Selene trong lòng anh

Ngày 1 tháng 9, học sinh của trường THPT số hai Nam Thành bắt đầu khai giảng.
 
Sáng sớm hôm nay, Giang Tuyết Huỳnh đã từ chối lời đề nghị đưa cô đến trường của mẹ Giang và cha Giang, thay đồng phục học sinh rồi lên xe buýt đến trường THPT số hai Nam Thành.
 
Tối hôm qua cô đã liên lạc với Trì Thanh, cùng nhau đến trường, vừa hay có thể cùng ngồi xe buýt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc xe buýt đến trạm đường Hạnh Phúc nơi Trì Thanh đang ở, cô cất điện thoại di động vào, quan sát kỹ một chút, đúng lúc nhìn thấy Trì Thanh đang quẹt thẻ để lên xe ở cửa trước.
 
Thiếu niên cũng đã thay đồng phục học sinh của trường THPT số hai Nam Thành.
 
Đồng phục học sinh của trường THPT số hai có màu xanh và trắng, kiểu dáng tương tự như trường trung học cơ sở Nam Thành, nhưng chẳng qua cũng chỉ là trùng hợp, vì đồng phục học sinh ở Trung Quốc trên cơ bản đều có hai màu này.  
 
Trì Thanh cũng nhìn thấy cô, liền nhanh chóng đi thẳng về phía cô.
 
Giang Tuyết Huỳnh vội vàng đứng dậy, cầm cặp sách ở ghế trống bên cạnh lên, tranh công nói: “Tôi giành chỗ cho cậu đó.”
 
Chuyện giành chỗ này thật sự phải “để ý” rất nhiều, trong suốt đường xe chạy, cô vẫn luôn sợ xe bị kín chỗ, sẽ có người nhìn trúng đến chỗ ngồi này.
 
Trì Thanh nhìn thoáng qua, kéo kéo khẩu trang đen trên mặt, ngồi xuống: “Cảm ơn, lần sau không cần phiền phức như vậy đâu.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên mặt anh không có chút biểu cảm cảm xúc dư thừa nào, cũng có thể đã bị khẩu trang đen che mất nên không nhìn thấy rõ.
 
Có vẻ thiếu niên ngủ không ngon, đôi hàng mi mỏng mệt mỏi rũ xuống.
 
Anh nghiêng mặt sang một bên, lặng lẽ nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ.
 
Tất nhiên, Trì Thanh ngồi ở ghế gần lối đi.
 
Dù thế nào đi nữa Giang Tuyết Huỳnh cũng sẽ không nhường cho anh vị trí bên cạnh cửa sổ.
 
Kết quả là, Trì Thanh muốn nhìn ra ngoài cửa sổ thì phải nhìn lướt qua vai của cô.
 
Cô luôn cảm thấy hình như hôm nay Trì Thanh có chút khác lạ.
 
Mái tóc của thiếu niên dường như đã được cắt ngắn, không còn kiểu tóc giống như đầu nhím khoa trương lúc trước nữa, mái tóc đen nhánh rũ xuống trước trán, đôi chân mày cong tuyệt đẹp cùng đôi mắt hơi nhếch lên cứ vậy lộ ra. 
 
Các đường nét trên khuôn mặt, lông mày, đôi mắt đều sắc nét.
 
Lông mi mọc cong vút như chiếc quạt nhỏ.
 
Cũng vì như vậy mà lần đầu tiên Giang Tuyết Huỳnh phát hiện dưới khóe mắt của Trì Thanh có một nốt ruồi rất nhỏ, rất thanh tú.
 
Đây là vẻ đẹp vừa thanh tú lại vừa nghiêm nghị, toát lên chút sát khí kiêu ngạo cùng chút xinh đẹp.
 
Mái tóc đen làm tôn lên làn da trắng nõn, trông vừa lạnh lùng lại xinh đẹp, cáu kỉnh lại rất ngoan ngoãn.
 
Không hiểu sao trời nắng nóng như vậy mà vẫn còn đeo khẩu trang, có phải bởi vì sau khi thay đổi diện mạo xong cảm thấy không thích ứng kịp không?
 
Xe buýt dừng lại ở trạm tiếp theo.
 
Trạm này có rất nhiều người đang đứng đợi, có rất nhiều người lớn tuổi vội vàng đi mua thức ăn.
 
Ngay lúc Giang Tuyết Huỳnh định đứng dậy nhường chỗ, Trì Thanh ngồi bên cạnh cô đã đứng dậy trước.
 
Anh ngồi ở gần lối đi, đứng lên rất tiện.
 
Bà cụ xách theo một túi đồ lớn liên tục nói cảm ơn.
 
Thiếu niên có vẻ ngoài lạnh lùng, thoạt nhìn giống như có thể lao vào một cuộc ẩu đả bất cứ lúc nào, giờ phút này lại ngoan ngoãn nhường chỗ ngồi, kiên nhẫn đáp lại không cần cảm ơn. Lời nói và hành động tạo nên một sự tương phản rõ ràng.
 
Bà cụ vững vàng ngồi xuống, anh giơ tay nắm lấy tay cầm trên xe buýt, rũ mắt xuống nghịch điện thoại.
 
Giang Tuyết Huỳnh nhìn một lượt từ chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn của người thiếu niên đến quả táo adam hơi nhô ra.
 
Rồi lại nhìn đến sợi dây tai nghe màu trắng mà anh tùy tiện treo trên bộ đồng phục học sinh.
 
Xuống chút nữa…
 
Thì không thấy gì nữa.
 
Mãi cho đến khi bà cụ xuống xe ở trạm dừng, anh cũng không có ý định ngồi xuống trở lại, Giang Tuyết Huỳnh do dự nửa giây, cuối cùng cũng rời khỏi vị trí cạnh cửa sổ.
 
Thiếu niên rõ ràng đang cúi đầu nghịch điện thoại di động nhưng lại giống như có mắt trên đỉnh đầu. Anh cất điện thoại đi, rũ mắt xuống, dùng khóe mắt nhìn xuống cô.
 
“Nhìn cái gì?”
 
Bị bắt quả tang đang nhìn trộm, lỗ tai Giang Tuyết Huỳnh giống như bị thiêu cháy, cô cấp tốc động não, kiên trì tìm cho bản thân một cái cớ.
 
“Tai nghe à? Ừm… cậu đang nghe cái gì vậy?”
 
Trì Thanh: “Muốn nghe không?”
 
Cô vừa định nói không cần phải phiền phức như vậy.
 
Một bàn tay trắng nõn mang theo hơi lạnh bất giác vươn ra, cầm lấy tai nghe đeo vào tai cô.
 
Bàn tay của Trì Thanh lành lạnh.
 
Nhưng tai nghe dường như vẫn còn sót lại hơi ấm từ nhiệt độ cơ thể của anh.
 
Giang Tuyết Huỳnh còn chưa kịp phản ứng, một loạt âm thanh kinh thiên động địa dội vào tai cô!
 
Âm thanh như sét đánh vào màng nhĩ, khiến hai mắt cô quay cuồng.
 
“Đây là gì thế?”
 
Thiếu niên thản nhiên thu hồi ánh mắt “đang xem cảnh tượng kỳ diệu”, bình tĩnh thốt ra hai chữ: “Grindcore*.”
 
*Một thể loại âm nhạc hình thành vào đầu và giữa thập niên 1980. Lấy cảm hứng từ những thể loại nhạc gồm extreme metal, industrial, noise rock và các tiểu thể loại của hardcore punk, như crust punk.
 
Giang Tuyết Huỳnh đã từng nghe qua những thuật ngữ như rock and roll, death metal, nhưng lại chưa bao giờ nghe nói về Grindcore.
 
Đây rõ ràng đã chạm vào điểm mù kiến thức của cô.
 
Trong tai nghe vẫn đang truyền đến âm thanh như muốn nứt ra.
 
Giang Tuyết Huỳnh nghe đến mê man ngẩn ngơ, linh hồn giống như đã thoát khỏi cơ thể, như đang trôi dạt bên ngoài không gian, tựa như đang nghe thấy lời thì thầm của một vị thần cổ xưa nào đó.
 
Thứ vượt quá giới hạn nghe và nhìn của con người này thực sự có thể được gọi là âm nhạc sao?
 
Lợi dụng lúc Trì Thanh không chú ý, cô lặng lẽ nghiêng người sang một bên, dùng áo đồng phục che điện thoại, lên baidu tìm kiếm về Grindcore.
 
Grindcore, cô đã đại khái hiểu được nó là cái gì, nhưng mà Shitcore lại là cái thứ gì nữa?
 
... Cô không hiểu, nhưng cô lại bị rung động.
 
Đột nhiên cô rất nhớ bài hát bằng tiếng Tây Ban Nha vừa sôi động lại vừa đáng yêu của Trần Lạc Xuyên.
 
Nhanh chóng tháo tai nghe xuống, Giang Tuyết Huỳnh ngập ngừng hỏi: “Cậu thích nghe à?”
 
Trì Thanh vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy, anh liền mở mắt ra.
 
Liếc nhìn cô một cái, trả lời gọn gàng dứt khoát: “Không thích.”
 
“Chẳng lẽ cậu thích?”
 
“Cảm ơn, không thích.” Sự bị động lại biến thành chủ động này lập tức khiến cô không nói nên lời, Giang Tuyết Huỳnh dứt khoát tháo tai nghe ra, cung kính dâng lên bằng hai tay, khao khát muốn mắng chửi trong lòng cô dâng lên mãnh liệt.
 
So với cô và Chúc Kiêu Dương, Trì Thanh mới là người mắc hội chứng tuổi dậy thì!
 
….
 
Xe buýt dừng lại ở gần trường THPT số hai.
 
Ban đầu Giang Tuyết Huỳnh vẫn còn hơi buồn ngủ  nhưng lại bị thứ âm nhạc kia làm cho chấn động, tinh thần cũng trở nên tỉnh táo hơn, mặt mày hồng hào.
 
Bước vào cổng trường, rẽ trái sẽ thấy một dãy các bảng thông báo.
 
Trước bảng thông báo đã có một biển người mênh mông đang xem lịch học, đều là học sinh mới.
 
Dựa vào vóc dáng nhỏ nhắn, Giang Tuyết Huỳnh thuận lợi chen lên hàng đầu tiên, tìm được tên của cô và Trì Thanh.
 
Trường THPT số hai chia lớp dựa theo thành tích, lớp A1 và lớp A2 là các lớp trọng điểm. 
 
Năm cuối trung học cơ sở, tình trạng của Trì Thanh không được tốt lắm, tuy rằng trước khi tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông đã được điều chỉnh lại nhưng cuối cùng vẫn không đạt được thành tích như bình thường.
 
Tên được phân sang hàng đầu tiên của lớp A2.
 
Giang Tuyết Huỳnh lại được xếp ở vị trí cuối cùng một cách đầy nguy hiểm.
 
Nhưng có thể được học cùng lớp với Trì Thanh đã là một niềm vui bất ngờ với cô.
 
Cô chen ra khỏi đám đông báo tin vui cho Trì Thanh biết.
 
Thiếu niên đang đứng một mình bên ngoài đám đông.
 
Có một số người giống như được phủ một lớp màng lọc làm đẹp trên người, cho dù không nói gì, hay đứng ở chỗ nào, thì đều giống như hạc trong bầy gà.
 
Tháng chín, trời cuối thu nắng gắt.
 
Ánh mặt trời chói chang tỏa ra làn sóng nhiệt cuồn cuộn như đang thiêu đốt.
 
Vừa quay đầu lại, cô đã nhìn thấy Trì Thanh rất biết chọn địa điểm, tìm được một bóng râm mát dựa vào, ánh nắng thưa thớt xuyên qua tán lá cây long não rơi trên gương mặt trắng như ngọc của thiếu niên.
 
Có lẽ vì cảm thấy nóng, anh hơi kéo khẩu trang màu đen xuống.
 
Chân mày ép xuống thấp, lông mi rủ xuống như cánh ve sầu, ánh sáng chiếu vào khiến lông mày và lông mi tạo thành cái bóng nhỏ.
 
Góc nghiêng vô cùng xuất sắc, sống mũi cao thẳng.
 
Thậm chí Giang Tuyết Huỳnh còn có thể nhìn thấy mấy cô gái đang đi qua đi lại, thỉnh thoảng sẽ dừng bước, quay đầu nhìn lại vài lần.
 
Đợi cho đến khi bị bạn gọi mới vội vàng tăng tốc bước đi.
 
“Có một anh chàng đẹp trai kiga!”
 
“Tớ vừa nhìn thấy một nam sinh rất đẹp trai!”
 
“Đẹp trai đến mức nào?”
 
“Không thể nói rõ được, siêu cấp đẹp trai.”
 
Điều này khiến Giang Tuyết Huỳnh lập tức trở nên rụt rè không dám tiến tới.
 
Cô đã sớm biết từ nhỏ Trì Thanh đã rất nổi bật, nhưng tính cách anh lạnh lùng lại xấu miệng, thật ra cũng không có nhiều ham muốn thể hiện.
 
Nhưng bình thường anh đã rất đẹp trai, thành tích tốt, trong chuyện đánh nhau cũng hiếm khi bại trận, cho dù không phải ý anh, nhưng nhất định sẽ được mọi người biết đến.
 
Giống như ánh mặt trời chói chang, giống như đại bàng tung cánh.
 
Sẽ luôn có một ngày nào đó tung cánh chiến đấu trên bầu trời cao, dưới ánh mặt trời thiêu đốt.
 
Năm cuối trung học cơ sở vì gia đình xảy ra chuyện nên mới trở nên im ắng khiêm tốn như thế.
 
Nhưng chỉ cần anh muốn, sớm muộn gì anh cũng có thể trở thành trung tâm của đám đông.
 
Đối với Giang Tuyết Huỳnh mà nói, mặc dù cô thường có một chút ham muốn thể hiện nhưng dù sao đi nữa thì cũng chỉ tùy duyên mà thôi, trở thành một người vô hình trong đám đông sẽ càng khiến cô cảm thấy an toàn hơn.
 
Có thể có quan hệ tốt với một người bạn như Trì Thanh chủ yếu là vì cô biết nắm bắt thời cơ.
 
Cô không muốn bởi vì Trì Thanh mà lại khiến bản thân trở thành tâm điểm chú ý để mọi người bàn tán.
 
… Nghĩ đến mấy chuyện này vẫn còn quá sớm.
 
Sau khi ổn định lại tâm trí, Giang Tuyết Huỳnh giả vờ bước nhanh về phía trước để báo tin vui.
 
Thoạt nhìn Trì Thanh cũng không bất ngờ lắm, như thể anh đã đoán trước được từ lâu. Anh quay đầu liếc cô một cái: “Đi thôi.”
 
Không biết tại sao, anh lại kéo khẩu trang cao lên.
 
Hai người cứ vậy đi về phía lớp A2 ở tòa nhà dạy học.
 
Đến gần lớp A2, Giang Tuyết Huỳnh do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn nói ra câu đã ấp ủ trong lòng từ lâu.
 
“Lát nữa chúng ta tách ra ngồi riêng đi.”
 
Trì Thanh: “?”
 
Thiếu niên không nói lời nào, dùng một ánh mắt im lặng biểu đạt câu hỏi của bản thân.
 
Giang Tuyết Huỳnh uyển chuyển nói: “Cậu là nam sinh, tôi là nữ sinh, bình thường ngồi chung sẽ không được tốt lắm đúng không?”
 
“Lần tiếp xúc đầu tiên trong buổi khai giảng vô cùng quan trọng đó.”
 
Trì Thanh: “Cho nên?”
 
Giang Tuyết Huỳnh nắm chặt tay: “Tôi phải tìm một cô gái ngồi với tôi.”
 
Thiếu niên không nói gì nhưng suy nghĩ lộ ra trong ánh mắt màu nhạt giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
 
Câu này nửa thật nửa giả, cô thật sự muốn tìm một cô gái, sau này hai người họ sẽ cùng tiến cùng lùi, như hình với bóng.
 
Nhưng vẫn còn một chút tâm tư nho nhỏ nữa.
 
Chính là muốn giữ khoảng cách với Trì Thanh.
 
Giang Tuyết Huỳnh biết rõ, giữa cô và Trì Thanh không có gì, Trì Thanh dường như không có hứng thú gì với cô.
 
Nhưng đi cùng nhau trong buổi khai giảng sẽ rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
 
Đây là thời đại mà chỉ cần nam nữ ngồi chung một bàn, sau giờ học nói với nhau vài câu, đều sẽ bị bàn tán.
 
Vì vậy, cô muốn giữ khoảng cách với Trì Thanh trong buổi khai giảng một chút.
 
Bước vào lớp A2, đã có không ít học sinh ngồi rải rác khắp nơi.
 
Mặc dù Trì Thanh không nói đồng ý nhưng cũng không nói không đồng ý.
 
Anh hoàn toàn không hiểu suy nghĩ trong lòng cô, thế nhưng vừa đến cửa, anh vẫn vòng ra cửa sau, tìm một chỗ ngồi xuống.
 
Giang Tuyết Huỳnh chọn ngẫu nhiên một cô gái trông có vẻ tốt bụng rồi ngồi xuống bên cạnh.
 
Cô gái có khuôn mặt tròn, đôi mắt to.
 
Giang Tuyết Huỳnh ngại ngùng mỉm cười.
 
Cô gái kia cũng xấu hổ cười cười.
 
Hai người họ giống như đang thận trọng thăm dò vỏ ốc của đối phương.
 
“Xin chào, tớ là Thẩm Manh Manh, cậu tên là gì?”
 
Lúc cô gái kia mở miệng, giọng nói vừa mềm lại vừa nhỏ, chính là “giọng lolita” thường bị người khác hiểu lầm.
 
Cô gái tên Thẩm Manh Manh này hình như cũng không tự tin về giọng nói của mình lắm, cố gắng đè chặt cổ họng, cảm thấy rất xấu hổ. 
 
“Tớ tên là Giang Tuyết Huỳnh.” Giang Tuyết Huỳnh gom hết sự dũng cảm, cố gắng khiến bản thân biểu hiện tự nhiên một chút.
 
Hai người lại nhanh chóng rơi vào im lặng.
 
Nhưng không lâu sau, hai người đều tự cố gắng tìm một chủ đề mới để nói chuyện.
 
“Sao giáo viên vẫn còn chưa đến nhỉ?”
 
“Không biết nữa, chắc sắp đến rồi?”
 
“Lúc trước cậu ở trường nào?”
 
“Tớ từ trung học cơ sở Nam Thành.”
 
“Ồ, tớ từ Dục Anh.”
 
“Này, đùi gà ở căn tin Nam Thành của các cậu có phải rất ngon đúng không?”
 
....
 
Trời không phụ lòng người, đợi đến khi Lưu Quốc Sinh, giáo viên chủ nhiệm lớp A2 bước vào lớp, Giang Tuyết Huỳnh đã thành công làm quen với cô gái này, biết được cô ấy đến từ Dục Anh, nhà ở đường Vân Phù, theo đuổi thần tượng, thần tượng là thành viên của một nhóm nhạc nam rất nổi tiếng của Hàn Quốc.
 
Nghĩ đến Trì Thanh, Giang Tuyết Huỳnh quay đầu nhìn lại.
 
Nam sinh và nữ sinh không giống nhau, có người đã gọi anh em, có người vẫn chưa có động tĩnh gì.
 
Trì Thanh ngồi một mình ở phía sau, hình như cũng không có ý định nói chuyện với ai, chỉ nằm trên bàn chợp mắt, bộ dạng này vô tình đã đẩy lùi vô số người.
 
Thẩm Manh Manh cũng quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Giang Tuyết Huỳnh, đột nhiên nói: “Này… đó chẳng phải là người có dáng vẻ rất đẹp trai mà bọn họ nói trước đó sao?”
 
Giang Tuyết Huỳnh sửng sốt, không hiểu lắm: “Người nào?”
 
Thẩm Manh Manh lắc đầu: “Tớ cũng không biết, chỉ là vừa rồi tớ nhìn thấy trên diễn đàn nói có một học sinh mới rất đẹp trai, đeo khẩu trang màu đen, nhìn rất giống cậu ấy.”
 
“Hóa ra là của lớp chúng ta à?”
 
Nói xong, Thẩm Manh Manh mở điện thoại, mở một tấm ảnh chụp ra cho Giang Tuyết Huỳnh xem.
 
Người trong bức ảnh đúng là Trì Thanh đang dựa vào cây long não đợi cô.
 
Thiếu niên trong ảnh chụp có dáng người tuấn tú cao lớn, ngón tay trắng nõn đang kéo viền khẩu trang màu đen, đôi mắt hơi xếch lên lơ đãng nhìn vào máy ảnh.
 
Gương mặt lạnh lùng, vô cùng tùy ý.
 
Chất lượng hình ảnh khá mờ, bị phơi sáng quá mức, nhưng lại vô tình trở thành một bộ lọc ảnh, tạo thêm bầu không khí.
 
Gương mặt của thiếu niên như ẩn như hiện, mơ hồ mông lung nhưng điểm này lại rất thu hút người khác.
 
Bên dưới còn có người trả lời là lừa đảo, ảnh chụp rõ ràng đã được chỉnh sửa.
 
Trời nóng như vậy còn đeo khẩu trang làm gì? Không bị ngộp chết sao?
 
Cũng có người nói rằng, chất lượng học sinh mới năm nay cao như vậy sao?
 
Còn có một số người đang dò hỏi xem em trai này ở lớp nào, tên là gì.
 
Cũng có người nói, quên đi, đẹp trai như vậy nhất định đã có bạn gái rồi.
 
Bên dưới sôi trào như nồi nước đun sôi, ồn ào ầm ĩ vang trời.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui