S.C.I. Mê Án Tập

Mấy chiếc xe dừng lại trước cửa trường học tư nhân nổi tiếng nhất ở thành phố T.

Bởi vì sinh viên ở trường này đều được đưa đón bằng xe đắt tiền, nên cũng không làm người ta chú ý.

Sinh viên lần này gồm có: Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Bạch Trì. Còn đội ngũ giáo viên gồm có: Công Tôn, Mã Hán, Triệu Hổ. Mọi người cùng nhau vào trường, lặng lẽ tới chỗ Triệu Tước cũng chính là phòng hiệu trưởng.

Trong phòng làm việc, Triệu Tước còn mời tới một nhân viên kỹ thuật, phụ trách khống chế camera và liên lạc với Tưởng Bình về những vấn đề kỹ thuật. Phòng giám sát được giấu rất kỹ, ngăn cách bên trong phòng hiệu trưởng.

Triệu Tước và Bạch Cẩm Đường đều đang ở trong phòng.

Cặp song sinh cầm hai bình rượu đỏ, nói gì đó với Bạch Cẩm Đường, thấy mọi người tiến vào, hai người cười hì hì cất hai bình rượu vào rương gỗ xa xỉ.

Triển Chiêu nhìn thoáng qua, biết Bạch Cẩm Đường gần đây có mua một trang trại làm rượu, thừa dịp buôn bán luôn… Phỏng chừng đã bán lời, biết Công Tôn thích rượu đỏ, nên cố ý mang hai chai tới đây.

Triển Chiêu lặng lẽ liếc nhìn nhãn hiệu, bĩu môi — Cái gì mà mây bay a, anh hai chính là một cái máy in tiền, chính là loại đốt tiền vì nhiệm vụ trong mấy cuốn truyện tranh của thiếu nữ ý!

Triển Chiêu lắc lắc đầu, hoàn hồn lại… Triệu Tước đã nói xong nhiệm vụ lần này, mà hắn lại không hề nghe gì cả.

“Hiểu hết rồi chứ?” Triệu Tước đóng quyển vở lại, đưa giấy căn cước và thẻ học sinh cho bọn họ, hỏi, “Có vấn đề gì thì giơ tay lên.”

Triển Chiêu yên lặng giơ tay.

“Nói!” Triệu Tước nhìn hắn, nghĩ hắn lại hỏi vấn đề làm khó mình.

Triển Chiêu nhìn ông hồi lâu, nói, “Nói lại lần nữa đi, hồi nãy tôi không có nghe.”

Triệu Tước trầm mặc một lúc, sau đó cầm cây thước trên bàn lên, “Ta muốn dùng cách phạt thể xác học sinh!”

Mọi người ở trong phòng quậy một trận, sau đó nói rõ kế hoạch một lần nữa.

Kế hoạch được an bài như sau:

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Bạch Trì là học sinh chuyển trường, bởi vì đại học không phân rõ khoa và viện, cũng không có lớp, chủ yếu là chọn môn học với học những môn phụ, kết thúc năm học sẽ tính tổng số điểm, bài vở tương đối thoải mái, cho nên cũng dễ cho Triển Chiêu bọn họ không phải lạ lẫm. Ký túc xá cũng không phải dạng nhà trọ tập thể như bình thường, sinh viên ở đây cơ bản đều là ngoại trú.

Mã Hán là huấn luyện viên môn xạ kích, Triệu Hổ là thầy dạy thể dục, Công Tôn phụ trách phòng y tế, cặp song sinh thì làm… y tá.

Tiểu Đinh cầm đồng phục y tá đùa với Triển Chiêu, “Nhìn được không?”

Triển Chiêu bĩu môi, “Biến thái!”

Cặp song sinh bị đả kích, níu Công Tôn, “Chị dâu!”

Công Tôn trừng mắt nhìn bọn họ, phất tay, “Đi trực đi, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

“Vậy còn anh?” Cặp song sinh khó hiểu nhìn Công Tôn.

Công Tôn cầm chai rượu, chuẩn bị sang phòng kế bên uống rượu với Bạch Cẩm Đường.

Bạch Cẩm Đường vươn tay khoác vai Công Tôn, nhướn mày với cặp song sinh, “Không có việc gì thì cũng đừng tới quấy rầy.”

Khóe miệng cặp song sinh khẽ rút, bước sang phòng kế bên nhìn thử, phát hiện Bạch Cẩm Đường đã chuẩn bị một phòng nghỉ xa hoa ở bên cạnh.

Đại Đinh lắc đầu, “Đại ca rốt cuộc đang nghĩ cái gì a.”

Tiểu Đinh bĩu môi, “Nghĩ muốn Công Tôn chứ nghĩ cái gì nữa? Chuyên môn của ảnh là mỗi ngày muốn Công Tôn với chi tiền.”

Cặp song sinh nói nhỏ với nhau, vừa nói vừa đi, Công Tôn cũng bị Bạch Cẩm Đường dùng chai rượu ngon dụ đi, trong phòng, Bạch Trì đang cầm mục lục xem chương trình học, Triệu Trinh nhàm chán ngồi bên cạnh, thần tốc xoay xoay rubik. Bởi vì hắn rất nổi tiếng, cho nên ai cũng biết, vì thế đành phải ngậm ngùi chờ ở hậu trường, không có cách bồi Trì Trì nhà hắn thể nghiệm cuộc sống đại học, bởi vậy vô cùng buồn bực.

“Chương trình học so với các trường khác cũng không khác gì, nhưng mà tại sao lại học môn xạ kích?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

“Môn xạ kích là môn phụ.” Mã Hán lật xem, “Môn phụ mà cũng rất khoa trương.”

“Đúng vậy, vật lộn, điều tra hình sự, còn có rất nhiều chương trình đề cập tới điều tra buôn bán ma túy.” Triệu Hổ liếc nhìn, “Đây là cái trường gì a? Trường cảnh sát hả?”

“Nếu giống như mấy người buổi tối chạy đi chơi dã chiến, vậy mấy kỹ năng loại này cũng là bình thường thôi.” Triển Chiêu khép tài liệu lại, “Lại nói, là một người lương thiện, đầu tiên đều sẽ muốn năng lực có thể tự bảo vệ mình.”

“Chú có nghi ngờ đối tượng nào không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Tước.

“Có.” Triệu Tước mở danh sách ra, cười tủm tỉm, “Có mấy em sinh viên nữ đáng yêu lắm a!”

Tất cả mọi người trừng ông.

Triệu Tước cười rầu rĩ, “Bởi vì người từng gặp Ghost đều đã chết, cho nên ta cũng không biết cô ta rốt cuộc có bộ dáng thế nào, nói cô ta là người trẻ mãi không già, cũng chỉ là lời đồn thôi.” Nói xong, ông vỗ tay, “Được rồi được rồi, các vị đồng học, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, hảo hảo hòa nhập với mọi người, cũng đừng quên điều tra… mấy giáo viên kia.” Triệu Tước đuổi mọi người đi.

Triển Chiêu có chút nghi ngờ, muốn hỏi Triệu Tước sau đó phải làm gì, nhưng lại bị Bạch Ngọc Đường túm đi, “Đi thôi, tùy tiện đi tham quan một chút.”

Bạch Trì cầm sách đi theo phía sau, vừa lật xem chương trình học vừa nói, “Anh, có dạy tâm lý học tội phạm nữa đó!”

“Vậy á?” Triển Chiêu kinh ngạc, trường đại học dạy môn tâm lý cũng là chuyện bình thường, nhưng tại sao lại phân tâm lý học tội phạm ra một môn riêng biệt… đúng là có chút kì lạ.

“Môn chính hay phụ?”

“Là phụ, nhưng tâm lý học lại là môn chính.” Bạch Trì nói xong, danh sách giáo viên, lập tức la lên, “Á!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều xoay đầu lại nhìn hắn.

“Anh, xem tên giáo viên nè!” Bạch Trì đưa danh sách như hiến vật quý cho Triển Chiêu. Triển Chiêu nhíu mày liếc một cái, chỉ thấy bên trong viết rõ ràng — Tâm lý học, chủ giảng môn tâm lý học tội phạm, Triển Chiêu.

Triển Chiêu há to miệng, “Cái ông già Triệu Tước kia…”

“Lúc đầu đúng là định cho cậu làm giáo viên, có khi nào quên sửa lại tên không?” Bạch Ngọc Đường an ủi, “Tới lúc đó nói đánh sai tên là được rồi.”

Triển Chiêu nhíu mày, có dự cảm không tốt.

Ba người một đường theo đường lớn thông ra sân trường, cách đó không xa là căn tin, bây giờ là tám giờ sáng, hầu hết sinh viên không có lớp đều mới thức dậy, chạy tới căn tin ăn sáng.

Bạch Ngọc Đường bọn họ cũng vào căn tin, không phải vì đói bụng, mà là căn tin thường là nơi tám chuyện của hầu hết sinh viên.

Ba người vào căn tin, tìm một chỗ ngồi xuống, Bạch Ngọc Đường đi lấy sữa đậu nành cho hai người, như vậy sẽ không có ai nghi ngờ.

Triển Chiêu ngồi xuống, một tay nâng cằm nhìn Bạch Trì dùng tốc độ không phải người thường xem tư liệu, “Trì Trì, em có xem tài liệu giảng dạy không?”

“Còn chút xíu nữa là xong rồi.” Bạch Trì lật xem trang cuối cùng, nói với Triển Chiêu, “Tâm lý học đều đề cập tới mánh khóe lừa người với phòng ngừa bị lừa linh tinh. Phương diện này chủ yếu là về tài chính, có chút giống học viện thương nghiệp.”

Triển Chiêu nâng cằm, “Hứ, cũng chính nhờ vào chương trình đó, sau này ngoại trừ phòng ngừa bị gạt, hơn nữa còn dễ dàng đi lừa người ta.”

“Còn học viện thương nghiệp, bình thường đều dùng một đống giáo trình, dạy sinh viên làm sao để biến một đồng thành một ngàn.” Bạch Trì xem xong tờ cuối cùng, gấp sách lại.

Lúc này, bên cạnh đột nhiên nghe “Tách” một tiếng.

Triển Chiêu và Bạch Trì cùng quay đầu lại, chỉ thấy hai nữ sinh đang ăn sáng, thuận tiện giơ máy chụp hình bọn họ.

Bạch Trì cùng Triển Chiêu ngẩn người, trong đầu lập tức nảy ra một ý nghĩ — Phải tạo quan hệ tốt! Vì thế đều cong khóe miệng, cười lên.

Hai người này, một tuấn mỹ, một đáng yêu, hai nữ sinh liếc mắt nhìn nhau — Tuyệt đối không phải sinh viên ở đây! Bởi vì lúc trước chưa từng gặp qua. Vì thế liền nhích ghế sang, nữ sinh ngồi gần Bạch Trì hỏi, “Hai bạn học trường nào vậy?”

“Chúng tôi là học sinh mới chuyển trường.” Bạch Trì nói, “Vừa tới thôi.”

“Thật sao?!” Nữ sinh hưng phấn, “Hai bạn học năm mấy?”

Bạch Trì và Triển Chiêu đáp, “Năm hai.”

“Tụi mình cũng vậy!” Nữ sinh kia hưng phấn, “Vậy mấy bạn không phải người sống ở đây?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Không phải, mới từ nước ngoài về.”

“Nga, vậy tiết sau mấy bạn vào học có đúng không?” Nữ sinh kia kích động, “Sinh viên ở đây hầu hết cũng không phải người địa phương, mình cũng mới từ nước ngoài về không lâu.”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, Bạch Trì xem môn học — Triển Chiêu đúng là chủ giảng môn tâm lý học tội phạm.

“Có nghe gì chưa? Giáo viên lần này là chuyên gia tâm lý học Triển Chiêu đó!” Nữ sinh sáng mắt lên, “Nghe nói là người quyền uy nhất trong giới tâm lý học hiện giờ, còn trẻ lại đẹp nữa, nhưng mà không có ảnh chụp.”

Khóe miệng Triển Chiêu khẽ rút — Sao họ lại biết.

Bạch Trì cũng kinh ngạc — Anh nổi tiếng vậy sao.

“Mình là Lưu Manh (*), hội phó hội học sinh.” Nữ sinh có vẽ hoạt bát, rộng rãi, “Hai người có muốn làm quen bạn mới không? Mình giới thiệu cho hai bạn.”

(*) Tên chị này hổ báo quá *vuốt mồ hôi* Lưu ở đây là họ Lưu còn Manh là dễ thương chứ không phải mang ý kia nha.

Nhiệm vụ của bọn họ hiện giờ chủ yếu là đánh vào trong nhóm sinh viên, tìm kiếm “Ghost” khả nghi, đương nhiên cũng cần phải có người quen biết rộng, vì thế hào phóng gật đầu, “Được, chúng tôi còn một người…”

“Này!”

Chính lúc này, một thanh âm vô cùng hung ác truyền tới, “Thằng nhóc, sao lại nói chuyện với em tao? Tránh xa ra một chút!”

Triển Chiêu và Bạch Trì hơi sửng sốt, nghe thanh âm như ngay cạnh mình, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bên tay trái có một nam sinh cao lớn đang đứng. Nam sinh kia có mái tóc đen, vuốt veo cứng ngắc, giống như con nhím vậy, hai tay đút vào túi, đánh giá Triển Chiêu.

Triển Chiêu khó hiểu nhìn Lưu Manh.

Lưu Manh trừng mắt nhìn nam sinh, “La hét cái gì? Trần Lộ gả chồng, chả lẽ ngày nào cũng đi theo trông nom!”

Triển Chiêu theo tầm mắt mọi người, nhìn thoáng qua nữ sinh ngồi đối diện Lưu Manh, Trần Lộ phỏng chừng là cô, là em gái của nam sinh kia?

Lúc bắt đầu, Trần Lộ đúng là rất nhiệt tình, nhưng không bằng Lưu Manh, hiển nhiên tính cách chắc cũng thuộc dạng hướng nội.

“Anh.” Cô ngoắc ngoắc nam sinh, “Bọn họ là học sinh mới chuyển trường, bọn em mới quen.”

“Mới quen mà thân thiết vậy sao?” Nam sinh chép miệng, tính cách tựa hồ cũng rất xấu, liếc mắt nhìn Lưu Manh, “Trông có vẻ đẹp đẽ nhưng mà chắc cũng thuộc dạng chơi với máu gà.”

“Anh nói cái gì!” Lưu Manh trừng mắt.

Triển Chiêu một tay nâng cằm, hứng thú nhìn nam sinh, “Người không quá thẳng thắn hoặc không quá tự tin, bình thường sẽ hay ghen tị hơn nữa còn rất mẫn cảm, lại không sáng suốt, càng muốn lấy lòng lại càng dễ đắc tội.”

Tất cả mọi người sửng sốt, trên mặt nam sinh biến sắc.

Triển Chiêu nở nụ cười, “Không cho em gái nói chuyện với người lạ, chỉ là cái cớ, cậu không muốn bạn của em gái mình nói chuyện với người lạ?”

Nam sinh nháy mắt đỏ mặt.

Lưu Manh chớp mắt mấy cái, nhìn Trần Lộ.

Bạch Trì gật đầu, “Nga… Cậu thích cô ấy?”

Đừng nhìn nam sinh kiêu ngạo như thế, thật sự cũng rất đơn thuần, nháy mắt mặt đã đỏ rần, rống, “Mày chán sống hả?!”

Đồng thời, có vài người bước tới. Đều là nam, đứng bên cạnh nam sinh kia, “Trần Hi, có chuyện gì vậy?”

“Có người gây chuyện?”

Triển Chiêu đánh giá bọn họ, nam sinh tên Trần Hi kia tựa hồ cũng rất có lực.

“Mày mới tới?” Trần Hi cười, cảnh cáo Triển Chiêu, “Không hiểu quy củ, tốt nhất nên an phận thủ thường.”

“Cái gì gọi là an phận thủ thường?” Tính cách của Triển Chiêu cũng rất thú vị, thích thấy người ta tức giận. Vì thế thích chọc những người không nên chọc. Cười như không cười, nói, “Quy củ là do ai đặt?”

“Ông đây là chủ tịch hội học sinh, quy củ đương nhiên là ta đặt, nếu còn ở đây thì nên thành thật đi.” Trần Hi nói xong, túm lấy Trần Lộ, “Đi!”

Trần Lộ trừng hắn, “Anh, đừng ngang ngược như vậy!”

Trần Hi thấy có không ít người vây quanh, rống, “Nhìn cái gì! Cút hết!”

Trong trường tựa hồ có không ít người sợ hắn, lập tức xoay người bỏ đi.

Triển Chiêu cong khóe miệng… Người này là lựa chọn tốt nhất để điều tra các sinh viên, vì thế khiêu khích nở nụ cười, “Quy củ gì đó, đều sửa lại hết đi, từ nay về sau, lời nói của cậu sẽ chẳng còn hiệu lực nữa.”

“Cậu nói gì?” Tất cả buồn cười nhìn Triển Chiêu, cảm thấy người này đúng là không biết trời cao đất rộng.

Triển Chiêu lộ ra nụ cười của học sinh hư hỏng, nói, “Cậu chỉ là hội trưởng hội học sinh, còn tôi là người nhà hiệu trưởng, em trai cán bộ, bối cảnh so với cậu mạnh hơn, cậu phải làm sao đây? Nơi này là trường tư nhân không phải trường công lập, tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể đuổi học cậu rồi, cậu có muốn thử không?” Nói xong, lại nhìn mọi người xung quanh, “Tính cả các người nữa.”

Tất cả trong nháy mắt đều sửng sốt.

“Mày… nói láo!” Dáng vẻ bệ vệ của Trần Hi cũng mất đi mấy phần.

Triển Chiêu cảm thấy làm học sinh hư cũng vui đó chứ, cho nên tính tình xấu xa lại vùng dậy, lấy điện thoại ra, “Cậu muốn thử?”

Nói xong, hắn hỏi mấy sinh viên ở phía sau Trần Hi, “Đúng rồi, mấy bạn tên gì, có cần báo luôn không? Vì hội trưởng, mọi người cũng nên đồng cam cộng khổ nha. Nhưng mà bồi thường gì đó hẳn là không cần nhỉ, nhà mấy bạn giàu mà.”

Vài nam sinh hiển nhiên do dự, nhìn nhìn lẫn nhau, vươn tay kéo Trần Hi, mang ý tứ, “Thôi, bỏ đi.”

Trần Hi nhíu mày, Triển Chiêu khép điện thoại lại, “Đây là cái mấy bạn gọi là đoàn thể vững chắc? Chỉ cần người có uy quyền lớn hơn xuất hiện, nó liền sụp đổ.” Nói xong, vươn tay quơ quơ cuốn giáo trình tâm lý học, “Đừng học trường tư nhân nữa, cũng khỏi học tâm lý học đi, mấy người chẳng kiếm được một người bạn thật sự đâu.”

Lưu Manh vỗ tay, “Suất!”

Trần Hi nhịn không được, vươn tay, “Thằng nhóc, mày muốn chết?!”

Chỉ tiếc nắm tay vừa giơ lên, đã bị một người ở phía sau nắm lấy, hắn xoay đầu lại, chỉ thấy mấy chai sữa đậu nành quơ quơ trước mặt, có người hỏi, “Uống sữa hạ nhiệt không?”

Trần Hi tránh hai cái, tay không cử động được, kinh ngạc nhìn người phía sau… Hắn chỉ tùy tiện nắm thôi, nhưng cánh tay giống như bị cố định vậy.

Hai chai sữa đậu nành được chuyển qua cho Bạch Trì và Triển Chiêu, trước mắt Trần Hi là một người không cao hơn hắn bao nhiêu, nhưng mà hiển nhiên là đẹp trai lắm, mặc một thân trắng toát.

Triển Chiêu nâng cằm, thở dài… Bốn phía không ngừng có tiếng huýt sáo. Hắn ngậm ống hút uống sữa, lực sát thương của Bạch Ngọc Đường rất mạnh, lúc nãy đi mua sữa không biết giết bao nhiêu người rồi.

Bạch Ngọc Đường bước tới bên cạnh Triển Chiêu, vươn chân nhẹ nàng kéo ghế sang, ngồi xuống… Triển Chiêu bỗng nhiên nhớ lại ngày xưa, đây là động tác hồi đi học của Bạch Ngọc Đường. Bởi vì ở căn tin, lần nào cũng là Triển Chiêu cầm sách đọc, sau đó Bạch Ngọc Đường cầm hai khay cơm về, vì không có tay cho nên thuận tiện dùng chân, vì chân dài nên lúc làm cũng rất đẹp.

“Mày là ai?” Trần Hi xoa xoa cánh tay, cảm thấy có chút đau nhức.

Bạch Ngọc Đường nhướn mày, “Học sinh chuyển trường.”

Vì thế, trước khi lên lớp, trong trường đã truyền đi một tin — Hôm nay có ba học sinh chuyển trường vừa mới tới, rất đẹp trai!

Mà bên đám học sinh mê trai cũng truyền đi một tin — Có một huấn luyện viên dạy môn xạ kích siêu khốc và thầy dạy thể dục siêu dễ thương vừa mới tới!

Nhưng mà còn một tin nữa được truyền đi trong giới giáo viên — Hiệu trưởng mới đẹp trai cực!

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Bạch Trì vào lớp, chuẩn bị học tiết thứ nhất, và nghênh đón vị chuyên gia tâm lý học Triển Chiêu.

Bạch Trì đã xem xong sách giáo khoa, “Không biết bọn họ sẽ tìm ai tới dạy?”

Triển Chiêu hứng thú lật sách giáo khoa, mí mắt giật giật, hắn lập tức đè lại. Bỗng nhiên, chợt nghe thanh âm ồn ào trong lớp.

Triển Chiêu ngẩng đầu, chỉ thấy ngoài cửa, Triệu Tước cầm sách giáo khoa, một tay đút vào túi, tao nhã đi vào, bước lên bục giảng, quăng sách lên bàn, chậm rì rì dùng thanh âm dày đặc biệt, nói, ”Tôi là Triển Chiêu.”



“Nha!” Sau một lúc trầm mặc, các nữ sinh hét lên chói tai, các nam sinh cũng há hốc trợn mồm.

Bạch Ngọc Đường đè lại Triển Chiêu đang sắp sửa nhào lên, khuyên hắn, “Miêu nhi, phải bình tĩnh a!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui