Sự thay đổi ngọt ngào.
Đến năm học cuối cấp mới biết những kì nghỉ lễ tết đáng quý đến nhường nào. Ngay sau khi buổi cắm trại hai ngày một đêm ấy kết thúc là tôi phải trở lại trường học. Ở nhà chán thì không sao, đến lúc đi học là bài tập lại chất đống. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao Nguyên Vũ quyết định thi xong đại học rồi mới debut trở thành ca sĩ.
Cũng từ sau đợt cắm trại ấy, Đình Phong bỗng thay đổi 180 độ, từ lạnh lùng thờ ơ chuyển sang ân cần dịu dàng. Tôi thiếu chút nữa là kéo anh vào bệnh viện để khám xem thần kinh của anh có gặp vấn đề gì không. Tuy thỉnh thoảng anh vẫn nói những câu khiến tôi tức hộc máu mồm.
Ví dụ như có một lần tôi tò mò hỏi Đình Phong tại sao dạo này lại quan tâm đến tôi như vậy, anh chẳng cần suy nghĩ mà lập tức trả lời: "Nếu để em bị ốm phải nằm viện thì tôi lấy ai để trả thù." Hay có một lần khác, tôi hỏi anh, nếu như phải chọn giữa tôi và sự nghiệp anh sẽ chọn cái nào, anh liền đáp gọn lỏn bằng hai chữ: "sự nghiệp." Thật là làm người ta tức chết mà, nhưng so với lúc trước thì đỡ hơn nhiều rồi.
Trước đây anh toàn hơn 10h đêm mới về nhà, cơm trưa và cơm tối đều ăn ở công ty, mặc xác tôi muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì thì ăn. Bây giờ thì khác, trong nhà đã thuê thêm một người giúp việc để thay tôi làm việc nhà. Ngoài ra tất cả lịch học thêm của tôi đều phải viết lại rồi đưa cho anh, cơm tối anh sẽ chờ tôi về cùng ăn, bắt tôi dọn về ngủ chung với anh... vân vân và vân vân... Tôi biết sự thay đổi này là tốt nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn có cảm giác bất an. Đình Phong theo tôi hiểu không phải là người dễ dàng tha thứ cho người đã lừa dối anh, thậm chí còn hại cả đứa em gái mà anh yêu quý nhất.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì tôi bị cốc ột cái vào đầu, đau điếng. Xị mặt ngẩng lên nhìn Đình Phong, đúng là đồ nhẫn tâm, cái đầu của tôi sắp bị biến dạng đến nơi rồi. Chả là dạo này anh tự nhiên nổi hứng muốn kèm tôi học nên bắt tôi mỗi tối mang sách vở đến phòng làm việc của anh làm bài tập, sau khi làm xong phải đưa anh kiểm tra. Mỗi lần tôi làm sai hoặc không chú tâm vào làm bài sẽ bị anh cốc ột cái. Mới chỉ học cùng anh có mấy ngày mà tôi đã bị cốc hơn chục cái, với cái tình trạng này sớm muộn gì chất xám trong não tôi sẽ bị anh cốc cho bay hết.
"Nếu em làm đúng hết đề toán đang làm kia dở kia thì từ lần sau tôi sẽ không cốc đầu em nữa." Đình Phong vừa xem tài liệu vừa nói với tôi. Từ chỗ tôi đang ngồi có thể thấy được đôi môi mỏng của anh dang nhếch lên tạo thành một nụ cười thách thức.
Tưởng gì chứ riêng môn toán tôi chẳng lo, từ cấp hai đến giờ phẩy toán của tôi luôn trên 9,5. Lần trao đổi này đối với tôi quá hời rồi, hehe!
"Được thôi, anh nhớ những gì mình vừa nói đấy."
Lúc này Đình Phong mới ngẩng mặt lên nhìn tôi, tỏ vẻ không tin hỏi lại: "Em chắc chắn chứ?"
Tôi gật đầu đầy quả quyết, nói: "Chắc chắn."
Tôi chỉ mất hai tiếng để giải xong đề toán ấy, sau khi kiểm tra kĩ lại một lượt mới đưa cho Đình Phong xem. Thật ra thì anh cũng chẳng cần xem đâu vì tôi có thể đảm bảo chín chín phẩy chín phần trăm là mình làm đúng hết. Đưa cho anh kiểm tra chẳng qua là muốn cho anh thấy thách thức tôi làm toán là một sai lầm.
"Làm đúng hết rồi! Vậy từ nay em sẽ không bị cốc đầu nữa." Đình Phong xem bài của tôi xong thì có vẻ hơi thất vọng. Tôi đoán là vì không được cốc đầu tôi nữa, haha!
Nhưng niềm vui còn chưa kéo dài được bao lâu, Đình Phong đã phũ phàng chặt đứt nó bằng câu nói: "Mà chuyển sang hôn môi."
Hả! Hôn môi? Trong đầu tôi lúc này bỗng hiện lên ba chữ "bị lừa rồi!". Chúa ơi! Con thà bị cốc đầu còn hơn là bị hôn đến mức suýt tắt thở như lần trước. Mà nghĩ đến lần trước, tôi bất giác đưa tay sờ sờ môi, mặt lại bắt đầu đỏ lên. Đình Phong thấy tôi như vậy thì tỏ ra vô cùng hứng thú, môi nhếch lên thành nụ cười như có như không, nhìn góc nào cũng thấy thật câu dẫn. Đáng tiếc là tôi lại ghét cay ghét đắng cái dáng vẻ này của anh, nên dù câu dẫn đến mấy cũng không khiến tôi rung động. Nụ cười trên môi Đình Phong ngày càng đậm, sao tôi lại có cảm giác anh đang cười nhạo tôi nhỉ? Hừ! Rõ ràng là đang cười nhạo tôi rồi. Thẹn quá hóa giận, tôi hùng hổ thu dọn sách vở, trước khi rời đi không quên tặng cho Đình Phong một cái nguýt dài.
Trở về phòng ngủ tôi liền khóa trái cửa, còn cẩn thận chặn thêm một cái tủ gỗ bên trong. Để xem hôm nay anh làm thế nào để vào phòng. Dám lừa tôi, đã thế đừng mơ được ngủ trên giường.
Nằm đến hơn 11h mà tôi vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Mọi hôm giờ này Đình Phong đã kéo tôi về phòng đi ngủ rồi. Lúc nãy ăn cơm còn nói là dạo này công ty ít việc nên buổi trưa sẽ đến trường đón tôi đi ăn. Đã không có việc gì sao vẫn chưa về phòng ngủ? Lăn lộn mấy vòng từ bên này sang bên kia, tôi quyết định xuống giường để xem xét tình hình.
Nhẹ nhàng đẩy cái tủ sang một bên, tôi vặn chốt khóa, từ từ mở hé cửa ra. Bên ngoài hành lang tối om, chỉ có ánh đèn mờ mờ từ phòng tôi hắt ra. Để nhìn rõ hơn tôi phải kéo cửa rộng ra một chút, không ngờ đúng lúc này có một bàn tay thò vào nắm chặt lấy cánh cửa. Tôi thất kinh lùi lại mấy bước, tự nhủ chắc không phải là ma đấy chứ? Đến lúc cánh cửa bị mở hẳn ra, tôi mới biết bàn tay đó là của con người, người đó không ai khác chính là tên chồng xảo quyệt của tôi. Lại bị lừa nữa rồi. Tôi ấm ức trèo lên giường, đưa tay tắt đèn ngủ rồi kéo chăn chùm kín đầu. không thèm đoái hoài gì đến cái tên chồng đáng ghét kia.
Đình Phong rất nhanh đã nằm xuống cạnh tôi, chất giọng trầm lạnh mang theo ý châm chọc: "Aizz! Không ngờ trong nhà mình lại nuôi một đứa nhóc thích giận dỗi."
Tuy tính tôi nhiều lúc có hơi trẻ con thật nhưng từ trước đến nay lại rất ghét bị người khác coi là con nít. Vậy mà tên chồng đáng ghét kia dám nói bóng nói gió tôi giống con nít. Không thể tha thứ được.
Tôi từ trong chăn thò đầu ra, với tay bật lại đèn ngủ rồi quay sang nằm đối diện với Đình Phong. Nghiêm túc khẳng định: "Triệu Đình Phong, anh phải nhớ em đã 18 tuổi 3 tháng, đã là một công dân hợp pháp chứ không phải con nít. Cấm anh lần sau không được nói em như thế nữa... bla... bla."
Đình Phong chăm chú quan sát nét mặt của tôi, kiên nhẫn đợi tôi nói xong mới chốt lại bằng một câu hết sức không liên quan: "Vậy em hãy chứng minh đi!"
Hả! Chứng minh gì cơ? Tôi nghệt mặt nhìn Đình Phong, trong đầu không khỏi thắc mắc, những gì tôi vừa nói chính là để chứng minh tôi không phải con nít. Anh còn muốn tôi chứng minh gì nữa?
"Khi nào em hiểu được nghĩa của câu tôi vừa nói thì em mới được coi là người lớn. Còn bây giờ hãy ngoan ngoãn ngủ đi." Đình Phong khẽ thở dài rồi nói, sau đó kéo tôi vào lòng, tiện thể với tay tắt luôn chiếc đèn ngủ sau lưng tôi.
Trong vòng tay của anh tôi lại một lần nữa an tâm chìm vào giấc ngủ. Mọi thắc mắc, giận dỗi đều bị cho vào quên lãng. Đây chính là cuộc sống mà tôi vẫn luôn mong đợi, cũng chính vì thế mà bản thân ngày càng chìm sâu vào sự dịu dàng chết người của Đình Phong. Đến khi nhận ra mình đang lạc đường thì đã quá muộn, bị giáng ột đòn đau đến tan nát cõi lòng.