S.C.I. Mê Án Tập

Xuất hiện của Trần Mật thật là ngoài dự liệu của mọi người.

Mọi người trong xe thấy cục diện trước mắt thì chẳng biết nên phản ứng thế nào, Triển Chiêu ngẩn người, quay đầu lại nhìn Bao Chửng, “Cục trưởng Bao, là ngài an bài?”

Bao Chửng vội lắc đầu, “… Không phải a.”

“Trần Mật làm cảnh sát rất lâu năm rồi mà?” Bạch Ngọc Đường cũng buồn bực, “Người này bình thường hơi khó ở chung, nhưng những phương diện khác đều rất bình thường, lẽ nào nhiều năm như vậy đều là nằm vùng? Nằm vùng trong tổ phá bom? Để làm gì a?”

“Không có khả năng.” Bao Chửng lắc đầu, “Trần Mật thường ngày không có khuyết điểm gì, cũng nhìn không ra hắn có bất luận cái gì không thích hợp…” Bao Chửng nói đến đây, đập đập vào tay Triển Chiêu, nói, “Cậu là chuyên gia tâm lý, cậu nói xem Trần Mật có chỗ nào không phù hợp không?”

Triển Chiêu cũng rất hoang mang, “Đích xác là không giống… có khi nào là … phản bội không? Hoặc là bị uy hiếp khống chế.”

“Cái này có khả năng hơn a.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có khi nào do bày tỏ với Tần Âu không được nên sinh hận không?”

“Nói đến vụ bày tỏ, tôi lại nghĩ không ra nha.” Triển Chiêu nói, “Mọi người xem, Tần Âu ly khai cảnh đội đã lâu lắm rồi, nếu Trần Mật thực sự thương hắn đến độ có thể phản bội, vậy trước đây vì sao không đi tìm hắn?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đích xác quá kỳ quái.

Mà lúc này ở trên xe, sự kinh ngạc của Tần Âu còn vượt xa Triển Chiêu bọn họ.

Nói thật, hắn đối với Trần Mật vẫn rất tín nhiệm, cảm thấy bất luận phương diện nào, hắn cũng không phải người như thế, án tử này càng ngày càng khó bề phân biệt.

Trần Mật thấy Tần Âu không nói lời nào, vẻ mặt thì kinh ngạc, nhịn không được nở nụ cười, “Tôi không được chọn lựa, con đường này là tốt nhất rồi.”

Tần Âu hơi sửng sốt, lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía hai hắc y nhân kia.

Triển Chiêu qua đường nhìn của Tần Âu thấy được ánh mắt của hai người còn lại, bọn họ đã che mặt, nhưng con mắt vẫn có thể nhìn thấy, đương nhiên, ánh mắt kinh ngạc của bọn họ khi nhìn thấy Trần Mật không thể chạy trốn khỏi con mắt của Triển Chiêu.

“Ừm …”

“Làm sao vậy Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu như đã phát hiện ra cái gì, liền hỏi.

“Trần Mật chưa chắc là tay trong, có thể là … hắn muốn cung cấp tin tức gì đó cho Tần Âu, hơn nữa Tần Âu cũng phải đáo tin tức liễu… Nếu không hắn sẽ không hợp tác với mấy người đó.” Triển Chiêu vuốt cằm, thấp giọng nói, “Cậu xem nhãn thần của những người đó.”

Tương Bình dựa theo yêu cầu của Triển Chiêu cho dừng hình ảnh lại.

Tất cả mọi người cúi đầu nhìn, chỉ thấy ánh mắt ẩn sau lớp mặt nạ đen của bọn họ, trong nháy mắt, là kinh ngạc! Kinh ngạc vô cùng rõ ràng.

“Bọn họ hiển nhiên vì hành vi của Trần Mật mà kinh ngạc a.”Bạch Trì nói, “Bất quá Trần Mật đích xác rất kỳ quái, vì sao lúc này lại kéo khăn bịt mặt xuống a?”

“Đúng vậy.” Tất cả mọi người gật đầu.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi, cậu còn chỗ nào không rõ à?”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Kinh ngạc mỗi người đều có, nhưng kinh ngạc cũng chia làm nhiều loại. Nếu hai người này thấy cách làm của Trần Mật không thích hợp mà kinh ngạc… Vậy trong kinh ngạc này sẽ có tia hung hãn nhất định. Suy nghĩ của bọn họ lúc đó chính là ‘tiểu tử này điên rồi à? Sao lại làm bại lộ thân phận?’ “

Tất cả mọi người gật đầu.

“Nhưng mọi người xem bọn họ lúc này ngoại trừ kinh ngạc ra cái gì cũng không có.” Triển Chiêu cười, “Như là đang nói ‘ai nha… sao lại là người này?’ “

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Nói như vậy, có khả năng bọn họ trước đó không hề biết người nọ là Trần Mật, nói cách khác bọn họ hai bên không biết nhau.”

“Ý của cậu là mấy người này không quen nhau từ trước?” Bao Chửng nhíu nhíu mày, “Những người này vừa nhìn đã biết có trải qua huấn luyện, không giống như người bình thường … Hơn nữa đối với trang bị cũng rất quen thuộc, hành động lại rất mạo hiểm … Chẳng lẽ lại lợi dụng cảnh sát đến hành động bất ngờ, như vậy đằng sau hành vi này lại lộn xộn thế à?”

“Bất quá cũng chỉ là đoán thôi.” Triển Chiêu bất đắc dĩ cười cười, “… Trần Mật muốn nhắn nhủ cho Tần Âu, khả năng cũng chỉ có một tin tức thôi.”

“Tần Âu đã biết chưa?” Bạch Trì có chút lo lắng.

“Sẽ biết.” Triển Chiêu mỉm cười, liếc Ngọc Đường, “Cậu nói sao?”

“Hẳn là có.” Bạch Ngọc Đường cười cười, nói, “Xe dừng lại rồi.”

Mọi người cùng nhìn vào màn hình theo dõi, thì thấy chiếc xe chở Tần Âu bọn họ đã ngừng lại.

Hắc y nhân đẩy Tần Âu xuống xe, cùng nhau đi vào một nhà máy bỏ hoang ở phía trước.

Tần Âu rất có kinh nghiệm, vội nhìn tình huống xung quanh một chút, để Bạch Ngọc Đường bọn họ xác định được phương hướng cùng địa hình xung quanh.

“Đó là một nhà máy xử lý nước thải cũ, thật lâu không ai dùng, đang chuẩn bị dỡ bỏ.” Tương Bình cấp tốc chuyển qua hệ thống định vị vệ tinh, tìm tòi bản vẽ phối cảnh cái nhà máy, rồi dùng thiết bị vệ tinh chụp lại.

“Bên trong có rất nhiều thùng đựng hàng.” Bạch Ngọc Đường vừa mặc đồ chống đạn vào, vừa nhìn vào hình ảnh, “Tôi mang vài người đi vào, chuẩn bị tìm cách cứu viện, Hổ Tử Lạc Thiên theo tôi vào, Mã Hán…”

“Rõ.” Mã Hán cầm súng lên đeo vào người.

“Bọn tôi vào trước.” Bạch Ngọc Đường nói với Bao Chửng, “Xe không nên tới quá gần, cẩn thận bọn họ đánh bất ngờ.”

Vương Triều phân phối vũ khí xuống xe rồi phụ trách phòng hộ, ở đây cách nhà máy kia một khoảng xa, có lẽ tương đối an toàn.

“Yên tâm, quân tiếp viện tôi an bài đã ở phụ cận.” Bao Chửng nói.

“Vậy là tốt rồi.”Bạch Ngọc Đường gật đầu

“Tôi cũng đi.” Triển Chiêu muốn đi, Bạch Ngọc Đường cười cười, đeo ống nghe liên lạc vào, “Cậu ở ngoài điểu khiển từ xa đi Miêu Nhi.”

“Thế nhưng…” Triển Chiêu khó chịu.

“Có cậu cùng Tần Âu kiểm soát từ xa, bọn tôi dễ dàng hành động hơn.” Bạch Ngọc Đường chớp mắt với anh mấy cái, rồi mang theo ba người xuống xe, leo lên một chiếc xe khác chạy tới cửa sau của nhà máy. Thấy xa xa đã có xe thiết giáp của cảnh sát mai phục, cảm thấy an toàn không có vấn đề gì, Bạch Ngọc Đường mới xuống xe cùng người phụ trách trao đổi một chút, sau đó, Bạch Ngọc Đường mang theo ba người, tiến vào bên trong.

Triển Chiêu bọn họ thì tiếp tục theo dõi.

Triển Chiêu nhìn trái nhìn phải, vừa theo dõi tình hình từ vệ tinh giám sát trên người Bạch Ngọc Đường bọn họ xem có mai phục hay không, vừa sát theo từng bước đi của Tần Âu sau khi tiến vào trong nhà máy, quan sát này nọ.

Bên trong nhà máy hoàn toàn vắng vẻ, chẳng có ai, Triển Chiêu có chút thất vọng.

Chính giữa nhà máy rộng lớn đó, chỉ có độc nhất một chiếc rương. Chiếc rương này vô cùng lớn, từ gỗ đóng thành.

Tần Âu nhíu nhíu mày, nhìn Trần Mật bên cạnh.

“Nhiệm vụ của anh rất đơn giản.” Trần Mật nói, “Dỡ bỏ quả bom trên mặt rương, mở nó ra, lấy thứ gì đó ở bên trong là được.”

Tần Âu gật đầu, cầm thùng dụng cụ đi qua, Trần Mật đi theo sau hắn để hỗ trợ, đám còn lại đứng ở cửa nhìn chằm chằm ra ngoài, phụ trách thủ vệ, trên tay đều cầm súng, thần tình động tác rất lão luyện…

“Quả nhiên là kẻ chuyên nghiệp.” Bao Chửng nói, “Vừa nhìn đã biết có tham gia quân ngũ hoặc là cảnh sát.”

“Ai nha.”Bạch Trì nói, “Bọn họ có thể có thiết bị vệ tinh luôn không?”

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào tai nghe điện thoại của những người đó, cũng rất có thể a …

“Muốn đánh cắp tin tức từ vệ tinh cũng không phải là khó …”Bao Chửng lẩm bẩm.

“Yên tâm đi, không phát hiện bọn họ đều rất hoang mang sao?” Tương Bình hắc hắc hắc cười gian.

Triển Chiêu sửng sốt, nhìn vào ống nhòm.

Chỉ thấy những người đó hơi nghiêng đầu, giống như trong tai nghe có thanh âm khó nghe nào đó, có một kẻ còn thẳng thắn giật luôn tai nghe của mình ra.

Lúc này, chợt nghe Tần Âu bực bội hô tiếng, “Ầm ĩ cái gì?!”

Mấy người kia nhìn nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài, đứng cạnh mấy chiếc container để chờ.

Bạch Trì chọt chọt Tương Bình, “Nè, ông hoàng công nghệ, ngài đã làm gì rồi a?”

Tương Bình có chút đắc ý, “Anh giấu trên người Tần Âu một con chip làm nhiễu sóng, có chứa tia điện từ, bất cứ thiết bị bắt tín hiệu nào xung quanh đều không thể dùng tới, đương nhiên, cả đám chúng ta đều có thiết bị chống nhiễu sóng rồi.”

Tất cả mọi người vẻ mặt kính phục ―― quả nhiên là ông hoàng công nghệ!

Lúc này, hình ảnh từ vệ tinh cho thấy Bạch Ngọc Đường chờ tới gần đám container kia.

Triển Chiêu vội mở bộ đàm nhắc nhở, “Tiểu Bạch, bên này có hai người, Tần Âu bọn họ vừa đi vào chuẩn bị tháo bom, các cậu trước hết đừng hành động, để xem tình huống đã, cẩn thận đả thảo kinh xà.”

Bạch Ngọc Đường trả lời một tiếng, “Hiểu rồi.” Sau đó cùng Lạc Thiên Triệu Hổ mai phục tại chỗ, Mã Hán từ trước đến nay đều đơn độc hành động, không biết đã cầm súng đi đến đâu rồi, chắc là đi tìm vị trí để ngắm bắn đi.

Tần Âu mở nắp rương ra, đập vào mắt là một quả bom… cấu tạo rất thú vị.

Nói đơn giản là, trong chiếc rương này còn có một chiếc rương nhỏ hơn, ngăn cách giữa hai cái nắp là một quả bom vô cùng phức tạp.

Loại bố cục này, chứng tỏ không muốn biết trong rương kia có thứ gì nên dùng bom để bảo vệ, quả thật là so với két sắt còn hữu dụng hơn.

“Hệ thống hẹn giờ đang chạy rồi.” Tần Âu cúi đầu nhìn hệ thống hẹn giờ một chút, có chút chấn lăng, một lúc lâu mới nói, “Dĩ nhiên lại đặt là hai mươi năm?!”

Trần Mật mỉm cười, “Anh còn nửa ngày để tháo nó ra, không thì cả đám chúng ta sẽ bị nổ cho lên trời, nếu không phải vạn bất đắc dĩ hẳn sẽ không áp dụng loại thủ đoạn này … Bất quá nói không chừng nó bị ẩm hoặc quá lâu năm nên mất hiệu lực rồi.”

“Không có khả năng.” Tần Âu ngẩng đầu cười cười, “Cậu cũng biết hàng giả hồi đó so với bây giờ ít hơn nhiều.”

Trần Mật ngẩn người, nhìn Tần Âu, một lúc lâu cũng hơi nở nụ cười.

“Nga? Thần tình này …” Triển Chiêu nhướn mày, thấp giọng nói, “Trần Mật là thật lòng thích Tần Âu a!”

“Chuyện này năm đó ở cảnh cục cũng chẳng phải bí mật gì.” Bao Chửng có chút bất đắc dĩ thở dài, “Chỉ có Tần Âu không biết mà thôi.”

“Nói như vậy, Trần Mật vì sao lại tham gia vào vụ này?”Triển Chiêu vẫn không thể giải thích được.

Mọi người cũng nghĩ không ra, chỉ có thể chờ đến lúc hắn ra hỏi thăm thử xem, mong sao chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Tần Âu nhìn chằm chằm vào quả bom thật lâu, lại lấy ra bản vẽ để so sánh, hỏi, “Bản vẽ này cậu làm?”

“Ừ.” Trần Mật gật đầu, “Có vài chỗ tôi không dám khẳng định, nên không vẽ ra.”

“Qủa bom này thực sự đã rất lâu rồi.” Tần Âu tỉ mỉ kiểm tra sự sắp xếp của quả bom, “Chế ra nó hẳn là một lão nhân, rất lợi hại.”

“Không sai.”Trần Mật gật đầu.

Lúc này, Tần Âu chú ý thấy bên trong rương nhỏ có một chuỗi mã hóa, khẽ nhíu mày.

Triển Chiêu bọn họ tự nhiên cũng thấy.

“Cái rương đó có mã…” Tương Bình cho ngừng màn hình lại, “Hình như đã thấy ở đâu rồi.”

“Ngân hàng!” Triển Chiêu lập tức nhớ ra, “Két sắt ngân hàng dùng để cất vật phẩm có giá của người gửi!”

“Đúng nga!”Tương Bình vội tra tung tích của cái rương này, “Xem chừng đã rất lâu rồi … Ngân hàng có nghiệp vụ này hồi đó không nhiều lắm.”

“Dựa theo kiểu dáng tìm xem.” Tất cả mọi người hưng phấn hẳn lên.

“Tìm được rồi!” Tương Bình từ trong một đống hình ảnh so sánh một hồi cũng tìm ra, “Ngân hàng này đã sử dụng qua, đã hơn hai mươi năm trước.”

“Ngân hàng này…” Triển Chiêu thấy hình ảnh xong thì hơi sửng sốt, “Trong tư liệu lần trước có nhắc qua.”

“Ai nha!”Tương Bình lục tìm tư liệu cũ, “Thì ra là thế a, đây là ngân hàng đã bị cho nổ kho giữ tiền a! Phi vụ cuối cùng của vợ chồng Trần Hưng Dư Phượng.”

“Ba mẹ của Trần Du?”Bạch Trì cũng nhớ ra.

“Nga…” Triển Chiêu lập tức minh bạch, “Có thể do năm đó lúc đi cướp kho tiền, ngoại trừ trộm tiền, hai người còn tưởng két sắt này chứa châu bảo trang sức các loại nên trộm đi luôn không … ba mẹ Trần Du cũng vì thế mà bỏ mạng?”

“Quả bom này do Trần Hưng, ba của Trần Du làm sao?”

“Trần Hưng là một cựu binh đã từng tham gia chiến tranh ở Việt Nam.” Bao Chửng nói, “Nghe đồn hắn là một thiên tài về bom đạn.”

“Nói cách khác, Trần Hưng rất có thể đã thấy được thứ bên trong, thấy thứ này tương đối trọng yếu, nên đã đặt bom để không ai mở ra lấy thứ đó đi, cũng muốn trong vòng hai mươi năm không có ai tháo quả bom ra, có thể đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn… Nói chung, cuối cùng vật báu này lại áp lên người Tần Âu?”

“Vô cùng có khả năng.” Triển Chiêu nói, “Cho dù chi tiết bên trong có thể sai, nhưng hướng suy luận này về căn bản có lẽ là đúng … Mọi người đoán xem bên trong có cái gì?”

Tất cả mọi người lắc đầu.

“Thiết bị khống chế bom nguyên tử chăng?” Bao Chửng đột nhiên phun ra một câu … Tất cả mọi người vẻ mặt bất lực nhìn lão.

“Không biết Tần Âu có mở ra được không, cảm giác thật khẩn trương!” Bạch Trì ngồi xuống chống cằm nhìn vào màn hình.

Lúc này, Tần Âu đã tỉ mỉ quan sát xong chiếc rương, đang chuẩn bị động thủ phá bom.

“Cục trưởng Bao, có tình huống!”

Lúc này, Tương Bình chỉ vào phía ngoài nhà máy, từ phía cửa sau đang có một nhóm người tiến vào, “Không phải bộ đội đặc chủng của chúng ta, đối phương có người đến trợ giúp.”

“Tiểu Bạch, đối phương có người đến trợ giúp, ngay phía sau các cậu, tổng cộng mười một người, đều vũ trang hạng nặng.”Triển Chiêu vội thông tri cho Bạch Ngọc Đường, “Hẳn đã biết chúng ta làm nhiễu thông tin của bọn họ nên mới tới.”

Bao Chửng lấy bộ đàm ra, “Đội tiếp viện ra phía ngoài chuẩn bị, vây lấy nhà máy đó cho tôi! Lần này tuyệt đối không để bọn họ chạy thoát, thứ gì đó trong rương cũng phải lấy về!”

Buông bộ đàm, Bao Chửng từ trong ánh mắt lóe lên một tia hưng phấn, “Thứ trong rương … Tôi đại khái có thể đoán ra được.”

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Bao Chửng, giật mình, “Thực sự?”

Bao Chửng cười cười, “Cậu xem xem dãy số trên mặt rương là gì?”

Triển Chiêu nhìn lại một lần, “2627… A, ngày sinh của cháu với Tiểu Bạch!”

Bao Chửng gật đầu.

“Vậy là thứ gì thế?” Triển Chiêu giương mắt nhìn Bao Chửng, lẽ nào có quan hệ với mình và Tiểu Bạch sao? Hay chỉ là trùng hợp …

“Làm gì mà lắm trùng hợp thế? Có thể là người kia giữ lại.” Bao Chửng khe khẽ thở dài, “Người dùng ngày sinh của hai đứa làm dãy số … hẳn là không nhiều, hơn nữa theo tôi biết, người nọ năm đó quả thực có cất giấu một thứ rất trọng yếu.”

Triển Chiêu trong lòng khẽ động, lập tức nghĩ đến một người, chẳng lẽ là hắn?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui