Văn phòng Tuấn Thanh được một phen ồn ào. Mọi người bàn tán xôn xao ngay cả chị trưởng bộ phận cũng chen vào vài câu.
- Con bé Tuệ Nhi im im thế thôi chứ thật ra đã quen người yêu sáu năm rồi đó. Nghe đâu anh chàng ấy là công tử tập đoàn lớn đó nha.
- Nghe nói hai người bị phụ huynh phản đối nên anh chàng mới phải đi nhập ngũ mấy năm.
- Hôm nay tỏ tình hoành tráng vậy chắc chắn là đã vượt qua ải phụ huynh rồi.
- Tuệ Nhi sắp làm bà chủ nhỏ rồi, chúng ta còn phải theo rót trà cho Tuệ Nhi thôi.
- Ấy ấy, hôm bữa tôi vừa quăng mấy ca khó qua cho Tuệ Nhi, không biết cô ấy có để trong lòng không.
- Cô ấy không đâu, cô ấy trước giờ vẫn không khó dễ với tụi mình mà.
Mọi người cứ phụ họa mỗi người một câu, trong góc cuối phòng, có một cô gái không gia nhập chung hội bà tám. Ánh mắt phức tạp, đang suy nghĩ đâu đó.
- An Ngọc, An Ngọc!
An Ngọc giật mình quay lại.
- Cô ấy, cô nghĩ gì nãy giờ. Có phải đang mơ có một hoàng tử như Tuệ Nhi không.
Bên dưới tòa nhà, có một cặp nam nữ lưu luyến chia tay. Chàng trai còn hôn nhẹ lên trán cô gái. Khung cảnh vô cùng lãng mạn. Khi chàng trai rời đi, cô gái cũng không vào văn phòng. Cô nhắn tin xin nghỉ buổi chiều, rồi lang thang ở góc đường. Cô gái mang bó hoa với tâm trạng buồn man mác, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Minh Nam vừa bước ra khỏi cửa công ty, anh cảm thấy khó thở khi nghe mọi người bàn tán về chuyện của cô. Vừa bước xuống sảnh nhìn cảnh hai người như thế, anh không hiểu sao lại đứng chôn chân tại chỗ. Anh cảm giác có lỗi. Chính anh đã vô tình quăng vết mực vào mối tình đẹp của hai người. Rồi bước chân anh lại vô thức đi theo cô, cô đi lang thang vô định như thế, rất giống tình cảnh của hôm nào. Minh Nam cảm thấy trong lòng rất khó chịu, anh không biết diễn tả nó là gì.
Tuệ Nhi vô thức qua đường khi đèn đỏ, sau đó có một cánh tay kéo cô lại. Trán cô va vào ngực của ai đó, giọng nói ấy lại vang lên.
- Em muốn chết à.
Cô giật mình như đụng phải nguồn điện, cô lùi ra hai bước nhìn anh.
- Sao anh ở đây?
Minh Nam cũng không biết tại sao anh lại ở đây, chỉ biết là khi cô vô thức bước đi như vậy, anh cũng đã vô thức bước theo như hôm nào. Anh muốn gì, anh không biết. Chỉ ngay khi thấy cô sắp bị nguy hiểm, anh mới bừng tỉnh kéo cô lại. Đối mặt với ánh mắt ai oán của cô, anh cảm thấy khó chịu vô cùng. Anh rất muốn an ủi cô. Rất muốn đồng cảm với cô. Nhưng không thể thốt ra lời.
- Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi.
Tuệ Nhi không đi nữa, cô lùi lại, ngồi vào một góc bên cạnh đường. Đó là trạm xe buýt. Cô ngồi khoanh tay, vùi mặt vào gối của mình. Hai bờ vai của cô run run. Khi xe buýt tới, cô vội leo lên. Minh Nam cũng lên theo. Anh cứ như vậy ngồi cạnh cô. Không khó để nhận ra ánh mắt đỏ hoe vừa khóc của cô. Cô xuống xe anh cũng xuống theo.
Tuệ Nhi đã mệt rồi, cô bảo cô muốn yên tĩnh. Minh Nam thấy phía trước là giàn hoa giấy, anh biết đó là nhà cô. Anh đã từng theo dõi cô tới nơi này nhiều lần.
Anh không bước theo nữa. Lặng lẽ nhìn cô vào nhà. Trong lòng anh nặng trĩu. Anh không hiểu vì sao anh lại ưu phiền như vậy. Một người cuồng công việc như anh chưa bao giờ bị chuyện gì làm ảnh hưởng. Vậy mà hôm nay anh đã huỷ gặp khách hàng, chỉ để đi theo cô, để an tâm là cô về tới nhà. Anh không biết diễn tả cảm xúc này là gì.
"Hoa đã có chậu cớ sao chưa nở đã úa tàn.
Chim ở lồng xoan cớ sao lại gầy rộc muộn phiền."
An Ngọc viết những dòng chữ này trong nhật ký của cô, rồi nhanh tay đóng lại như không muốn ai nhìn thấy. Trong lòng vô cùng phức tạp, ngón tay của cô run run. Cố kiềm nén những xúc cảm khó chịu trong lòng. Người bị hại đau khổ, mà người gây tội cũng đau khổ không kém. Cô vì tình yêu của mình mà đã huỷ hoại đi tình yêu của người khác.