Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

2 năm sau.

Về hay không về? Vĩnh Phong cứ tự hỏi bản thân câu nói này. Cậu
trăn trở mãi, thao thức thở dài trên chiếc giường mãi vẫn không ngủ
được. Nhổm người ngồi dậy, cậu với một điếu thuốc châm lửa rồi đến bên
cửa sổ ngắm nhìn những ánh đèn đang tỏa sáng bên dưới.

“Từ lúc cậu ra đi mình chưa từng gặp lại Hiểu Đồng lần nào cả. Cô ấy gần như biến mất “ – Thế Nam ảo não nói.

“ Sau khi em đi thì mẹ Hiểu Đồng mất, cô ấy gần như suy sụp hoàn
toàn, sau đó một thời gian anh khồng thấy cô ấy nữa. Anh có cho người đi tìm nhưng cô ấy trốn biệt, anh không thể gặp được cô ấy. Chẳng biết hai chị em họ sống ra sao” – Thiên Minh thất vọng nói.

“ Em chỉ gặp cô ta một lần duy nhất, dường như không thấy bóng dáng cô ta ở trong trường nữa” – Quốc Bảo nói.

“ Biến mất” , một chút tăm hơi cũng không có. Cả ba người bạn thân lần lượt bay đến thăm cậu đều nói giống như thế, mặc dù cậu chưa từng
hỏi họ về cô và càng không muốn nhắc đến cô. Nhưng mà trái tim không
nghe lời lại thổn thức, lại lo lắng khi hay cái tin này. Chân chỉ muốn
chạy thằng ra sân bay trờ về Việt Nam để đi tìm cô nhưng lí trí đã kiềm
chế đôi chân cậu lại.

- Vĩnh Phong! Bất luận là chuyện gì cũng đều là quá khứ rồi. Đã hơn hai năm rồi, hãy để dĩ vãng trôi qua. Lần này mình đám cưới, cậu nhất định
phải trở về tham dự - Một người bạn gọi điện sang cho cậu nói – Tất cả
mọi người đều đến dự, không có cậu thì sẽ mất vui, cho nên mình rất hy
vọng cậu trở về.

Vĩnh Phong nắm chặt con búp bê nga cùng chiếc nhẫn của Hiểu Đồng
trong lòng bàn tay siết chặt. Đã hơn 2 năm rồi, không đêm nào cậu không
nắm chặt nó ngay cả trong lúc ngủ.

“ Hơn 2 năm rồi, có nhiều thứ đã thay đổi, cảnh vật thay đổi, con người cũng thay đổi. Có rất nhiều thứ đã phôi pha kể cả nỗi buồn cũng
vơi bớt. Nhưng chỉ là bản thân anh biết rõ nhất tình yêu dành cho em mãi mãi không thể nào vơi”

Hiểu Đồng! Tại sao lại bước vào cuộc đời anh, làm trái tim anh
thổn thức. Tạo cho anh hạnh phúc ngọt ngào rồi lại tàn nhẫn tước đoạt
nó. Làm tim anh đau đớn.

2 năm 3 tháng lẻ 5 ngày, chúng ta xa nhau. Thời gian nói ngắn
không ngắn nói dài không dài. Nó có thể xóa nhòa vết thương lòng của ai
đó, có thể xóa mất hình bóng của ai đó. Nhưng tại sao hình bóng của em
vẫn cứ ngự trị trong trái tim anh, tại sao hình bóng của em lại xuất
hiện trong giấc mơ của anh hằng đêm. Không đêm nào anh không mơ thấy ánh mắt em, nụ cười em thật ấm áp, thật ngọt ngào. Chỉ đến khi giật mình
tỉnh giấc mới biết mình đã mơ để rồi nước mắt lặng lẽ rơi trong đêm dài.

Anh mới hay rằng thời gian không thể xóa nhòa hình bóng em, hay
anh phải cần thêm bao nhiêu thời gian 2 năm 3 tháng lẻ 5 ngày nữa mới
quên được em. Nếu như thời gian có thể làm một người quên đi một người
thì sẽ không bao giờ có hai từ “ mãi mãi”.

- Hiểu Đồng, nếu như anh trở về, chúng ta còn có thể gặp lại nhau, thì giữa hai chúng ta chỉ còn chữ “hận”.

Vĩnh Thành bước chân thật nhanh vào căn hộ của mình ở chung cư
cao cấp. Cậu mua căn hộ này từ hai năm trước vì không muốn ở trong căn
biệt thự sang trọng nhưng vắng lặng kia. Trong tim dường như mong mỏi
hay chờ đợi bóng dáng ai đó bên trong cánh cửa kia. Cậu nhớ bóng dáng ấy muốn phát điên lên được.

Nhưng khi cánh cửa mở ra, nỗi thất vọng chợt ập đến. Bên trong
nhà một màn đêm tĩnh mịch, lạnh lẽo. Vĩnh Thành không nén nỗi tiếng thở
dài. Cậu cố ý không nói cho cô biết giờ mình xuống máy bay để cô không
chờ đợi, cho nên cô sẽ không chờ cậu.

Vẫn biết rằng hình bóng ấy không có ở đây nhưng cậu vẫn hi vọng
được gặp khi mở cửa bước vào. Cho nên vừa xuống sân bay, cậu chạy thẳng
về đây.

Cậu đưa tay bật công tắc đèn, ánh sáng nhanh chóng lan khắp
phòng. Vĩnh Thánh đóng cửa lại định lên lầu đi tắm, nhưng ánh mắt bất
chợt quét ngang qua phòng khách. Tim bỗng nhiên đập rộn ràng, một thân
hình nhỏ nhắn đang nằm ngủ say sưa trên ghế. Cậu mừng rỡ vội vàng bước
đến.

Hiện ra trước mặt cậu là gương mặt xinh đẹp của Hiểu Đồng. Gương mặt khi ngủ của cô khiến người ta say đắm. Vĩnh Thành cười hạnh phúc,
đưa tay vuốt ve gương mặt đang say ngủ của cô, cái gương mặt mà cậu nhớ
nhung đêm ngày khi đi công tác. Không kìm lòng được, Vĩnh Thành đặt lên
trán cô một nụ hôn dài.

Rồi khẽ khàng bế bỗng cô lên từng bước nhẹ nhàng như sợ cô thức giấc đưa cô về phòng.

Đặt nhẹ nhàng Hiểu Đồng lên giường, Vĩnh Thành sửa lại gối nằm
cho cô dễ chịu hơn, rồi lấy chăn đắp cho cô. Cậu định lặng lẽ quay lưng
đi tắm nhưng sau lưng bỗng có tiếng nói nhẹ nhàng:

- Anh về rồi sao.

- Ừhm, anh mới về. Sao em lại đến đây – Vĩnh Thành quay lưng nhẹ nhàng
hỏi, mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của Hiểu Đồng vừa tỉnh ngủ.

- Em đợi anh – Hiểu Đồng vừa nói vừa ngồi dậy.

“ Em đợi anh” – ba chữ này làm trái tim Vĩnh Thành ấm áp vô cùng.
Nỗi nhớ nhung mấy ngày nay bỗng tăng cao, cậu quay thẳng người tiến đến
bên cạnh Hiểu Đồng ôm chặt lấy cô, siết mạnh.

- Lần sau không được ẵm em lên nữa, bác sĩ dặn tay anh không được dùng sức quá nhiều – Cô nghiêm chỉnh nhắc nhở.

- Em đâu có nặng – Vĩnh Thành nói rồi càng ôm siết Hiểu Đồng, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.

- Em đợi anh cả ngày hôm nay. Sao anh không chịu nói cho em biết giờ anh xuống sân bay – Hiểu Đồng trách cứ nhẹ nhàng.

Vĩnh Thành vuốt nhẹ mái tóc của cô cười hối lỗi:

- Anh về khuya sợ em đợi sẽ mệt. Em ở đây đợi anh vậy bé Đường và bé Phong ai giữ.

- Em gửi hai đứa nó sang nhà Đình Ân để thím Hà coi giúp. Anh đó, cứ
hứa bậy với bé Phong làm nó cứ suốt ngày hỏi ba Thành chừng nào về -
Hiểu Đồng đấm nhẹ vào vai Vĩnh Thành trách.

Vĩnh Thành cười lớn rồi buông Hiểu Đồng ra, nói:

- Anh có hứa mua nhiều quà về cho nó và bé Đường. Để sáng mai đi rước
nó rồi tặng luôn, chắc nó thích lắm. Anh mua rất nhiều siêu nhân cho nó.

- Anh đó nha, chiều riết nó sẽ hư cho mà xem – Hiểu Đồng dùng tay chỉ chỉ vào ngực Vĩnh Thành trách.

- Thằng bé còn nhỏ mà, từ từ dạy – Vĩnh Thành cười nắm tay Hiểu Đồng.

- Thôi, anh mau đi tắm rửa đi, em đi hâm đồ ăn lại. Hồi chiều em nấu
cơm chờ anh về rồi ngủ quên luôn. Bây giờ cái bụng của em biểu tình quá
trời nè – Cô than thở.

Vĩnh Thành bật cười lớn nhìn gương mặt nhăn nhó khổ sở của cô mà cảm thấy hạnh phúc. Chỉ cần được ở bên cạnh cô thì cậu đã mạn nguyện rồi.

Sau đó, cậu lấy đồ đi tắm. Hiểu Đồng cũng nhanh chóng xuống lầy hâm lại thức ăn.

Khi Vĩnh Thành tắm xong trở ra thì thấy Hiểu Đồng đang sắp xếp lại
đồ của mình cho vào tủ.Bất giác cảm thấy hạnh phúc vô cùng, cô cứ như
một người vợ đảm đang. Cậu tiến lại ôm chầm lấy Hiểu Đồng từ phía sau.

- Sao vậy? – Hiểu Đồng bị Vĩnh Thành ôm bất ngờ thì ngạc nhiên hỏi.

- Anh nhớ em – Vĩnh Thành nhắm mắt cảm nhận mùi hương toát ra từ gnười
Hiểu Đồng – Trước đây anh nghe một chàng trai nói “ Dù gặp em, dù em
đứng trước mặt anh nhưng anh vẫn thấy nhớ em” , anh cảm thấy rất buồn
cười. Nhưng bây giờ mới hiểu cảm giác đó là thế nào.

Hiểu Đồng cảm động khi nghe Vĩnh Thành nói nhưng cô vội che giấu cảm xúc của mình mà phì cười nói:

- Sến quá đi. Mau đi ăn cơm thôi.

Hai người ăn cơm xong, Hiểu Đồng rửa chén. Vĩnh Thành đứng tựa cửa nhìn cô, lát sau cậu mở lời:

- Tối nay em ở lại đây đi, khuya rồi.

Hiểu Đồng vẫn cặm cụi rửa chén nhưng gật đầu trả lời, em cũng định vậy.

Căn hộ của Vĩnh Thành chỉ có một phòng duy nhất. Trên chiếc giường
đôi rộng rãi, Vĩnh Thành và Hiểu Đồng mỗi người chiếm lấy một góc ngủ.
Tuy khoảng cách không xa nhưng hai người rất ít nằm sát bên nhau. Vĩnh
Thành cũng chưa từng có chủ ý đến gần. Cho nên hai người cứ nằm im lặng
bên nhau chìm vào giấc ngủ.

- Phó tổng giám đốc. Hiện giờ chúng ta đang tiến hành khai thác ở Việt
Nam. Tuy tổng giám đốc đang ở đó nhưng cậu ấy đang mắc bận với một dự án khác. Cho nên ngài chủ tịch bảo cậu về Việt Nam để phụ trách – Trợ lí
của Vĩnh Phong đứng trước mặt cậu báo cáo.

- Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi – Vĩnh Phonglạnh lùng đáp.

Khi người trợ lí ra ngoài, Vĩnh Phong ngã người vào ghế thở dài.

- Vẫn là phải trở về sao.

Sân bay, một đoàn người ăn mặc lịch sự đang đón chờ ai đó rất nghiêm trang. Trong vẻ mặt bọn họ rất sốt ruột và lo lắng.

Một chàng trai còn khá trẻ mặc một bộ vest đen dáng cao đầy sang
trọng, trông rất lạnh lùng, ánh mắt băng giá nhưng lại toát ra một vẻ
đẹp khiến người ta mê mẫn. Theo sau người đó là mấy người cũng ăn mặc
nghiêm trang.

Đoàn người vội vàng chạy đến dẫn đầu là một người đàn ông hơi mập
mạp, ông tiến đến bên chàng trai hơi nghiêng người chào nói:

- Phó tổng giám đốc. Chào mừng cậu trở về.

- Được rồi. Đi thôi – Cậu lạnh lùng nói rồi quay lưng bỏ đi. Đoàn người phía sau vội vàng đi theo

- Chúc mừng em đã tốt nghiệp – Thầy hiệu trưởng nhìn Hiểu Đồng cười.

- Em cám ơn thầy – Hiểu Đồng khẽ cười cúi đầu cám ơn.

- Vất vả cũng đã qua rồi, em đã rất cố gắng.

- Dạ, nhờ thầy cô giúp đỡ nhiều nên em mới thuận lợi tốt nghiệp

- Thật ra, thầy vẫn giữ lại suất học bổng đó cho em. Thầy rất mong em
suy nghĩ lại, em là một người tài giỏi, nếu qua đó em sẽ phát huy tốt
hơn và tiền đồ của em rộng mở hơn với lại ….

Thật ra, thầy hiệu trưởng vẫn còn nhớ mối tình của Vĩnh Phong
và Hiểu Đồng. Nếu cô nhận lời qua đó du học thì sẽ có cơ hội cho hai
người gặp nhau. Hiểu Đồng rất hiểu rõ ý định của thầy hiệu trưởng. Thỉnh thoảng thầy vẫn nhắc về Vĩnh Phong với cô. Bởi vì thầy là bạn của ba
Vĩnh Phong.

- Em hiểu ý thầy và em cám ơn thầy nhưng mọi thứ đã qua rồi không thể
trở lại như lúc đầu được đâu thầy – Hiểu Đồng vội ngắt lời thầy hiệu
trưởng.

- Thôi được, thầy lần nữa chúc mừng em đã tốt nghiệp với thành tích xuất sắc.

- Cám ơn thầy.

- Chúc mừng cậu đã tốt nghiệp – Đình Ân nhìn Hiểu Đồng vừa bước vào
quán cà phê Granttylove – nơi Hiểu Đồng từng làm thêm mĩm cười nói.

- Chúc mừng cậu đã dành được thêm một hợp đồng mới nữa, nữ minh tinh – Hiểu Đồng cũng cười rạng rỡ chúc mừng Đình Ân.

Hai năm trước, Đình Ân đã tham dự vào một cuộc thi tuyển diễn
viên và may mắn trúng tuyển. Được một đạo diễn nổi tiếng giao một vai
phụ. Bộ phim trở nên nổi tiếng và Đình Ân bắt đầu được chú ý. Trong hai
năm qua, cô đã phải nổ lực hết sức mình để có thể khẳng định được vị trí của mình ở làng giải trí kia.

- Thật ra, cơ hội này của mình đều là do cậu ban cho. Nếu hôm đó cậu
không đi cùng mình thì chắc chắn mình đã bị loại ngay vòng đầu tiên rồi – Đình Ân cười ngượng nói.

- Mình đâu có giúp gì được cho cậu đâu – Hiểu Đồng gạt phắt đi.

- Nếu cậu không phát hiện ra ý đồ của ban tổ chức thì mình còn lâu mới thắng được .

Đình Ân nhắc mới làm Hiểu Đồng nhớ lại cái ngày hôm đó. Lúc ở
phòng đợi, tất cả những người tham gia đều được phát một bộ đồ. Nhưng
khi Đình Ân mặc vào thì mới hay chiếc váy đã bị đứt một lằn dài. Lúc đầu cô cứ tưởng có người xấu bụng đã lén cắt chiếc váy để lạoi bỏ Đình Ân.
Nhưng sau đó, cô vô tình phát hiện nhưng gnười khác cũng bị sứt mẻ hay
mất nút áo, nút quần một cách kì lạ.

Một ý nghĩ chợt chạy qua trong đầu cô, cô chạy vào dùng kéo cắt
thêm vài đường đều đặn trên chiếc váy của Đình Ân một cách đều và đẹp
mắt, càng làm chiếc váy thêm cá tính.

Đình Ân lúc đầu đang hoảng sợ vì nếu mặc chiếc vày bị rách ra
ngoài sẽ bị mọi người cười, sẽ mất điểm trong mắt ban giảm khảo ngay lặp tức. Nay lại thấy Hiểu Đồng dùng kéo cắt thêm thì mặt cô càng tái thêm. Nhưng Hiểu Đồng đã nhìn cô trấn an rồi thì thầm vào tai cô mấy chữ.

Rốt cuộc, Đình Ân là người được chú ý vì đã trả lời đúng câu hỏi chủ đề ngày hôm đó của ban giám khảo.

- Tùy cơ ứng biến. Đúng là một diễn viên phải biết ứng biến đúng tình
thế, có như vậy mới có thể diễn được tất cả các loại vai. Nếu lúc đó
không nghe cậu nói thì mình cũng không biết mà trả lời – Đình Ân nhìn
Hiểu Đồng cảm kích.

- Đồ ngốc là do cậu có tài chứ nếu không hai năm nay cậu đâu từ một
người vô danh trở thành mộ nữ minh tinh được yêu thích như hiện nay chứ. Tất cả đều là do sự nổ lực của cậu. Lại được đạo diễn Quang Lỗi chọn
đóng vai chính trong mấy bộ phim của ông ấy.

- Thật ra, người gây ấn tượng nhất với đạo diễn là cậu. Hôm đó nếu cậu
không đứng gần mình thì chưa chắc ông ấy để mắt đến mình đâu, cậu mới là người ông ấy chú ý. Đến bây giờ, ông ấy vẫn nhắc đến cậu. Hình tượng
của cậu rất hợp với nhân vật trong tác phẩm của ông ấy.

- Mình đâu có biết diễn xuất đâu , chỉ tổ bị người ta cười mà thôi –
Hiểu Đồng vừa cười vừa xua tay rồi cô nhìn Đình Ân vẻ bất ngờ nói – Thật tình mình không ngờ cậu lại muốn làm diễn viên, lại làm một diễn viên
nổi tiếng nữa chứ.

- Cậu đang nhạo mình à – Đình Ân cười buồn – Mình vì anh ấy mới quyết
định như thế. Chỉ có dấn thân vào làng giải trí trở thành người nổi
tiếng thì mình mới có thể ngẩng cao đầu khi đứng trước mặt anh ấy. Chỉ
như thế thì mình mới xứng đáng với anh ấy. Mình không muốn giống như
cậu và Vĩnh Phong.

Vô tình nhắc đến Vĩnh Phong, không khí giữa hai người bỗng trở nên yên lặng. Mỗi người chìm vào một suy nghĩ riêng.

Hiểu Đồng không ngờ thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi mà trái
tim cô vẫn đập mạnh mỗi khi nhắc đến vĩnh Phong. Thật sự là không thể
quên sao? Những ngón tay đang đặt trên bàn bỗng bấu thật chặt dưới bàn.

Đình Ân nhìn thấy Hiểu Đồng như vậy thì cảm thấy rất xót xa, cô
biết Hiểu Đồng vẫn còn yêu Vĩnh Phong rất nhiều. Cô thở dài vội vàng
chuyển đề tài khác.

- Cậu và Vĩnh Thành vẫn tốt chứ.

- Ừhm – Hiểu Đồng gật đầu.

- Cậu thật sự lựa chọn rồi sao? – Đình Ân nghi ngờ hỏi.

- Mình vốn không còn sự lựa chọn – Hiểu Đồng thở dài nói.

- Mình tin rồi thế nào anh Thế Nam cũng nhận ra tấm chân tình của cậu – Hiểu Đồng nhìn Đình Ân động viên.

- Hy vọng là như vậy – Đình Ân cười buồn nói.

Chia tay Đình Ân, Hiểu Đồng đi lang thang trầm tư, bước chân vô
định bỗng dẫn cô về nơi cũ. Vẫn là hàng cây bên đường, năm tháng trôi
qua đã khiến cho những nhành cây kia lớn thêm một chút, tán lá xum xuê.
Những kỷ niệm cũ bỗng ùa về.

Ký ức của những ngày mưa, Vĩnh Phong đứng đợi cô bên cây dù tím,
cậu cõng cô đi qua hàng cây dưới cơn mưa rào. Cũng con đường này cô đã
rời bỏ cậu ra đi. Cuối cùng bước chân cô dừng lại trước cánh cửa màu
xanh.

Căn nhà chứa đầy kỷ niệm hạnh phúc ủa cô bên Vĩnh Phong, bên cha
mẹ. Ngôi nhà vẫn nằm đó hoài hòa yên tĩnh nhưng những người cô yêu
thương đã không còn ở bên cạnh cô nữa rồi. Rõ ràng cô không có ý định
khóc mà tại sao nước mắt lại rơi nhòe trên mặt cô không ngừng.

Hiểu Đồng thấy nhớ vĩnh Phong vô cùng, nhớ nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh, nhớ ánh mắt ấm áp của cậu khi nhìn cô. Nhớ cả cái cách dụi
đầu vào cô nhõng nhẽo như bé Đường khiến cô cười đau cả bụng. Nhớ những
nụ hôn nhẹ nhàng nhưng khiến cô ngây ngất. Nhớ …nhớ rất nhiều. Mọi ký ức đều tồn tại trong cô chưa bao giờ phai lãng.

“ Ông trời, xin hãy cho con một điều ước, con chỉ cầu xin một điều
đơn giản thôi: Là hãy cho con gặp được anh ấy dù chỉ một lần để thỏa nỗi nhớ mong xa cách này.”

Hiểu Đồng đã đứng trước cửa nhà rất lâu, cuối cùng cô đành gạt
nước mắt bước đi, nhưng cô vừa quay lưng đi thì một chiếc xe chờ tới
dừng lại ngay trước cửa nhà.

Bên trong xe, Vĩnh Phong đang ngã người trên ghế đôi mắt nhắm ghiền lại mang nổi chất chứa đau khổ vì những ký ức dày vò.

Người tài xế không biết có nên gọi nhắc cậu đã đến nơi hay không
nên ngập ngừng một lát. Cuối cùng người tài xế quyết định lên tiếng.

- Cậu Phong! Chúng ta tới nơi rồi.

Nghe tiếng gọi Vĩnh Phong từ từ mở mắt ra thoát khỏi những hình ảnh đau buồn trong tâm trí. Cậu mở cánh cửa bước ra ngoài vẻ mặt lạnh băng .

Cậu đứng trước cửa căn nhà nhìn ngắm. Chiếc ổ khóa đã thay ổ, mọi
thứ dường như vẫn không đổi. Từ sau lần ba cậu – ông Triệu Vĩnh Nguyên
thấy cậu phá nát căn nhà thì cấm không cho ai vào nữa ngoại trứ người
giúp việc đến quét dọn căn nhà.

Bầu trời mây đen đang tới, những giọt nước mưa bắt đầu rơi. Vĩnh
Phong vẫn đứng yên bất động đón chờ con mưa đến như muốn nhờ mưa xóa hết mọi ký ức trong lòng. Nhưng những hạt mưa cứ nhè nhẹ rơi càng làm cho
cậu nhớ rõ cái cảm giác mong mỏi khi chờ cô dưới mưa. Cái cảm giác hạnh
phúc khi nhìn thấy cô trở về.

- Hiểu Đồng! Em có còn nhớ đến những ký ức xưa không? Hay là em đã quên hết rồi. Cũng dưới cơn mưa này em trao anh hạnh phúc ấm áp, tại sao giờ đây mưa lại lạnh đến như thế này. Em có biết anh đang nhớ em rất nhiều
hay không? Em có bao giờ trở lại nơi này không, hay là em đã quên nó. Em có chút gì nhớ đến anh không hay là anh đã quên anh rồi. Nếu có một
điều ước, anh ước rằng có thể gặp lại em một lần nữa dù cho trái tim lại lần nữa đau đớn.

Mưa bắt đầu nặng hạt hơn, chiếc áo Vĩnh Phong bắt đầu ướt. Người tai xế vội cầm dù đứng che nói:

- Cậu Phong! Chúng ta về thôi, mưa rồi.

Vĩnh Phong luyến tiếc nhìn lại căn nhà một lần nữa rồi quay lưng
vào xe. Người ta xế vội bật điều hòa cho ấm, sẵn tay cậu ta bật radio
luôn. Trong đài bỗng vang lên giọng nói:

- Sau đây là bài hát “ Con đường mưa “ của ca sĩ Cao Thái Sơn, mời các bạn cùng nghe. ( tức cái là mình ko biết post nhạc)

Nếu ngày xưa bước đi nhanh qua con đường mưa

Thì anh đã không gặp người

Nếu ngày xưa em nhìn anh nhưng không mĩm cười

Thì anh đã không mộng mơ

Nếu tình ta chẳng phải xa khi đang đậm sâu

Thì anh đã không đau buồn

Nếu lòng anh không còn yêu em hơn chính mình

Thì anh đã quên được em

ĐK: Làm sao để đường xưa đừng in dấu chân anh mỗi ngày

Làm sao cho lòng anh thôi gọi tên em trong mỗi giấc mơ

Làm sao để mưa ngừng rơi khi anh đang nhớ em

Làm sao khi thấy mưa anh không buồn

Làm sao để quên niềm vui niềm hạnh phúc khi anh có người

Làm sao quên lời chia tay lệ em rơi trên đôi mắt cay

Làm sao để thôi chờ mong

Làm sao tim anh thôi đừng mơ rằng ngày mai thấy em quay trở về

****

Nếu thời gian có quay về trước khi gặp em

Thì anh vẫn xin đi cùng

Nếu ngày xưa mưa mùa thu rơi trên lối về

Thì anh đã không vội qua

Nếu ngày xưa mưa mùa thu rơi trên lối về

Thì anh đã không vội qua.

Lời bài hát cứ như nỗi lòng của Vĩnh Phong, làm cho tim cậu thắt chặt lại đau đớn. Đột nhiên nước mắt rơi.

Hiểu Đồng bỗng thấy mình đứng ở
trên con đường đó, ánh mắt dại đi khi nhìn thấy một dáng người đang nằm
sóng sài trên mặt đất. Khắp nơi xung quanh đều là máu, một màu đỏ thẩm,
cả khóe miệng cũng đầy máu. Đôi mắt nhắm ghiền, gương mặt trắng bệch,
bàn tay vẫn nắm chặt sợi dây truyền con cá heo của cô, chiếc nhẫn hình
con cá heo rơi ra khỏi lòng bàn tay. Bàn tay kia đã duỗi thẳng máu từ
từ chảy ra.

Hiểu Đồng sợ hãi hét lên, hai tay ôm lấy mặt, sợi lắc hình ngôi sáng sao lấp lánh lóe qua mặt cô.

- Không……………..

Hiểu Đồng bật người ngồi dậy, khắp người đầy mồ hôi, tay nắm chặt
tấm ra giường. Cô mở bừng mắt ra, trước mắt cô là ánh sáng nhè nhẹ của
cây đèn ngủ.

Giọng nói trầm ấm bên cạnh vang lên:

- Em sao vậy?

Hiểu Đồng quay đầu nhìn qua người bên cạnh, Vĩnh Thành đang đưa tay dụi mắt. Bàn tay nhìn bề ngoài vẫn lành lặn như bình thường, gương mặt
trông vẫn còn ngái ngủ ngoài ra không hề trắng bệt hay tái nhợt. Cả thân hình là một chiếc áo thun trắng giản dị bình thường, không có chút tùy
vết nào. Hiểu Đồng mới từ từ thở phào ra.

- Sao vậy – Vĩnh Thành lo lắng hỏi lại – Em lại gặp ác mộng à.

Hiểu Đồng không nói gì, chỉ ôm chầm lấu cậu thật chặt, cảm nhận
nhịp tim cùng hơi thở của cậu để biết rằng cậu vẫn ở bên cạnh cô. Vĩnh
Thành cũng ôm chặt Hiểu Đồng vuốt nhẹ mái tóc cô, vỗ về cô.

- Không sao rồi, mau ngủ đi – Vĩnh Thành khẽ nhắc.

Hiểu Đồng ngoan ngoãn gật đầu rồi nằm xuống nhưng vẫn ôm chầm lấy Vĩnh Thành cho đến khi lại chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Hiểu Đồng dọn bữa sáng cho hai người, nhìn Vĩnh
Thành ăn một cách ngon lành, Hiểu Đồng nhìn cậu muốn nói điều gì đó
nhưng rồi lại thôi. Vĩnh thành nhận ra thái độ đó của cô, nhưng cậu
không hỏi chỉ nói:

- Chúc mừng em đã tốt nghiệp.

- Cám ơn anh – Hiểu Đồng mĩm cười đón nhận lời chúc, rồi cô thở mạnh
một cái bắt đầu nói ra sự kìm nén của mình nãy giờ - Vĩnh Thành! Em đã
nộp đơn vào công ty anh và đã được nhận.

Vĩnh Thành nghe xong thì sững người lại, cả người đông cứng, đôi
đũa trên tay rơi xuống bàn. Nhưng cậu nhanh chóng chụp lại. Hiểu Đồng
thấy vậy lo lắng hỏi:

- Anh sao vậy, không phải là tay anh ….

- Không phải – Vĩnh Thành vội trả lời, cậu không muốn Hiểu Đồng lo lắng – Chỉ là anh hơi bất ngờ khi nghe em nói thôi.

Hiểu Đồng nghe vậy thở phào mĩm cười nhẹ nhỏm. Nhưng sau đó cô
không thấy Vĩnh Thành không nói thêm gì nữa chỉ im lặng ăn. Cô tưởng
Vĩnh Thành giận vì cô đã không chịu bàn trước với cậu, vội vàng giải
thích:

- Vĩnh Thành! Anh giận sao. Em chỉ là muốn dựa vào chính bản thân mình
xin vào công ty. Em không thích người ta nói em được vào công ty là nhờ
đi cửa sau.

Vĩnh Thành nghe cô nói thì vội cười trấn an nói đùa:

- Sao anh lại giận em chứ. Chỉ là anh đang lo sợ, nhân viên trong công
ty toàn là sói không, chỉ sợ em vào rồi thì khó toàn mạng ra. Lúc đó anh chẳng biết phải làm sao.

Hiểu Đồng nghe Vĩnh Thành nói thì bật cười, cô lườm cậu một cái rồi bảo:

- Mau ăn đi.

Vĩnh thành nhìn Hiểu Đồng ăn mà trong lòng thấp thỏm. Tại sao sớm
không sớm, muộn không muộn cô lại vào công ty làm ngay lúc này. Ngay lúc Vĩnh Phong trở về. Là do số phận an bài như vậy sao, đến cuối cùng vẫn
phải gặp nhau.

“Hiểu Đồng! Dù có lỗi với Vĩnh Phong, anh vẫn muốn giữ em bên cạnh
anh. Muốn giấu kín em vào một nơi mà chẳng ai có thể chạm vào.”

- Chừng nào em đến công ty – Vĩnh Thành ngồi đối diện Vĩnh Phong cười hỏi.

Cậu đã trở về ngôi biệt thự nhà mình để thăm Vĩnh Phong.

- Để vài ngày nữa hẵng đến. Dù gì thì việc khai thác vẫn phải đợi thêm
ít lâu nữa mà – Vĩnh Phong mĩm cười trả lời – Em muốn nghĩ ngơi ít hôm.

- Ừhm! Cũng được, đã lâu không về, nhân dịp này đi thăm bạn bè cũng tốt – Vĩnh Thành gật đầu tán đồng.

- Tay anh sao rồi? – Vĩnh Phong bỗng quan tâm hỏi

- Không sao rồi – Vĩnh Thành vừa trả lời vừa đưa bàn tay lên ngắm nhìn
xoay xoay mấy cái trước mặt Vĩnh Phong cho cậu yên tâm – Bác sĩ nói tay
anh chỉ cần không cầm nắm đồ vật nặng thì sẽ không sao.

- Sao lúc đó anh lại không cho em biết? – Vĩnh Phong nói vẻ trách cứ.

- Anh không muốn em và ba mẹ lo lắng cho nên mới giấu, dù sao bây giờ
cũng để không có chuyện gì nữa rồi – Vĩnh Thành mĩm cười nhẹ nhàng xua
tan vẻ trách móc và lo lắng của đứa em trai yêu quý.

- Anh dọn ra ngoài ở rồi à ! – Vĩh Phong nhìn Vĩnh Thành dò hỏi.

- Ừ! Nếu không có em thì ở đây rất buồn – Vĩnh Thành trả lời, mắt đưa về khung hình hai anh em khoát tay vui vẻ chụp.

Câu nói của Vĩnh thành làm Vĩnh Phong rất vui, cậu nhìn anh trai
một cách chân tình. Tình cảm của hai người vẫn luôn thắm thiết. Cậu rót
cho Vĩnh Thành một ly rượu rồi cụng ly, rượu nồng, tình nồng.

- Haha….cuối cùng anh cũng trở về rồi – Quốc Bảo vui mừng nhìn Vĩnh Phong đi vào nói.

Vĩnh Phong đã hẹn các chiến hữu cũ của mình ở phòng vip của quán
Bar Phong Trần. Tất cả vừa nghe cậu về liền có mặt đông đủ. Ai cũng vui
mừng khi thấy cậu, họ đều chạy đến ôm chầm lấy cậu một cách chân thành.

- Đã lâu không gặp – Thế Nam cung tay ra trước mặt Vĩnh Phong nói.

Vĩnh Phong thấy vậy cũng cung tay đập nhẹ vào tay Thế Nam. Thế Nam cũng đập nhẹ lại rồi hai bàn tay cụm vào nhau cười lớn trong niềm vui
của tất cả mọi người.

- Được rồi ngồi đi – Thiên Minh vội nhắc mọi người.

Tất cả mọi người vội ngồi xuống bắt đầu kể chuyện về những trải
nghiệm của họ trong hơn hai năm qua. Nhưng chẳng ai nhắc đến cái tên
Hiểu Đồng trước mặt cậu. Cho đến khi Đình Khiêm bước vào.

Đình Khiêm vừa nhìn thấy Vĩnh Phong thì chạy đến ôm chầm lấy cậu
thân mật. Sau vài câu trò chuyện, Vĩnh Phong chợt hỏi Đình Khiêm.

- Nghe nói Đình Ân đã trở thành nữ minh tinh rồi phải không?

- Nữ minh tinh gì chứ - Đình Khiêm cười xua tay nói – Chỉ là mới có chút thành tựu thôi, nếu l1uc đó không nhờ Hiểu Đồng thì …

Đình Khiêm đang nói bất chợt dừng lại, mọi người trong phòng cũng
bất động. Cái tên cấm kị cuối cùng cũng bị nói ra, bầu không khí trong
phòng bỗng nhiên đen sầm lại. Đình Khiêm cũng biết mình đã lỡ lời cậu
thở dài nốc cạn chai bia ướp lạnh của mình.

Cuối cùng Quốc Bảo phải lên tiếng mới xóa tan được bầu không khí.
Mọi người lại trò chuyện như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng ai cũng bắt
đầu uốn lưỡi trước khi nói

Khi Đình Khiêm bước từ trong tolet ra thì thấy một bóng hình cao
lớn đang trầm tư bên khói thuốc dường như cố ý đứng đợi cậu. Đình Khiêm
cười yếu ớt bước đến nói:

- Lâu rồi không thấy cậu hút thuốc.

Vĩnh Phong nghe Đình Khiêm nói thế thì cười lạnh nhạt quăng điếu
thuốc xuống đất rồi dùng chân dí tàn thuốc cho tắt ngúm. Đình Khiêm thấy vậy thì cũng không nói gì thêm nữa chỉ vỗ vai cậu một cái rồi nói:

- Anh vào trong trước đây.

Nhưng khi cậu dợm bước đi thì Vĩnh Phong đã lên tiếng hỏi:

- Cô ấy sao rồi?

Đình Khiêm hơi sững người khi nghe Vĩnh Phong rồi cậu quyết định quay lưng nhìn thẳng Vĩnh Phong bày tỏ ý kiến của mình.

- Vĩnh Phong! Anh coi cậu là anh em nên mới nói thật lòng với cậu. Anh
không hiểu tại sao Hiểu Đồng lại nói như thế với cậu nhưng anh không tin và cũng không bao giờ tin. Hiểu Đồng mà anh biết chính là người mà cậu
đã yêu. Nếu như Hiểu Đồng đối xử với cậu như thế, anh cho là cô ấy có
nỗi khỗ riêng. Nếu như cô ấy thật sự làm nghề đó, chắc chắn anh là người mà cô ấy phải nói, bởi vì con gái làm trong nghề này rất cần bảo kê để
bảo vệ cho bản thân mình. Huống chi một cô gái xinh đẹp như Hiểu Đồng
thì càng cần có người bảo kê trước những kẻ ganh ghét.

Đình Khiêm nhìn Vĩnh Phong một cái rối tiếp tục nói:

- Cứ cho là cô ấy muốn giấu vì mối quan hệ với gia đình anh, không muốn mẹ cô bị xấu hổ với mọi người. Nhưng anh lờn tuổi hơn cậu rất nhiều,
càng lớn tuổi hơn Hiểu Đồng. Kinh nghiệm ở giang hồ của anh không thua
bất cứ ai, hạng người nào anh cũng gặp. Nếu Hiểu Đồng là một cô gái ham
tiền thì trong thời gian gặp lại Hiểu Đồng, anh chắc chắn sẽ nhận ra bản chất của cô ấy. Nhưng anh không thấy gì ngoài một cô bé ngoan chịu
thương chịu khó, và rất tự trọng.

Đình Khiêm vỗ vai Vĩnh Phong một cái nữa rồi nói:

- Anh chỉ muốn vì Hiểu Đồng bày tỏ một chút ấm ức mà thôi. Thời gian đã qua lâu như vậy, chắc cậu cũng đã quên cô ấy rồi. Nhưng Hiểu Đồng lúc
đó là thật sự yêu cậu chứ không phải tiếp cận cậu vì tiền đâu.

Đình Khiêm nói xong thì bỏ vào trong phòng. Vĩnh Phong ở ngoài với
những lời phân trần của Đình Khiêm cảm thấy tim mình co thắt lại, một
chút hạnh phúc nhỏ nhoi đang len lõi.

“ Đình Khiêm! Hy vọng được như anh nói. “

Lý trí bắt đầu đấu tranh giữa yêu và hận, Vĩnh Phong cảm thấy rất
sợ. Nếu sự thật được như lời Đình Khiêm thì trái tim khô cạn và đau khổ
của Vĩnh Phong như được suối nguồn tươi mát làm sống lại. Còn nếu
không….Vĩnh Phong cảm thấy sợ hãi nếu như đó là sự thật, cậu sẽ không
thể chịu đựng được. Lần nữa đau khổ, lần nữa xót xa.

Người tài xế chở Vĩnh Phong đi ngang một ngã tư gặp đèn đỏ, họ dừng lại. Vĩnh Phong mệt mỏi đưa mắt nhìn xung quanh, bỗng từ xa xa cậu nhìn thấy một dáng người quen thuộc.

Thần trí thoát khỏi mệt mỏi, cậu ngồi bật dậy quan sát cho rõ.
Gương mặt Hiểu Đồng hiện ra ở trạm xe buýt bên kia đường, vẫn mái tóc
dài đen mượt, vẫn đôi mắt u buồn, vẫn đôi môi hồng. Cô mặc một chiếc áo
sơ mi màu hồng giống như đồng phục của nhân viên đang đứng trạm xe buýt
bên kia đường.

Vĩnh Phong lập tức lao ra khỏi xe chạy băng qua bên kia đường mặc
kệ những chiếc xe đang chờ tới trong ánh nhìn ngạc nhiên không hiểu đã
xảy ra chuyện gì của người tài xế và tiếng mắng **** của người đi đường
vì họ buộc phải thắng xe gấp.

Nhưng khi Vĩnh Phong vừa băng qua nữa con đường thì một chiếc xe
buýt chờ tới, sau đó chiếc xe chạy đi mang theo hình đoàn người. Bóng
dáng Hiểu Đồng cũng không còn ở nơi đó nữa.

Hụt hẫng! Đó là cảm giác lúc này của Vĩnh Phong. Cậu đã nói với bản thân là sẽ xem cô như người xa lạ vậy mà khi vừa nhìn thấy cô cậu lại
như kẻ điên lao đến mặc kệ mọi thứ. Cuối cùng thì dù đã nói ngàn lần sẽ
quên cô, cậu cũng không làm được. Vĩnh Phong đứng giữa lòng đường ngữa
đầu nhìn trời cười điên dại thầm trách bản thân sao lại quá si tình.

Người tài xế hôm sau lại bị Vĩnh Phong bắt chờ ở một góc ngã tư
ấy cũng vào giờ đó. Vĩnh Phong biết Hiểu Đồng làm việc rất có giờ giấc,
hôm qua cô đã đi giờ này thì hôm nay cũng đi vào giờ này. Cậu không đứng ở ngay trạm xe mà đứng ở đó một khoảng khá xa. Vĩnh Phong chỉ muốn được nhìn thấy hình bóng Hiểu Đồng mà không dám đến gần, cậu sợ, sợ một lần
nữa lại ôm chầm lấy cô, tha thứ cho cô tất cả.

Người tài xế thấy Vĩnh Phong cứ trú mục vào trạm xe buýt như tìm
ai đó, cậu cũng ngoái đầu nhìn theo. Cậu chú ý, cứ thấy một cô gái mặc
chiếc áo hồng đồng phục thì Vĩnh Phong lại nhổm người ngồi thẳng lên
nhìn ra rồi thất vọng ngã người ngồi xuống.

Đợi hơn hai tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy bóng dáng Hiểu Đồng
đâu, Vĩnh Phong cảm thấy thất vọng vô cùng. Cậu không hiểu được bản thân mình nữa. Rõ ràng ý chí bảo cậu không được gặp cô nữ, đừng đi tìm cô.
Nhưng trái tim lại bảo muốn nhìn thấy cô thêm lần nữa.

Nhìn thấy nét mặt Vĩnh Phong chất chứa sự thất vọng, người tài xế hắng giọng một chút nói:

- Phó tổng giám đốc, nếu cậu muốn tìm một cô gái mặc áo sơ mi màu hồng
đồng phục kia thì xin hãy đến công ty. Bởi vì đồng phục đó là của nhân
viên mới đến của công ty ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui