S.C.I. Mê Án Tập

Hàng loạt cảnh sát tiếp tục tiến vào hiện trường sòng bạc, tình trạng hỗn loạn lúc trước cũng đã trở nên có trật tự.

Công Tôn ngồi trong con xe Mercedes-Benz đen của Bạch Cẩm Đường, cửa sổ xe khép chặt cách biệt hoàn toàn với những tiếng động ồn ào bên ngoài, qua lớp kính, thấy mọi người đang ở ngoài xe im lặng mà bận bịu… Công Tôn đột nhiên cảm thấy cả thế giới này tựa hồ cũng đã an tĩnh trở lại.

Bạch Cẩm Đường vẫn im lặng, nằm trên ghế ngay cạnh anh, sắc mặt ngoại trừ có chút trắng bệch, nhìn không thấy có gì khác thường, giống như đang ngủ mà thôi.

Công Tôn nghiêng mặt, cẩn thận quan sát, anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện một người đàn ông mạnh mẽ như Bạch Cẩm Đường cũng có lúc té xỉu. Hay nói cách khác, người này ở trước mặt người khác, luôn tỏ ra mạnh mẽ, còn phần yếu đuối, không bao giờ muốn người khác biết… Trước lúc té xỉu có một giây thôi, tên này vẫn còn trêu chọc mình… Có phải hắn là kiểu người, dù một khắc sau là chết, vẫn cứ cười không?

Đưa tay ra, Công Tôn muốn nghịch ngợm một chút mới nhéo nhéo cái mũi của Bạch Cẩm Đường, lại chọc chọc má anh, nhìn cái gã bình thường toàn bắt nạt mình bị ăn hiếp, trong lòng thấy bình ổn lại một chút, cảm giác lo lắng và sợ hãi ban nãy cũng từ từ tan thành mây khói

~~Nghe nói khi người ta rơi vào giấc ngủ, bạn nói gì với người đó, trong đầu anh ta sẽ xuất hiện hình ảnh tương ứng.

Công Tôn lại gần, ghé vào lỗ tai anh thì thầm: “Ăn phải ruồi rồi



Lông mày Bạch Cẩm Đường hơi cau lại, cổ họng khẽ rung lên…

~~ Chơi vui thật!

~~“Có chó đuổi cậu.” Công Tôn tiếp tục.

Lông mày càng cau tợn, mi mắt cũng rung rung.

…… Nín cười, Công Tôn lại muốn tiếp tục, đến gần khẽ nói: “Công Tôn bảo, nếu cậu không tỉnh, anh ta sẽ không muốn cậu nữa.”

Bạch Cẩm Đường bất thình lình không có phản ứng ~~ Công Tôn có chút khó hiểu theo dõi anh, chỉ thấy đôi môi khép chặt chậm rãi mở ra, người vẫn hôn mê, đột nhiên nói: “Dù có chết, cũng phải tỉnh lại.”

…! …

Thấy nét cười trong đôi mắt mở to của Bạch Cẩm Đường, Công Tôn cả kinh thiếu chút nữa hét lên: “Cậu, cậu tỉnh từ lúc nào?”

“Mới thôi.” Bạch Cẩm Đường mỉm cười, đưa tay ra, nhưng lại phát hiện tay trái mình đang nắm chặt tay Công Tôn.

“Không tách được, làm sao bây giờ?” Giữ chặt lấy tay Công Tôn, Bạch Cẩm Đường hỏi có phần trơ tráo.

“…” Công Tôn không đáp, nhìn ngón tay đã trở nên trắng bệch, khẽ kêu: “Đau ~~”

Bạch Cẩm Đường vội vàng thả tay.

Bầu không khí rất hòa hợp, nhiệt độ xung quanh tựa hồ cũng chậm rãi tăng lên, Bạch Cẩm Đường cảm giác cơ hội này thật hiếm có, quả thực thiên tái nan phùng (1) ~~ Vừa định mở miệng “dỗ ngon dỗ ngọt” một chút, cửa xe lại bị giật mạnh ra.

(1) thiên tái nan phùng: chỉ dịp may hiếm có. Thông tin tham khảo có thể xem ở đây

Song sinh thò đầu vào: “Lão đại! Anh tỉnh rồi hả?!”

Trừng mắt ~~ Hai tên không có mắt này!! Bạch Cẩm Đường giơ tay muốn đánh văng người.

Song sinh nhìn ra sát khí trên mặt Bạch Cẩm Đường, vội vàng khoát tay: “Đại ca, anh nghe xong đã, đảm bảo sẽ rất cao hứng!”

“Công Tôn vừa rồi rất lo lắng cho anh, phát khóc đấy!” Đại Đinh phóng đại sự thật lên mười lần.

“Tôi không có…” Công Tôn đỏ mặt giải thích, tuy rằng lúc đó anh rất lo lắng, nhưng mà không có khóc nha

~~“Ngay cả công việc anh ấy cũng không quan tâm, chạy tới chăm sóc anh!” Tiểu Đinh càng phóng đại sự thật lên mười lần nữa.

“Các người…” Công Tôn cuống quýt.

“Còn nữa!!” Song sinh cùng phóng đại sự thật lên một trăm lần, “Anh ấy gọi anh là ‘Cẩm ~ Đường ~’, còn bảo chỉ cần anh không việc gì, sẽ để anh làm gì cũng được!!” Nói xong, “sập” một tiếng đóng cửa xe.

“…” Công Tôn tức đến nỗi không phát âm nổi, cái cặp song sinh đáng chết này, nói bừa ~~ Mặc dù một phần là sự thật, nhưng mà nào có khoa trương như thế… Quay lại nhìn Bạch Cẩm Đường, vẻ mặt đang vô cùng kinh ngạc lại thêm hạnh phúc nhìn anh.

“Bọn… Bọn họ nói bậy đó ~~ Không phải vậy đâu.” Công Tôn vội vàng giải thích, lại bị Bạch Cẩm Đường kéo lại.

“Gọi một lần nữa.” Ôm Công Tôn vào lòng, Bạch Cẩm Đường khẽ hôn lên tai anh, “Gọi tên tôi.”

…… Công Tôn thoáng do dự, thấy nét hy vọng trong mắt Bạch Cẩm Đường, ghé vào bên tai người ta, khẽ gọi một tiếng.

Đổi lại, là nụ hôn thật dài thật ôn nhu của Bạch Cẩm Đường.

“Tôi… Tôi đi khám nghiệm tử thi ~~” Hổn hển giãy nhẹ ra, Công Tôn nhanh chóng đẩy cửa đào tẩu ~~ Bạch Cẩm Đường một mình ở lại trong xe, có phần mê đắm dõi theo bóng dáng hốt hoảng của Công Tôn, thế nào cũng không rời tầm mắt được.

Công Tôn sau khi ổn định lại tâm tình đi tới trước thi thể Thẩm Linh, mang găng tay, thế chỗ Dương pháp y bị gọi tới hỗ trợ, đích thân bắt đầu kiểm tra thi thể. Vừa nhìn đến vết thương, liền sửng sốt. Công Tôn có phần kinh ngạc quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu phía sau, chỉ thấy hai người nháy mắt mấy cái, dường như đang muốn trưng cầu ý kiến của anh, Công Tôn suy nghĩ, gật đầu với hai người.

Kết quả kiểm tra quả thật là Thẩm Linh chết do bị siết cổ chứ không phải do dao đâm chết, giữa cần cổ của cô có một sợi dây cước trong suốt, đầu còn lại của sợi dây cố định lên lan can tầng thượng, độ dài được tính toán vô cùng chuẩn xác, vừa đúng trung tâm ma pháp trận đồ. Vương Triều chờ mọi người tới tầng thượng, phát hiện trên mặt đất có một bãi máu lớn ~~ Thẩm Linh hẳn là ở đây, bị kẻ giết người đâm xuyên cổ, sau đó dùng dây buộc lên, từ trên cao vứt xuống. Con dao đâm xuyên cổ cô và sợi dây dùng để cố định, đều là đạo cụ chuyên dụng trong ảo thuật.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tìm tới bạn bè của Thẩm Linh, hỏi thăm tình huống.

Có người nói Thẩm Linh sau khi nói chuyện với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xong, lại cùng vài người bạn đến một chỗ uống rượu. Thẩm Tiềm đi chuẩn bị việc khai mạc, đã rời đi từ sớm, sau đó mọi người thấy sắp đến giờ, liền lục đục đến quảng trường xem biểu diễn, còn Thẩm Linh lại đột ngột nói còn vài việc, rồi một mình đến con đường riêng.

“Đường riêng?” Triển Chiêu có chút khó hiểu hỏi, “Đường riêng là đường gì?”

“Là đường chỉ có nhân viên thuộc Thẩm thị mới đi lại được.” Một người bạn của Thẩm Linh đáp.

Triển Chiêu một mình gọi một người trong số họ lại, nghe bảo là bạn thân nhất của Thẩm Linh, hỏi cô ta vài câu hỏi.

Quay lại bên cạnh Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cùng anh thì thầm vài câu, hai người liếc nhau rồi cùng xoay người rời đi.

Bãi đỗ xe, một kẻ đang hoang mang mở cửa xe, tống một cái bao lớn vào phía sau chỗ ngồi, đóng cửa lại, thở hắt một hơi dài, quay đầu định rời đi, nhưng kinh ngạc phát hiện phía sau từ lúc nào đã có hai người đứng đó —– Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

“Làm sao vậy Khổng luật sư, anh hình như đang vã mồ hôi hột.” Bạch Ngọc Đường cười hỏi.

Đứng cạnh xe, sắc mặt trắng bệch, chính là luật sư cố vấn của Thẩm thị —– Khổng Thành.

“À… Hai vị cảnh sát thật trùng hợp a ~~ Có chuyện gì vậy?” Tuy đã cố gắng tự trấn an, nhưng khi Khổng Thành mở miệng, vẫn căng thẳng nên ngắc ngứ vài chữ.

“Không phải trùng hợp, chúng tôi là đặc biệt đến tìm anh.” Triển Chiêu cũng cười, “Chiếc xe phía sau hình như không phải của anh, BMWs trắng ~~ Nếu tôi không lầm, hẳn là phải của ông chủ Thẩm Tiềm nhỉ.”

“À ~~ Đúng, đúng.” Khổng Thành gật đầu, “Ông chủ vừa mới đưa cho tôi một cái bọc, bảo tôi bỏ vào xe.”

Bạch Ngọc Đường cau mày lắc đầu: “Tôi thấy, bên trong chắc là một bộ quần áo dính máu, dây cước, còn cả vài con dao, nhỉ?”

“Tôi… Tôi không biết, tôi chưa mở ra xem.” Khổng Thành vội vàng lắc đầu.

“Anh chưa xem, hay là chính anh đã bỏ chúng vào bao.” Bạch Ngọc Đường thở dài, “Anh giết Thẩm Linh rồi, còn muốn đổ oan cho Thẩm Tiềm, thật là nhật phòng dạ phòng gia tặc nan phòng (2) a ~~”

(2) nhật phòng dạ phòng gia tặc nan phòng: phòng ngày phòng đêm cướp nhà khó phòng ~> tương đương câu “nuôi ong tay áo”.

“Anh… Các anh nói bậy bạ gì đó? Các anh có chứng cứ gì?!” Khổng Thành cao giọng, “Tôi… tôi muốn kiện các anh tội vu khống!”

“Anh đừng vội.” Triển Chiêu tỏ ý hắn ta nên bình tĩnh lại, “Được rồi, giờ là mấy giờ rồi?”

Khổng Thành sửng sốt, theo bản năng thò tay vào túi áo âu phục, nhưng lại chợt khựng lại.

“Ai da, sao không lấy đồng hồ của anh ra?” Bạch Ngọc Đường mỉm cười hỏi, “Hay là phải hỏi, nó có cái gì khiến người khác không nên thấy?”

“…” Khổng Thành trầm mặc, hai mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Các người, làm thế nào mà biết…”

“Chúng tôi vẫn luôn thấy thật kỳ quái, thời điểm hiện tại, Thẩm Linh tuy đang bị nguy hiểm rình rập, nhưng, cô ấy vì sao phải tách biệt với mọi người, một mình đến con đường riêng? Mà càng kỳ quái hơn là, hung thủ tại sao lại biết cô phải đi qua đường riêng để bất ngờ tập kích ở đây?” Bạch Ngọc Đường tựa hồ đang tự hỏi tự đáp, “Câu trả lời chính là, vì cô ấy muốn tránh né một người, chính là anh!”

“Theo lời người bạn thân của Thẩm Linh, anh gần đây bám đuổi cô ấy rất dai.” Triển Chiêu tiếp tục, “Thẩm Linh nói cho bạn mình, anh sáng nay còn tự biên tự diễn một màn bắt cóc, cho nên cô ấy hiện tại cực ghét anh, muốn tránh anh càng xa càng tốt.”

“Ngay vừa rồi, anh nói anh muốn vào toilet, lập tức sẽ trở lại, bảo mọi người chờ anh cùng đến hội trường. Thẩm Linh nghe xong thì một mình tách nhóm, chọn đi qua đường riêng… Nhưng, tất cả đã trong kế hoạch của anh. Theo lời người bạn thân kia, anh vào rất lâu, khoảng hai mươi phút mới ra.” Bạch Ngọc Đường giúp Triển Chiêu nói tiếp, “Anh đợi ở đường riêng để giết cô ấy, rồi dùng thang máy đem người đến tầng thượng, cột vào sợi dây đã chuẩn bị từ sớm, quăng xuống, rồi quay lại, vừa vặn hai mươi phút.”

“Nhân viên công ty nói, anh thay mặt tập đoàn Thẩm thị ký kết hợp đồng giữ bí mật với Triệu Trinh, không để lộ ra chi tiết màn ảo thuật, bởi vậy ngày đó, anh bắt đầu ra lệnh khép kín khu vực tầng thượng để chuẩn bị àn biểu diễn… Chìa khóa đưa cho Thẩm Tiềm giữ… Đương nhiên, với thân phận của Thẩm Tiềm, khẳng định sẽ không quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này! Anh ngay cả chìa khóa xe của anh ta cũng có thể giữ, vậy thì xâu chìa khóa tầng thượng, càng khỏi phải kể… Cho nên, không ai phát hiện ra sự chuẩn bị thấu đáo của anh.” Triển Chiêu không nhanh không chậm bóc trần sự việc: “Ma pháp trận đồ, là anh đã vẽ trước khi bảng hiệu được treo lên! Vì vậy điều then chốt của trò quỷ thuật này chính là —- Bản thân tấm biển thật vẫn luôn được treo bên ngoài sòng bạc, nhưng nó đã được bọc lên một lớp đặc biệt, nhìn lướt qua giống hệt một bức tường… Mà tấm biển này trước khi được giả trang, đã luôn được đặt ở tầng tượng, anh có thể thừa dịp một đêm nguyệt hắc phong cao (3), một mình lên đó, bỏ tấm bọc ra, vẽ ma pháp trận đồ, lại trùm vào ~~ Thần không biết, quỷ chẳng hay.”

(3) nguyệt hắc phong cao: đêm không trăng, gió lớn.

Khổng Thành im lặng nghe xong, cười khan vài tiếng: “Thế này cũng chỉ có thể nói rằng tôi có khả năng gây án thôi, các người sao dám khẳng định là tôi? Thẩm Tiềm và Triệu Trinh cũng có khả năng chứ!”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng cười.

Triển Chiêu lắc đầu: “Đáng tiếc một điều, anh đã phạm phải một sai lầm, bách mật nhất sơ!”

“Là sai lầm gì?” Khổng Thành hỏi lại.

“Lần đầu tiên thấy thi thể, chúng tôi đã thấy rất kỳ quái, thói quen của ma pháp hung thủ thật sự, là chỉ dùng con dao cắt cổ nạn nhân để vẽ. Trong nhiều vụ án diễn ra, đều là vậy, chưa từng có biến thể! Thế nhưng, vì sao đến lần này, lại dùng dao đâm xuyên cổ họng nạn nhân? Lại còn là sau khi đã siết cổ nạn nhân nữa chứ?” Triển Chiêu lắc đầu “Quả thật thừa thãi.”

“Đó là bởi…” Lời đã lên đến mép Khổng Thành, lại nuốt trở lại, vẻ mặt đầy ảo não.

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Thật là, cũng không thể trách anh, cũng không còn cách nào khác… Là ngoài ý muốn, đúng không?”

Khổng Thành cúi đầu, đút tay vào túi áo.

Triển Chiêu tiếp tục: “Thẩm Linh chết là do bị siết cổ, vì sao còn phải đâm thêm một dao, nói cách khác, nơi bị đâm đó, là nơi hung thủ muốn phá… Nơi da chỗ đó có vấn đề? Chúng tôi đã nghĩ đến, có phải thứ hung thủ dùng để siết cổ nạn nhân có điểm đặc biệt, mà ở nơi đó để lại dấu hiệu? Vết ngấn hết sức rõ ràng, hay nói cách khác, hung khí chúng tôi muốn tìm, là một sợi dây rất nhỏ, lại có đặc thù của một sợi dây thừng hoặc xích trang sức!!!”

“Chúng tôi đã hỏi bạn bè của anh, anh vẫn luôn mang bên mình một chiếc đồng hồ quả quýt cổ bằng đồng, dây đeo rất dài, trên dải dây còn có một đồng tiền tròn, mặt trên khắc tên anh.” Bạch Ngọc Đường nói, “Đại khái là lúc anh siết cổ Thẩm Linh, để lại dấu tích có thể làm chứng cứ chứng minh đó là anh —- Vết hằn tên anh! Cho nên anh muốn phá hủy chứng cứ.”

“Ha ha ~~” Khổng Thành cười khàn, lấy từ túi áo ra một chiếc đồng hồ quả quýt, dây đeo thật dài, có một đồng tiền trên dây, “Tôi không ngờ, lúc tôi siết cổ cô ả, đồng tiền này lại ở ngay chính giữa cổ cô ta, tên tôi thì như thế, rõ rành rành hằn lên.”

“Nếu cắt đi miếng da hằn hình tròn kia, khẳng định sẽ làm người khác chú ý, cho nên mới chợt nghĩ đến, lấy dao đâm xuyên cổ họng, che giấu dấu vết, phải không?” Triển Chiêu chăm chú nhìn Khổng Thành, “Dựa vào cách vẽ ma pháp đồ kia, Trương Chân Chân cũng là anh giết, có phải không? Vì sao anh lại muốn giết các cô ấy?!”

Khổng Thành chằm chằm nhìn chiếc đồng hồ của mình, chậm rãi gật đầu, nghiến răng giận dữ: “Không sai… Bởi vì bọn nó đáng chết!” Sau đó, im lặng không nói.

Tiếp theo, Khổng Thành bị áp giải lên xe, đưa về cảnh cục.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thoáng thở phào, mọi người sau khi đã hiểu hết toàn bộ quá trình cũng thoạt đầu cả kinh, vừa rồi còn đồng lòng bảo đó là kỳ án có thể xem như hoàn mỹ trăm năm khó gặp, chốc lát lại sạch sẽ gọn gàng được phá giải, còn đồng thời phá luôn vụ Trương Chân Chân liên quan… Không khỏi vô cùng khâm phục Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu…

Thế nhưng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại lộ vẻ nghiêm trọng. Thái độ, cách nhìn nhận của Khổng Thành và Vệ Vĩnh, cơ hồ đều giống nhau —- “Chúng nó đáng chết…” Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, những ai biết rõ về sự thật, đều đã chết. Khổng Thành đối với toàn bộ vụ án mà nói, có ý nghĩa gì. Chẳng lẽ, bất quá chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.

Mọi người có phần mệt mỏi trở về S.C.I., hiện tại có Vệ Vĩnh, Lý Tự, Khổng Thành ba người chờ thẩm vấn, Bạch Ngọc Đường trước hết triệu tập mọi người, nhưng phát hiện Mã Hán không ở đây.

“Mã Hán đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi Tưởng Bình bên cạnh, “Lẽ nào lại một mình đi theo dõi Triệu Tước, không phải đã bảo là phái người đi rồi sao?”

“À!” Tưởng Bình đưa một đống ảnh ra, “Tôi còn đang thấy khó hiểu đây, hắn xem xong đống ảnh này thì vội vội vàng vàng chạy đi luôn.”

Triển Chiêu nhận các tấm ảnh, mọi người chụm vào xem, tấm ảnh chụp một cô bé đang múa.

“Tìm thấy thứ này ở đâu?” Bạch Ngọc Đường nhìn vài cái, liền vội vàng hỏi Tưởng Bình.

“Ấy… Tôi, tôi liên lạc với người nhà của Từ Giai Lệ… Được chụp… Lúc cô bé biểu diễn khi còn sống.”

“Cậu nói đây là Từ Giai Lệ?!” Triển Chiêu vẻ mặt kinh ngạc.

“Làm sao vậy?” Tưởng Bình khó hiểu nhìn mọi người.

Đúng lúc đó, Lư Phương hoảng hốt chạy vào: “Không ổn rồi, xe cảnh sát chở Khổng Thành bị người đụng phải, cảnh sát bị thương, Khổng Thành chạy, còn cướp mất một khẩu súng!”

……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui