S.C.I. Mê Án Tập

Triển Chiêu về tới nhà, lập tức tẩy trừ vết máu trên người, sau đó bò lên giường.

Tiểu sư tử đã một ngày không nhìn thấy Triển Chiêu, cũng bò lên theo, vô cùng thân thiết cọ cọ vào cổ anh.

“Ngoan.” Triển Chiêu xoa xoa nó, hỏi, “Ăn gì chưa?”

Tiểu sư tử ngáp một cái, chui vào trong chăn, gác đầu lên gối, lựa một chỗ thoải mái nhất, chuẩn bị ngủ.

Bạch Ngọc Đường tắm xong đi ra thấy liền nhíu mày, “Miêu Nhi, biết trên người sư tử có bao nhiêu ký sinh trùng không?”

Triển Chiêu cũng cười, “Cậu không phải mỗi ngày đều tắm cho nó sao, khẳng định là đủ sạch sẽ đó.”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, đi tới bên kia nằm xuống, hỏi, “Miêu Nhi. Đám người kia liệu có bị lừa không?”

“Ừm … Hẳn là có nha, chúng ta lần này cũng rất thành công mà, không giống như sẽ bị bọn họ mặc kệ.” Triển Chiêu nói, “Cứ xem xem bước tiếp theo thế nào, phỏng chừng bọn họ sẽ tới tìm chúng ta.”

Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, “Nếu như đúng là như vậy… Phỏng chừng phải gọi Lô Phương làm cho chúng ta một thân phận mới.”

Triển Chiêu gật đầu, nói, “Hẳn là có một người đàn ông.”

“Hả?” Bạch Ngọc Đường nhìn qua, nửa đùa nửa thật chỉ chỉ vào mình, “Đây không phải đàn ông sao.”

Triển Chiêu liếc qua thật sắc, “Không phải, cậu đang nghĩ cái quái gì thế, ý tôi là… lúc nãy tôi đi vào, có một người đàn ông kỳ quái nói chuyện với tôi.”

“Bên trong có người?” Bạch Ngọc Đường giật mình.

Triển Chiêu nheo mắt, “Là loa a!”

“Nga.” Bạch Ngọc Đường thở phào nhẹ nhõm, “Hắn nói cái gì?”

“Ừm, tôi nghĩ hắn có chút căn bản về tâm lý học.” Triển Chiêu nói, “Nói không chừng là chuyên gia các loại a.”

“Nga?” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói, “Cũng đúng, lợi dụng được nhược điểm của nhiều người như vậy, chứng tỏ là người trong nghề.”

“Ừm…” Triển Chiêu nghĩ tới đây, thân mặc áo ngủ từ trên giường leo xuống, chạy tới giá sách, lục ra một đống lớn tư liệu, còn bê ra một xấp bản ghi chép.

“Làm gì thế Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu lấy điện thoại ra, như muốn gọi đi đâu đó.

“Tương Bình hẳn là đang trực đêm ha, tôi muốn gọi cậu ấy đến ăn khuya?” Triển Chiêu cười tủm tỉm nói.

Bạch Ngọc Đường bật cười, cũng rời giường, cùng Triển Chiêu đi xuống lầu, Triển Chiêu ra ghế sô pha, thì thấy Công Tôn cũng ở đó, đang xem TV uống trà, thấy Triển Chiêu xuống, Công Tôn liền hỏi, “Không có việc gì chứ?”

“Không có.” Triển Chiêu cười trả lời, ngồi xuống cạnh Công Tôn, Bạch Trì mặc một bộ áo ngủ hình thỏ nhỏ, cũng từ lầu hai nhìn xuống, thấy mọi người đều tụ tập ở dưới, cậu liền ôm theo một tấm thảm lớn xuống, Lisbon cũng xuống theo, mọi người ngồi cùng một chỗ với nhau.

Triệu Trinh cùng Bạch Cẩm Đường ngồi bên cạnh bàn uống trà, cặp song sinh đang chơi game, Eugene theo về để tham quan, thấy đại gia đình người ta ở cả đó, có chút hâm mộ hỏi, “Còn phòng không? Tôi có thể ở lại không? Tôi muốn thoát ly lão đại ở một mình!”

Mọi người bất lực nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường như thường lệ đi vào bếp làm đồ ăn khuya ọi người.

Triển Chiêu gọi điện thoại tới cảnh cục, Tương Bình nghe được hai chữ ăn khuya liền ném điện thoại vọt tới.

Cầm hamburger Bạch Ngọc Đường cho, Tương Bình ngồi xuống sô pha đối diện Triển Chiêu, dựa theo yêu cầu của anh, xâm nhập vào bên trong nội bộ một số ngành, tìm đầu mối mà Triển Chiêu muốn.

Mọi người vừa ăn khuya, vừa nghiên cứu lại mọi chuyện.

“Nhà nghiên cứu tâm lý học tội phạm không ít nha.” Tương Bình vừa tra vừa nói, “Bây giờ đang làm gì đều có.”

Triển Chiêu nhún vai, nói, “Những nhà tâm lý học thật ra rất yếu đuối, bọn họ luôn giúp giải quyết vấn đề tâm lý của người khác, nhưng không đến giải quyết vấn đề tâm lý của mình.”

“Mấy nhà tâm lý học không thể cố vấn cho nhau sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Nghe nói cái gì là đồng hành như cừu địch chưa?” Triển Chiêu cười cười, “Nhà tâm lý học nếu để ọi người biết mình cũng có vấn đề về tâm lý, thì phòng khám cho hắn còn mở cửa tiếp làm gì?”

Mọi người không nói nên lời.

“Danh sách cùng tư liệu cụ thể.” Tương Bình in ra cả xấp tư liệu, đưa cho Triển Chiêu, “Đều ở chỗ này.”

Triển Chiêu cầm lấy danh sách, phân ọi người, nói là để sàng lọc.

“Thế nào để sàng lọc?” Bạch Ngọc Đường thắc mắc.

“Bên trên có ảnh chụp đúng không?” Triển Chiêu cười tủm tỉm nói, “Xem xem người nào rất không vừa mắt, cảm giác rất biến thái, rất ngụy quân tử, rất ác độc …”

Mọi người vẻ mặt khó hiểu nhìn chòng chọc vào Triển Chiêu, một lát mới hỏi, “Xem thế sao?”

“Ừ!” Triển Chiêu gật đầu, “Xem như thế!”

“Nhưng ý kiến chủ quan của mỗi người đều không giống nhau a.” Bạch Trì nói, “Nếu như nhìn lầm thì sao?”

“Không có việc gì.” Triển Chiêu nói, “Tùy tiện nhìn, ấn tượng đầu tiên tương đối đúng nha!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều gật đầu, phân công nhau lật xem.

Việc này thế nhưng rất thú vị, mọi người hăng hái cầm ảnh chụp, trái nhìn phải nhìn, soi thật kĩ xem người này có đúng là biến thái hay không.

Mọi người xem xong, lại đổi cho nhau xem tiếp.

Triển Chiêu cầm một quyển vở để ghi chép lại, mọi người ai thấy người này là biến thái anh sẽ đánh dấu lại.

Xong mọi việc, mọi người nhìn lại một lần, Triển Chiêu mở quyển vở ra xem một chút… Có mấy người, điểm tương đối cao.

Triển Chiêu thoả mãn gật đầu, “Ừm… Cũng có mấy người trúng thầu rồi.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, hỏi, “Sau đó sao? Điều tra mấy người?”

Triển Chiêu đảo mắt một cái, nói, “Ừm… Gọi Mã Hân đến ăn khuya đi? Con bé đêm này ở lại trực phòng pháp y đúng không?”

Mọi người nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường đi gọi điện thoại, “Mã Hán nói sẽ chở con bé qua.”

Triển Chiêu cười ha hả.

Không bao lâu, Mã Hân cùng Mã Hán đều tới, Mã Hân có chút hiếu kỳ.

Triển Chiêu cười nói, “Hân, cùng hỗ trợ nào!”

“Làm gì a?” Mã Hân rất hứng thú hỏi.

Triển Chiêu đưa điện thoại cho cô, nói, “Gọi cho những số này, hỏi bọn họ mấy câu.”

“Câu nào anh?” Mã Hân hiếu kỳ, Triển Chiêu đi qua, nói nhỏ vào tai Mã Hân một lúc lâu, Mã Hân mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu, “Như vậy a…”

Mọi người hiếu kỳ, không biết Triển Chiêu nói gì với Mã Hân.

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Càng nữ tính càng tốt!”

“Nga…” Mã Hân tựa hồ có chút bối rối, nhìn xung quanh một lát rồi thỏ thẻ, “Các anh … nhiều người nhìn vậy nha?”

Mọi người hiếu kỳ, mở to hai mắt chờ Mã Hân gọi điện thoại.

Mã Hân thở dài, nhấc điện thoại lên, dựa theo mấy số điện thoại Triển Chiêu đưa, bắt đầu bấm số.

Cuộc thứ nhất được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến tiếng một người đàn ông, “A lô?”

Việc Mã Hân cần làm là đặt vấn đề, Tương Bình đã bắt đầu ghi lại âm tần.

Chợt nghe Mã Hân mở giọng nũng nịu nổi da gà hỏi, “A lô ~~ xin hỏi, có cần phục vụ đặc biệt không?”



Mọi người vội vã bịt miệng lại, thiếu chút nữa đã cười văng ra, đồng loạt xoay người nhìn Triển Chiêu, tâm nói… này là chiêu thức gì đây a?

Triển Chiêu giơ ngón trỏ, ý bảo mọi người đừng lên tiếng, cứ lẳng lặng chờ.

Mọi người an tĩnh chờ đợi.

Chợt thấy người ở đầu dây bên kia như là ngẩn người, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Sau đó, Triển Chiêu ra hiệu bảo Mã Hân gọi tiếp.

Mã Hân liền nhấc điện thoại gọi lại, điện thoại như trước được thông qua, “A lô?”

“Anh đẹp trai ~~ không nên thận trọng như vậy!” Thanh âm của Mã Hân làm mọi người nhịn không được mà rùng mình, này thì quá nữ tính rồi.

Đầu dây bên kia lại ngắt giữa chừng, lại gọi, lần này đối phương không nghe mà trực tiếp ngắt điện thoại.

Mã Hân mặt đỏ hồng, Bạch Ngọc Đường đưa cho cô một ly sinh tố, Mã Hân uống hai ngụm, thấy tâm tình không tệ. Lần thứ hai gọi điện, da mặt giống như dày hơn, cô uống miệng nước ềm giọng, tiếp tục gọi.

Người thứ hai, điện thoại cũng thông.

Một thanh âm truyền đến, “Xin chào …”

Triển Chiêu nghe xong, hai tay chống cằm, cũng không phản ứng gì nhiều.

Mã Hân như trước lập lại câu hỏi vừa rồi.

Đối phương tựa hồ ngẩn người, sau đó truyền đến một tiếng cười khẽ, “Thế nào là phục vụ đặc biệt a?”

Người nọ ngữ khí cẩn trọng, xem ra là một tay già đời.

Mã Hân liền giả bộ, “Ai nha, anh đáng ghét quá nha, rõ ràng đã biết!”

Người đàn ông này lại cười thành tiếng, tiếp tục hỏi Mã Hân, ở đâu gặp mặt.

Mã Hân nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu viết ra một địa chỉ —— là một chốt điện thoại ở trước cổng sau cảnh cục.

Mã Hân nhịn cười đọc địa chỉ cho hắn, sau đó Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại cho người của tổ chống tệ nạn xã hội, để bọn họ canh chừng, nếu có ai chạy đến buồng điện thoại, lập tức bắt tạm giam.

Mã Hân nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu nâng cằm lắc đầu… không phải người này.

Cô liền tiếp tục.

Cuộc điện thoại cho người thứ ba thật lâu mới có người nhấc, đầu dây bên kia truyền đến một thanh âm, “A lô?”

Triển Chiêu hơi sửng sốt, nhíu mày tỉ mỉ đánh giá giọng nói này, thấy có chút thú vị, liền đưa lên một tờ giấy cho Mã Hân nhìn.

Mọi người nhìn qua, thấy trên giấy viết… Làm bộ cố vấn, kéo dài thời gian.

Mã Hân ngầm hiểu, quay lại nói chuyện điện thoại, “A lô… Ngài là bác sĩ tâm lý phải không?”

Người nọ ngẩn người, hỏi lại, “Cô là ai?”

Triển Chiêu cầm tư liệu về người đàn ông này lên xem, thì thấy hắn tên đầy đủ là Cổ Dư Hoa, ba mươi hai tuổi, một nhà tâm lý học trong nước, có mở một phòng khám tư, vốn hắn là giảng viên của một đại học nào đó, thế nhưng vì bạo lực nên đã bị khai trừ.

“Ừm, bác sĩ Cổ, là một người bạn giới thiệu em đến xem bệnh ở chỗ bác sĩ… Cậu ấy, nói bác sĩ có thể giải quyết vấn đề của em.” Mã Hân rụt rè nói.

“Nga…” Cổ Dư Hoa tựa hồ đã minh bạch, liền nói, “Cô có vấn đề gì cần cố vấn?”

“Này … Em…” Mã Hân nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu nhanh chóng viết lên giấy một hàng dài, giơ lên cho cô xem.

Mã Hân gật đầu, nói, “Em thấy…trong thân thể em, hình như có một người khác.”

Cổ Dư Hoa ngẩn người, hỏi lại, “Có biểu hiện gì cụ thể không?”

“Chính là … Em buổi tối đi ngủ… ngày hôm sau thức dậy, y phục vẫn chỉnh tề, thế nhưng… không phải bộ hồi tối em mặc!” Mã Hân dựa theo chỉ dẫn của Triển Chiêu nói trọng điểm.

“Nga?” Cổ Dư Hoa tựa hồ nổi lên hứng thú, lại hỏi, “Vậy… Cô có thấy trong người mệt chết đi không? Trên giày có bùn không? Trong nhà có thấy thứ gì không thuộc về mình không?.”

Triển Chiêu hơi nhíu mày, “Lời nói này tràn ngập tính gợi mở, còn rất ôn hòa, cũng có đủ kỹ xảo… cùng với thanh âm trong quán bar kia, như nhau!”

Triển Chiêu nghe đến đó, nhướn mày nói với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường tâm tình tốt, kêu Tương Bình căn cứ vào tín hiệu trên điện thoại di động, định vị nơi ở của Cổ Dư Hoa kia.

Mã Hân tiếp tục nói, “Có, không những vậy a, thỉnh thoảng trên người em còn có máu, em cũng không biết đó là máu của ai… Bác sĩ, em không dám đến bệnh viện, em sợ người ta bắt em vào bệnh viện tâm thần lắm, bác sĩ nói xem có phải em bị điên rồi không a?”

“Cô đừng lo lắng.” Cổ Dư Hoa nói, “Lát nữa hãy đến phòng khám của tôi, sau khi chúng ta gặp nhau sẽ nói tiếp.”

“Được!” Mã Hân cầm một cây bút lên, hỏi, “Vậy … Ngài cho em địa chỉ?”

Sau đó, Cổ Dư Hoa đọc một chuỗi địa chỉ cho Mã Hân, Mã Hân ghi lại rồi, cúp máy.

Mọi người nhìn nhau, đều đứng dậy… chuẩn bị đến thăm vị bác sĩ tâm lý kia!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui