S.C.I. Mê Án Tập

Bạch Ngọc Đường dẫn theo Trương Long đi tới trước một lối vào.

Đội viên đội đặc công lắp đặt thiết bị nổ lên bốn góc cánh cửa sắt.

Cùng lúc đó, Triệu Hổ và Mã Hán đã vào vị trí, Tần Âu và Lạc Thiên cũng đã lắp xong thiết bị nổ.

Tiếu Phi dẫn đầu một nhóm đặc công, nhìn đồng hồ rồi nói với Bạch Ngọc Đường ở bên kia ống nghe, “Đều đã chuẩn bị xong.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu với cảnh viên phụ trách kích hoạt nổ, “Hành động.”



Theo hiệu lệnh của Bạch Ngọc Đường, vài tiếng “ầm ầm” truyền tới, đội viên đội đặc công một cước đá văng cánh cửa sắt đã nổ tung.

Trong xe chỉ huy, Tương Bình ngắt hệ thống điện, đồng thời khống chế được tín hiệu ghi hình bên trong vườn táo … Trong nháy mắt…

Triển Chiêu và Bạch Trì ngẩng mặt nhìn những màn hình theo dõi trên xe lục tục bật lên, hình ảnh đen trắng mờ ảo hiện ra trước mắt, toàn bộ tình huống ở các lối đi bên trong vườn táo xuất hiện.

Trong màn hình có một số nơi đột nhiên sáng lên, chứng tỏ có trữ sẵn nguồn điện dự bị, cũng có thể đoán ra đó là những lối mà đối phương sẽ dùng để chạy trốn.

Triển Chiêu cầm bộ đàm, “G8, F3, T2, B5″, đó là những con đường có nguồn điện dự trữ.

Trước mọi người đã đánh số bản đồ rất rõ ràng, vì thế, nhóm tập kích dựa theo mã số Triển Chiêu thông tri để đột nhập.

“Tiếu Phi, trước mặt hướng ba giờ có bốn người mang vũ khí.” Bạch Trì nhắc nhở đội trưởng đội đặc công.

Tiếu Phi và đội viên đội đặc công lập tức chuẩn bị, lúc đụng chỗ quẹo quả nhiên đụng phải chống cự bằng vũ lực, cảnh viên nổ súng, đạn kích điện bắn ra giật cả bốn người, đội viên đội đặc công rút còng tay khóa bốn tên đã mất đi năng lực phản kháng ấy lại, những người khác tiếp tục đột nhập.

“Triệu Hổ, phía trước bên phải có mai phục.”

Triển Chiêu vừa dứt lời, Triệu Hổ một phát túm lấy kẻ đang mai phục, Mã Hán nâng súng trong nháy mắt tiêu diệt được ba tên khác.

“Lạc Thiên, bên trên.” Bạch Trì vừa thông tri cho Lạc Thiên xong, Lạc Thiên đã tóm được cổ tay của kẻ chuẩn bị đánh lén anh, cách màn hình nhưng mọi người vẫn có thể thấy đối phương bị đau đến mức khuôn mặt biến dạng.

Triển Chiêu và Bạch Trì căn cứ vào hình ảnh ghi lại được không ngừng cung cấp tin tức cho những thành viên đang tập kích, Bạch Ngọc Đường và mọi người sau khi vào trong thì một đường tiến về phía trước, thông thuận vô cùng.

“Ngọc Đường.” Triển Chiêu nhắc nhở Bạch Ngọc Đường, “Bên trong cánh cửa bên phải của cậu có bốn người mặc áo blouse trắng.”


Bạch Ngọc Đường thuận thế mở cửa, sau khi đội đặc công tràn vào trong thì có tiếng người hô lên, “Chúng tôi không có vũ khí! Chúng tôi chỉ là nhà khoa học thôi.”

Bạch Ngọc Đường thấy một thanh niên trẻ tuổi đang giơ hai tay lên, khuôn mặt tàn nhang nhìn đặc biệt quen mắt, Bạch Ngọc Đường lập tức nhận ra, đó chính là người trên tấm hình trong ví của Vương Hạ Thiên, Văn Đông Thiên.

Vương Hạ Thiên đang cùng Triển Chiêu xem hình ảnh giám sát lập tức hô lên, “A! Đông Thiên!”

Bạch Ngọc Đường nhìn thanh niên nọ, hỏi, “Văn Đông Thiên?”

Cậu ta sửng sốt, gật đầu.

Bạch Ngọc Đường ngoắc ngoắc cậu ta, “Vương Hạ Thiên cậu có quen không?”

Văn Đông Thiên vội gật đầu, có chút kích động, “Hạ Thiên gọi các anh tới cứu tôi?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Hỗ trợ phá án.” Vừa nói, vừa nhìn thoáng qua ba người mặc áo blouse đang ngồi xổm dưới đất.

Văn Đông Thiên chỉ vào một người, “Hắn là một trong số bọn họ!”

Bạch Ngọc Đường nhìn Trương Long, Trương Long đi tới túm hắn lên còng tay lại.

Bạch Ngọc Đường thấy tên này có chút quen mắt, nhìn kỹ, mỉm cười, đây là vị chuyên gia máy móc đã giảm béo thành công, trước từng điều khiển con khỉ máy hại chết một ký giả —— Martin F Popescu.

Trương Long vừa còng hắn lại xong, chợt nghe có tiếng “lạch cạch”.

Một thứ gì đó rơi xuống đất.

Thứ đó nhìn như một cái chìa khóa ô tô, bên trên có hai cái nút, ở đầu có ngọn đèn màu đỏ đang sáng.

Trong nháy mắt, Bạch Ngọc Đường nghe thấy ba người mặc áo blouse, kể cả Văn Đông Thiên đang đứng bên cạnh, hít sâu một hơi.

“Lâm Khắc đã bị khởi động!” Văn Đông Thiên hô to một tiếng.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng súng, hẳn là đội viên đội đặc công ở bên ngoài nổ súng.

Văn Đông Thiên lại hô lên, “Vô ích, Lâm Khắc chống đạn.”

Bạch Ngọc Đường đã xem qua đoạn video trước đây, “Lâm Khắc” chính là tên của con khỉ máy kia, vốn tưởng nó bị khống chế bằng âm thanh … Hóa ra còn có thể khống chế bằng điều khiển từ xa.


“Ha ha…” Martin cười to, “Vô dụng, nó là công nghệ tiên tiến nhất.”

Triển Chiêu và Bạch Trì nhìn con khỉ đang máy móc đi xuyên qua màn đạn, đội đặc công vừa bắn vừa lùi về sau, có vẻ như đạn đối với con khỉ đó hoàn toàn vô tác dụng.

Lúc này, Triển Chiêu chợt nghe thấy tiếng cửa xe chỉ huy mở ra, quay đầu lại thì thấy Bao Chửng đột nhiên đi đến, thò tay vào trong góc lấy ra một thứ gì đó.

Triển Chiêu và Bạch Trì nhìn nhau, trên tay Bao Chửng là một cái thùng lớn, ông dùng tay còn lại cởi tây trang vứt sang một bên, từ trong túi áo rút ra một hộp xì gà.

Triển Chiêu khóe miệng giật giật, loại xì gà đó anh nhận ra, lần trước ba anh đi công tác ở Nam Mỹ mua về rất nhiều.

Cục trưởng Bao lấy một điếu ra ngậm lên môi, “Hôm qua Khải Thiên cho ta một hộp, không ngờ mới qua ngày đã xài đến.” Nói xong, châm thuốc rồi bỏ đi.

Bạch Trì và Triển Chiêu hai mặt nhìn nhau, chẳng biết Bao Chửng định làm gì.

Triển Chiêu đuổi theo ra ngoài xe, thì thấy Bao Chửng đã chạy được khá xa rồi, không quên quay lại hét to với Triển Chiêu, “Cậu tiếp tục chỉ huy!”

Triển Chiêu không hiểu ra sao trở lại trong xe, con khỉ máy nọ vẫn đi thẳng về phía trước, người của đội đặc công đã thối lui đến cửa.

Bạch Ngọc Đường hình như đang lo tìm vũ khí, thứ này lì lợm, chắc phải có đạn xuyên thép mới được.

Đang giằng co, đột nhiên nghe thấy tiếng hô to từ phía xa, “Đều tránh cả ra!”

Bạch Ngọc Đường và đội đặc công bên trong con đường ngập mùi khói đạn, phía sau con khỉ nọ, xuất hiện một điểm sáng. Đợi đến khi mọi người thấy rõ rang, thì cục trưởng Bao khuôn mặt đen thui, môi ngậm xì gà, đang khiêng một thứ gì đó đi tới.

Chờ Bạch Ngọc Đường thấy rõ thứ cục trưởng Bao đang khiêng thì người của đội đặc công tập thể “má ơi!” một tiếng, rồi cùng nhau lao vào trong phòng thí nghiệm, Bạch Ngọc Đường cũng phi thân vào theo, thuận tay đóng cửa lại, song song đó, bên ngoài truyền đến một tiếng nổ mạnh, một trận khói đặc bay vào.

Bạch Ngọc Đường túm lấy Văn Đông Thiên đã hoàn toàn đứng hình ở cửa nhét xuống dưới bàn, sau đó “rầm” một tiếng, toàn bộc cửa sổ thủy tinh đều vỡ nát, cửa sắt bị nổ cho biến hình bay ào vào trong, bên ngoài khói đặc tràn ngập.

Mọi người bưng miệng bịt mũi ngẩng đầu nhìn… Sau một trận hỏa quang, con hầu tử vẫn đứng ở cửa, trên người có một lỗ thủng siêu lớn, hình như đã bị rò điện nên chỉ đứng ở đó không ngừng đung đưa.

“Cần phát nữa a?” Giọng nói của Bao Chửng truyền đến, Bạch Ngọc Đường vội vàng đạp cái bàn cho nó lật xuống để làm công sự che chắn, cùng lúc đó tiếng nổ thứ hai truyền đến, Văn Đông Thiên thấy hai tai như rung lên …

Chờ hỏa quang qua đi, Bạch Ngọc Đường ngoáy ngoáy tai đứng lên, con khỉ tên “Lâm Khắc” đã nằm đơ ngoài cửa, đầu tay đều bay mất, chỉ còn lại một cái chân máy đang rung rung.


Lúc này, cục trưởng Bao ngậm xì gà đi tới, trên vai khiêng một thứ nhìn giống giống súng phóng hỏa tiễn loại nhỏ, đứng ở cửa.

Bắt điếu xì gà ra phun một vòng khói, Bao Chửng liếc nhìn con khỉ bị nổ cho tan tác dưới đất, lại liếc sang Martin F Popescu đang quỳ mọp một bên mục trừng khẩu ngốc, phun một câu, “Công nghệ tối tân cái rắm, yếu bạo!”



Bạch Ngọc Đường đỡ trán, một cậu đặc công đứng gần cửa nhất chạy lại ôm chân cục trưởng Bao, “Cục trưởng! Suất bạo a!”

Cục trưởng Bao hiển nhiên rất đã nghiền, quay lại nhướn mày với Bạch Ngọc Đường đang bị bao phủ bởi lớp bụi, như muốn nói —— bây còn non lắm, lúc gia bắt trộm đùa giỡn cướp bắn đại pháo bây còn đang quấn tã nha.

Bạch Ngọc Đường không nói gì nhìn trời.

Trong xe chỉ huy, Triển Chiêu và Bạch Trì đang chống cằm nhìn mọi chuyện phát sinh bên trong màn hình.

Vương Hạ Thiên bị hù cho ngồi bệt xuống đất ôm chân bàn cọ tới, “Thật đáng sợ! Thật đáng sợ a a a a!”

Tương Bình lách cách gõ bàn phím.

Triển Chiêu và Bạch Trì sau khi định thần lại đều thắc mắc, “Cậu làm gì đấy?”

Tương Bình kích động, “Cắt đoạn clip đấy ra, up lên trang web nội bộ cảnh cục để bọn họ quỳ xuống liếm màn hình!”

Hành động thanh trừ lần này được thuận lợi tiến hành, sau đợt vây bắt kéo dài hơn nửa tiếng, người trong các đường ngầm nội bộ đều bị bắt sạch, khỉ máy giống Lâm Khắc có tổng cộng năm con, đều đã bị khởi động, nhưng cũng bị cục trưởng Bao cho nổ hết.

Chờ mọi người đi ra, Triệu Hổ chạy lại nhìn trang bị trên tay cục trưởng Bao, “Cục trưởng a, này là cái gì nha?”

Bao Chửng nhướn mày, “RPG xuyên giáp loại mới nhất trong nước, đừng nói là khỉ, xe tăng cũng có thể bị bắn nát.”

Triệu Hổ đang cầm thử vô cùng kích động, thật muốn bắn thử aaa.

Cuối cùng là khâu kiểm kê nhân số, đợt hành động lần này tổng cộng bắt được 30 kẻ có vũ khí, 15 nhân viên công tác, mặt khác cứu ra 10 nhà khoa học, đều là chuyên gia về y dược. Đáng kể nhất là, cả 5 F đều bắt được, có thể nói một lưới bắt gọn. Chi tiết hơn thì: đại thương gia Solomon F Husky, chuyên gia máy móc Martin F Popescu, Dơi Trắng Dick F Fran Chomsky, nhà sinh vật học Cormier F Dirk Nowitzki, chuyên gia hóa trang Vinod Ram F Husky.

Triển Chiêu bước xuống khỏi xe chỉ huy, nhìn 5 “F” đã bị còng tay, những kẻ ngày bị ác ma nuôi nấng trở thành một thế hệ ác ma mới, tự bản thân có trí tuệ, khả năng, tài lực hơn người, có thể xưng là tinh anh trong nhóm tinh anh, nhưng lại ra sức phá hỏng sự hoàn mỹ đó, sa vào việc thích thú với tội ác.

Bạch Ngọc Đường đi tới, chán ghét nhìn cả năm người, để nhóm Triệu Hổ áp giải toàn bộ về SCI.

“Đông Thiên!”

Lúc này, Vương Hạ Thiên từ trong xe chỉ huy chạy ra, Văn Đông Thiên vừa bị tiếng pháo chấn cho ong ong cả đầu óc liếc mắt thấy bạn mình, không khỏi kích động nhảy dựng, “Hạ Thiên!”



Người của SCI có chút buồn cười nhìn hai kẻ một đông một hè nhào tới ôm nhau, quả nhiên, thời khắc quan trọng chỉ có thể dựa vào bạn bè a.


Triển Chiêu vỗ vỗ vai Hạ Thiên, “Lần này may mà có hai cậu.”

Hạ Thiên có chút ngại ngùng.

Bạch Ngọc Đường hỏi Văn Đông Thiên, “Bọn họ bắt các cậu nghiên cứu cái gì?”

“Ban đầu chỉ là chế thuốc, là thuốc kéo dài tuổi thọ, với thuốc chữa ung thư.” Văn Đông Thiên trả lời, “Nhưng sau đó càng ngày càng có vẻ kỳ lạ, mãi cho đến khi bắt bọn tôi chế mấy thứ y như vũ khí sinh học tôi đã thấy không yên rồi. Sau đó bọn tôi bị giam lỏng, lại thấy được lực sát thương kinh người của Lâm Khắc, nên tôi bắt đầu nghĩ biện pháp cầu cứu.”

Lúc này, Tiếu Phi dẫn hai chuyên gia tới.

Một trong hai là chuyên gia chống khuếch tán hạt nhân, lại gần nói với Bạch Ngọc Đường, “Đất ở vườn táo có một lượng phóng xạ nhỏ.”

“Mấy cây táo đó đều có độc.” Văn Đông Thiên nói, “Rất kinh khủng, bọn họ dùng thứ hoa quả đó cho động vật ăn, độc tính còn cao hơn Xyanua nữa, từ lúc tới đây tôi chẳng dám ăn trái cây!”

“Những hoa quả đó có bị lọt ra ngoài không?” Triển Chiêu hỏi.

Văn Đông Thiên lắc đầu, “Bọn tôi không được hoạt động trên mặt đất, nên trên này làm gì bọn tôi cũng không biết.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, để vị chuyên gia này dẫn theo nhân viên kỹ thuật tỉ mỉ kiểm kê số lượng, cẩn thận xử lý.

Chờ chuyên gia đi.

Bao Chửng tới, hỏi Triển Chiêu, ” F ở bên này đã bắt được, sau đó thế nào?”

Triển Chiêu nhìn ông một chút.

Bao Chửng hỏi, “Những F khác đâu? Tay tiến sĩ khởi xướng kia nữa?”

Triển Chiêu khẽ cười, thần bí nói, “Cháu vẫn rất muốn làm một chuyện này.”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Chỉ thấy Triển Chiêu vươn một ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên môi, “suỵt” một tiếng.

Bao Chửng giật mình, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu hiển nhiên chỉ đang đùa thôi, anh hạ ngón tay thon dài xuống, chỉ về một hướng khác, “Chỗ đó!”

Mọi người giật mình, theo hướng tay anh nhìn sang, “Đó á? Anh xác định?”

Triển Chiêu gật đầu, thấp giọng nói, “Lối vào địa ngục, chính là đó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận