Nền trời cùng những đám mây dập dềnh được bao phủ bởi sắc đỏ của hoàng hôn, tôi sau một ngày học tập mệt mỏi đang trên đường trở về nhà. Đưa ánh mắt lơ đãng lên nhìn bầu trời mùa thu cao thăm thẳm, trong lòng bỗng dâng lên nỗi buồn man mác. Đôi chân bất giác dừng lại trước công viên trung tâm, do dự một hồi tôi quyết định bước vào trong. Hiện lên trong mắt tôi là hình ảnh mặt trời in trên mặt hồ nước rộng lớn xanh biếc của công viên trung tâm, đẹp một cách lạ lùng. Tôi cứ mải chìm đắm trong khung cảnh tuyệt đẹp ấy cho đến khi tiếng bọn trẻ con đang tranh nhau cái gì đó vang lên. Hừ! Trẻ con là chúa rắc rối, không hiểu tại sao từ lúc vào cấp hai đến giờ tôi rất ghét bọn trẻ con mặc dù bản thân mình cũng từng là một đứa trẻ.
Tôi dùng ánh mắt hằn học liếc qua đám trẻ con đáng ghét kia thì thấy một cô nhóc xinh xắn, mái tóc nâu xoăn dài ngang lưng đang ngồi bệt dưới đất, đôi mắt to tròn không chút sợ hãi nhìn thẳng vào đám con trai đang vây quanh mình. Bọn nhóc này cũng chỉ tầm sáu, bảy tuổi là cùng vậy mà đã bày trò bắt nạt nhau. Bản chất thích bảo vệ lẽ phải đã ngấm sâu vào máu lại bắt đầu nổi lên và thế là...
"Ê bọn nhóc kia! Sao dám bắt nạt em gái ta?" Tôi bày ra bộ mặt đáng sợ, vừa quát vừa hùng hùng hổ hổ tiến về phía bọn chúng.
Bọn nhóc có vẻ hoảng sợ vì sự xuất hiện đột ngột của tôi, vội vàng quăng lại chiếc cặp màu hồng của cô nhóc kia lại rồi nhanh chóng chạy biến. Thu lại vẻ mặt dọa người, tôi mỉm cười thân thiện đỡ cô bé kia dậy, quan tâm hỏi: "Em không sao chứ?"
Cô bé sau khi được tôi đỡ đứng dậy cúi đầu phủi đi lớp bụi bẩn dính trên váy, xong xuôi mới ngẩng lên nhìn tôi, giọng nói trong trẻo tựa như nước, "Em không sao, cảm ơn chị rất nhiều."
Uầy! Cô bé này vừa xinh xắn lại vừa ngoan nữa, ác cảm đối với trẻ con của tôi chợt vơi đi hơn một nửa, xoa đầu cô bé, nói: "Không sao thì tốt rồi mau về nhà đi không bố mẹ lo lắng."
Thật ra tôi định nói là “để chị đưa em về” nhưng chợt nhớ ra hôm nay người rất quan trọng sẽ trở về nên lòng tốt đành phải gác sang một bên. Cô nhóc nhìn tôi với ánh mắt có chút mất mát nhưng ngay sau đó liền nở nụ cười đẹp tựa thiên sứ cùng tôi rời khỏi công viên.
Ra đến cổng công viên, tôi dừng lại tạm biệt cô bé sau đó rẽ vào con đường dẫn về nhà mình, tâm trạng tăng thêm mấy phần vui vẻ vì vừa làm được một việc tốt. Đúng lúc tôi chuẩn bị rẽ vào đường về nhà thì có một chiếc xe thương vụ màu đen sang trọng chạy ngang qua rồi dừng lại ở chỗ cô bé kia, cô bé nhanh chóng trèo lên đó rời đi.
Vừa đặt chân vào đến nhà tôi đã quăng luôn cái cặp sách trên lưng xuống đất, chạy đến ôm chầm lấy người đang vừa cười vừa nháy mắt với tôi. Có trời mới biết tôi nhớ anh đến nhường nào! Từ khuôn mặt đẹp trai không tì vết, nụ cười tỏa nắng, giọng nói vô cùng ấm áp cho đến mùi hương nam tính của anh tôi đều nhớ, rất rất nhớ.
"Anh về lâu chưa?" Sau cái ôm kéo dài gần năm phút, tôi mới buông anh ra, hỏi.
"Về trước em hai phút." Anh mỉm cười trả lời, tay xoa xoa đầu tôi. Ưm! Cảm giác được anh xoa đầu thật là thích, từ nhỏ anh vẫn luôn xoa đầu tôi như vậy.
"Hai đứa mau đi tắm rửa thay đồ rồi xuống ăn cơm, ăn xong cơm muốn tâm sự cái gì thì tâm sự." Ba ngồi trên ghế hút thuốc, chất giọng trầm khàn lại cất lên đầy quan tâm.
Hai chúng tôi liếc nhau một cái, chẳng ai nói thêm câu nào lập tức trở về phòng của mình. Từ nhỏ ba đã rất nghiêm khắc với hai anh em tôi cho nên chỉ cần ba có ý nhắc nhở là chúng tôi lại tự giác thực hiện.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ và khoác lên người bộ váy ngủ mới vô cùng cute tôi tung tăng đi xuống phòng ăn. Ba và anh đã có mặt ở đó, họ đang trò chuyện rất vui vẻ, lâu lắm rồi cả nhà tôi mới được ăn một bữa cơm có đủ ba người như thế này. Ăn cơm xong, cả ba bố con tôi tiếp tục ngồi hàn huyên tâm sự về những ngày anh đi lưu diễn khắp châu Á.
À quên chưa giới thiệu, anh trai của tôi - Trịnh Nguyên Vũ là ca sĩ kiêm diễn viên nổi tiếng, khuôn mặt chuẩn mỹ nam, chiều cao lí tưởng 1m85 và có hơn 10 triệu fan. Năm nay mới 21 tuổi nhưng anh đã có những bước tiến nhất định trong sự nghiệp của mình: nam ca sĩ có lượng tiêu thụ album đứng đầu cả nước và đã giữ kỷ lục này suốt 3 năm, nam thần quảng cáo, đứng đầu trong top mười chàng trai các cô gái muốn hẹn hò nhất, đứng thứ hai trong danh sách 20 mr.Hoàn hảo của Việt Nam,...vân và vân vân. Chính vì vậy mà Nguyên Vũ rất bận rộn, từ khi trở thành người nổi tiếng, số lần anh có mặt ở nhà có thể đếm trên đầu ngón tay. Cũng may công ty quản lý của Nguyên Vũ ở cùng một thành phố với nhà tôi nên thỉnh thoảng tôi có thể chạy tới đó thăm anh.
"Sao lần này con trở về nước sớm vậy, lần đi lưu diễn trước cũng mất hơn bốn tháng." Ba tôi vừa uống trà vừa hỏi.
Đối với chuyện anh tôi làm ca sĩ ba không hề phản đối mà ngược lại ông hết lòng ủng hộ, có lần ông còn rủ tôi sang Singapo xem anh biểu diễn cơ, tâm lí hết mức. Ngoài ra mọi thông tin về gia đình tôi ba đều ngăn chặn không cho cánh nhà báo tìm hiểu, bởi vì ông là người của giới hắc đạo, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh. Có một người ba tuyệt vời như thế hai anh em tôi phải nói là vô cùng hạnh phúc.
"Là do công ty Đình Thiên muốn mời con làm đại diện cho nhãn hàng mới nên con trở về kí kết hợp đồng, nhân tiện về thăm ba với tiểu nha đầu này."
"Đình Thiên..." Ba có vẻ ngạc nhiên trước cái tên này, ngập ngừng một chút mới nói tiếp, "Đó là một công ty thuộc giới hắc đạo, con nên cẩn thận một chút."
"Vâng con biết rồi, cảm ơn ba! Ngày mai con phải đi sớm con xin phép về phòng trước."
Tôi đang gặm gặm quả táo thấy anh nói vậy cũng lập tức viện lí do về phòng, ba chỉ khẽ mỉm cười gật đầu, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng mọi khi dường như đã biến mất.
Tôi đi theo anh vào phòng, mỉm cười ranh mãnh nói.
"Lúc nãy em có nghe anh Hoàng (quản lí của Nguyên Vũ) nói qua điện thoại rằng giám đốc của Đình Thiên hẹn gặp anh vào ngày mai ở trung tâm thương mại Đình Thiên, anh cho em đến đó cùng đi."
"Anh đi bàn chuyện kí hợp đồng em đến đó làm gì?" Anh ngả lưng xuống giường, vẻ lười biếng hỏi.
"Em có mấy thứ cần mua, trong lúc anh bàn chuyện kí hợp đồng em sẽ đi mua chúng." Tôi cũng nằm xuống cạnh anh, ôm lấy cánh tay rắn chắc lắc lắc tỏ vẻ nũng nịu. Chiêu này tôi đã sử dụng rất nhiều lần và lần nào cũng thành công.
"Thôi được!"
"Yehet! Anh trai là số một."
Sáng hôm sau.
Xe Audi màu trắng mà tôi vô cùng thích dừng trước cửa chính cuả trung tâm thương mại Đình Thiên, tôi vui vẻ kéo tay anh bước xuống xe. Sở dĩ tôi có thể thoải mái như vậy là vì ở đây chẳng có bóng dáng một tay phóng viên nào, có lẽ do ba sắp đặt để tôi có thể đi chơi một cách thoải mái.
Sau khi chia tay Nguyên Vũ ở tầng hai, tôi đi thang máy lên tầng năm để mua đồ. Thật ra cũng chẳng cần mua gì cả, nhà tôi đâu có thiếu thứ gì, tôi chỉ lấy lí do để được đi cùng anh mà thôi. Sau một hồi lượn lờ khắp các gian hàng, cuối cùng tôi cũng tìm được thứ khiến bản thân có hứng thú - xương rồng. Trước mặt tôi là một gian hàng lớn với vô số những cây xương rồng đủ hình dạng màu sắc kích cỡ, giá trị cũng đa dạng nốt. Hai mắt tôi như sáng bừng lên, chẳng dấu gì, ở nhà tôi có một bộ sưu tập hơn một trăm cây xương rồng đủ các loại. Ngắm đi ngắm lại một hồi, tôi mới tìm được một em xương rồng có tên là sen cá sấu, màu xanh gần giống ngọc bích, có viền màu trắng vô cùng bắt mắt. Tôi hí hửng cầm lấy cây xương rồng và đi đến chỗ nhân viên bán hàng để trả tiền sau đó trở xuống tầng hai tìm Nguyên Vũ.
Tầng hai là một dãy các nhà hàng với rất nhiều loại ẩm thực đến từ khắp nơi trên thế giới, tôi nhìn đến hoa cả mắt, mặc dù không phải lần đầu tiên đến đây nhưng ẩm thực ở nơi này luôn có sức hút mãnh liệt đối với tôi.
"Ân Ân!" Giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên sau lưng tôi.
Tiếc nuối dời mắt khỏi những chiếc bánh ngọt của Pháp, tôi quay lại phía phát ra tiếng nói thì thấy Nguyên Vũ và mấy người nữa. Tôi mỉm cười chạy đến đứng cạnh Nguyên Vũ, anh xoa đầu tôi theo thói quen rồi mới bắt đầu giới thiệu tôi với mọi người và giới thiệu mọi người với tôi.
"Đây là em gái tôi Trịnh Nguyên Ân, còn đây là tổng giám đốc của Đình Thiên - Triệu Đình Phong cùng với giám đốc kinh doanh và thư kí của anh ấy."
Tôi nhìn lướt qua họ một lượt, nở một nụ cười đúng kiểu xã giao. Thật ra tôi cũng chẳng mấy quan tâm đến họ bởi vì tâm trí của tôi đang đặt ở cửa hàng bánh ngọt sau lưng cái người cao lớn có tên Đình Phong kia mất rồi. Trong lúc quản lí Hoàng trao đổi nốt ngày kí hợp đồng với mấy người kia, tôi tranh thủ nhón chân lên để nhìn kĩ hơn cửa hàng đó có loại bánh Nguyên Vũ thích hay không thì ánh mắt tôi chạm phải một đôi mắt sắc lạnh khiến tôi giật mình lùi ra sau Nguyên Vũ. Chết tiệt! Sao lại có một đôi mắt lạnh lùng đáng sợ thế cơ chứ, còn kinh khủng hơn cả ánh mắt của ba lúc tức giận. Nhận ra biểu hiện kì lạ của tôi, Nguyên Vũ khẽ nhíu mày cúi xuống hỏi.
"Em sao vậy?"
Nhìn thấy sự quan tâm trong mắt anh, trong lòng tôi không còn cảm giác sợ nữa, mỉm cười chỉ tay về phía cửa hàng bánh ngọt sau lưng tên lạnh lùng kia, vui vẻ nói, "Em muốn đến đó ăn bánh ngọt, nhìn thật hấp dẫn."
"Được!"
Sau khi nói chuyện xong xuôi tôi với Nguyên Vũ chào mọi người rồi cùng nhau đến cửa hàng bán bánh ngọt. Lúc đó tôi không hề biết rằng có một người đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng thích thú.
"Anh, chị ấy chính là người đã giúp em chiều qua." Một cô bé xinh xắn chạy đến nắm lấy tay Đình Phong, kích động nói. Hắn ta chỉ hơi nhíu mày sau đó dắt tay cô bé kia ra về.