Sẽ Chỉ Mình Nàng Là Hoàng Hậu Của Ta

Từng ký ức bên nhau dần nhạt phai 

Tựa làn khói trắng bủa vây lấy ta 

Nụ cười rạng rỡ nơi chàng dần tan biến 

Ta sợ một ngày sẽ lãng quên chàng 

Đã khép chặt hàng mi 

Sao bóng người vẫn hiện ra? 

Con tim nhớ mong, người có thấu chăng? 

~~~ Misty Road - Ben (Ost Moonlight Drawn By Clouds) ~~~

5 năm sau, đất nước Lý quốc đi vào nền tảng chính trị vững mạnh. 3 năm trước khi Hoàng đế nói muốn nhường ngôi cho con trai là Thế tử Lý Khắc Minh, người ta đã lo lắng rằng khi Thái tử lên sẽ không thể trị vì đất nước như cha mình đã làm. Nhưng chính hắn đã làm mọi suy nghĩ đó thay đổi. Các cải cách về chính trị, kinh tế đất nước đều được vị vua mới này thực hiện. Đời sống nhân dân ấm no, nhà nhà ngập trong tiếng cười. 

Thế nhưng từ khi hắn lên ngôi, hậu cung của hắn đều bị loại bỏ hết duy chỉ còn có một vị Quý phi họ Vương được giữ lại.Người ta cứ tưởng rằng hắn sủng ái người nữ nhân này nhưng hoàn toàn trái ngược lại. Trong suốt thời gian trị vì, hắn hoàn toàn không đụng đến tửu sắc.  Hắn giữ nàng ta lại giống như vứt bỏ nàng ta vào lãnh cung. Cả tháng trời có  khi không đụng đến nàng ta một lần. 

Sau đó là đến cha của nàng ta - Vương thừa tướng.  Các quan lại trong triều những ai dính líu đến Thừa Tướng đều lần lượt bị loại bỏ bởi các vụ bê bối chính trị. Ông ta giống như bị cô lập bởi người đang nắm quyền chính là Lý Khắc Minh. 

Vì lo cho việc hậu duệ của nhà Lý, có rất nhiều quan lại đã từng thưa với hắn rằng phải lập thêm phi tần. Cũng có nhiều quan không ngại tiến cử những mỹ nhân hàng đầu ở bất cứ đâu bất cứ hoàn cảnh nào: thiết triều, buổi yến tiệc, buổi tối,..... nhưng đều thất bại. Ít có ai lý giải được điều này nếu như không biết về sự việc 5 năm trước. Còn những người biết chuyện 5 năm trước thì truyền nhau một lời đồn rằng hồn ma Thái tử phi năm nọ đang ám lấy Thái tử bọn họ, khiến ngài mờ mắt. 

Nhưng không! Người đó vẫn đang sống sờ sờ đây mà! 

Tạ Uyển Nhã sau 5 năm vẫn vậy, vẫn giống như người con gái tuổi 18, trẻ trung, năng động. Sau khi rời khỏi hoàng cung, với sự giúp đỡ của Lý Tước và cặp vợ chồng Kim Ngân, Chấn Phong nàng đã vượt qua lần khủng hoảng đó. Giờ nàng sống vui vẻ ở một căn nhà ngay sát nhà Chấn Phong và Kim Ngân, buổi sáng thì nấu đồ ăn bán còn buổi tối thì lại nghiêng về bốc thuốc cứu người. Thực ra nàng vốn không biết gì về nghề thuốc. Nhưng nhờ có Lý Tước có truyền dạy cho nàng một số phương pháp chữa bệnh thông thường nên nàng nghĩ giờ trình độ cũng đã khá lên rồi! 

- Bà chủ! Cho một tô cháo Tô Hoa! 

Tạ Uyển Nhã trong bếp bận bịu tay chân, đáp lớn:

- Được! Có ngay! 

Đúng lúc đó, một bóng dáng bé nhỏ lon ton chạy đến gần, túm lấy áo nàng: 

- Mẹ Tô Hoa! Để Tiểu An bê ra cho! 

Uyển Nhã nhìn xuống, thấy cậu bé 5 tuổi khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu đang tròn xoe hai mắt nhìn mình. Một lúc sau cũng thêm một cô bé năm tuổi, hai bím tóc búi hình na tra lật đật chạy ra:- Không! Để muội bưng ra! Muội muốn phụ mẹ Tô Hoa. 

- Muội còn nhỏ, để ta! Để ta giúp mẹ Tô Hoa! 

- Không được! Hôm qua huynh đã giúp mẹ rồi! Hôm nay tới lượt ta!  

Nhìn hai đứa con nít giành nhau, Uyển Nhã không khỏi bật cười:

- Được rồi! Hai con ra ngoài kia cho Tiểu Miêu ăn đi! Việc này để mẹ Tô Hoa làm! 

Hai đứa bé rất nghe lời, nhanh chóng bê bát đồ ăn dành cho chú mèo đang nằm ở góc nhà đi. Chúng lại gần vuốt ve, nói chuyện với con mèo đó bằng giọng điệu rất ngọt ngào:

- Tiểu Miêu! Ngoan? Có nhớ tỷ không? 

- Cả ca nữa! Tiểu Miêu có nhớ ca không?

Hai đứa trẻ thì cứ liến thoắng liên mồm còn chú mèo lười biếng chỉ kêu meo meo vài tiếng rồi đi đến bên bát thức ăn được hai đứa trẻ, lấy cái lưỡi nhỏ nhỏ nếm thử. Hai đứa nhỏ này lại tiếp tục tranh luận:

- Tiểu Miêu? Muội nói xem có phải muội quý ta hơn không? 

Tiểu An lại nhảy dựng lên, nhìn tiểu muội muội của mình:

- Tiểu Hạ? Muội nói gì vậy? Tiểu Miêu đương nhiên quý ta hơn! 

Uyển Nhã vừa bê cháo ra cho khách thấy hai đứa đang chí chóe nhau thì vội vàng đến gần, ngồi xuống cạnh hỏi han:

- Sao vậy? Tiểu An? Tiểu Hạ? Hai đứa lại cãi nhau sao? 

Tiểu Hạ mặt phụng phịu, chu đôi môi nhỏ thanh minh:

- Mẹ Tô Hoa! Ca ca ăn hiếp con! Rõ ràng Tiểu Miêu thích con hơn! Huynh ấy cứ khăng khăng cho rằng Tiểu Miêu thích huynh ấy hơn! Mẹ Tô Hoa! Mẹ phải phạt huynh ấy! 

Tiểu An bên này trước nay luôn được dạy dỗ rằng phải nhường với muội muội nên cũng không ngang tàn cãi lại. Chỉ là thấy oan ức nên có phần muốn nói:

- Nhưng mà mẹ Tô Hoa! Tiểu Miêu cũng rất thích con mà! 

Uyển Nhã thật chẳng biết làm gì với hai tiểu ma vương này. Nàng  cúi xuống, vuốt nhẹ mái tóc của Tiểu Hạ rồi quay sang nhìn Tiểu An:

- Các con đó! Ta thấy Tiểu Miêu là đều quý cả hai như nhau. Đừng tranh cãi nữa! 

Đúng lúc ấy, tiếng bên ngoài vọng vào:

- Tiểu An! Tiểu Hạ! Thúc thúc về rồi! 

Ánh mắt của cả ba lúc này đều hướng về phía cửa. Một nam nhân rất trẻ, ăn mặc cực kì đẹp hơn nữa còn có chút quý tộc đang nở nụ cười tươi nhìn về phía này. Cả hai đứa bé đều thi nhau chạy về phía đó, miệng không ngừng hô vang:

- Hoan hô! Lý thúc thúc về rồi! Lý thúc thúc về rồi! 

Uyển Nhã nhìn bọn trẻ bao vây lấy Lý Tước, mình đứng lên đi vào bếp, giọng nhẹ nhàng:

- Huynh về rồi? Lần này trong triều lại có chuyện gì vậy? 

Hai cây kẹo hồ lô trên tay Lý Tước đều lần lượt được chia cho hai đứa bé nghịch ngợm kia. Hắn nhìn nàng có vẻ mệt mỏi:- Cũng chẳng có gì mới mẻ cả. Chỉ là tranh chấp giữa các quan lại, đều đã được Hoàng thượng giải quyết ổn thỏa rồi! 

Uyển Nhã chỉ cười nhẹ một cái rồi cũng không hỏi gì thêm. Suốt năm năm qua, mối quan hệ giữa Lý Tước và Lý Khắc Minh đã cải thiện đến mức khó tin. Lý Khắc Minh sau cái ngày nàng đi lãnh đạm hơn trước, ngày càng lạnh lùng. Chỉ có Lý Tước mới có can đảm ở lại bên cạnh hắn. Trần quý phi là mẹ của Lý Tước do có dính líu đến cuộc đảo chính mấy năm trước nên đã bị truất ngôi Quý phi giờ đã vào chùa làm ni cô. Lý Tước được xác định không phải là con của Lý hoàng đế đương thời nên đã định từ chức về đây sống cùng nàng. Nhưng Lý Khắc Minh biết hắn là người tài nên giữ lại cùng trị vì đất nước. Thêm nàng ở phía sau khuyên hắn nên ở lại. Thế là suốt mấy năm Lý Khắc Minh trị vì, Lý Tước cũng ở bên góp phần làm nên một Lý quốc vững mạnh.

Cũng chính vì thế, cho dù nàng có xa Lý Khắc Minh thế nào, hắn đau ốm vui buồn nàng đều biết hết.

- Ấy? Kim Ngân với Chấn Phong đâu? Sao lại để muội trông hai tiểu ma đầu này?

Uyển Nhã cười, ngồi xuống chỗ đối diện hắn:

- Nghe nói, đoàn thuyền từ Triệu quốc sắp cập bến. Trên đoàn thuyền đó có rất nhiều loại vải chất lượng tốt. Kim Ngân nói muội ấy muốn đi chuyến này đặt nhiều vải một chút mà muốn xem vải tốt thì phải đến tận nơi xem xét. Chấn Phong lại không muốn để muội ấy nữ nhân một thân một mình đi đường xa. Vậy nên hai người họ xuất phát từ hai hôm trước rồi.

Lý Tước “ừ” một tiếng rồi lại chuyển sang vấn đề khác:

- Dạo này làng kế bên có dịch bệnh đúng không?

- Ừ! Dịch mới bùng phát thôi. Đặc biệt trẻ con rất dễ khiễm bệnh. Vì thế ta rất lo cho Tiểu An và Tiểu Hạ. Người dân ở đây không có ai biết chữa bệnh này ngoài ta cả. Dạo này ta nhận được rất nhiều lời mời đi khám bệnh. Nhưng cũng không dám nhận vì không dám bỏ hai đứa nhỏ lại. Giờ có huynh rồi! Mai ta lên trên rừng, lấy chút thuốc về cho bọn họ.

Lý Tước nhìn nàng, nhíu mày:

- Muội lên rừng? Đi một mình quá nguy hiểm! Không thể được!

- Có gì không được chứ? Võ công huynh dạy ta cũng học rồi! Cải trang nam nhân ta cũng biết! Sẽ không sao đâu!

Vừa lúc đó cũng có khách tới, Uyển Nhã lại tiếp tục bận bịu với công việc bếp núc. Lý Tước thì có phần phân vân.

Sở dĩ lần này, hắn có thời gian về đây là vì Lý Khắc Minh nói sẽ đi trinh sát một chuyến. Hắn thực sự không biết Lý Khắc Minh sẽ đi đâu. Giờ lại để nàng ra ngoài, hắn thực sự có phần không yên tâm.

---

- Hoàng thượng? Thật sự phải đi đến tận Tam Xuyên sao?

Nhìn bộ mặt Phù công công đã có tuổi giờ lại nhăn nheo méo mó trông rất buồn cười. Lý Khắc Minh ngồi ở trên, vừa phê duyệt tấu chương vừa nói:

- Đã rất lâu rồi ta chưa ra khỏi hoàng cung. Chuyến này đi đến đó cũng khuây khỏa luôn  . Với lại ta cũng nghe tin ở đó mới bùng phát bệnh dịch. Ta đến đó một chuyến thử xem có nghiêm trọng không để còn biết mà phòng tránh.

Phù công công thấy đúng thật. Nhưng đường xá xa xôi, một thân hoàng thượng không thể không lo.

- Nhưng điện hạ! Từ đây đến đó rất xa xôi. Điện hạ lại một thân một mình đến đó? Quả thực rất nguy hiểm.

- Ta còn có Từ thị vệ nữa! Đừng lo lắng!

Từ thị vệ mà hắn nói là Từ Phi, là tay kiếm được Triệu Hán cử sang sau cuộc đảo chính lần trước. Từ thị vệ  này tính tình tuy trầm lặng nhưng võ công cao cường, lại một mực vì chữ trung nên được hắn tín nhiệm giữ bên mình.

Phù công công biết mình nói gì cũng chẳng ngăn được Lý Khắc Minh nữa nên đành mở miệng báo cáo tình hình:

- Ngựa và tiền bạc tư trang thần đều đã chuẩn bị cho điện hạ. Sáng mai có thể lên đường rồi ạ.

Sự im lặng của Lý Khắc Minh chính là câu trả lời cho lời nói của ông. Phù công công cúi đầu hành lễ rồi lui ra ngoài. Ông biết trước giờ hắn vẫn thích im lặng một mình.

Cho đến khi trong điện trở nên im ắng, Lý Khắc Minh mới buông lơi bản tấu chương trên tay, thoải mái ngả đầu về phía sau. Hắn giơ bàn tay phải lên, ngắm nhìn hai chiếc nhẫn một xanh một hồng trên tay mình. Chính hắn cũng không hiểu sao lần này mình lại đến Tam Xuyên. Chỉ biết trong thâm tâm dường như có gì đó hối thúc rất rõ ràmg mà lại rất mơ hồ.

Lý Khắc Minh cuộn bản tấu chương lại, bước chân nhanh rời khỏi Chính điện. Hắn đi lại lối mòn quen thuộc mà hắn vẫn thường đi, ngắm lại cảnh vật mà hắn vẫn từng ngắm. Bước chân hắn dừng lại ở nơi hắn đã từng lui đến rất nhiều: cung Nguyệt Hà.

Nó giờ đã thành cấm cung, bất cứ ai cũng không thể vào. Hắn vẫn hạ lệnh châm nến, lau dọn mỗi ngày. Nhưng hắn vẫn chẳng thể bao trùm được sự cô đơn đàn che phủ toàn bộ nơi này. Một sự cô đơn đáng sợ.

---

Tối hôm sau, Uyển Nhã đã thăm bệnh chính xác cho người làng kế bên. Họ là bị tắc nghẽn mạch máu, làm máu bị tụ lại ở một số nơi gây ra nhiều vết bầm tím. Vì không thể để tình trạng này kéo dài nên nàng quyết định sẽ đi luôn vào rừng để kiếm thảo dược. Vì làm nghề thầy thuốc nên để đảm bảo chất lượng của thảo dược đảm bảo tiêu chuẩn, nàng có dựng một căn nhà nhỏ ở gần rừng.

Cũng vừa hay, Lý Khắc Minh cũng đã đến Tam Xuyên. Hắn gửi ngựa ở một quán trọ, còn mình cùng  Từ Phi thì đi dạo để có thể hòa nhập được với người dân. Vương thừa tướng biết chuyện, sớm đã sai một đám thích khách ra tay với Lý Khắc Minh.

Đang đi bị chặn đường, Từ Phi vung 2 kiếm, vứt sang chỗ hắn một thanh. Đón được kiếm, hắn vung tay dùng kĩ thuật của mình tiêu diệt được mấy tên. Vương thừa tướng đã vô cùng am hiểu về năng lực võ của Lý Khắc Minh nên sai lực lượng thích khách rất đông đến.

Sau một hồi chém giết, Lý Khắc Minh bị một nhát kiếm vào lưng. Nhát kiếm sâu, lực lại mạnh làm hắn không đứng vững tromg vài giây sau đó. Từ Phi thấy thế, áp sát lưng vào lưng hắn bảo:

- Điện hạ! Chúng ta phải chia ra!

Lý Khắc Minh hiểu ý, “ừ” một cái. Lập tức Từ Phi dùng kiếm, dẹp bọn thích khách sang một bên sau đó đẩy hắn chạy đi còn mình đứng lại cản bọn thích khách.

Lý Khắc Minh tuy bị thương nhưng thân thủ cao siêu nên chỉ một lúc sau hắn đã chạy vào trong rừng, mất hút. Từ Phi thấy tình hình có vẻ ổn nên lại một lần nữa dẹp bọn chúng sang một bên chạy về hướng ngược lại. Bọn thích khách chia ra làm hai, đuổi theo cả Từ Phi lẫn Lý Khắc Minh.

Lý Khắc Minh sau khi chạy vào  trong rừng, máu chảy không ngừng. Hắn cố bước thêm vài bước thì nhìn thấy ánh đèn từ đèn mà ai đó đang cầm. Hắn bước về phía đó, hy vọng có thể tìm thấy sự giúp đỡ.  

Tạ Uyển Nhã cầm đèn, cẩn thận bước từng bước. Nàng cảm giác như có ai đó đang đi theo mình. Đến khi quay lại đằng sau thì một thân thể nặng nề chợt đè lên nàng.

Tạ Uyển Nhã là thân nữ nhi lại bị một nam nhân thân thể cường tráng đè lên, suýt nữa là không đứng nổi. Nàng định đẩy người đó ra thì ngửi được mùi hương quen thuộc, cảm nhận được cảm giác quen thuộc. Nàng rưng rưng, mắt đong lệ khẽ thốt lên:

- Lý Khắc Minh?

Nàng làm nghề y, cảm nhận được mùi máu trên người hắn thì nước mắt tràn mi, đau lòng hỏi:

- Rốt cuộc chàng đã làm gì? Đã làm gì mà lại bị thương như vậy?

----

p/s: mấy hôm trước ngược quá nên mấy má bơ tuôi nhé >< baayh chuẩn bị sủng k hết đường sủng rồi! Cứ chờ đi!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui