Công ty Tuấn Thanh làm về dịch vụ hậu cần, hôm nay ngày cuối năm. Mọi người đều làm việc căng thẳng. Đặc biệt là phòng chăm sóc khách hàng, điện thoại gọi đến liên tục. Khách hàng hết than phiền việc kho bãi đầy, giao hàng chậm đến chi phí lưu kho quá cao. Tuệ Nhi vẫn trả lời từng khách một. Bốn năm làm việc, cô đã quen với những tình huống này. Cũng chẳng còn áp lực hay căng thẳng nữa.
Đến giữa trưa, Quỳnh Chi than thở.
- Mệt chết đi được. Công việc gì mà suốt ngày nghe khách chửi thế này. Tuệ Nhi, chị hay thật đó, chị trả lời câu nào ra câu đó, lại còn được lòng khách hàng. Sáng giờ em thấy chị xử lý hơn cả chục ca khách khó. Chị có bí kíp gì chỉ em với.
Tuệ Nhi vừa chuẩn bị ra ngoài vừa đáp.
- Bí kíp là em hãy lắng nghe, đừng bao giờ cãi lại khách.
Quỳnh Chi vẫn ngơ ngác,
- Họ chửi sai mà vẫn nghe sao.
Cô cũng đi theo, hai người cùng bước xuống tòa nhà đi ăn trưa.
Tuệ Nhi vừa đi vừa nói tiếp
- Đúng vậy, phòng chúng ta là chăm sóc khách hàng. Khách gọi tới vì họ đang có những vấn đề không giải quyết được. Họ bực tức la mắng càng nhiều càng thể hiện họ đang rất bất lực. Chính vì vậy đầu tiên chúng ta hãy lắng nghe họ, để họ xả hết cái áp lực ra, trong lúc lắng nghe hãy đồng cảm với họ, thật ra ai cũng vì miếng cơm manh áo mà kinh doanh, cho nên khách cũng có nỗi khổ của họ. Mình hãy đứng trên phương diện là họ mà đồng cảm. Sau khi khách đã dịu lại và cảm thấy được lắng nghe, cảm thông. Họ sẽ dễ dàng tiếp nhận những phương án mình đưa ra.
Quỳnh Chi vừa nghe vừa cảm thán,
- Tuệ Nhi chị giỏi thật ấy. Hèn chi em thấy giám đốc và các sếp đều đưa cho chị các ca khó nhất. Cái này gọi là trọng dụng nhân tài ấy nhỉ.
Mà Tuệ Nhi nghe những lời ca ngợi lại thầm cười khổ. Cô vốn đi lên nhờ thực lực, cô chưa bao giờ phải nịnh nọt hay đi cửa sau. Đối với cô, công việc hiện tại cũng không phải dễ dàng như mọi người nghĩ, cô cũng đã nỗ lực hoàn thiện mỗi ngày, để ngày hôm nay cô được khách hàng và công ty công nhận.
Quỳnh Chi vẫn mãi luyên thuyên với Tuệ Nhi, hai người vừa bước xuống sảnh tòa nhà thì thấy phía ngoài rất đông người đang tụ lại. Tuệ Nhi vốn dĩ không thích đông người, cô định đi cửa sau. Nhưng Quỳnh Chi đã kéo tay cô.
- Chị Tuệ Nhi nhìn kìa, hình như có ai đó sắp cầu hôn, có hoa, bóng bay nữa kìa. Đi nào!
Quỳnh Chi vừa kéo tay Tuệ Nhi vừa nói luyên thuyên. Hai người vừa bước tới nơi, Tuệ Nhi đã chết lặng.
Người mà cô bao tháng trời thương nhớ, người mà cô mong chờ được gặp lại mỗi ngày, đang đứng trước mặt cô. Anh đang xếp từng bông hoa thành hình trái tim, ở giữa là hàng chữ "Marry Me". Trên tay anh là bó hoa hồng tường vi mà cô yêu thích. Tất cả như giấc mơ tươi đẹp mà cô từng ao ước, từng kể với anh. Nhưng giờ trong tình cảnh này, cô làm sao đối diện với anh đây. Tuệ Nhi muốn bỏ chạy nhưng không thể, điện thoại của cô đang reo lên. Trực giác mách bảo, điện thoại vừa reo cũng là lúc hai ánh mắt chạm nhau.
Thành Công đã bỏ điện thoại xuống, bước chân của chàng thanh niên vừa xuất ngũ rất nhanh nhẹn, anh đã đến trước mặt cô. Nắm tay cô bước về phía trước.
- Tuệ Nhi, anh đã về, lấy anh nhé!
Chỉ một câu nói thỏ thẻ tâm tình của anh, nước mắt đã tràn đầy trên mặt cô. Giọt nước mắt mà cô đã cất giữ bấy lâu. Thành Công sao anh không về sớm hơn, sao anh không bên cạnh em, bảo vệ em. Em đã bị người ta hãm hại, em không còn xứng với anh nữa. Tất cả những tâm sự chôn vùi, uất ức tuổi thân, đau khổ, cứ như vậy cô để nước mắt của mình rơi.
Thành Công khi nhìn vào cô thì chỉ biết rằng cô đang hạnh phúc mà rơi nước mắt. Chỉ có một người đứng xa xa trong đám đông, bỗng thấy xót xa cho cô. Cuối cùng anh cũng tin là cô không phải đồng phạm.
Hai người đứng ôm nhau giữa tiếng hô hào của đám đông. Cuối cùng khi mọi người đã rời đi, anh và cô ngồi yên vị trên xe.
- Tuệ Nhi, em muốn ăn gì. Anh chở em đi ăn trưa nhé.
Tuệ Nhi gật đầu mà không nói. Cô đang cố gắng ổn định cảm xúc của chính mình. Bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy cô, cô lưu luyến hơi ấm nơi bàn tay ấy nên mãi vẫn không rút ra. Hai người cứ như vậy mà đến quán ăn. Thành Công vẫn chu đáo gọi những món mà cô thích. Sống mũi cô lại thấy cay cay.
- Tuệ Nhi, em gầy hơn trước rồi.
- Là nhớ anh quá mà quên ăn phải không. Sao vậy, sao không nói gì với anh.
Tuệ Nhi cuối cùng cũng bình tâm lại, cô nhìn Thành Công. Cô không nỡ rời xa anh, cô hỏi thăm anh, níu kéo thời gian ở bên anh. Cô hỏi thăm anh chuyện quân trường. Hỏi anh lễ ra quân thế nào, hỏi anh về nhà gặp những ai. Càng nghe anh kể cô càng cảm thấy đau lòng.
Anh bảo rằng anh cho mọi người xem hình cô vợ tương lai của anh. Ai cũng ganh tỵ với anh hết. Anh cũng đã thực hiện lời hứa với cha mẹ, nên giờ ông bà cũng không ngăn cản anh nữa.
- Tuệ Nhi, chúng ta hãy đính hôn trước, chờ anh một năm anh tiếp quản công ty rồi rước em về.
- Em hãy nghỉ làm ở đây, về làm với anh nhé!
Nếu cách đây ba tháng, có lẽ cô đã hạnh phúc lao vào lòng anh. Gật đầu mà không cần suy nghĩ.
Cô và anh đã quen nhau suốt sáu năm. Từ lúc cô là sinh viên năm ba còn anh là sinh viên năm tư. Trong một lần sinh hoạt chung, hai người tham gia trò chơi đoán ý đồng đội. Dù chưa quen biết trước nhưng cô lại rất thông minh đoán được hết các ý của anh. Cứ như vậy hai người giành giải nhất, và cũng giành trọn trái tim của nhau. Ra trường, anh bị gia đình phản đối việc yêu cô, cha mẹ anh muốn anh kết hôn với cô bạn thanh mai trúc mã, cùng anh kế nghiệp gia đình quản lý công ty.
Cô tự ti vì mình xuất thân từ vùng quê xa xôi hẻo lánh. Cô không có gì xứng đáng ở bên cạnh anh ngoài một tâm hồn ngây thơ và trái tim nồng nhiệt bên anh. Nhưng với anh như thế là đủ. Ba mẹ anh vì muốn ngăn cách hai người nên đã đăng ký cho anh đi nhập ngũ. Hai năm trong quân trường, cô và anh rồi sẽ quên nhau. Cô không được đi thăm anh, vì ba mẹ anh đã dùng mọi uy quyền và các mối quan hệ để chặn cô. Nhưng anh mỗi khi được nghỉ về thăm nhà, nhất định anh sẽ tới tìm cô. Cô và anh vẫn bền chặt thắm thiết như vậy, cho tới hôm nay..
- Tuệ Nhi, Tuệ Nhi!.
||||| Truyện đề cử: Đông À, Hạ Lạnh |||||
Tuệ Nhi giật mình xa rời dòng ký ức, quay về với hiện tại. Thành Công đang gọi cô
- Em vẫn chưa trả lời anh. Em đang suy nghĩ gì mà miên man vậy?
- Thành Công, cho em vài ngày. Em..
Thành Công hơi thất vọng, giờ anh mới chợt nhận ra thái độ của cô không đúng lắm. Vì anh quá hồi hộp cầu hôn cô, lại mong nhớ cô. Nên lúc gặp lại anh đã không để ý đến tâm trạng của cô. Giờ nhìn Tuệ Nhi anh chợt cảm thấy bất an.
- Tuệ Nhi, em có chuyện gì sao? Em không còn thương anh nữa sao?
- Không phải. Nhưng em..
Cô làm sao nói hết cho anh được, rằng cô mong nhớ anh đến từng nào. Rằng cô đã đau khổ như thế nào, khi nghĩ rằng giờ đây mình không còn xứng đáng với anh nữa.
- Anh cho em một chút thời gian, em sẽ trả lời anh có được không.
Thành Công nhìn Tuệ Nhi bối rối, anh cũng không muốn làm khó cô.
- Được, anh chờ em.
Đối diện với anh mắtt tin tưởng, hạnh phúc và mong chờ từ anh. Tuệ Nhi càng cảm thấy đau khổ gấp bội.