Sẽ Không Nương Tay Với Cậu

Tuy rằng chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn nước lướt qua, chỉ là chạm vào một chút, nhưng mà lúc hắn chạm đến cánh môi của Đàm Đinh thì cảm xúc mềm mại vô cùng rõ ràng, giống như là hắn đang hôn lên cánh hoa thơm tho, mềm mại vậy.

Chẳng qua này cánh hoa này lại mang mùi thơm ngọt của quả lê.

Trác Du thở hổn hển mà đứng thẳng dậy, chỉ thấy Đàm Đinh mờ mịt mà chớp mắt nhìn hắn, ngay dau đó Trác Du liền thấy cậu giơ tay chạm chạm vào cánh môi của cậu.

Kỳ thật trường hợp này sẽ rất là tốt đẹp.

—Nếu như lúc ấy đầu óc Trác Du không được bình thường mà chỉ vào mặt Đàm Đinh, cười ha ha nói: “Ngu chưa, ha ha ha, cho chừa tội dám lừa sư huynh, không ngờ đến việc bị sư huynh phản công đúng không ha ha ha ha.”

Có ngàn vạn cách lấy cớ, nhưng Trác Du lại chọn cái cớ ngu si nhất.

“Du ca.”

Hàn Tử Khiêm dùng chiếc đũa gõ gõ bát cơm, uyển chuyển nhắc nhở: “Nếu cậu lại tiếp tục phát ngốc nữa, cả một bàn đầy thịt này sẽ bị người khác ăn sạch sẽ đấy.”

Khương Đại Nhân cả miệng nhét đầy thịt, hắn thực tức giận mà lớn tiếng ồn ào: “Gà, vịt mới chỉ ăn có hai miếng! Cậu trở nên có nội hàm như vậy từ bao giờ a!”

Trác Du lúc này mới hoàn hồn, ồ một tiếng, chậm rì rì mà gắp một miếng khoai lang vào bát.

Khuôn mặt Hàn Tử Khiêm khẽ vặn vẹo.

“Du ca, nói như thế nào nhỉ.”

Hàn Tử Khiêm muốn nói lại thôi: “Tuy rằng đam mê của mỗi người là không giống nhau, nhưng mà đây là miếng khoai lang sống, gặm sẽ rất cứng a, tôi cảm thấy vẫn là nên nướng trước rồi mới gặm, như vậy sẽ tốt cho cơ thể hơn đúng không?”

Trong hai, ba ngày nghỉ lễ Quốc khánh, thân thể Đàm Đinh tốt lên không ít, Hứa Linh hẹn cậu đi ra ngoài thưởng trà chiều, Khương Đại Nhân chịu đau đớn khi bị vứt bỏ, không cam lòng yếu thế mà vung hai tay lên, hẹn Trác Du cùng Hàn Tử Khiêm đi ăn thịt nướng.

Toàn bộ hành trình Trác Du đều thất thần.

Hơn nữa Trác Du nghĩ người ở chỗ này có cách ăn thịt nướng thật là kỳ diệu, trực tiếp đem miếng thịt đặt ở trên một cái mâm sắt để nướng, một chút cũng không có bầu không khí náo nhiệt như khi dùng củi để nướng.

Trác Du dừng một chút, yên lặng mà đem miếng khoai sống đặt lên cái mâm nướng kia.

“Các vị.”

Hắn buồn bã mà nnói: “Tôi biết lời tôi nói kế nói sẽ khiến các vị khiếp sợ vạn phần, nhưng là Trác mỗ… thật sự là cần sự trợ giúp các vị.”

Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm hai mặt nhìn nhau, hai người cảm giác không khí này khá trầm trọng, nhanh chóng đem đũa trong tay đặt xuống.

“Mời ngài nói.” Khương Đại Nhân chân thành tha thiết mở miệng.

“Kỳ thật tôi, tôi có chút thích Đàm Đinh.”

Trác Du quằn quại mà dùng chiếc đũa khuấy khuấy nước chấm thịt nướng: “—Nói chính xác hơn thì hiện tại tôi rất thích Đàm Đinh, sau đó chính là tôi, tôi bây giờ muốn nói cho cậu ấy tâm ý của tôi.”

Im lặng. Im lặng. Im lặng.

Trác Du ngơ ngác mà ngẩng đầu, nhìn hai người đối diện vô cùng bình tĩnh nhưng lại dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn mình, trong ánh mắt của hai người kia cảm xúc gì cũng có nhưng là lại không hề có sự khiếp sợ như hắn tưởng.


“Các cậu không kinh ngạc sao?” Trác Du mờ mịt hỏi.

“Woa, thật là không thể tưởng được a.”

Hàn Tử Khiêm sau một lúc lâu run rẩy bưng che mặt: “Thật là hoàn toàn nhìn không ra cậu lại có tâm tư như vậy với Đàm Đinh đồng học a, tôi khiếp sợ quá, tôi không thể tin vào lỗ tai của mình a…”

Trác Du: “…..”

Khương Đại Nhân lười chơi trò diễn kịch này.

“Đúng là có kinh ngạc.”

Trên mặt Khương Đại Nhân vỗ bàn một cái, không thể tin nói: “Nhưng tôi kinh ngạc là hóa ra hai người các cậu vẫn chưa ở bên nhau sao? Du ca, cậu nghĩ chúng tôi bị mù hay bị ngu thế? A? Hai người như vậy mà vẫn còn là bạn bè sao, tôi ô ô ô ô…!!!”

Hàn Tử Khiêm nhanh chóng bịt miệng Khương Đại Nhân lại.

“Vậy xin hỏi chiến lược trước mắt của ngài là gì?” Hàn Tử Khiêm nho nhã lễ độ hỏi.

Trác Du biết trong lòng hắn cũng chả có cái chiến lược gì cả.

Hiện tại hắn vẫn không biết người Đàm Đinh thích kia là ai, nhưng là Trác Du không muốn đợi nữa, hắn hồi tưởng lại nụ hôn chuồn chuồn lướt nước ở giữa vườn hoa nguyệt quý đang nở rộ kia, nhớ lại cặp mắt ướt át, mờ mịt của nam hài, tay chân luống cuống không biết đặt chỗ nào.

“Cậu ấy…sắp sinh nhật cậu ấy.”

Trác Du đỏ mặt: “Tôi mặc kệ, tôi phải ở ngày đó tỏ tình với cậu ấy.”

—–

“Tôi muốn tỏ tình với Trác Du.” Đàm Đinh nói.

Hứa Linh mới vừa đem chiêu bánh pie táo phân thành hai, nghe vậy tay trực tiếp run lên, dao nhỏ lạch cạch rơi xuống đĩa sứ, làm không ít người chú ý lại đây.

“Bảo bối.”

Vòng bạc trên cổ tay Hứa Linh ra sức đinh đinh rung động, cậu nhìn Đàm Đinh, hận sắt không thành thép nói: “Nói thật a, tôi còn chưa thấy qua một A nào đã đánh dấu tạm thời O xong, sau đó đợi O tới tỏ tình a, người cậu coi trọng này có thể nói là người đầu tiên như vậy đó.”

”Cậu ấy đối với tôi thật sự rất tốt.”

Đàm Đinh cúi đầu, nhỏ giọng cãi lại: “Huống hồ cậu ấy đánh dấu tôi… kỳ thật là vì giúp tôi mà thôi.”

Tức giận trên mặt Hứa Linh càng rõ.

“Thật sự.”

Giống như là sợ Hứa Linh không tin, Đàm Đinh lại cho Hứa Linh xem bình giữ nhiệt cùng một đống đồ ăn vặt trong túi: “Cậu xem, đây đều là cậu ấy đưa cho tôi trước khi tôi ra cửa, cậu ấy đối với tôi thật sự rất tốt.”

Đàm Đinh kỳ thật có thể hiểu vì sao Hứa Linh lại tức giận.


Đúng vậy, ở trong mắt Hứa Linh, đánh dấu cùng hôn môi, là những việc mà chỉ có người yêu mới làm được, cho nên Hứa Linh không thể hiểu nổi vì sao mình cùng Trác Du đã lâu như vậy mà vẫn không ở bên nhau.

Chính là Trác Du cùng mình không phải là người của thế giới này a. Đàm Đinh nghĩ.

“Được rồi được rồi, tuy rằng tôi khinh thường cậu ta ——”

Hứa Linh cắn cắn cái muỗng thở dài nnói: “Nhưng là hạnh phúc của cậu là do cậu nắm giữ cho nêm tôi sẽ vĩnh viễn đúng về phía cậu, ủng hộ cậu, nói một chút suy nghĩ của cậu đi.”

“Tôi muốn vào ngày sinh nhật tôi sẽ thử nói tâm ý của mình cho cậu ấy.”

Lỗ tai Đàm Đinh ửng đỏ, dùng nĩa ở chọc chọc lớp sữa mềm mại trên bánh kém, tạo ra một đống lỗ nhỏ: “Tôi không biết cậu ấy sẽ nghĩ thế nào, nhưng là tôi muốn thử một lần.”

Đàm Đinh biết mình có chút tham.

(Truyện chỉ được đăng tại linhlangcacwordpress.com và wattpad @JuneJune374.)

Cậu đã từng ngày ngày đêm đêm chờ đợi Trác Du tới tìm mình so kiếm, ước định mỗi tháng một lần kia là hi vọng của mình trong những năm tháng trước đây.

Chính là hiện tại cậu trở nên tham lam hơn.

Cậu muốn Trác Du luôn luôn ở cùng mình như vậy, cậu muốn Trác Du quan tâm cậu không phải xuất phát từ tình nghĩ sư huynh đệ mà là đến tình cảm chân thành thực sự, là lưỡng tình tương duyệt.

“Cậu giúp tôi đi, Hứa Linh” Đàm Đinh nhỏ giọng nói.

“Được rồi tổ tông.”

Hứa Linh rất là bất đắc dĩ mà nói: “Tôi xem tôi là không có khả năng ngăn cậu, vậy đi, kế sách chiến lược gì đó tính sau, đầu tiên chúng ta phải làm cho bản thân thật xinh đẹp để cậu ta không thể nói không— cậu, cùng tôi đi đến một nơi đi.”

—–

Lúc Trác Du về đến nhà, đã là 8-9 giờ tối.

Hàn Tử Khiêm cùng Khương Đại Nhân cho liệt kê cho hắn không ít kế hoạch tác chiến, buôn một hồi liền quên mất thời gian, lúc Trác Du ra khỏi nhà hàng thịt nướng nhìn thời gian trên điện thoại cả người đều hồn phi phách tán, cơ hồ là phi như bay về nhà.

Kết quả lúc về đến nhà, Trác Du lại càng choáng váng hơn, bởi vì người về muộn nhất không phải hắn mà là Đàm Đinh, cậu còn biết lang thang, la cà hơn cả hắn, đến giờ này vẫn còn chưa về.

“Tiểu Đàm đồng học còn chưa về.”

Dì Hứa có chút lo lắng mà nnói: “Đã trễ thế này, gần đây thân thể cậu ấy lại không tốt, tiểu thiếu gia nếu không thì cậu vẫn là gọi điện thoại cho cậu ấy đi.”

Trác Du cũng đang có ý này, trở tay liền gọi một cuộc cho Đàm Đinh.

Qua lúc lâu bên kia mới chậm rì rì mà tiếp điện thoại, sau đó liền nghe thấy thanh âm chút mờ ảo của Đàm Đinh truyền tới.


“Trác Du…”

Không biết như thế nào, thanh âm của Đàm Đinh tựa hồ có chút uể oải, nhưng là cậu vẫn rất ngoan mà báo bình an với Trác Du: “Tôi sẽ về ngay, cậu không cần lo lắng.”

Bên phía Đàm Đinh rất ồn, sau đó Trác Du liền nghe thấy có một cái giọng nam xa lạ trầm thấp loáng thoáng truyền tới: “Đừng cử động, tôi làm cho cậu phía trước một chút…” Trác Du giật mình một cái: “Cậu đang ở chỗ nào?”

Nhưng mà Đàm Đinh dường như là rất kháng cự, Trác Du lại nghe thấy cậu có chút tức giận mà nói với người kia: “Anh đừng động vào tôi, tôi không muốn, tôi phải đi…”

Trác Du bên này còn chưa có kịp hiểu cái mô tê gì thì điện thoại lại truyền đến một trận tạp âm, sai đó là một tiếng tích bén nhọn, điện thoại đã bị cúp.

Trác Du dại ra cầm điện thoại sửng sốt ba giây, sau đó cả người nháy mắt bùng nổ.

Này là làm gì đây? Đàm Đinh ở bên ngoài cùng người xa lạ làm những gì vậy? Cái gì đừng đụng cậu, đừng cử động?! Cái gì làm cho cậu phía trước một chút?! Hứa Linh đến tột cùng dẫn cậu đi nơi nào, lại đi làm cái trò gì vậy?

Trác Du thật sự muốn điên rồi.

Hắn vô cùng lo lắng mà lại gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng mà vẫn không có người nghe.

Trác Du cuối cùng dứt khoát trực tiếp ngồi ở cửa nhà ôm cây đợi thỏ, đại khái nửa giờ sau, ở cổng lớn ẩn ẩn xuất hiện một thân ảnh, Trác Du vội vàng đứng dậy tập trung nhìn vào, cả người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Là Đàm Đinh.

Khác với lúc sang ra của, giờ khắc này trên đầu Đàm Đinh tự dưng lại đội một cái mũ, cái mũ này che khuất nửa khuôn mặt của cậu, làm cho mặt cậu càng thêm nhỏ nhắn, tuấn tiếu.

Đàm Đinh thấy Trác Du đứng ở cửa tựa hồ ngẩn ra một chút.

Lại nhận thấy được biểu tình trên mặt Trác Du có chút không đúng, vì thế còn không đợi Trác Du hỏi ra miệng, Đàm Đinh liền có chút chột dạ mà móc ra điện thoại trong túi, đưa cho hắn xem màn hình đen xì.

Cậu lại ngẩng mặt, ánh mắt trông mong mà nhìn hắn nói: “Không phải tôi cố ý ngắt điện thoại, là do điện thoại hết pin.”

Bộ dáng này của cậu cực kỳ giống động vật nhỏ chịu ủy khuất, tức giận của Trác Du nháy mắt liền tan hết, hắn trầm mặc hồi lâu không nói gì chỉ là đứng lên, ý bảo Đàm Đinh vào nhà.

Cho rằng chính mình tránh được một kiếp Đàm Đinh nhẹ nhàng thở ra, cậu thật cẩn thận đem mũ kéo đến thấp xuống hơn một ít, vào nhà, lại hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt u ám không rõ của Trác Du bên cạnh.

“Ăn cơm chưa?.” Trác Du hỏi hắn.

Đàm Đinh đáp một tiếng rồi.

“Trác Du, sắp thi giữa kì, tối nay tôi muốn ôn tập tiếng Anh một chút.”

Ánh mắt Trác Du nhìn cậu làm cậu có chút chột dạ, nhưng cậu dừng một chút, vẫn là không được tự nhiên mà nói: “Tôi không muốn quấy rầy cậu đi ngủ, cho nên tối nay… tôi có thể đến phòng cho khách ở một đêm không?”

Trác Du bình tĩnh mà nhìn cậu: “Tôi có thể cùng cậu ôn tập.”

“Không cần.”

Đàm Đinh có chút hoảng loạn mà vẫy vẫy tay: “Mấy ngày nay cậu vì chăm sóc tôi mà đều ngủ không được ngon giấc, cậu, cậu vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt một chút.”

Trác Du nhìn chằm chằm cậu nhìn trong chốc lát, sau đó mới quay đầu đi, nói: “Tùy cậu.”

Đàm Đinh lại nhẹ nhàng thở ra.

Cậu rón ra rón rén mà cõng cặp sách muốn đi lên lầu, lại nghe Trác Du nói: “Dì Hứa làm cho cậu cốc sữa bò nóng, lại đây uống một chút, uống xong rồi lên lầu.”

Bước chân Đàm Đinh tạm dừng.


Cậu chậm rì rì đi vòng vèo trở lại bên cạnh bàn ăn, cầm lấy sữa bò ly nhanh chóng tu cho xong, Trác Du sắc mặt âm u bất định đột nhiên đứng dậy, giơ tay lấy mũ trên đầu Đàm Đinh xuống.

Sau đó Trác Du liền ngây ngẩn cả người.

Bởi vì mái tóc của Đàm Đinh biến thành màu nâu nhạt giống như hạt dẻ.

Trên trán cậu còn rũ xuống vài sợi tóc mềm mại, làm cho cả người lại càng thêm môi hồng răng trắng, mặt giống như chỉ lớn bằng một bàn tay. Mà sợi tóc không biết vì sao lại hơi xoăn xoăn, khiến cả người cậu lại càng trở nên ngoan ngoãn.

Giống như một con búp bê.

Tay cầm ly sữa bò của Đàm Đinh run lên.

Cậu còn không có kịp phản ứng lại, chỉ là ngơ ngác mà nhìn mũ trong tay Trác Du sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó trực tiếp xoay người, giống như chạy trốn mà chạy nhanh về phía cầu thang.

“Đàm Đinh!”

Trác Du vội vàng kéo lại cổ tay của cậu, đem người túm lại vào trong ngực, ánh mắt hai người giao nhau trong chốc lát, Trác Du liền nhìn vành mắt Đàm Đinh đỏ lên.

“Hứa Linh nói tới tôi làm xong sẽ trở nên rất đẹp.”

Đàm Đinh rũ lông mi xuống, vô cùng thương tâm nói: “Có người ở trên tóc tôi trát rất nhiều loại keo kìa quái lúc ấy tôi thấy mệt liền ngủ mất, kết quả vừa tỉnh dậy tóc liền biến thành dạng này.”

“Đẹp.”

Trác Du cuống chân cuống tay mà an ủi nói: “Thật sự đẹp.”

“Nhưng mà tôi sắp không nhận ra mình luôn rồi.”

Đàm Đinh rầu rĩ mà nói: “Cậu không cần lừa tôi, tôi biết tôi hiện tại rất xấu….”

“Đẹp vô cùng.”

Trác Du khô cằn mà ngắt lời ccâu: “Đẹp giống… giống như yêu tinh đi ra từ bích họa— không đúng không đúng, ý tôi là thật sự rất đẹp, sư huynh không có lừa cậu.”

Phép so sánh mà Trác Du sử dụng quả thật là có chút kinh hãi thế tục, Đàm Đinh ngơ ngác giương mắt mà nhìn chằm chằm hắn.

“Có phải là rất kỳ quái hay không.”

Cậu dùng tay thật cẩn thận mà chạm chạm vào sợi tóc hơi quăn trên trán mình, có chút uể oải nói: “Tôi không biết đây đến tột cùng là loại phép thuật gì tôi lấy tay dùng sức kéo nhưng vẫn không thể thẳng trở lại, hơn nữa không thể rửa sạch được cái màu này…”

“Không cần rửa sạch, cũng không cần làm thẳng lại.”

Trác Du thực chân thành tha thiết mà nhìn cậu nnói: “Mấy cái phim truyền hình mà Hàn Tử Khiêm hay xem người bên trong toàn là để đầu tóc như này, trông đẹp như này cần gì phải uốn lại chứ?”

Đàm Đinh lúc này mới thật sự tin.

Đáy mắt cậu xẹt qua một tia nhảy nhót vui vẻ, cúi đầu đầu tiên là ở trong lòng trộm vui vẻ một lát, sau một lúc lâu lại ngẩng đầu, có chút không xác định thử thăm dò hỏi: “Thật vậy chăng?”

Trác Du thật cẩn thận mà nâng tay sờ sờ tóc trên đầu Đàm Đinh.

Kỳ thật hắn rất muốn nói nhiều thêm mấy câu, nhưng mà hắn biết hắn trình độ nói chuyện của hắn rất vụng về, nếu không thì đã chả có chuyện trong lúc lơ đãng làm cho Đàm Đinh khổ sở.

Những sợi tóc thơm tho mềm mại xẹt qua từng khẽ ngón tay của hắn, hắn đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của Đàm Đinh, châm chước hồi lâu mới thực trịnh trọng mà ừ một tiếng.

“Thật sự.” Trác Du nói: “Tôi, tôi rất thích.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận