Sẽ Hỏng Mất, Nhẹ Chút

"Tiểu Tiểu!! Em sao rồi? Em đừng làm tụi anh sợ!"

Thiệu Tiểu Hổ ôm người yêu đang hôn mê, nhìn vẻ mặt tái nhợt và những vết thương doạ người của cậu, vừa đau lòng vừa nóng vội kêu lên.

Vừa rồi họ đến tìm Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu lại nói không biết họ khiến cho bọn họ tức giận không nhẹ. Mà khi vừa định xuống nhà ăn khu Đông ăn cơm thì nghe thấy Tiểu Tiểu ở khu Tây đang bị Abel đánh, họ nóng lòng như lửa đốt chạy đến. Cũng may đến kịp, nếu không bây giờ Tiểu Tiểu đã mất mạng rồi!

"Đừng vội. Tiểu Tiểu chỉ ngất xỉu thôi!" Thiệu Đại Hổ vội an ủi em trai, anh tuy cũng rất đau lòng, nhưng anh phải bình tĩnh hơn em trai mình.

"Hèn chi con chó da vàng này kiêu ngạo như thế, thì ra có hai anh em tụi mày làm chỗ dựa cho nó!" Abel từ trên lầu đi xuống, đến trước mặt anh em họ Thiệu khinh thường hừ lạnh.

Anh ta rất ghét anh em họ Thiệu, rõ ràng là người nước khác nhưng lại có thể trở thành phó hội trưởng và hội trưởng hội học sinh khu Đông, có thể cưỡi trên đầu người nước Anh bọn họ!

"Mày dám đánh Tiểu Tiểu, còn muốn giết em ấy, tao muốn làm thịt mày!" Thiệu Tiểu Hổ vừa nhìn thấy hung thủ thiếu chút nữa giết chết người yêu của mình là lập tức nổi giận lao đến bóp cổ anh ta, toàn thân phóng ra sát khí kinh người.

Tiểu Tiểu là tâm can bảo bối trong lòng anh em bọn hắn, bọn hắn trừ lúc làm tình thì chẳng dám tổn thương Tiểu Tiểu, vậy mà thằng nhãi Anh quốc này dám đánh Tiểu Tiểu thành thế này, cứ như đem em ấy qua thiên đao vạn quả, cho nên hắn rất khó nuốt nỗi hận này.

"Cứu mạng... khụ khụ.... Tên khốn... Mau buông... bản... thiếu gia... ra..."


Vừa rồi còn đắc ý kiêu ngạo, Abel lập tức thống khổ rên lên, dùng sức đánh bừa vào cánh tay cường tráng của Thiệu Tiểu Hổ, muốn làm Thiệu Tiểu Hổ buông tay nhưng vô ích.

So với Nghiêm Tiểu Tiểu, Abel có thể được coi là mạnh, nhưng đối mặt với anh em nhà Thiệu - những kẻ mạnh chân chính, anh ta trông thật nhỏ bé và yếu ớt.

Aizz, đúng là chuyện đời thay đổi. Lúc nãy Abel còn muốn giết Nghiêm Tiểu Tiểu, không nghĩ bây giờ lại đến phiên anh ta kề cận cái chết.

"Cứu tao... mau cứu tao... A.... tao chết mất..."

Abel lần đầu cảm giác được sự sợ hãi vì tử vong, mắt xanh mau chóng đầy nước, sợ hãi cầu cứu những người đang vây quanh ở ngoài cửa.

Anh ta biết người con trai như mãnh hổ trước mặt này thật sự muốn giết mình. Tay của anh ta càng quơ càng loạn, cổ anh ta bị siết chặt như sắp đứt, hô hấp càng lúc càng khó khăn.

Đáng chết, anh ta không muốn chết, chỉ có thể mất mặt cầu cứu mà thôi...

Abel vốn tưởng rằng những học sinh người Anh đứng ở đây sẽ ra tay cứu, nhưng đâu ngờ không có ai, ngay cả đám người hầu cũng rời bỏ anh ta.

Nhìn Thiệu Tiểu Hổ tràn ngập sát khí, mọi người ở đây sợ đến mức không thể nhúc nhích, Thiệu Tiểu Hổ trước đây đã đoạt giải quyền anh cho thiếu niên Châu Âu, giờ đây đang tức giận đến mức đó, nếu không an phận có thể cũng sẽ bị giết..

Mắt thấy Abel sẽ bị Thiệu Tiểu Hổ giết chết, khuôn mặt giống như thiên sứ chỉ còn là màu xanh xám, Thiệu Đại Hổ mới lên tiếng: "Buông nó ra đi, cứu Tiểu Tiểu quan trọng hơn, sau này hẵn tính sổ với nó."

Nơi này nhiều người, Tiểu Hổ nếu giết Abel trước mặt mọi người sẽ gây ra phiền toái, hơn nữa Abel dám đối xử Tiểu Tiểu như vậy, nếu chỉ giết thôi thì quá tiện nghi cho cậu ta, anh nhất định khiến cho đối phương sống không bằng chết!

Thiệu Đại Hổ bình thường thoạt nhìn tao nhã, hiền lành thân thiện, nhưng trên thực tế anh so với em trai sinh đôi còn lãnh khốc vô tình hơn nhiều, âm hiểm ngoan độc, là một người nham hiểm điển hình!

"Bây giờ tao tha cho mày, nhưng mày đừng tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc, tụi tao sẽ không quên!"

Thiệu Tiểu Hổ không tình nguyện buông ra và mắng. Đại Hổ nói rất đúng, hiện tại quan trọng nhất lại phải đưa Tiểu Tiểu đi khám, những chuyện khác nên gác lại đằng sau.


Abel ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân đều là mô hôi lạnh, anh ta đã tưởng mình chết là cái chắc. Phẫn nộ nâng mắt nhìn Thiệu Tiểu Hổ thiếu chút nữa giết chết mình, vừa khó chịu sặc vừa mắng:

"Khụ... khụ... khụ... anh thật to gan, dám giết tôi... tôi nhất định sẽ khiến anh phải trả giá đại giới... Tôi sẽ không để mấy người yên.."

"Để rồi xem ai không để yên cho ai!" Thiệu Đại Hổ mỉa mai, bồng Nghiêm Tiểu Tiểu rời khỏi nhà ăn của học sinh.

Thiệu Tiểu Hổ trước khi đi còn vô cùng khủng bố trừng mắt nhìn Abel một cái.

Abel hoảng hốt rùng mình, cơ thể anh ta dường như có thể cảm nhận lại cái chết một lần nữa, anh ta không tự giác vuốt vết bầm ngay trên cổ.

Abel lắc đầu, anh ta đường đường chính là con trai cưng của công tước, sao có thể sợ mấy người da vàng đê tiện này. Thứ da vàng có thể làm được trò trống gì, cho dù lợi hại cách mấy vẫn không thể lợi hại bằng quyền thế công tước của anh ta! Hừ!

"Lũ chó da vàng đáng chết, tao thề là sẽ đuổi học tất cả bọn mày!"

Abel siết tay, hét to khi anh em nhà Thiệu đã đi xa, sau đó quay đầu mắng đám học sinh phía sau: "Còn tụi bây, những đứa thấy bổn thiếu gia chết mà không cứu, tao cũng đuổi học hết!"

"Rất xin lỗi, cậu Abel, chúng tôi không cố ý. Ngài có sao không? Chúng tôi lập tức đưa ngài đến bệnh viện!" Mọi người nghe thế lập tức vây quanh Abel, liều mạng giải thích vì sợ bị đuổi học. Bằng quyền thế nhà công tước, quả thật muốn đuổi học là có thể đuổi!

"Hừ! Biết sợ à, vừa rồi thấy im lặng lắm mà, còn không dám đi cứu tao, tụi bây so với ba con chó da vàng kia thì càng đáng chết. Đúng là một lũ phế vật, vô dụng, rác rưởi..."


Abel càng mắng càng hăng, càng mắng càng to tiếng, rồi sau đó thu lại thần khí và đứng lên.

"Ai da! Đau chết mẹ... Chẵng lẽ tụi bây đợi tao chết rồi mới đưa vô bệnh viện hả?! Sao còn không nhanh lên... Nếu tao có cái gì không hay, tao nhất định sẽ cho chúng bây thấy..."

Anh ta sờ cái cổ gần như bị chặt đứt, rồi lại đứng lên, sau đó thì mắng càng dữ dội hơn, nhìn anh ta chửi người như thế, chắc hẳn không có chỗ nào bất ổn.

Đám học sinh sợ đến nỗi liều mạng giải thích, ba chân bốn cẳng nâng Abel, chuẩn bị đưa vào bệnh viện.

"Nhẹ chút coi! Tụi bây muốn gia tăng thương thế của tao hả?! Một bọn ngu xuẩn..." Abel vừa kêu đau vừa nổi giận mắng. Thực ra anh ta chỉ đau cổ thôi, nhưng nơi khác đâu không có bị gì.

Tương An Tư từ đầu đến cuối đều thờ ơ lạnh nhạt, lặng lẽ biến mất giữa đám đông. Xem diễn xong rồi, nên đi, chắc chắn sau này sẽ có nhiều trò hay để xem.

Nghiêm Tiểu Tiểu mặc dù mạng lớn không chết, nhưng Abel tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Ánh mắt giả dối và một nụ cười dữ tợn hiện lên làm cho người ta phải rung tóc gáy...

Hết chương 19.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận