S.C.I. Mê Án Tập

Trần Dần nhấc lên một con rắn cỏ, ngón tay khẽ gảy gảy đầu nó, con rắn lẳng lặng lúc lắc đầu, nhưng vẫn ngoan ngoãn tựa như rất rất nghe lời.

“Con rắn này có thể giúp ta tìm được nguồn gốc.” Trần Dần nói.

“Rắn chết, hẳn là chúng ta có thể từ dạ dày của chúng phân tích được thành phần thức ăn thực vật, cùng với xác định đồng vị từ lớp vảy của nó để suy ra mức độ sinh trưởng, xác nhận xem chúng sống ở trong hoàn cảnh như thế nào rồi lần theo đó mà tìm ra địa phương có rắn.” Công Tôn đứng trên góc độ pháp y đưa ra nhận định.

“Ừm, thật ra cũng không cần phức tạp như thế, các cậu vận khí tốt lắm.” Trần Dần nói xong liền giơ con rắn kia ra trước mặt cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem, “Rắn này dân gian gọi tên chúng là rắn cỏ da hoa, là loài khác biệt nhất trong số các loại rắn cùng dòng!”

“Vừa nãy anh cũng nói loại rắn này xuất phát từ nhiệt đới, đúng là có phần hoạt bát hơn!” Triển Chiêu gật đầu, nếu không nhìn kĩ quả thực không nhận ra.

“Rắn là một loài động vật kỳ diệu, chúng rất giỏi về ngụy trang, dễ thích ứng với hoàn cảnh sống. Rắn cỏ da hoa sản sinh nhiều ở vùng núi, mà trung tâm thành phố S thực sự rất hiếm có nơi sinh trưởng.” Trần Dần cười, “Nơi mà loại rắn này hay lui tới vừa khéo đợt trước tôi vừa mới mang đội nghiên cứu sinh của mình đi thực nghiệm, vùng chè hoang trên núi Thanh Sơn!”

“Đồi chè hoang?” Cả Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt.

“Phải.” Trần Dần gật đầu, “Vùng núi Tanh Sơn rìa thành phố S, địa hình khá hiểm trở, không phải nơi khai thác du lịch gì. Trên đó dùng làm lâm trường thì sẽ rất tiện lợi, chính quyền cũng đã chia khoảng và bán được kha khá rồi, trong đó có một mảng triền núi có rất nhiều cây lá chè hoang.”

“Ồ!” Mọi người trong khoảnh khắc đều tự cảm thấy dường như chính mình không phải người thành phố S nha, lần đầu nghe tới có loại địa phương như thế này.

“Còn có lá chè hoang nữa a………” Bạch Cẩm Đường lẩm bẩm.

“Vài năm trở lại đây, lá chè hoang rất được ưa chuộng, rất nhiều người chịu chi, sẵn sàng ra giá cao để mua về uống, hoặc là có lắm người hứng trí bừng lên liền tự mình lên núi hái chè.” Trần Dần nói, “Cũng bởi vậy mà dạo trước xảy ra vài vụ người đi hái chè bị rắn cắn rồi khởi kiện. Rừng do chính quyền quản lý, liền gọi chúng tôi tới nghiên cứu địa hình, e sợ trong đó có loại rắn độc sinh sống. Và rồi……..chúng tôi tìm được loại rắn cỏ da hoa này đây.”

“Hay là thử xem xem trong bụng nó có lá trà không a….” Tiểu Đinh vỗ tay đề xuất, liền bị Đại Định đạp ột cước, “Rắn sao có thể ăn lá chè được hử!”

“Vậy à ……” Tiểu Định xụ mặt.

“Rắn cỏ da hoa chủ yếu ăn chuột và ếch, còn việc nó có ăn lá chè hay không tạm thời miễn bình luận a, bởi vì trong mỗi một hoàn cảnh sống rắn có thể tự mình biến hóa để thích ứng được với môi trường, hình thái cũng có thể sai lệch so với nguyên bản luôn.”

Tất cả mọi người lắc đầu, rắn không phải vẫn là rắn hay sao? Có cái gì khác với không khác kia chứ!

Trần Dần nhìn trời, “Vậy nên tôi mới nói các cậu vận khí rõ tốt, nhìn coi!”

Y nói xong liền ọi người xem cái đuôi của con rắn, nơi đó có buộc một cái thiết bị gì đó hao hao với một đầu đinh nhỏ.

“Đây là cái gì?” Bạch Ngọc Đường nhìn ngắm một hồi.

“Chúng tôi thời điểm làm thí nghiệm đều trang bị thiết bị theo dõi.” Trần Dần cười, “Vận khí vượng quá chứ hả?”

Mọi người đều công nhận – Thực sự là vận khí tốt tới tận cửa rồi!

“Lúc đó, chúng tôi phóng sinh tổng cộng mười con rắn, mỗi con đều mang theo thiết bị theo dõi.” Trần Dần nói xong, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý của mình, kêu cậu ta mang xe của viện tới đây, bên trong đó đều là thiết bị nghiên cứu thực nghiệm cả. Toàn bộ thông tin về mấy con rắn này cùng với cách thức đánh số, địa phương thả ra đều được ghi chép lại cẩn thận, lưu trong sổ sách.

“Thật sự là đại ân nhân!” Bạch Ngọc Đường nhịn không được cảm khái.

“Đừng khách khí.” Trần Dần nói xong, tâm trạng lại trùng xuống.

“Làm sao vậy?” Triển Chiêu hỏi.

“Ai, gốc núi Thanh Sơn có chút cao hơn so với mặt nước biển, nhiệt độ của núi vì thế cũng lạnh hơn, không biết chừng có thể có một đoàn rắn tụ lại quần cư.”

“Gì?” Triển Chiêu giật mình, “Không phải anh vừa nói, rắn sẽ không tập hợp lại một chỗ sao?”

“Nhưng chúng có thể làm hàng xóm mỗi khi đến thời điểm ngủ đông, theo kiểu sưởi ấm cho nhau ấy.” Trần Dần cười, “Chỉ là ngủ đông thôi nên đừng lo. Loại tình huống này mấy khu núi cao tôi từng đi khảo sát qua đã từng thấy rồi, nói trước để các cậu chuẩn bị tâm lý thôi, dù sao cũng là một lượng lớn các cá thể rắn quấn vào nhau…….” Nói xong, y đưa tay vỗ vỗ đầu con rắn kia, “Hoàn toàn bất đồng, mi tuyệt đối là được nuôi a, vô luận là ai dưỡng được rắn, cũng cần phải có kiến thức chuyên môn nhất định!”

“Anh hoài nghi người làm ra chuyện này cũng là một nhà nghiên cứu động vật học như anh?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Hắn cũng không yêu động vật.” Trần Dần có vẻ chán nản lắc lắc đầu, “Cho dù hắn đang muốn làm cái gì thì hành động này của hắn chính là muốn đẩy lũ rắn vào chỗ chết, kẻ có thể một lần ra tay đoạt đi nhiều sinh mạng như vậy tuyệt đối là thứ hung tàn.”

Ai nấy đều gật gật đầu, con người và loài động vật khác kỳ thực cũng giống nhau, tất cả đều chỉ có một sinh mạng. Bất đồng là ở chỗ, trong chuỗi thức ăn của mình, con người lấy động vật làm nguồn sống đồng thời tồn tại cái gọi là đạo đức cùng lòng thương hại mà thôi. Nếu đặt chúng sinh ngang hàng thì giết động vật cũng là một hành vi giết chóc.

Rất nhanh, trợ lý của Trần Dần đã đánh xe tới.

Xe dừng ở cổng biệt thự của Bạch Cẩm Đường, từ trên xe bước xuống là một cậu thanh niên tuổi tác còn đương đối trẻ, mặc áo sơ mi, quần đồng phục. Trên cổ có đeo thẻ tên, khẽ ngáp một cái rồi tiến tới nói chuyện với Trần Dần, “Bác sĩ, xe tới rồi.”

Trần Dần bước lên giới thiệu một chút, đây là nghiên cứu sinh của y, tên Triệu Cần.

“Họ Triệu a.” Triển Chiêu đối với mẫy chữ này có chút mẫn cảm, nhưng mà nhìn sao cũng thấy bộ dáng người này không có loại khí chất đặc thù gì, có vẻ như cùng Triệu Tước không có quan hệ.

Triệu Trinh đứng ở một bên xoa dịu Triển Chiêu, “Nhà của tôi cũng chẳng có mấy người, thân thích bà con khác đều ở nước ngoài định cư, anh xem, Triệu Hổ không phải cũng họ Triệu là gì?”

Triệu Cần ngửa mặt lên nhìn biệt thự của Bạch Cẩm Đường một cái rồi cúi đầu không nói chuyện, quay trở lại xe lấy thiết bị.

Triển Chiêu đứng cách đó không xa vừa lúc quan sát thấy, cũng cảm nhận được thái độ biến hóa của người kia – Dường như không thân thiện lắm a.

“Quét hình từ thiết bị theo dõi của con rắn này giúp tôi.” Trần Dần đem con rắn đưa cho Triệu Cần. Triệu Cần cầm lấy một chiếc máy hao hao với loại máy quét mã vạch ở siêu thị đưa tới chạm vào thiết bị gắn trên đuôi con rắn kia một chút, màn hình liền hiện lên một con số, sau đó nói cho Trần Dần, “Là con rắn số 7.”

“Hành vi lộ tuyến trước đó cùng với địa điểm dừng lại cũng kiểm tra đi.” Trần Dần kêu Triệu Cần lấy số liệu giao cho Bạch Ngọc Đường.

“Chúng vẫn luôn ở tại Thanh Sơn sao!” Bạch Ngọc Đường nhìn biểu tượng hiển thị, nhíu mày, “Nói vậy đám rắn này được dẫn trực tiếp từ Thanh Sơn thẳng tới nội thành cũng chính là bỏ vào nhà Tiết Cầm.”

“Thời gian xảy ra sự việc cùng với lời khai của Tiết Cầm tương đối khớp nhau.” Triển Chiêu gật gật đầu, chỉ vào phạm vị hoạt động của đám rắn hỏi Trần Dần, “Chúng thường sinh sống cố định một chỗ ư?”

Trần Dần nhìn nhìn, hỏi Triệu Cần, “Cậu nghĩ thế nào?”

Triệu Cần lắc đầu, “Đương nhiên là không, loại rắn này nếu ở trạng thái thức tỉnh, không phải ngủ đông hẳn là sẽ bò đi tìm kiếm thức ăn, sao có thể ì ra chỉ ở một chỗ được.”

Trần Dần gật đầu, hướng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nói, “Ý kiến của tôi cũng giống như thế.”

“Kia có thế tra được vị trí của những con rắn khác hay không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Có thể.” Trần Dần ra hiệu cho Triệu Cần đi tra.

“Có năm con phân tách, bốn con khác thì ở gần nhau!” Triệu Cần nói, “Nếu không phải ngủ đông, chắc là bị ai đó bắt được rồi.”

“Cậu nghĩ cái nào có khả năng nhiều nhất?” Bạch Ngọc Đường hỏi y.

Trần Dần ngẫm nghĩ, “Vế sau khoảng hơn 70%.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, dùng điện thoại gọi toàn thể đội viên SCI cùng Bao Chửng tới, tất cả đi tìm kiếm nơi đám rắn này bị gom lại. Có thể sẽ tìm ra được manh mối kẻ đe doạ Tiết Cầm ngày hôm nay.

Có điều lên núi vào ban đêm không phải là chuyện dễ. Bao Chửng nhờ tới cả sự giúp đỡ của người trong ban quản lý rừng, Trần Dần và Triệu Cần quen thuộc địa hình sẽ là người dẫn đường, cộng thêm một nhóm đội viên phòng cháy chữa cháy và nhân viên cứu hộ rừng rậm, lập thành một đoàn y chang như đi thám hiểm, cùng nhau tiến vào Thanh Sơn

Núi Thanh Sơn không cao nhưng địa thế hiểm trở, cây cối rậm rạp. Nhóm người SCI chủ yếu là dân đô thị, mò mẫm tới nơi hoang dã này thật có chút cảm giác chính mình trở lại thời kỳ nguyên thủy xa xôi.

Triển Chiêu đi bên cạnh Bạch Ngọc Đường, vừa đi vừa hỏi người quản lý rừng một số vấn đề.

“Nơi này bị bỏ hoang như vậy? Cục kiểm lâm không khai phát gì sao?” Triển Chiêu hỏi, “Bình thường mọi người đi tuần có qua nơi này không?”

“Phần núi này hầu như đã thành lâm trường giao cho tư nhân, chúng tôi cũng không xâm phạm tới!” Quản lý Lâm tay cầm đèn pin chuyên dụng vừa chiếu đường đi vừa đáp.

“Lâm trường tư nhân ư, người mua là ai vậy?” Bạch Ngọc Đường cầm bản đồ đánh dấu vị trí hỏi.

Quản lý thoáng nhìn xung quanh, nhíu mày, “Nơi này là……”

“Là cái gì?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy ông chần chừ liền đồng thanh hỏi.

“Ách, này……”

“Chú nói đi không có gì phải kiệng kỵ hết.” Bạch Ngọc Đường thúc giục.

“Chủ sở hữu là một người phụ nữ, nhưng đã chết rồi.” Quản lý Lâm có phần bất đắc dĩ nói, “Cô ấy mua phần rừng này dường như là muốn phát triển nghiệp trà, đầu tư khai thác chúng. Chỉ tiếc là ba năm trước gặp tai nạn máy bay qua đời, từ đó tới giờ chốn này bỏ hoang, chúng tôi cũng có dùng danh nghĩa của cô ấy phát tin tìm người thân, nhưng cho đến nay vẫn chưa thấy có ai tới nhận hết. Cô ấy là một người tốt, nghe danh là giáo sư đại học thì phải.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau một cái rồi cùng hỏi, “Vị giáo sư đó có phải họ Hác không?”

“Đúng vậy, giáo sư Hác!” Quản lý Lâm gật đầu, “Tôi cũng đã gặp cô ấy vài lần, tính cách rất cởi mở, các cậu quen biết sao?”

Mọi người nghe xong dều nhăn mặt nhíu mày – Giáo sư Hác chết vì tai nạn hàng không, vì sao vẫn có người sử dụng lâm trường này? Mặt khác, điều mà Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường để tâm nhất chính là, người bị hại tức Trần Khả Tình bọn họ lại từng là học trò của cô? Giữa hai nút thắt này rốt cuộc có móc nối ở đâu?

“Mấy cậu nói giáo sư Hác, có phải là người hướng dẫn sinh viên nhập khoa không?”

Trần Dần dẫn theo hai chú chó R và T đi phía trước nghe được đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy!” Triển Chiêu nhìn y, “Anh biết sao?”

“Biết!” Trần Dần gật gật đầu, hỏi Triệu Cần tay cầm đèn pin tay giữ R và T, “Cũng chính là vị giáo sư mà cậu vẫn hay nhắc với tôi sao?”

Triệu Cần gật gật đầu, không nói thêm gì.

Thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mang vẻ mặt khó hiểu, Trần Dần giải thích giùm, “Triệu Cần sinh ra và lớn lên ở nông thôn, nơi ấy nhỏ lắm, chi phí học tập đều là nhờ vào sự trợ giúp hảo tâm từ vị giáo sư kia. Lúc lên đại học giành được suất học bổng tư nhân, cũng là do người đó sáng lập.”

“Là giáo sư Hác ư?” Triển Chiêu hỏi Triệu Cần, “Vậy cậu đã từng gặp qua cô ấy, quen biết với cô ấy sao?”

“Vô nghĩa!” Triệu Cần không nhịn được nói, “Ân nhân có thể không quen biết sao.”

Ánh mắt Triển Chiêu khẽ nheo lại, Thái độ người này kém quá đi!

“Có thể nói một chút về cô ấy được không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Có cái gì đâu.” Triệu Cần bình thản nói, “Một người tốt luôn làm việc tốt đã chết, vậy thôi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đá mắt sang nhau, từ đầu họ đều cảm giác được tính cách của Triệu Cần có phần lãnh đạm thậm chí là khó chiều, nhưng trông diện mạo cũng như thái độ của cậu ta đối với Trần Dần lại không thấy cậu ta là một kẻ quái gở khó ở chung.

Triển Chiêu từ cách ăn mặc và màu sắc ưa thích của Triệu Cần nhìn ra được, con người này tính cách khá thoải mái, vì sao lại cố tình đối với bọn họ tỏ ra có thành kiến như vậy nhỉ?

“Trước đây chúng tôi đã làm cái gì động chạm tới cậu sao?” Triển Chiêu hỏi một câu.

Triệu Cần ngẩn người, xoay mặt sang phía khác.

“Đừng để ý đến cậu ta, bị mẫn cảm với cảnh sát ấy mà, ghét tất tần tật từ đặc vụ cho tới bảo an!” Trần Dần giải thích giùm, “Tính tình trẻ con!”

Triệu Cần hừ một tiếng, mang theo R,T đi vượt lên.

“Sao lại không thích cảnh sát?” Bạch Ngọc Đường buồn bực.

“Lý tưởng trước kia của cậu ta chính là làm cảnh sát a.” Trần Dần hạ giọng nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Sau ngày đó chả biết thế nào bỗng dưng quay ra hiềm khích với tất cả cảnh sát!”

“Ngày đó?” Bạch Ngọc Đường hỏi Trần Dần, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Trần Dần nhún vai, “Ngày ấy cách đây ba năm, cậu ta nhận được một cuộc điện thoại, bộ dáng có vẻ rất sốt ruột, chạy ra khỏi phòng thí nghiệm, đi tới tận tối mới trở về.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày – Ba năm trước? Là bọ họ suy nghĩ nhiều sao?

“Lúc trở lại thì khóc rất lớn, từ đó về sau, cứ gặp cảnh sát là chán ghét, cũng tuyên bố…………bản thân không muốn làm cảnh sát.” Trần Dần nhăn nhăn cái mũi, “Tôi cũng không tiện hỏi cụ thể.”

Bạch Ngọc Đường đá đá mắt sang Triển Chiêu – Cậu nghiên cứu sinh này khẳng định biết cái gì đó! Tôi dùng trực giác của một người cảnh sát đảm bảo với cậu luôn!

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng tiến lên phía trước đuổi theo Triệu Cần. Bạch Ngọc Đường lùi lại một chút, ở phía sau chuẩn bị cùng Triển Chiêu phối hợp, tìm cách khiến cậu nhóc nói ra.

Triển Chiêu đi lên trước, song song với R và T, vỗ vỗ đầu bọn nó.

R và T vẫn giữ gìn được đức tính tốt đẹp của dòng máu chó Đức lưng đen, linh động, thân mật, thân thiện, hiểu được ý người. Chúng quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, còn lắc lắc đuôi với cậu nữa.

“Giống lưng đen thật sự là oai phong a, còn con mèo béo Lỗ Ban nhà tôi hết ăn rồi lại ngủ thật chẳng có mặt mũi gì.” Triển Chiêu cười hì hì tìm đề tài bắt chuyện.

Triệu Cần hơi hơi nhún vai, “Cảnh sát bây giờ cũng chẳng khác mấy, ngoại trừ lĩnh tiền lương ra cũng chẳng được nước gì.”

Ở đây cũng có không ít cảnh sát, nghe câu đó đều nhíu mày.

Triệu Hổ đi cách họ không xa, nghe xong nóng máu đạp chân tiến lên vài bước, “Hây, ta nói cho thằng nhóc cậu nghe, cậu nghĩ thế là sai toét!”

Mã Hán nhìn nhìn Triệu Hổ, muốn nói – Cùng người kia tranh luận làm gì, loại quan niệm này cũng không phải chỉ có mình cậu ta nghĩ thế.

“Nghề của chúng tôi chính là lao đầu vào nơi nguy hiểm nhất!” Triệu Hổ đập lại câu nói của Triệu Cần, “Cậu thuận miệng nói một câu nhưng có biết chúng tôi cố gắng bao nhiêu năm không hả, chẳng khác nào phủ quyết hết mọi thứ, tôi đây cũng nói mấy vị nghiên cứu động vật như các cậu chẳng khác gì mua đồ bón cho heo ăn rồi tùng xẻo chúng, thế nào a?”

Triệu Cần quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Hổ.

Triệu Hổ cũng ra sức trừng mắt cho lớn hơn – Bây trừng cái gì? Ta đây ngay cả tay buôn ma túy cuồng loạn, biến thái còn không sợ lẽ nào sợ bây?

Triệu Cần không đáp trả, quay đầu tiếp tục đi, cũng đánh mắt sang R và T ngụ ý cảnh cáo Triệu hổ, coi chừng thả chúng ra cắn hắn!

“Ơ này!” Triệu Hổ còn định nháo thêm thì bị Mã Hán kéo về, ra hiệu yên tĩnh một chút đi, cùng với những tên như thế tranh luận đều là vô nghĩa thôi.

Triệu Hổ bĩu môi, mất hứng dậm chân một bên.

Triển Chiêu nở nụ cười, có chút ẩn ý, vội dạo bước nhanh hơn tới gần Triệu Cần, hỏi, “Tôi đoán thử nhé, cậu tức tối với cảnh sát là bởi vì họ đã từng khiến cậu thất vọng đúng không?”

Triệu Cần bĩu môi, quay mặt sang phía khác.

“Ồ…..” Triển Chiêu gật gật đầu, “Có liên quan đến chuyện của giáo sư Hác đúng không?”

Ánh mắt Triệu Cần lay động, tiếp tục cúi đầu đi.

Triển Chiêu khóe môi khẽ kéo lên, “Giáo sư Hác không phải chết do tai nạn máy bay, đúng không?”

Triệu Cần giật mạnh đầu ngẩng lên nhìn Triển Chiêu, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc hòa lẫn với sự tức giận.

Triển Chiêu gật gật đầu, “Quả nhiên……..Vậy, sẽ không phải cuộc điện thoại ba năm trước là giáo sư Hác gọi cho cậu đi?”

“Oa, cái này anh cũng đoán được?” Triệu Cần nhíu mày nhìn Triển Chiêu, “Anh là gì vậy a? Phù thủy? Hay là thầy tướng số?”

Triển Chiêu chắp tay sau lưng ngẩng mặt ra chiều ngẫm nghĩ, “Tôi có một chút phù thủy ha……..Giáo sư Hác gọi điện cầu cứu cậu, cậu báo nguy với cảnh sát nhưng họ không nghe, sau đó còn phong tỏa tin tức nữa, đúng chứ?”

Triệu Cần vừa định nói gì đó thì bỗng nhiên, R và T đi phía trước đứng sững lại, gồng người lên cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước.

“Có biến!” Bạch Ngọc Đường đi lên.

“Là tín hiệu của nguy hiểm.” Trần Dần nói cho Triển Chiêu, “Chó lưng đen là giống có cảm quan rất nhạy bén, có thể là chúng đã phát giác được thứ gì đó rồi.”

“Mấy cậu có ngử thấy mùi gì không?” Công Tôn đột nhiên hỏi, “Giống như là mùi thịt nướng hay là đốt gỗ vậy……..”

“Mùi khét!” Triển Chiêu gật gật đầu.

Lúc này, nhóm người Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Hổ bọn họ quay lại ngoắc ngoắc tay với mọi người, mà R và T ở cạnh bên cũng hướng về phía khe núi xa xa mà sủa lên.

Mọi người tới một khe núi, thì thấy một căn nhà gỗ đang bốc cháy hừng hực.

“Meo~”

Di động Triển Chiêu bỗng vang lên.

Triển Chiêu ngẩn người, lấy ra xem, là một tệp tin, không phải tin nhắn!

Đọc nội dung tệp tin, Triển Chiêu nhíu mày, trên màn hình hiện lên một dòng chữ rất ngắn gọn – [Bớt lo chuyện người!]

“Là bản sao, rất khó tra nguồn gốc?”

Lúc này, Công Tôn cũng giơ ra di động của mình, đưa cho Triển Chiêu nhìn, một bức điện y hệt.

Mọi người ai nấy cũng mở di động ra xem, thì ra toàn bộ SCI đều được gửi một tệp tin như vậy.

Triển Chiêu bỗng nhiên nở nụ cười liếc Bạch Ngọc Đường.

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường lại ngưng trọng, phải biết rằng chuyện gửi thư tín tới máy của mỗi một đội viên SCI là đồng nghĩa với việc biết được số điện thoại của từng người, đây là một điều không hề đơn giản!

*Rắn cỏ da hoa (rắn hoa)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui