp. Triệu Tĩnh cũng nhận ra ba mẹ, nhưng nụ cười vừa chớm nở thì khi xoay sang nhìn những người trong hội trường, em đã kinh hoàng đến mức thét lên chói lói, chôn hẳn mặt vào lòng mẹ.

“Sao thế con?” Triệu Khi không hiểu gì cả, “Tĩnh Tĩnh?”

Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ về Triệu Tĩnh, “Tĩnh Tĩnh, đừng sợ, nói cho các chú biết, hung thủ giết chết cả nhà của bác con ngày hôm ấy có ở đây không?”

Triệu Tĩnh quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, rồi lại nhìn sang ba mẹ. Triệu Khi vội vã hỏi, “Tĩnh Tĩnh? Con mau nói ọi người biết, ai đã hại chết cả nhà bác?”

Triệu Tĩnh xoay mặt lại, nhìn chằm chằm vào Dương Mai cùng những người đứng ở phía sau cô: “Bọn họ!”

Bạch Ngọc Đường nói với nhóm cảnh sát, “Bắt hết bọn chúng!”

Các cảnh sát xông vào bắt người. Đám thanh niên kia không ngừng giãy giụa chống cự, “Các người đừng nói bừa, bọn tôi không có! Chỉ dựa vào một con oắt, lại còn bị bệnh thần kinh…”

Bạch Ngọc Đường cười lạnh nhìn chúng, “Cô bé hoàn toàn bình thường, bọn mày mới là thần kinh!”

“Lúc trước chúng tôi điều tra gặp phải không ít trở ngại cũng là do cái khu vực bên cạnh trường học đó, vì người ra vào nhiều vô kể, nhất là những tay chơi bóng rổ.” Triển Chiêu thấy khuôn mặt của mấy người bọn chúng đều cứng đơ, liền nói tiếp, “Bởi trong tiểu khu ấy có sân bóng rổ, học sinh trong trường thường xuyên vào chơi bóng, còn có khá nhiều học sinh nội trú nữa. Cũng vì vậy mà các bảo vệ đối với những học sinh ôm bóng ra ra vào vào chẳng mấy chú ý.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Tôi đã hỏi những học sinh chơi bóng khác, bọn họ nói đã nhìn thấy có mấy người chơi bóng rổ đi vào bên trong tòa nhà.”

“Camera không quay được các người là bởi các người không đi thang máy mà leo thang bộ.” Triển Chiêu cười cười, “Nhưng mà phải biết rằng đấy là lầu thứ 17, bình thường hầu như chẳng ai dùng thang bộ cả!”

“Lớp bụi dày còn lưu lại dấu giày của bọn mày đấy.” Bạch Ngọc Đường nói nhẹ hẫng, “Còn có cả mồ hôi… Chứng cớ vô cùng xác thực, còn chống chế?!”

Cả đám cúi đầu, nói không ra lời.

“Gia đình bác của Triệu Tĩnh là những người duy nhất biết đến cái trò thí nghiệm của cô nên cô đã giết người diệt khẩu.” Triển Chiêu lắc đầu nhìn Dương Mai.

“Tĩnh Tĩnh.” Triệu Khi hỏi, “Bọn chúng hại chết bác trai bác gái của con, vì sao con lại không nói?”

Triệu Tĩnh thoáng vẻ oan ức nhìn Triệu Khi, nước mắt rơi lã chã.

“Đừng trách cô bé.” Triển Chiêu thấp giọng nói, “Cô bé bị bệnh mất nhớ, lại còn bị Dương Mai dọa dẫm.”

Vợ chồng Triệu Khi vẫn chưa hiểu, Triển Chiêu nói tiếp, “Trước lúc hai người ra đi, đã để lại một lời nhắn cho Triệu Tĩnh là I LOVE YOU, đấy chỉ là muốn cô bé biết được tình yêu của hai người. Nhưng Dương Mai cùng đồng bọn đã cố ý đem các cỗ thi thể xếp thành I LOVE YOU, rồi nói đó chính là lời dặn của hai người, nếu cô bé dám hé miệng thì vĩnh viễn không được gặp lại ba mẹ hoặc tương tự như thế. Tĩnh Tĩnh chỉ là một đứa trẻ, lại bị chứng rối loạn trí nhớ, đương nhiên là cái gì cũng không dám nói, nhưng ba từ I LOVE YOU ấy… có vẻ đã trở thành bóng ma ám ảnh không nguôi trong lòng cô bé.”

Vợ chồng Triệu Khi kinh ngạc nhìn Triệu Tĩnh, thấy cô bé gật đầu, hai vợ chồng lòng đau như cắt. Những cảnh sát chung quanh cũng vô cùng phẫn nộ, đám thanh niên này ỷ vào chút học thức và năng lực mà làm xằng làm bậy.

Bọn Dương Mai bị áp giải ra sau, Ngôn Giai Giai đứng tại chỗ vỗ tay, “Oa… Thật lợi hại quá, con nhỏ Dương Mai kia thật là không có nhân tính.”

“Cô đừng đắc ý vội.” Triển Chiêu lạnh lẽo nhìn cô, “Huyễn Dạ Giáo Chủ.”

Ngôn Giai Giai hơi đổi sắc mặt, cười, “Gì cơ?”

“Mặc dù server của các cô nằm ở ngoại quốc, nhưng chúng tôi đã nhờ chuyên gia tìm được rồi, kết quả cho thấy người đăng ký trang web chính là cô!” Bạch Ngọc Đường ra lệnh cho cấp dưới, “Dẫn đi luôn!”

Ngôn Giai Giai cãi lại, “Các người dựa vào cái gì mà bắt tôi? Tôi vẫn còn chưa thành niên, mà đăng ký mỗi một cái trang web thì đã làm sao chứ?”

Bạch Ngọc Đường chỉ ném một câu, “Chứng cứ phạm tội xác thực, cô hãy biết điều một chút!” Nói xong, nhìn mấy kẻ phía sau, “Dẫn hết bọn chúng đi!”

Một loạt xe cảnh sát dừng bên ngoài nhà xuất bản, các cảnh sát áp giải tất cả mười hai người lên xe.

Nhóm người đã đi hết, Triển Chiêu đưa cho gia đình Triệu Khi một tờ danh thiếp, “Người này là chuyên gia nổi tiếng thế giới về phương diện chữa trị chứng rối loạn trí nhớ. Tôi đã gọi điện cho ông ấy, cũng đã làm hết các thủ tục cho gia đình anh. Bệnh tình của cả ba hiện giờ cũng không đến nỗi nghiêm trọng lắm, nhưng mà Tĩnh Tĩnh có thể phải cần điều trị tâm lý, anh chị hãy mang cô bé đi đi.”

Vợ chồng Triệu Khi cảm kích nhận lấy tấm danh thiếp rồi đưa Triệu Tĩnh rời khỏi đó.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xoay người định dời bước thì chợt nghe thấy giọng nói run rẩy của Tiền Minh Nguyệt vang lên, “Tiểu Triển…”

Triển Chiêu quay đầu lại, sắc mặt Tiền Minh Nguyệt tái nhợt. Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trao đổi một ánh mắt, Bạch Ngọc Đường xoay người ra ngoài trước.

“Chị…” Tiền Minh Nguyệt mở miệng ngắc ngứ, hồi lâu cũng chưa nói nên lời.

Triển Chiêu nhìn cô một lát, “Bọn tôi đã điều tra, mẹ của chị đang bị bệnh nặng, muốn chữa trị phải tốn rất nhiều tiền… Với khả năng kinh tế của chị thì không tài nào kham nổi.”

Tiền Minh Nguyệt cười khổ gật đầu, “Chị đã biển thủ tiền của nhà xuất bản và một vài khoản khác. Ngôn Giai Giai nói, chỉ cần chị chịu giúp cô ta, cô ta sẽ cho chị mượn tiền để bù vào, còn không thì sẽ báo cảnh sát… Chị không thể mất đi nhà xuất bản này được, nếu không kiếm đủ tiền bù vào, nhà xuất bản sẽ phải đóng cửa.”

Triển Chiêu nghe cô nói xong, gật đầu, “Tôi hiểu.”

“Cậu… không bắt chị sao?” Tiền Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn ra ngoài cửa, “Cảnh sát đi mất rồi… Làm sao bắt chị được? Thôi thì để tôi bắt ở trong tâm là được rồi.”

Tiền Minh Nguyệt dở khóc dở cười, chợt nghe Triển Chiêu nói, “Tôi mới viết xong sách, hai ngày nữa là có thể xuất bản rồi, tiền nhuận bút chị cứ lấy để đắp vào phần bị thiếu kia.” Dứt lời, anh xoay bước.

“… Như vậy sao được?” Tiền Minh Nguyệt kinh hãi. Doanh thu của lần xuất bản này tuyệt đối sẽ rất lớn. Cô vội vàng đuổi theo, chợt bắt gặp Bạch Ngọc Đường vốn tưởng đã đi đang đứng ở cửa.

Anh nói, “Tình huống lần này là đặc biệt, sẽ không có lần sau nữa đâu đấy!”



1 giờ chiều, công ty giải trí Thiên Vũ bắt đầu tiến hành ngày diễn cuối cùng của tuần lễ ảo thuật, Ngôn Lệ bước ra cắt băng.

Nghi thức cắt băng kết thúc, Ngôn Lệ tuyên bố rằng tiết mục ảo thuật cuối cùng sẽ do nhà ảo thuật lừng danh thế giới Triệu Trinh biểu diễn, một lần nữa thách thức với khả năng cực hạn của con người.

Vào lúc 1 giờ 30 phút, buổi diễn cuối cùng của tuần lễ ảo thuật chính thức bắt đầu. Nửa tiếng đầu tiên chính là một loạt các tiết mục biểu diễn ảo thuật tranh tài.

Ngôn Lệ vừa xuống tới đã bị Vương Triều và Trương Long chặn lại. Sau đó, Ngôn Lệ bị dẫn tới khách sạn xảy ra án mạng của Bàng Hiểu Cầm và An Linh Lệ.

Trên hội trường tầng cao nhất của khách sạn, toàn bộ các nhân viên của SCI hiện diện đầy đủ cùng với Ngôn Giai Giai, Ngôn Lệ, Bàng Cát, Bàng Khánh, và cả An Hữu Đạo. Bọn họ nhìn nhau một thoáng, không ai nói nên lời.

Bạch Ngọc Đường quét mắt một vòng, “Sau đây sẽ là sơ lược quá trình mà các người đã giết chết An Linh Lệ cùng với Bàng Hiểu Cầm.”

Triển Chiêu bắt đầu tường thuật: “Đầu tiên, An Linh Lệ đến khách sạn này bởi chú An yêu cầu, trang phục cũng là do ông chuẩn bị. Một cô gái ở độ tuổi như vậy, lại là con nhà gia giáo có phẩm hạnh tốt, bảo được cô bé đến khách sạn mà ăn vận lễ phục xa xỉ như vậy chỉ có thể là —— cha mẹ!” Triển Chiêu nói.

Chú An vừa định phản biện thì Bạch Ngọc Đường đã lạnh lùng nhìn ông một cái, “Đừng vội, rồi sẽ đến lượt ông nói, nhưng trong quá trình giải thích, tạm thời đừng làm gián đoạn!”

“Băng ghi hình trong máy đã bị cắt xén khoảng nửa giờ, bỏ đi ba đoạn. Đoạn thứ nhất, chính là đoạn ông An Hữu Đạo tiến vào trong phòng và chờ.” Triển Chiêu không hề dừng lại, tiếp tục giải thích, “Lúc An Linh Lệ vào trong, ông đã chờ sẵn ở đấy. Sau đó, ông bảo cô ấy thay quần áo rồi mới ra tay giết người.”

An Hữu Đạo sắc mặt xanh mét, không lên tiếng.

“Nhưng mà quần áo thì ông còn có thể khống chế chứ còn những thứ khác thì ông chẳng tài nào khống chế được.” Bạch Ngọc Đường nói, “Ví dụ như… Màu sơn móng tay.”

“Bởi ông đã thấy màu sơn trên móng tay của con gái mình nên bèn gọi báo cho Bàng Hiểu Cầm đổi nước sơn. Chính vì vậy mà Bàng Hiểu Cầm mới vội vã sơn móng tay, bất cẩn làm trầy khi kéo khóa, để dính lại vệt sơn chưa khô đó.” Triển Chiêu tiếp lời, “Ông cho An Linh Lệ uống thuốc, rồi giết cô ấy. Ngôn Giai Giai giả dạng thành bộ dáng hung thủ mà các người dựng nên, mang mặt nạ mèo máy bước vào vào phòng, tiếp theo hai người cùng nhau phân thây thi thể đó. Sau rồi, ông để lại tờ giấy ‘xin tặng An Hữu Đạo chút lễ mọn’ trước khi rời đi, chính là để bản thân được thoát tội. Dĩ nhiên, đoạn này bị cắt, đấy là đoạn thứ hai.” Triển Chiêu nói, “Tiếp theo, Ngôn Giai Giai gọi điện cho người phục vụ đi lên, thôi miên anh ta, để anh ta xách cái túi có vẻ là rác, nhưng thực ra là thi thể của An Linh Lệ ra khỏi tòa nhà. Ngôn Lệ phái người tới lấy xác, nhét vào bên trong chiếc bánh ga-tô đã được chuẩn bị sẵn. Trong mấy giờ trước khi bữa tiệc diễn ra, Ngôn Giai Giai ở trong phòng một mình thu dọn hiện trường, chờ nạn nhân thứ hai chạy đến.”

“Bữa tiệc bắt đầu, Bàng Hiểu Cầm chẳng hề biết gì đã gây sự với Bạch Cẩm Đường và Ngôn Lệ, sau đó chạy tới căn phòng đó, có lẽ đây cũng là chuyện mà cha của cô ta đã dặn cô ta từ trước, mà lúc này, người trong phòng chính là Ngôn Giai Giai.”

“Ngôn Giai Giai làm theo tương tự, cho Bàng Hiểu Cầm uống thuốc mê, rồi giết cô ta; sau đó nhanh chóng mang đầu của Bàng Hiểu Cầm rời đi, thôi miên người đưa bánh ga-tô, và tìm người trình diễn một màn thay đổi đầu người.” Triển Chiêu nói xong, chỉ vào Ngôn Lệ, “Ngôn Lệ chịu trách nhiệm phần này, bà đã hạ dược với Triệu Trinh. Bà biết rằng Triệu Trinh trong quá trình tập luyện sẽ ăn kiêng, vậy nên chỉ cần lựa lúc thích hợp, mang đồ ăn đến đưa cho Bạch Trì thì cậu ấy nhất định sẽ mang cho Triệu Trinh ăn. Người được phân công thay đổi đầu người hẳn là một ảo thuật gia, có khả năng nhất chính là một trong ba người đã gây hấn với Triệu Trinh.”

“Mà việc cắt xén và bôi đen băng ghi hình của hai khách sạn, xét khách quan thì chỉ có chủ tịch Bạch Cẩm Đường là có thể làm được, nhưng mà trùng hợp ở chỗ, anh Bạch Cẩm Đường trong khoảng thời gian này ở nước ngoài, những người nắm quyền còn lại của khách sạn chỉ còn bà và Bàng Cát thôi. Vậy nên, chính các người đã giở trò.” Bạch Ngọc Đường không nhanh không chậm lên tiếng, “Và cuối cùng, Dương Mai lại giả trang làm hung thủ kia, mang mặt nạ và gài tờ giấy ‘thay trời hành đạo’ vào xe chúng tôi. Tất cả những cuộn băng ghi hình đó đều xuất hiện một hung thủ đeo mặt nạ… Một hung thủ mà chúng tôi vĩnh viễn không thể tìm ra được, bởi vì hắn là do các người thay phiên nhau dựng lên.”

“Tôi đã trình bày xong suy luận của mình, các người còn gì muốn nói không?” Triển Chiêu hỏi.

“Ha ha…” Ngôn Lệ cười lắc đầu, “Rất đặc sắc, chẳng qua ‘nói có sách, mách có chứng’, tất cả những gì cậu nói chẳng qua chỉ là suy đoán suông mà thôi!”

Triển Chiêu chậm rãi lên tiếng, “Bà Ngôn, bà đã sai người cắt nối, biên tập lại hình ảnh, nhưng cắt xong xem chừng cũng không có thời gian xem lại.”

Ngôn Lệ sửng sốt.

“Vậy không biết bà Ngôn có phát hiện ra… một vài đoạn đã bị dư ra không?” Triển Chiêu vừa dứt lời, Tưởng Bình đã mở laptop, trên màn hình hiện lên một đoạn phim… Là người mang mặt nạ mèo máy… bước ra từ trong phòng vào lúc sau cùng.

Mấy người bọn họ sắc mặt tái đi trong chớp mắt, không hẹn mà cùng hít một hơi lạnh.

“Hung thủ này… Chú An hẳn là biết?” Triển Chiêu hỏi.

Chú An trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn hình ảnh kia, miệng há hốc, nói không nên lời.

“Giết người nên có lý do.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên mở miệng, “An Linh Lệ là con gái nuôi của ông, luôn ngoan ngoãn, hiếu thảo với ông, rốt cuộc là vì cái gì mà ông phải giết cô ấy một cách tàn nhẫn đến vậy?”

Chú An không đáp, thân thể khẽ run rẩy.

“Là bởi vì cậu ta sao?” Triển Chiêu đưa tay, nhẹ nhàng chỉ vào người mang mặt nạ kia, “Các người hẳn đã chuẩn bị một cảnh để hung thủ đi ra, có như vậy thì chúng tôi mới không nghi ngờ việc băng ghi hình bị cắt xén… Nhưng nếu như thời gian bị ngắn đi thì thể nào chúng tôi cũng phát hiện được băng ghi hình có vấn đề. Vì vậy, các người đã khéo léo lựa chọn những lúc thích hợp để xuất hiện ở trước mặt chúng tôi… Như vậy thì có thể giảm bớt sự tình nghi của mình. Nhưng nếu thế… thì cái người bước ra từ trong phòng này là ai?”

“Chúng tôi đã đặt nên giả thiết.” Bạch Ngọc Đường nói, “Hắn đã đi ra nghĩa là hắn có đi vào, mà hắn lại không bị camera thu hình, tức là hắn đã vào phòng ngay đoạn bị các người cắt mất. Đoạn bị cắt thứ nhất, trong phòng có An Hữu Đạo và An Linh Lệ, không lý nào hắn lại không bị phát hiện. Đoạn bị cắt thứ hai, có Ngôn Giai Giai, vậy thì hắn nhân lúc Ngôn Giai Giai rời đi đã nhanh chóng lẻn vào, sau đó lại cấp tốc đi ra.”

“Thời gian không vượt quá năm phút đồng hồ.” Triển Chiêu cười hỏi, “Các người đoán cậu ta đi vào để làm gì?”

Ngôn Lệ bắt đầu sốt ruột, Triển Chiêu chỉ vào hai đoạn băng ghi hình khác ọi người nhìn, “Xem này, một người ở bữa tiệc, một người ở bãi đỗ xe, đều là người tình nghi bí ẩn kia… Có thấy trên người cậu ta thiếu mất thứ gì không? Là Âu phục!”

“Hắn có thể vứt bộ Âu phục đó đi đâu?” Bạch Ngọc Đường đưa tay, tiếp lấy một bộ Âu phục từ một viên cảnh sát, “Chúng tôi đã tìm được một bộ Âu phục vô chủ tại phòng thay quần áo của nhân viên, bên trong bộ Âu phục đó có một cái thẻ nhớ và một cái máy quay phim mini.”

Tưởng Bình nhận lấy thẻ nhớ, cắm vào máy, bên trong có một file video và mấy file audio. Đoạn video thu lại toàn cảnh chú An giết chết An Linh Lệ, Ngôn Giai Giai và ông ta cùng nhau phân thây cũng như toàn bộ quá trình Ngôn Giai Giai giết Bàng Hiểu Cầm. Những đoạn audio là ghi âm từ điện thoại của sáu người, bởi vì mỗi đoạn nói chuyện đều có giọng của An Hữu Đạo nên có thể xác định máy ghi âm đã được gắn ở trong điện thoại di động của An Hữu Đạo.

Nhìn thấy tất cả các bằng chứng này, tất cả đám người tê liệt khuỵu xuống đất… Chết thật rồi, đây đúng là tang chứng vật chứng đầy đủ.

“Tại sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi Bàng Cát, “Bàng Hiểu Cầm là đứa con máu mủ ruột thịt của ông, vì sao lại giết chết cô ta?”

“Máu mủ ruột thịt?” Bàng Cát cười lạnh, “Nó đáng chết, đã biết rõ anh trai Bàng Dục của nó là do người họ Bạch và họ Triển hại chết, toàn bộ tài sản của Bàng thị cũng bị chính Bạch Cẩm Đường đoạt sạch, thế mà còn sống chết dày mặt bám dính lấy hắn, một mực đòi gả cho hắn?! Chó má!! Tao thật sự hối hận đã sinh ra nó, cũng là ông trời không có mắt, tao và Khánh Nhi đã không thành công, nếu không thì Triển Chiêu và Công Tôn Sách đều phải chết, tao muốn người họ Bạch phải nếm mùi vĩnh viễn mất đi người mình yêu nhất… Ông trời không có mắt!”

Bạch Ngọc Đường cau mày, lệnh cho cấp dưới, “Dẫn đi!”

“An Hữu Đạo.” Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn chú An, “Nghe nói vợ của ông phải vào bệnh viện tâm thần.”

An Hữu Đạo chán nản ngồi nghịch xuống ghế, chậm rãi đáp, “Đúng vậy, ông trời không có mắt… An Hữu Đạo ta cả đời trừ bạo an dân, không hề làm chuyện gì để bản thân hổ thẹn, khó khăn lắm mới có được mụn con lúc tuổi già, không ngờ rằng nó lại là một kẻ biến thái!”

Triển Chiêu khẽ cau mày, trao đổi ánh mắt với Bạch Ngọc Đường —— Quả nhiên.

An Hữu Đạo nhìn Bạch Ngọc Đường, “Con tôi tên là An Lâm. Tôi đã trông cậu và Triển Chiêu lớn lên… Hai cậu đều rất có tiền đồ, Tiểu Triển là văn, còn cậu là võ, chuyện tốt nào cũng bị hai nhà các cậu chiếm hết. Lúc con tôi mới ra đời, tôi đã nghĩ là, tôi cũng nhất định phải bồi dưỡng nó trở thành một người có tiền đồ, văn võ song toàn, cha của nó đã không bằng người khác, nhưng nó sẽ không thua kém thiên hạ… Ai ngờ, thằng nhỏ này chẳng những không ra gì mà lại còn thích giả gái! Từ khi còn nhỏ đã bức mẹ nó phát điên, cả ngày khùng khùng dở dở, tôi có khổ mà chẳng thể nói, càng không thể cho người khác biết con của tôi là một kẻ biến thái, chỉ có thể chịu đựng. Ngày nào tôi cũng làm công tác tư tưởng với Lâm Lâm, thế rồi dần dần nó cũng bắt đầu nghe. Ngay vào lúc này, nó lại đọc được cái loạt luận văn gì đó, chính là do Tiểu Triển cậu viết hồi ấy, sau đó chạy đi chẳng biết đã hỏi cậu những thứ gì, khi trở về thì lại nói với tôi, nó muốn làm chính nó, sau này chỉ làm con gái… Tôi thực sự suýt lên máu não, cũng chỉ còn biết coi như nó không tồn tại, rồi nhận nuôi Linh Lệ, nói cho người khác biết, tôi chỉ có một đứa con gái.”

“Ông hao tổn bao công sức như vậy là vì muốn báo thù tôi sao?” Triển Chiêu hỏi An Hữu Đạo.

“Không sai!” An Hữu Đạo căm hận nhìn Triển Chiêu, “Tao hận! Mày có biết suốt mười mấy năm qua tao đã phải sống một cuộc đời như thế nào không? Tao chính là muốn tâm lý học, con mẹ nó, phải biến mất khỏi thế giới này!”

“Ông đã phát hiện ra những bức thư mà An Lâm viết cho tôi nên đã nghĩ ra cái kế hoạch này?” Triển Chiêu hỏi.

“Không sai.” An Hữu Đạo cười, “Không sai, tao muốn cho người người đều cảm thấy chính do mày tuyên truyền ba cái thứ tâm lý học mới sinh ra những kẻ cuồng sát như vậy… Và bởi vì mày xem nhẹ những việc này nên mới phải có nhiều người vô tội bị giết oan; còn tao là người bị hại, tao sẽ có được huy chương danh dự, mày sẽ phải thân bại danh liệt! Tao muốn mày thân bại danh liệt… Ông trời không có mắt, con của tao lại đi quay phim cha nó để làm bằng chứng…”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn An Hữu Đạo dường như đã phát rồ, lệnh cho cảnh sát dẫn ông ta đi.

“Các người không thể bắt tôi!” Ngôn Giai Giai giành nói, “Tôi vẫn chưa thành niên, tất cả là do bọn họ bắt buộc tôi làm!”

“Hừ…” Triển Chiêu cười lắc đầu, “Ngôn Giai Giai, chúng tôi đã gọi cho sở cảnh sát thành phố K để kiểm chứng, những vụ án mổ bụng năm đó, nếu như tôi đoán không sai, chính là cô đã dẫn theo những giáo đồ của mình đi làm thí nghiệm, sau đó giá họa cho Phương Ác. Bởi vì cô đã nhìn thấy bản ghi chép của ba mình, sau đó vắt óc tính kế để tìm tới Trâu Mạc, lừa gạt lòng tin của Vương Lập Dũng, trộm được phần tài liệu kia, rồi đến cục cảnh sát tống bom, giết chết Vương Lập Dũng. Nếu không phải là An Lâm đã gọi điện thoại nhắc nhở chúng tôi, nói không chừng SCI đã bị nổ banh… Cô chơi vui quá mức rồi đấy!”

Ngôn Giai Giai nhìn Triển Chiêu, “Người ta… đều là vì anh! Người ta muốn anh có thể trở thành thần!” Vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mắt Triển Chiêu.

Triển Chiêu cười lạnh, “Dẹp cái trò vớ vẩn đó của cô đi, khả năng thôi miên cỡ đó lừa gạt người ngoài còn tạm được, đừng mong dùng được với tôi!”

Bạch Ngọc Đường lại lệnh cho cấp dưới, “Dẫn cô ta đi!”

“Mẹ… Mẹ! Cứu con!” Ngôn Giai Giai lúc bị dẫn đi vẫn không ngừng kêu gào, bộ dáng đó cũng không biết là cô ta sợ thật hay là giả bộ.

“Ngôn Lệ.” Bạch Ngọc Đường nhìn Ngôn Lệ, “Vậy còn bà thì vì sao?”

Ngôn Lệ lắc đầu, cười, “Tôi không hận các cậu, ngay cả bây giờ cũng không hận các cậu. Chồng của tôi chết, con gái thì biến thành như vậy… Người tôi hận chỉ có một… Triệu Tước!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sắc mặt hơi đổi. Ngôn Lệ nhìn đồng hồ đeo tay, mỉm cười, “Màn ảo thuật của Triệu Trinh bắt đầu lúc hai giờ, bây giờ đã là 2 giờ 15 rồi…”

Triển Chiêu giật mình, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi, “Ngày hôm đó thứ mà bà chuốc vào bánh Gaufre cho Triệu Trinh ăn rốt cuộc là cái gì?”

“Ha ha…” Ngôn Lệ cười, “Là thuốc làm tổn thương chức năng của phổi… Đến giờ thì chắc chắn là hắn đã tích được một lượng không nhỏ rồi… Ha ha ha.”

Bạch Ngọc Đường lập tức móc điện thoại ra, “Bạch Trì, màn biểu diễn của Triệu Trinh đã bắt đầu chưa?”

Bạch Trì lúc này đang ở phía sau sâu khấu lo lắng chờ, màn ảo thuật lần này của Triệu Trinh quả nhiên là thuật đào thoát, chỉ là nó khác hẳn với những màn ảo thuật trước đây. Triệu Trinh tự còng tay, trói lại, nhốt vào trong một quan tài, khóa quan tài vào rồi thả nó xuống một bể nước sâu mười mét. Toàn bộ quá trình đều diễn ra sau lớp kính bể mà không hề che lại. Mục tiêu của màn ảo thuật chính là dưới toàn bộ những con mắt dõi theo ấy, ảo thuật gia thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện lại trên bờ.

“Bắt đầu rồi ạ.” Bạch Trì vừa trả lời thì đã nghe đầu điện thoại bên kia Bạch Ngọc Đường la lên, “Đừng cho cậu ấy xuống nước! Mau ngăn cản lại!”

Bạch Trì sửng sốt, vừa lúc này đã nghe thấy một tiếng “TÙM!”, quan tài chứa Triệu Trinh đã bị ném vào trong nước, chậm rãi chìm xuống.

“KHÔNG ĐƯỢC!” Bạch Trì kinh hãi muốn lao ra ngoài sân khấu thì bị người quản lý của Triệu Trinh chặn lại, “Cậu muốn làm gì?”

“Mau buông tay!” Bạch Trì lộ ra vẻ hung hãn chưa từng thấy, “Mau dừng lại, kéo anh ấy lên!”

“Cậu điên rồi à?” Người quản lý cùng phụ tá giữ chặt lấy Bạch Trì, “Hiện đang là phát sóng trực tiếp trên toàn cầu đó, cậu muốn phá vỡ sự nghiệp của Trinh sao?!”

“Không được!” Bạch Trì giãy giụa điên cuồng, “Các người tránh ra, anh ấy đang gặp nguy hiểm!”



Bạch Ngọc Đường ở điện thoại đầu bên kia nghe thấy rõ ràng, đưa tay kéo Triển Chiêu, “Miêu Nhi, đi!”

Họ còn chưa kịp rời đi thì đã nghe Ngôn Lệ nói, “Với chức năng của phổi hiện giờ, Triệu Trinh chắc chắn không trụ được ở đáy nước tới hai phút… Thêm nữa…” Nói xong, Ngôn Lệ lấy từ trong túi trước ra một chiếc còng tay, cười lạnh, “Tôi đã đổi một món đạo cụ ảo thuật của nó, không biết ảo thuật gia thiên tài có thể thoát ra từ một cái còng thật không nhỉ?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều sửng sốt, không thể nào…

Thời gian từng giây trôi qua, Bạch Trì bị một đám người ngăn cản, bất kể là vùng vẫy thế nào cũng không thể đi lên. Lúc này, một nhân viên trợ lý chợt nói, “Đã hai phút rồi… Tại sao vẫn chưa lên?”

Bạch Trì nhân khi ấy đẩy mạnh người quản lý ra, lao người lên sân khấu. Lúc bấy giờ, những khán giả cũng đồng loạt xôn xao đứng lên.

Bạch Trì lên sân khấu rồi cũng không biết nên làm gì bây giờ, nhìn quan tài đang ở đáy nước, suy nghĩ hay là nhảy xuống đi. Cậu vừa chuẩn bị nhảy xuống thì chợt cảm thấy trên vai bị vỗ nhẹ một cái, cùng lúc đó, dưới khán đài chợt truyền đến tiếng vỗ tay vang trời cùng với những tiếng xuýt xoa trầm trồ khen ngợi.

Bạch Trì quay đầu lại thì thấy Triệu Trinh sắc mặt tái nhợt đứng ở phía sau, khắp người ướt sũng nước. Anh nở nụ cười hướng về phía khán đài vẫy tay, tiếng vỗ tay càng vang dội hơn nữa.

Lúc này Bạch Trì mới phát hiện mình giống hệt như đồ ngốc, đứng phỗng ra trên sân khấu. Sau đó, màn sân khấu chậm rãi rơi xuống.

Trên tay Triệu Trinh vẫn đang cầm một chiếc còng tay đã được mở ra, thanh thập tự giá giắt trước ngực cũng bị cong đi một ít.

Triệu Trinh nhìn thập tự giá, cười nhẹ, “May mà có nó…”

“Anh dọa chết người.” Bạch Trì trừng Triệu Trinh một cái, đột nhiên lại thấy Triệu Trinh vươn tay, ôm lấy bả vai cậu, thấp giọng nói, “Trì Trì, đưa anh đến bệnh viện, nhưng giữ bí mật thôi…”

Bạch Trì ngây người, Triệu Trinh vừa dứt lời, máu đột nhiên từ khóe miệng trào ra… Đôi mắt từ từ nhắm nghiền lại, anh ngã xuống trên người cậu.



Lúc đưa Triệu Trinh vào bệnh viện, ở trong phòng cấp cứu chính là vị bác sỹ quen của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Vừa nhìn thấy bộ dạng của Triệu Trinh, chỉ bỏ lại bốn chữ rồi đẩy người vào phòng giải phẫu —— Tính mạng nguy cấp!

Theo sau là bác sỹ khoa phổi, bác sỹ khoa ngoại não… Một đống bác sỹ tất bật chạy ra chạy vào, mang băng gạc đầy máu đẩy ra, rồi lại đem một bao huyết tương đưa vào… Các y tá bận rộn túi bụi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa không biết làm sao. Bạch Trì ngồi trên băng ghế, nước mắt như mưa.

Sau mười ba tiếng cấp cứu, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, bác sỹ đi ra.

“Thế nào rồi ạ?” Ba người cùng nhau xông lên trước.

Bác sỹ gật đầu, tán thán, “Đã qua cơn nguy kịch.”

Mọi người đồng loạt thở phào một cái.

“Chúng tôi đã đưa bệnh nhân vào phòng điều trị.” Bác sỹ nói, “Nhưng cậu ta bị tổn thương phổi rất nghiêm trọng, phải tĩnh dưỡng trong thời gian dài; còn nữa, não bộ nhất thời bị thiếu dưỡng khí cho nên không biết đến khi nào mới có thể tỉnh lại.” Bác sỹ nói rõ bệnh trạng xong thì rời đi.

Bạch Trì xoay mặt nhìn Ngọc Đường và Triển Chiêu. Triển Chiêu đưa tay vỗ vỗ cậu, Bạch Trì nhào vào người anh mà khóc nức nở.

Ba ngày sau.

Tình huống của Triệu Trinh đã ổn định, có điều vẫn chưa tỉnh lại.

Bạch Ngọc Đường cho Bạch Trì nghỉ dài hạn, để cậu chăm sóc cho Triệu Trinh. Mấy ngày qua, Bạch Trì luôn luôn túc trực bên cạnh, chăm sóc cho Triệu Trinh suốt 24 giờ, nơi này sờ sờ, nơi kia lau lau, nhưng người đó vẫn một mực không tỉnh lại.

Xế chiều, Bạch Trì theo thường lệ lau người cho Triệu Trinh. Anh chàng này vốn là một cậu ấm, vô cùng thích sạch sẽ, cho nên hàng ngày Bạch Trì đều lau người cho anh, cẩn thận tránh đi vết sẹo giải phẫu trước ngực. Bạch Trì thừa dịp thay thuốc nhìn qua, là một vết sẹo rất dài.

“Sao anh vẫn chưa tỉnh?” Bạch Trì cầm lấy chiếc khăn sạch sẽ lau lau, miệng lẩm bẩm, “Anh biết không, Lisbon không chịu ăn cơm nữa… Cũng gầy đi nhiều, khó lắm mới nuôi mập được nó vậy mà… Ngày nào nó cũng ở nhà gầm, hàng xóm cũng mắng vốn đó!”

Bạch Trì vừa lau vừa cởi quần áo trên người Triệu Trinh, “Anh tỉnh lại nhanh một chút đi… Nếu không thì, anh mau tỉnh lại đi, rồi em sẽ nấu canh sườn cho anh… Ừm, hình như thế thì không có thành ý cho lắm, vậy anh muốn cái gì?”

“Có phải cái gì cũng được hay không?”

“Đúng vậy.” Bạch Trì tiếp tục lau lau.

“Vậy chúng ta yêu nhau đi.”

“Ừ… A?!” Bạch Trì kinh hãi, chỉ thấy Triệu Trinh chẳng biết lúc nào đã mở mắt, cười tủm tỉm nhìn mình, mặc dù thoạt trông vẫn rất suy yếu, nhưng thần trí anh lại rất tỉnh táo, không quên bổ sung, “Nói lời phải giữ lấy lời! Từ bây giờ chúng ta bắt đầu yêu nhau!”

“Sao lại như vậy!?” Bạch Trì mặt đỏ ửng.

“Em đã lau mình cho anh, thấy anh sạch sành sanh rồi.” Triệu Trinh liếc mắt nhìn Bạch Trì một cái, “Không muốn chịu trách nhiệm hử?”

Bạch Trì hơi phụng phịu, “Cái đó… thôi được.”

Ngoài cửa, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau thăm dò.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu —— Có muốn đi vào hay không?

Triển Chiêu lắc đầu —— Không nên đâu… Người ta đang yêu nhau mà!

Bạch Ngọc Đường gật đầu —— Phải phải! Quấy rầy lúc người ta yêu nhau sẽ bị ngựa đá ấy!

Một tuần sau, vụ án khép lại, tất cả đều bị đưa ra trước vành móng ngựa và nhận hình phạt đích đáng.

Cuối tuần, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu mang một túi đào tới thăm cụ Thường, hàn huyên một hồi đã ăn hết nửa ký. Sau đó hai người chào cụ rồi ra về.

Vừa đi ngang qua cánh đồng, Triển Chiêu đột nhiên đứng lại. Bên bờ cánh đồng có một cô gái trạc hai mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, cao cao, mặc một chiếc áo đầm liền thân màu trắng vô cùng thuần khiết, đầu đội một chiếc nón rộng vành, đang ngồi xem sách.

Triển Chiêu bước đến bên người cô, thấy trong tay cô cầm chính là cuốn sách mình vừa phát hành, liền đứng ở phía sau cô.

Cô gái kia ngẩng đầu lên nhìn, hỏi, “Có thể ký tên cho tôi không?”

Triển Chiêu gật đầu, cầm lấy quyển sách trên tay cô, đặt bút xuống, soạt soạt vài chữ rồi trả lại cho cô.

Bạch Ngọc Đường chờ ở phía trước, thấy Triển Chiêu vội vã chạy tới, “Có chuyện gì mà vui vậy, Miêu Nhi?”

Triển Chiêu đưa tay vỗ vai Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch! Về nhà nấu canh xương hầm đi!”

Bạch Ngọc Đường không nói gì.

Thấy hai người đi xa, cô gái kia mở quyển sách trong tay ra, chỉ thấy phía trên đề —— Hung thủ vô tội, nhân sinh vô tội.

Cô khép lại sách, đứng lên, phủi phủi váy, mỉm cười rời đi.

Triển Khải Thiên về đến nhà, Lỗ Ban kêu meo meo chạy tới cọ cọ, trên bàn có một tờ giấy, chỉ viết hai chữ, “Đi đây.”

Thoáng vẻ bất đắc dĩ, Triển Khải Thiên lấy một hộp cơm dư cho Lỗ Ban, “Cho mày ăn đó!”



Ánh mặt trời chiếu rọi khắp hoa viên trong biệt thự, Phương Ác cầm một tập tài liệu dày cộm đưa tới, “Đều ở trong này.”

Ai đó tiếp lấy tài liệu, mỉm cười, “Cậu làm tốt lắm.”

— KẾT ÁN —


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui