Một lúc lâu sau cô mới gửi tin nhắn trả lời Trì Thanh: [Tôi quay lại rồi đây.]
Khung chat hiện dòng chữ “đang soạn tin nhắn” nhưng đứt quãng.
Không để cô đợi quá lâu, người thiếu niên hỏi thẳng: [Là Trần Lạc Xuyên à?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Ừm.]
Thật ra cô có suy nghĩ muốn che đậy nó, nhưng thời điểm bấm soạn tin nhắn cô lại nghĩ không cần thiết phải làm vậy.
Khi cô không biết Trì Thanh sẽ phản ứng thế nào trước điều này, câu trả lời của anh lập tức xuất hiện.
[Đợi một lát, tôi phải vào học.]
Vẫn là giọng điệu bình tĩnh ấy, nó bình tĩnh tới nỗi không có gì đáng ngạc nhiên: [Tôi vào học trước, lát nữa nói chuyện sau.]
Giang Tuyết Huỳnh: [Được, vậy cậu đi đi, tôi không quấy rầy cậu nữa, buổi tối gặp.]
cs: [Ừm.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
‘Thánh Sơn’ vốn là một bộ phim điện ảnh cực kỳ khó hiểu, nhưng nó lại chiếm vị trí quan trọng trong ngành phim Cult, vậy nên cô mới đào lại rồi ngồi xem thử.
Mà bây giờ, sau một thời gian dài như vậy, cô đã hoàn toàn không hiểu rốt cuộc bộ phim đang nói về cái gì.
Đến tối, quả nhiên Trì Thanh lại gửi tin nhắn cho cô.
Vẫn là lời nhắn báo về tình hình chung, chỉ có vài chữ đơn giản ngắn gọn.
[Tôi đã quay lại.]
Giang Tuyết Huỳnh vừa mới click mở xem một bộ phim điện ảnh kinh điển ‘Thánh Tuyết’ được bấm máy bởi đạo diễn Chi Lê Duệ.
Khi nhìn thấy dòng tin nhắn, cô thoát ra trả lời anh.
[Buổi học thế nào rồi?]
[Cũng tạm.]
Ngừng khoảng vài giây, anh lại nhắn: [Đề kiểm tra hôm nay hơi khó một chút, nhưng cuối cùng vẫn giải ra được. Không biết có đạt tiêu chuẩn hay không.]
[Khó đến vậy sao?]
[Ừm, khó hơn trong tưởng tượng rất nhiều.]
Giang Tuyết Huỳnh lại hỏi: [Hôm nay cậu đã làm gì?]
Thật ra câu hỏi này cũng giống như “Cậu ăn cơm chưa?”, nó thuộc tình huống hết chuyện để nói nên cố tìm cái gì đó để dây dưa, nhưng Trì Thanh không ngại phiền, anh trả lời rất nghiêm túc.
[Buổi sáng tôi xuống căng tin mua bánh bao, sau đó lại về làm bài tập, giờ chuẩn bị quay về phòng ngủ. Tôi đang tính xem một bộ phim để nghỉ ngơi chút rồi giải đề.]
Nhìn đoạn tin nhắn dài của Trì Thanh, Giang Tuyết Huỳnh thấy lòng nao nao.
Cô chỉ thuận miệng hỏi một câu nhưng đối phương trả lời vô cùng nghiêm túc, dù là ai cũng thấy xúc động mà thôi.
Đúng lúc này, người thiếu niên bất ngờ đổi chủ đề, giống như chỉ lơ đãng hỏi một câu:
[Hôm nay cậu đã nói chuyện gì với cậu ta vậy?]
Mặc dù Trì Thanh không chỉ đích danh tên tuổi người nọ, nhưng Giang Tuyết Huỳnh biết người anh đang ám chỉ là Trần Lạc Xuyên.
Cô không muốn nhắc tới Trần Lạc Xuyên trước mặt Trì Thanh, bởi cô thấy chuyện này không được hay lắm.
Nhưng cô cũng không thể lừa dối anh.
Ánh sáng mờ nhạt của bộ phim xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Cô sắp xếp lại câu chữ trong đầu, trả lời anh một cách mơ hồ: [Không có gì, chỉ nói về thành tích học tập thôi.]
Đối phương yên tĩnh vài giây.
Trì Thanh gửi tin nhắn tới, lời ít mà ý nhiều:
[Cậu không cần giấu tôi.]
[Tôi sẽ không làm gì đâu.]
Được rồi.
Giang Tuyết Huỳnh nhớ lại quá khứ: [Trước đó có xảy ra một số chuyện nên cậu ấy muốn mời tôi đi ăn cơm.]
Như thể sự lạnh nhạt và cứng nhắc vừa rồi chưa từng xuất hiện.
Người thiếu niên lại hỏi với thái độ vô cùng bình tĩnh: [Vậy đã chọn ăn món gì chưa?]
Giang Tuyết Huỳnh trả lời: [Ăn lẩu.]
Trì Thanh: [Đợi tôi về chúng ta cũng đi ăn một bữa đi.]
Sau cùng anh lại bổ sung thêm một câu: [Tôi mời.]
Giang Tuyết Huỳnh: “…”
Trì Thanh: [Không muốn đi ăn với tôi à?]
Khoé môi Giang Tuyết Huỳnh giật giật. Tình tiết của bộ phim đã tiến triển đến đoạn cha của cậu bé Finnick's xăm một con đại bàng người đầm đìa máu tươi lên ngực cậu bé, thứ mà cha cậu hay tức ông chủ đoàn xiếc thú cho rằng đó là tiêu chí trưởng thành của một người đàn ông.
Cô trả lời: [Rõ ràng cậu biết không phải như vậy.]
Cô bé câm Emma vội vàng chạy tới, cậu bé và cô bé cùng nhìn nhau. Cô bé câm duỗi đôi tay dài mảnh khảnh, nhẹ nhàng sờ hình vẽ trước ngực cậu bé.
Nhiều năm sau, cũng bằng phương thức thế này đã cứu vớt tinh thần thất thường của cậu bé tên Finnick's – người thực hiện vô số vụ án giết người.
Dường như Trì Thanh chưa nhận ra: [Nếu tôi có thể đứng nhất trong kỳ thi thì sao? Coi như đó là bữa tiệc ăn mừng cho vị trí đầu bảng của tôi đi.]
Giang Tuyết Huỳnh: [Nếu cậu đã kiên trì vậy thì được thôi.]
Lần này thời gian tạm dừng dài hơn lần trước.
Giang Tuyết Huỳnh dồn sự chú ý vào hình ảnh trong bộ phim.
Mẹ của Finnick's lao vọt tới lều trại của đoàn xiếc thú bắt quả tang, dùng axit thiến cha của cậu bé, đồng thời cũng bị cha trói chặt vào tường, chặt đứt hai tay.
Máu tươi trào ra giống như các thánh đồ giáo đường mà mẹ cậu bé bảo vệ. Pho tượng một phụ nữ cụt tay mặc giáo phục, lúc còn sống cô gái đã từng bị hai anh em cưỡng hiếp sau đó chặt đứt hai tay, vứt xác trong vũng máu.
Cách một lúc lâu, người thiếu niên mới gửi tin nhắn tới, kết thúc cuộc nói chuyện.
Trì Thanh: [Tôi sẽ.]
Trì Thanh: [Tôi đi tắm đây.]
Giang Tuyết Huỳnh: [Ngủ ngon.]
Trì Thanh: [Ngủ ngon.]
…
Ngủ ngon.
Giao diện nói chuyện phiếm của Giang Tuyết Huỳnh thực sự rất gọn gàng, cô không thích sử dụng mấy hiệu ứng trang trí bong bóng chat.
Có lẽ Trì Thanh đã nhìn chằm chằm màn hình điện thoại khoảng vài giây.
Đúng lúc này, Lương Minh Triết – một nam sinh anh quen trong đợt tập huấn – đi vào.
Cậu ta hỏi với thái độ tò mò: “Đang làm gì vậy?”
“Ai nha, màn hình điện thoại cậu để ảnh gì vậy?”
Màn hình điện thoại của thiếu niên cực kỳ lạ, không phải ảnh phong cảnh cũng chẳng phải câu nói khích lệ bản thân.
Mà là một bức hình chụp màn chiếu.
Thậm chí PPT còn khá mờ.
Thoạt nhìn nó giống như hình chiếu trong phòng học, có thể nhìn thấy mấy đầu người xuất hiện trên màn hình máy chiếu.
Trì Thanh quay lại nhìn, đổ dồn sự chú ý lên người Lương Minh Triết.
Nam sinh đeo chiếc kính to, cơ thể gầy yếu, nhìn thoáng qua sẽ thấy dung mạo vô cùng bình thường, nhưng thực chất lại là người vô cùng thông minh.
Các giáo viên ở căn cứ không quản bọn họ quá nghiêm, chủ yếu họ tin tưởng bọn họ có thể tự sắp xếp tốt thời gian của mình. Thỉnh thoảng anh và Lương Minh Triết sẽ đấu mấy ván game.
Anh không nói gì.
Lương Minh Triết đưa ra suy đoán táo bạo: “Bạn gái à?”
Suốt mấy ngày nay, vừa tan học đã cầm điện thoại nói chuyện phiếm, ngoài bạn gái ra thì hình như cũng đâu còn khả năng nào khác.
Mãi một lát sau Trì Thanh mới cúi đầu, nhìn màn hình điện thoại, nói bằng giọng lạnh nhạt, không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận: “Giờ vẫn chưa phải.”
Lương Minh Triết nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc: “Chưa theo đuổi thành công à?”
“Yên tâm.” Cậu ta dùng khuỷu tay huých vào người anh, giở giọng an ủi: “Trường thành như anh thì làm gì có em gái nào từ chối được.”
Thoạt nhìn bức ảnh ngoài màn hình khoá điện thoại không có gì nổi bật.
Nhưng anh có thể nhận ra cô trong đám người ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Trong đám người có một cái đầu nhỏ đen nhánh của cô gái lộ ra, và một nửa sườn mặt toát lên vẻ chuyên chú.
Ánh sáng lờ mờ của PPT chiếu trên khuôn mặt cô, hàng lông mày và khuôn mặt cô nữ sinh vô cùng nghiêm túc.
“Cảm ơn cậu.” Cuối cùng Trì Thanh tắt điện thoại, lấy đề thi ra nói với giọng bình tĩnh.
Nếu thực sự dễ dàng như vậy thì tốt.
…
Cuối cùng cũng tới ngày hẹn đi ăn với Trần Lạc Xuyên, Giang Tuyết huỳnh dậy từ sớm. Đại khái khoảng chưa đến sáu giờ cô đã tỉnh ngủ.
Không phải cô nhớ tới chuyện đó sớm như vậy, mà là cả đêm qua cô ngủ không được ngon.
Vẫn còn mấy tiếng đồng hồ mới tới giờ hẹn.
Giang Tuyết Huỳnh hít một hơi thật sâu, cầm túi mỹ phẩm chạy một mạch vào thẳng phòng vệ sinh. Đống đồ này là Thẩm Manh Manh kéo cô đi mua vội sau khi biết cô có hẹn ra ngoài ăn với Trần Lạc Xuyên.
Mẹ Giang khá cởi mở về chuyện này, mẹ cô luôn nghĩ con gái phải học được cách trang điểm, tranh thủ thời gian nghỉ đông tu sửa lại mình cũng có thể coi như hình thức khác của học tập.
“Trang điểm một hai lần thì được chứ đừng ngày nào cũng trang điểm, không tốt cho da mặt đâu.”
Cô vừa mới chạy vào phòng vệ sinh tiếng thét của mẹ đã vang ngoài cửa.
“Con biết rồi!” Giang Tuyết Huỳnh giơ bông dặm phấn, tập trung tinh thần nhìn bản thân trong gương, vừa ấn lên da vừa xem xét.
“Con hẹn với bạn học kia lúc mấy giờ?”
“Mười một giờ ạ.”
Kem chống nắng, phấn nền, phấn phủ đã xong, tiếp theo là kẻ lông mày và phấn mắt…
Thật ra cô không có mặt mũi nói với mẹ rằng người đi ăn với cô hôm nay không phải Thẩm Manh Manh.
Nếu mẹ Giang biết đối phương là nam, chắc chắn bà sẽ không tốt bụng để cô đi dễ dàng như vậy.
Nhưng ở bất kỳ thời điểm nào cũng vậy, với Giang Tuyết Huỳnh trang điểm có thể coi như một kỹ năng sống.
Lúc trước Lâm Mỹ Tử trang điểm thế nào nhỉ?
Cô suy đi nghĩ lại, liên tục vật lộn với bản thân trong gương, nhưng cuối cùng vẫn thấy độ chênh lệch quá lớn, không thể tạo ra vẻ ngoài đúng như mong muốn.
Một tiếng sau, Giang Tuyết Huỳnh nhìn mình trong gương.
… Trang điểm nặng nề quá!
Trang điểm khiến mặt cô bị bẩn!
Cô thật sự có thể đem cái mặt này ra ngoài gặp người ta được sao? Nhìn lố quá.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ còn cách xả đầy một chậu nước, lấy bông tẩy trang và nước tẩy trang lau sạch mặt.
Rõ ràng lúc bắt đầu vẫn còn sớm, nhưng khi cô liên tục tẩy trang rồi dặm phấn lại khiến thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã sắp tới mười giờ.
Cuối cùng cô chỉ đánh một ít phấn nền, tô son môi, chải lông mi rồi vội vã ra ngoài.
Trước khi đi Giang Tuyết Huỳnh móc điện thoại gửi cho Trần Lạc Xuyên và Thẩm Manh Manh một tin nhắn.
Giang Tuyết Huỳnh: [Giờ tôi đi đây.]
Trần Lạc Xuyên trả lời rất nhanh: [Tôi cũng đi đây.]
Thẩm Manh Manh: [Cố lên! Xông lên!]
Buổi hẹn hò này, dường như nó đã được mặc định là bất lợi ngay từ bước mở đầu.
Giang Tuyết Huỳnh ngồi trên xe lướt điện thoại, cô căng thẳng mím môi, vừa nói chuyện phiếm với Thẩm Manh Manh để giải tỏa cảm xúc khẩn trương vừa suy nghĩ chủ đề cho cuộc trò chuyện sắp tới.
Giang Tuyết Huỳnh: [Tôi tới rồi, cậu đang ở đâu?]
Trần Lạc Xuyên: [Tôi cũng tới rồi.]
Nếu nói cuộc chiến trang điểm trước đó chỉ là món khai vị thì lần gặp mặt tiếp theo mới là trận chiến thật sự.
Gần đến quán lẩu, cô nhìn điện thoại.
10: 45
Cũng may là vẫn kịp.
Chị gái phục vụ trong quán trông vừa dịu dàng lại duyên dáng, đón tiếp cô bằng thái độ cực kỳ nhiệt tình.
“Mời em gái vào bên trong, em đi mấy người?”
“Không cần…” Cơ thể Giang Tuyết Huỳnh nóng ran, cô liếm môi, có hơi co quắp, không tự chủ đưa mắt liếc nhìn khuôn mặt chị gái: “… Em tới cùng người khác.”
… Một khuôn mặt với lớp trang điểm hoàn mỹ.
Làn da đẹp không tỳ vết, hoàn toàn không nhìn ra là có đánh phấn hay không.
Cứu mạng, chị phục vụ có nhận ra cô đánh phấn không cơ chứ?
Nếu lúc ngồi trên xe Giang Tuyết Huỳnh cố gắng tự thôi miên bản thân ép mình trở thành người lớn thì ý tưởng đó bỗng tan thành mây khói khi đối diện với chị nhân viên phục vụ.
Giang Tuyết Huỳnh: “…” Cô thực sự biến thành một đứa nhóc co quắp.
Chị phục vụ bên cạnh vẫn nhiệt tình đối đáp với cô, trong khi Giang Tuyết Huỳnh lại đang ráo riết nhìn quanh quán lẩu.
Trước khi cô có thể bước lên mấy bước, một giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên.
“Bên này!”
Giang Tuyết Huỳnh và chị phục vụ cùng dừng bước, nhìn về nơi phát ra giọng nói, đập vào mắt là hình ảnh Trần Lạc Xuyên đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cửa sổ và vẫy tay với cô.
Cậu thiếu niên mặc chiếc áo gió chỉnh tề, hình như mái tóc đã được cắt ngắn hơn, làn da trắng nõn, lông mi cong cong, nụ cười của cậu trông còn sáng hơn mấy bông tuyết trắng đọng đầu đường.
Chói mắt quá!
Người bị hớp hồn không chỉ có mình cô, đến cả chị phục vụ cũng ngây người.
Sau đó chị phục vụ nhìn cô nở nụ cười phức tạp, trong nụ cười ấy còn có chút chế nhạo, có buồn cười và cả sự khích lệ.
Giang Tuyết Huỳnh phát sốt trước nét mặt của chị phục vụ, cô vội siết chặt chiếc túi trên tay, phi như bay đến chỗ ngồi.
“Sao lại chọn chỗ này?”
Cuộc chiến chống chứng sợ xã hội chính thức khai hỏa.
Giang Tuyết Huỳnh đặt túi xách xuống, nuốt nước miếng, lấy hết can đảm bắt đầu chủ đề đầu tiên của ngày hôm nay.
Trần Lạc Xuyên đang giúp cô chọn món, nghe vậy cũng thấy hơi ngượng ngùng.
Cậu khẽ nhếch miệng để lộ nụ cười: “Thật ra tôi định vào trong ngồi.”
“Nhưng mà, sau đó tôi thay đổi chủ ý.”
“Bởi vì tôi nghĩ…” Cậu thiếu niên khẽ chớp mắt, đôi mắt sáng lấp lánh như nai con: “Tôi ngồi đây lúc cậu đến sẽ không cần chạy đi tìm người, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy.”
Sự chân thành luôn là đòn tấn công mạnh mẽ nhất.
Vào giây cuối cùng trước khi bị hạ gục, Giang Tuyết Huỳnh đã nghĩ như vậy.
…
Nhưng một giây sau khi Trần Lạc Xuyên vừa dứt lời, não Giang Tuyết Huỳnh như bế tắc.
… Cô nên đáp lại thế nào đây?
Nồi nước đã sôi, không biết là cô nóng vì làn khói nóng bốc lên hay vì độ ấm trên mặt cao quá mức.
Cô thấy bất ổn, tim đập loạn, nhưng suy cho cùng cô không thể tìm ra phương thức “đáp lời” nào tốt hơn.
Nhìn thì tưởng cô suy nghĩ rất lâu, nhưng trên thực tế cô phản ứng chưa đến một giây. Giang Tuyết Huỳnh đành cười gượng, im lặng gật đầu.
Nếu trước mặt có tấm gương, có phải nên nói nụ cười của cô ngu ngốc đến mức đáng bị đem đi diễu hành trên phố.
Cũng may Trần Lạc Xuyên không để ý tới cái này, đại khái là cậu thuận miệng nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng mình mà thôi, không phải muốn tấn công cô hay gì cả.
“Cậu muốn gọi món gì không?” Trần Lạc Xuyên hỏi cô.
“Để tôi xem.” Giang Tuyết Huỳnh cố tình giơ cao thực đơn hơn chút để che khuôn mặt đang nóng ran của mình.
Thật ra là vì tránh trường hợp xấu hổ, cô đã tra và tìm hiểu qua về các món ăn trước khi đến đây rồi.
Cô nhìn thoáng qua, sau đó gọi món.
Đến khi Trần Lạc Xuyên gọi món, cô mới có thể nhìn rõ đôi mắt hơi cụp của cậu thiếu niên và sườn mặt trắng trẻo.
Hàng lông mi cong dài.
Quả không hồ là cậu nhóc đang trong tuổi dậy thì, hầu hết các món ăn chỉ toàn là thịt.
Cậu cũng không quên ngẩng đầu hỏi cô có ăn kiêng không, có ăn được thịt dê không.
“Tôi ăn được hết.” Giang Tuyết Huỳnh nói.
Sau đó, cô yên lặng nhìn Trần Lạc Xuyên gọi mấy đĩa thịt dê thịt bò.
Thật ra thì mức ăn này cũng ngang ngửa Trì Thanh. Sau khi vào cấp ba, sức ăn của Trì Thanh bắt đầu tăng trưởng vượt bậc, nhưng trông thân hình người thiếu niên vẫn mảnh khảnh gầy gò như thế, khiến người ta hoài nghi rốt cuộc số cơm anh ăn trôi đi đâu hết.