S.C.I. Mê Án Tập

Sau khi cuộc chiến của Triển Chiêu và Triệu Tước chấm dứt, cơm cũng đã ăn xong, mọi người chia làm hai nhóm, Bạch Cẩm Đường mang theo Công Tôn, Bạch Trì, Triệu Trinh và cặp song sinh, tới khe núi lớn tham quan.

Tần Âu, Lạc Thiên và Tưởng Bình ở lại canh giữ, Tưởng Bình cần thu thập một ít tài liệu để chạy thử máy móc.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì đi cùng Triệu Tước, tới nhà thờ, còn có Mã Hán và Triệu Hổ.

Triển Chiêu cầm bản đồ vẽ vẽ, “Đi nhà thờ nào?”

“Cái này.” Triệu Tước lấy ra một tấm hình, đưa cho Triển Chiêu nhìn.

Triển Chiêu cầm tấm hình, nhíu mày, “Đây là nhà thờ? Sao lại có màu đen? Hơn nữa cũng chẳng phải đầu củ hành!”

“Ân.” Triệu Tước gật đầu, “Một kiểu kiến trúc từ xa xưa.”

Bạch Ngọc Đường nhìn tấm hình chụp tòa giáo đường cũ kỹ, “Chỉ có hai tầng thôi sao? Nhỏ như vậy có khi nào bị phá rồi không?”

“Ân… Hẳn là vẫn còn.” Triệu Tước lầm bầm, “Rõ ràng năm ngoái hắn còn tới đó mà.”

“Hắn?” Triển Chiêu dựng thẳng hai lỗ tai, cảm thấy hứng thú, hỏi.

Triệu Tước mỉm cười, thần bí nói, “Năm nào hắn cũng tới… Năm nay vẫn chưa tới ngày.”

Bạch Ngọc Đường nghi hoặc, “Năm nào cũng tới nhà thờ? Để viếng ai sao?”

Triệu Tước “Phốc” một tiếng, vươn tay vỗ vai Bạch Ngọc Đường, “Quả nhiên không giống, haha.”

Bạch Ngọc Đường không hiểu.

“Nói nửa ngày, rốt cuộc chú có biết đường không?” Triệu Hổ hỏi.

Triệu Tước suy nghĩ, “Không biết.”

Bốn người nhìn trời.

Triển Chiêu nhíu mày, “Vậy đổi cái khác đi.” Vừa nói xong, hắn liền thấy tòa giáo đường lớn nhất thành phố T ở phía xa xa, mái vòm hình củ hành, tràn ngập phong tình nước Nga, “Tới cái kia đi? Không biết có bán búp bê Matryoshka (*) không nhỉ, tôi muốn mua.”

“Không cho đi!” Triệu Tước cau mày có vẻ không vui, chỉ tấm hình, “Chỉ được tới chỗ này thôi.”

“Tại sao?” Triển Chiêu nhăn mày, “Chẳng có gì đẹp hết.”

“Được.” Triệu Tước buông tay, “Vậy tới cái kia đi.”

Triển Chiêu chỉ muốn hỏi ra thêm vài manh mối cộng thêm làm trái ý Triệu Tước, ai ngờ ông lại đồng ý rất nhanh, hắn có chút không kịp thích ứng. Không ngờ Triệu Tước lại kéo cánh tay Bạch Ngọc Đường, “Đừng để ý con mèo tầm thường kia nữa.”

Triển Chiêu đuổi theo, giật cánh tay Bạch Ngọc Đường lại, “Chú mới tầm thường! Một chút manh mối cũng không có làm sao tìm, còn nữa, chú phải cho tôi biết lý do tại sao phải tới nhà thờ kia chứ!”

Triệu Tước hơi cười cười, cầm tấm ảnh lên, cuốn lại, chỉ thấy mặt trái có viết: ngày 6 tháng 11, còn có vết tích ố vàng.

Đối với vết tích có màu sắc thế nào, làm cảnh sát sẽ rất mẫn cảm, đặc biệt là những vết có dạng bắn tung tóe.

“Vết máu?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Nhà thờ này, không hề đơn giản như vẻ ngoài của nó.” Triệu Tước nháy mắt với Triển Chiêu, “Phía sau nó là một nghĩa địa.”

Triển Chiêu treo tâm nghe ông nói, sau đó buông xuống, “Rất nhiều nhà thờ có nghĩa địa ở đằng sau mà?”

“Nghĩa địa này chôn cất những người rất đặc biệt.” Triệu Tước nở nụ cười.

“Đặc biệt thế nào?”

“Đặc biệt tới nỗi người kia năm nào cũng tới thăm.”

“Người kia rốt cuộc là ai…”

“Họ Bạch…” Triệu Tước kéo dài âm điệu, “Bạch Bạch Bạch…”

Tâm Triển Chiêu nhất thời bị kéo theo, chờ nửa ngày, hắn rốt cuộc biết Triệu Tước chỉ thừa nước đục thả câu, khẳng định không chịu nói, cho nên khoát tay, “Được rồi, chú đừng hát nữa, đi theo chú là được chứ gì.”

Triệu Tước cười, lấy ra một tờ giấy, bên trên là bản đồ xiêu xiêu vẹo vẹo, “Đại khái đi theo cái này là được.”

“Ai vẽ mà xấu quá vậy?”

“Bao Chửng a.” Triệu Tước nói xong, thần bí cười cười.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghĩ, trong đó hẳn là có bí mật, mấy ông chú này, đừng nói là ngày xưa đã phát sinh chuyện gì ở đó nha?

Mọi người hướng về phía trước đi theo tấm bản đồ.

Đi được một khoảng xa, bọn họ thấy có một cửa hàng bán hoa. Bạch Ngọc Đường cầm tấm ảnh bước vào, chủ nhân của cửa hàng là một dì béo, dì đang chỉnh sửa bó hoa bách hợp.

“Xin hỏi.”

Dì béo quay đầu lại, “Nga, Tiểu Bạch.”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, Triển Chiêu ở phía sau khẽ nhíu mày, Triệu Tước thì cười trộm.

“Ách…” Dì béo cầm bó hoa bách hợp tới gần Bạch Ngọc Đường, đại khái vì cận thị, cho nên khi tới gần mới thấy rõ được, “Ai nha, xin lỗi tôi nhận nhầm người.”

Dì béo che miệng cười, “Hai người là anh em? Sao lại giống vậy a, nhưng mà cậu nhìn trẻ hơn.”

Bạch Ngọc cười cười, hỏi, “Người ấy hay tới đây lắm sao dì?”

“Năm nào cũng tới, lúc nào cũng mua một bó hoa bách hợp, sau đó vào nhà thờ ở phía trước.”

“Cháu cũng muốn mua một bó.” Bạch Ngọc Đường cầm bó hoa bách hợp, hỏi dì béo, “Dì có biết người đó tới thăm ai không?”

Dì béo nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Hình như tới thăm dì Thái.”

“Dì Thái?” Bạch Ngọc Đường chưa từng nghe qua trong gia đình mình có ai họ Thái.

“Là bà nội của Tân Tân a!” Dì béo nói xong, nhìn Bạch Ngọc Đường không có phản ứng gì, tựa hồ có chút nghi hoặc, “Cậu là… bạn của hắn?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cháu chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi.”

“Ha hả, hai bà cháu đều được chôn ở đây, mọi người có lòng tới thì tốt, ta nói chỉ có Tiểu Bạch là còn nhớ về bọn họ thôi.” Dì béo thở dài, “Ai, có vài người, mệnh quý như vàng, có vài người, mệnh nhẹ như cỏ rác.”

Bạch Ngọc Đường muốn hỏi tiếp, nhưng thấy vấn đề của bản thân cũng không có nhiều lắm, hơn nữa dì béo đã vào trong tiếp tục thu dọn.

Triển Chiêu vuốt cằm, giống như đang suy xét những lời vừa rồi của dì béo, thấy Bạch Ngọc Đường xoay lại nhìn mình, hắn liền ngoắc ngón tay, ý bảo — Hỏi nhiêu đó được rồi, hỏi nữa mắc công lại làm người ta nghi ngờ.

Bạch Ngọc Đường thanh toán tiền, mọi người phải đi. Lúc này đột nhiên truyền tới thanh âm truy đuổi, còn có tiếng hô, “Đừng chạy, ông đây sẽ chém chết mày!”

Triển Chiêu bọn họ lui về phía sau, nhìn ra ngoài, chỉ thấy một đám học sinh mặc đồng phục, nhìn dáng dấp xem ra đang học cấp ba.

Có một nam sinh cầm quyển sách, chạy trốn, phía sau là một đám nam sinh, cầm dao đuổi theo.

“Oa…” Triệu Hổ kinh ngạc, “Bạo lực học đường hả?”

“Ai, lại đánh nhau!” Dì béo chọn ra mấy cành hoa đẹp, đặt ra ngoài cửa, đứng cạnh Bạch Ngọc Đường bọn họ, nói, “Mấy đứa học sinh gần đây, không biết vì áp lực xã hội hay trường dạy không tốt, có mấy đứa y chang mấy thằng lưu manh, nếu không vơ vét tiền của bạn học thì đuổi đánh người ta.”

Triệu Hổ cảm thấy hứng thú, đứng xem, hỏi Mã Hán bên cạnh, “Tiểu Mã ca, lúc nhỏ anh có bị ai ăn hiếp không?”

Mã Hán liếc hắn, “Làm gì có khả năng đó.”

Mắt thấy nam sinh không còn chạy nổi, Triển Chiêu vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường, “Có tới giúp không?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, giờ có muốn không giúp cũng không được, nam sinh kia đã hết sức, té bên chân bọn họ.

“Mày còn dám chạy! Chạy nữa đi!” Đám phía sau đuổi tới, dẫn đầu là một tên đầu vàng, thân thể gầy cao, mặc đồng phục sơmi trắng với quần xanh đen, nguyên bản rất nhã nhặn, nhưng đã bị chiếc thắt lưng dạng Punk rock phá hỏng.

Trong tay hắn cầm một cái ống chì, phỏng chừng là lụm được ở ven đường, giơ lên đánh nam sinh kia.

Nam sinh ôm đầu, nhưng ống chì vẫn không chạm vào người hắn, bởi vì giữa chừng đã bị Bạch Ngọc Đường giữ lại.

Tên đầu vàng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trước mặt hắn có mấy người, nhìn không giống dân ở đây. Người giữ tay hắn lại là một nam nhân mặc đồ trắng, đẹp trai nha, thoạt nhìn cũng coi như có tư chất nhã nhặn. Nhìn hai bên, một bên là Triển Chiêu và Triệu Tước, bên kia là Mã Hán và Triệu Hổ. Mấy nam sinh nhíu mày… Năm đại nhân, toàn là dạng không dễ chọc.

Triển Chiêu đếm một chút, đuổi theo nam sinh kia có bốn người, tuy rằng chỉ mới học cấp ba, nhưng vóc dáng lại rất cao. Bên cạnh tên tóc vàng, có một tên đeo kính chỉ có gọng, dáng người thấp, tay cầm trái bóng rổ. Phía sau là một tên mập mạp, ít nhất 100kg, vóc dáng cao, tóc đen, da mặt đen như Bao Chửng, nhìn đặc biệt thân thiết. Chỉ tiếc, bên trong và bên ngoài quá khác nhau, có chút ấu trĩ, chỉ biết dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, bình thường, dùng bạo lực không thể nào giải quyết vấn đề, mà sẽ càng làm vấn đề thêm nghiêm trọng.

Nam sinh bị đuổi, thuận tiện nhặt sách lên phủi phủi.

Triển Chiêu liếc mắt nhìn cuốn sách — Tuyển tập mỹ học của Nietzsche. Lại nhìn nhìn thiếu niên cầm ‘vũ khí’, Triển Chiêu liền mếu máo, sắc nét tương phản, không biết phải làm thế nào để mạnh hơn? Cái này có thể trở thành một chủ đề thảo luận trong tiết triết học.

Nam sinh bị truy đuổi đeo kính mắt, thấp gầy, nhìn thể trạng cũng khó trách sao lại dễ bị ăn hiếp như vậy. Tuy rằng mặc đồng phục, nhưng nhìn cặp sách và mắt kính có thể thấy — Gia cảnh xem ra không tệ.

Nam sinh được giúp đỡ, rất nhanh đứng lên nhìn một vòng, sau đó như thở phào nhẹ nhõm.

Triển Chiêu quan sát thần sắc của nam sinh, đây là một người tương đối biết xem thời thế, biết cân nhắc ở đâu có người tốt và xấu… Có thể nói đó là một người rất khôn khéo.

Triển Chiêu nhìn lại tên tóc vàng, ống chì trong tay bị Bạch Ngọc Đường nắm, hắn ngẩng mặt lên, cằm nhếch lên, hai mắt nhìn xuống dưới, so với mấy thiếu niên bất lương trong phim điện ảnh, đúng là có vài phần tương tự. Rõ ràng đã làm chuyện ngu ngốc nhưng lại cứ muốn lộ ra sức mạnh với dũng khí của mình, không biết là do phim tả quá thật hay do hắn đóng theo phim. Cho nên, chuyện xấu với ảnh hưởng xấu giống như đi song hành với nhau, phát triển như hình với bóng — Có chuyện xấu mới sinh ra ảnh hưởng xấu, mà nếu bị ảnh hưởng xấu tất nhiên sẽ sinh ra chuyện xấu, mãi mãi không tháo gỡ được! Xung động ấu trĩ, với không cam lòng cũng bình thường thôi, vì đây là tuổi trẻ. Đứa trẻ sử dụng quá nhiều chất xám với đứa trẻ có quá nhiều hormone tiết ra, sẽ có hai cách phát tiết, cũng sẽ là hai khởi đầu khác nhau.

“Bỏ tay ra!” Thiếu niên nói, nhưng mà vóc dáng cũng không cao bằng Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt lộ ra “hung hãn”, làm Bạch Ngọc Đường có chút muốn cười.

Triệu Hổ bĩu môi, trước đây hắn đã từng có một khoảng thời gian làm nằm vùng, bình thường đều chơi chung với đám lưu manh, nhỏ thì đi trộm cắp, lớn thì làm vận chuyển ma túy, hạng người nào hắn cũng đã từng giao thiệp qua, bình thường mà nói, người càng có dáng như lưu manh, sẽ càng không phải lưu manh thật sự.

“Anh bớt lo chuyện bao đồng đi, hôm nay tôi phải phế nó!” Tên tóc vàng ngẩng mặt cảnh cáo Bạch Ngọc Đường, không quên uy hiếp nam sinh.

Triển Chiêu thấy hai gò má của hắn đen thui, còn có vết sâu không ngắn, hẳn là vết sẹo. Có vẻ là đã bị từ nhỏ… Ngoài ý muốn? Hay do bạo lực tạo thành nên mới có thói quen bạo lực?

“Giết người là phạm pháp.” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng kéo, thiếu niên cảm thấy một trận đau đớn, buông tay, ống chì đã ở trong tay Bạch Ngọc Đường, thiếu niên cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình — Tróc da, ẩn ẩn đau.

Nam sinh bị truy đuổi nhìn thấy hết, biết mình đã an toàn, phủi phủi ống quần dính bụi, lấy điện thoại ra gọi.

“Ông đây chưa đủ 18 tuổi, có ngồi tù cũng chỉ ngồi ba năm thôi!” Thiếu niên lớn giọng nói, mạnh miệng chứng mình sự ấu trĩ của mình.

Triển Chiêu đột nhiên hiếu kỳ, “Sao cậu lại muốn giết hắn? Hắn đắc tội gì với cậu?”

“Hắn làm nhục em gái tôi!”

Tên tóc vàng đưa ra lý do có vẻ rất có tính thuyết phục, Triển Chiêu nhìn nam sinh đã gọi điện xong, đối phương lập tức giải thích, “Tôi không có, em hắn tới tìm tôi hỏi bài tập, tôi chỉ nói có hai câu thôi.”

“Nói có hai câu mà mấy đứa con gái trong lớp mày thiếu chút nữa đẩy nó xuống sông?!” Thiếu niên càng nói càng khiến Triển Chiêu tin hắn có đầy đủ lý do để đánh nam sinh.

Bạch Ngọc Đường trả ống chì lại cho hắn, nhìn ba nam sinh phía sau, “Ba cậu đi theo làm gì? Giúp đỡ anh em?”

Ba người cũng tỏ vẻ oai phong, ý là — Tất nhiên!

Lúc này, cách đó không xa có một chiếc Audi màu đen chạy tới.

Xe đậu bên cạnh Triển Chiêu bọn họ, hai người đàn ông khôi ngô bước xuống, nam sinh chạy về phía họ.

“Cậu chủ.”

Hai người cao to cung kính, hiển nhiên là vệ sĩ, phía trước còn có một tài xế.

“Chuyện hôm nay.” Nam sinh chỉ chỉ nhóm thiếu niên bất lương, sau đó nhìn về phía Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, rất lễ phép cúi người, “Cám ơn đã giúp đỡ.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, phải nói thế nào nhỉ — Đây là một đứa trẻ tốt không chê vào đâu được, từ đầu tới giờ, lúc nào cũng nho nhã lễ độ, mặc dù xem ra có vẻ quá lão luyện.

Hai vệ sĩ liếc mắt nhìn nhóm thiếu niên bất lương, trong mắt mang theo cảnh cáo.

Tên tóc vàng vẫn không chịu thua, giơ ống chì, “Mày có ngon thì ra đây! Thế này quá tiện nghi…”

Nói còn chưa dứt lời, ống chì đã bị vệ sĩ chụp lấy ném đi, sau đó hắn nắm lấy cổ tay thiếu niên, kéo ngược ra sau tựa hồ muốn đặt thiếu niên lên xe hơi.

Chỉ là cánh tay vừa bị bẻ, cảm giác đau đớn vừa ập tới, hắn liền cảm thấy mình tay mình đã được thả.

Vệ sĩ không rõ chuyện gì vừa xảy ra, thiếu niên kia bị Bạch Ngọc Đường cướp đi, còn mình thì lảo đảo đứng không vững. Hai vệ sĩ liếc nhìn nhau, sau đó kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường — Đụng trúng cao thủ rồi!

“Chỉ là con nít thôi, cần gì phải ra tay mạnh vậy.” Bạch Ngọc Đường là người nhà nghề, động tác lúc nãy của tên vệ sĩ xem ra rất đơn giản, nhưng trên thực tế, thiếu niên có thể sẽ bị gãy tay. Hơn nữa loại thủ pháp này là thuộc về bộ đội đặc chủng, vặn gãy xương, có thể dẫn tới đứt dây chằng, vô cùng đau đớn cũng cực kì nguy hiểm, vì cả đời sau thiếu niên sẽ mất đi một cánh tay.

“Về đi, tôi không sao rồi.”

Nam sinh ngồi trong xe cau mày, gọi hai vệ sĩ.

Vệ sĩ cúi đầu vào xe, nam sinh thò đâu ra, nói với thiếu niên, “Tôi hy vọng cậu sẽ không tìm tôi gây phiền phức nữa.”

Thiếu niên tức giận tới mặt trắng bệch.

Triệu Hổ đột nhiên lên tiếng, “Tiểu tử như cậu cũng thuộc dạng khôn lanh đó chứ, nhưng mà… hai mặt vừa thôi nhóc.” Nói xong, chỉ chỉ hai vệ sĩ.

Nam sinh sửng sốt.

Triển Chiêu mỉm cười, chỉ hai mắt mình, “Chính mắt chúng tôi nhìn thấy, cậu gật đầu, hai vệ sĩ mới dám ra tay. Một học sinh giỏi nhưng nếu bị ghi có hành vi bạo lực thì sau này rất khó vào trường đại học tốt nha.”

Nam sinh sửng sốt, nét ngoan ngoãn trên mặt lập tức biến mất, trắng mắt liếc thiếu niên, “Em mày tự tới mà, cũng chả phải dạng xinh xắn gì, hai bên tình nguyện thì sao tao chịu trách nhiệm được?”

“Thằng khốn nạn!” Thiếu niên muốn đuổi theo, nhưng bị hai nam sinh phía sau ngăn cản, đuổi theo, hai vệ sĩ kia sẽ càng có lý do đánh người.

Nam sinh kia cũng chẳng phải dạng ngoan hiền gì, ghé vào bên cửa sổ cười cười, “Thứ không có văn hóa dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, hai chúng ta đã được định sẵn là người của hai thế giới, sau này đừng tìm tao nữa.”

Tài xế lái xe đi, nhìn theo bóng xe xa dần, mọi người cũng chỉ biết giương mắt nhìn.

“Hứ.” Triệu Tước nhịn không được cảm thán, “Thật xấu!”

Triển Chiêu có chút dở khóc dở cười nhìn ông, “Lúc nhỏ chú chẳng phải cũng vậy sao?”

Triệu Tước nhíu mày, “Ta sao lại biến thành cái thứ đó được?!”

Bạch Ngọc Đường xoay đầu lại, nhìn thiếu niên trên người đổ đầy mồ hôi, “Bị trật khớp?”

Thiếu niên ngẩn người, “Bớt lo chuyện bao đồng đi, đều tại các người hết!”

“Trách chúng tôi?” Triệu Hổ nhíu mày, “Nếu lúc nãy không xen vào thì chú mày đã bị đánh chết rồi, nhắm chịu nổi không?” Nói xong, nhìn Mã Hán bên cạnh không nói lời nào, Triệu Hổ dùng cùi chỏ chọt chọt hắn, “Anh thấy có đúng không?”

Mã Hán nhìn thiếu niên, đột nhiên chỉ vết sẹo trên mặt hắn, “Là do đạn xẹt qua tạo thành.”

Trong mắt thiếu niên đột nhiên hiện lên một tia hoảng loạn, sau đó lập tức trừng mọi người, cũng không trả lời, chỉ bảo mấy nam sinh kia về trước.

Ba nam sinh tựa hồ có chút do dự, tên mập mạp liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, “Bị trật khớp, phải chữa làm sao?”

Bạch Ngọc Đường vươn tay túm cánh tay thiếu niên, bẻ một cái.

“Á!” Thiếu niên nhe răng, “Fuck!”

Bạch Ngọc Đường trừng mắt, thiếu niên bĩu môi, giật giật cánh tay vẫn còn hơi đau.

Triệu Tước khoanh tay đứng bên cạnh, đột nhiên hỏi, “Ai, nhóc nhóc, có biết bà Thái không?”

Tiếng nói vừa dứt, mấy nam sinh đều kinh ngạc nhìn Triệu Tước. Thiếu niên hỏi, “Chú nói bà Thái nào?”

“Bà nội của Tân Tân.” Triển Chiêu nói.

Thiếu niên gãi đầu, liếc nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đang cầm một bó hoa bách hợp, lập tức bật người, “Nga! Các anh là bạn của gia đình nhà bà Thái?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Chúng tôi muốn tới viếng mộ bà Thái, các cậu có biết đường không?”

“Biết.” Mấy nam sinh đều rất dũng cảm, sắc mặt cũng khác lúc nãy, vươn tay chỉ về phía trước, “Theo chúng tôi đi. Các anh cũng coi như là người có tình có nghĩa, còn nhớ tới bà Thái và Tân Tân.”

Triển Chiêu thấy câu này rất quen tai, có vài phần tương tự với lời của dì béo bán hoa. Có chút buồn bực, sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ có nhiều người quên hai người họ lắm sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui