Selene trong lòng anh

“Tôi đố kị với cậu ta, ghen tị đến phát điên. "
 
Tuyết vẫn rơi.
 
Trước đó vẫn chỉ là một trận tuyết nhỏ, không biết từ lúc nào đã biến lớn một cách bất thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tuyết rơi dày và mịn, bị gió thổi ào ạt và hỗn loạn.
 
Trì Thanh vừa nói xong, Giang Tuyết Huỳnh đột nhiên ngước mắt lên, suýt chút nữa còn cho rằng mình đã nghe nhầm. Hoặc là …
 
Cô mím môi, lúc này cô thật ra rất muốn là mình đã “nghe nhầm”.
 
Từ đêm Giáng sinh đó, toàn thân cô như dẫm lên một khối bông gòn.
 
Cô đã cố gắng hết sức để quên đi mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó, lời tỏ tình của Trì Thanh cũng bị cô vô thức mà lãng quên, nếu không suy nghĩ kỹ, thậm chí cô còn tưởng đó chỉ là những suy nghĩ miên man, một giấc mơ diệu kỳ.
 
Nhưng vào lúc này, ký ức bị cô cố ý lãng quên một lần nữa hiện ra rõ ràng. Trì Thanh rõ ràng là không cho cô ấy cơ hội để lảng tránh. Sau khi nói ra những lời gây sốc đó, anh vẫn có thể bình tĩnh nói tiếp.
 
Tình yêu thời niên thiếu, bình thản nhưng đầy cuồng nhiệt, thẳng thắn và không che đậy. Bất cứ khi nào có cơ hội, anh không ngần ngại thể hiện sự quan tâm dành cho cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tôi đối tốt với cậu là vì tôi muốn cậu thích tôi, như cái cách mà tôi thích cậu vậy.”
 
Bây giờ anh đã nói ra, anh không cho cô cơ hội trốn tránh nữa. Cho dù  vào giờ phút này, ngọn lửa ghen tuông và sự tức giận đủ để đốt cháy tim phổi của anh thành tro, nhưng đôi mắt của chàng trai ấy vẫn luôn lạnh lùng với ánh nhìn sắc bén.
 
Với giọng điệu đều đều, nó giống như một con thú hoang đang rình mồi một cách nhàn nhã.
 
"Tôi đối xử tốt với cậu là vì tôi muốn cậu chỉ thuộc về riêng mình tôi thôi.”
 
Trong ngực cô hiện giờ vẫn đang ôm chiếc áo gió của Trần Lạc Xuyên.
 
Giang Tuyết Huỳnh từ từ siết chặt vòng tay, hiển nhiên cô hiểu đến từng lời mà anh nói.
 
Nhưng tổng hợp lại tất cả những gì mới nghe, cô lại dường như không hiểu.
 
Mấp máy môi, Giang Tuyết Huỳnh cuối cùng cũng không nói gì.
 
Cô chưa bao giờ được tỏ tình trực tiếp, càng đừng nhắc đến chuyện được nói thẳng ra một cách trắng trợn đến thế này, nên tất nhiên cô không biết phải phản ứng thế nào.
 
Cho dù không muốn nghe, cô cũng không thể khống chế giọng nói của Trì Thanh lọt vào tai mình.
 
“Hiểu chưa?” Đầu ngón tay anh xoay nhẹ rồi ấn nhẹ lên cổ cô, anh cụp mắt chờ đợi phản ứng của cô: “Cho nên, cậu muốn làm gì thì đó là quyền tự do của cậu. Cậu coi tôi là gì, đối xử với tôi thế nào tôi cũng sẽ chấp nhận.”
 
"Nhưng cảm giác ghen tuông này không bao giờ có thể được xoa dịu chỉ vì một câu xin lỗi của cậu, thậm chí nó ngày càng có xu hướng tăng lên."
 
anh ngắt từng từ, phát âm từng chữ một cách rõ ràng, như thể anh muốn lôi cô ra khỏi chiếc mai rùa.
 
"Tôi..." Trong lòng cô đột nhiên nhói lên, mang đến ảo giác co giật, Giang Tuyết Huỳnh không nhịn được hít một hơi thật sâu, cố gắng cách xa Trì Thanh.
 
Giọng nói của cô cũng vô thức trở nên khàn khàn: "Trì Thanh, chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không?"
 
Cô muốn chạy trốn.
 
“Nếu cậu thực sự muốn bù đắp cho tôi hay làm gì đó ….”
 
anh thấy cô né tránh, không cho cô cơ hội chạy trốn, nói: "Vậy cậu cũng đừng mãi lảng tránh tôi.”
 
Từng từ từng chữ như khiến tim cô nhảy qua cuống họng, Giang Tuyết Huỳnh không thể không nghĩ đến lần trước ở trên sân thượng.
 
Khi đó, Trì Thanh đã nói gì?
 
...
 
“Chỉ nói như vậy đã sợ sao?” Thanh âm của thiếu niên có chút khàn khàn, đôi môi nhạt màu mấp máy, bởi vì khoảng cách quá gần, dường như chỉ trong giây lát là có thể tiến tới cắn nát lỗ tai cô: “Nhát gan. "
 
"Không phải lúc xin lỗi cậu đã nói là sẽ không làm gì sao?"
 
"Vậy nên lần này, trước khi đến, chắc cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng dù thế nào cũng sẽ chấp nhận phải không?”
 
Lần đó, chàng trai cuối cùng cũng không làm gì, chỉ túm lấy nhúm tóc đuôi ngựa của cô mà kéo coi như trừng phạt.
 
Tim cô đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Lần này, cô chắc chắn rằng Trì Thanh sẽ không buông tha cho cô.
 
Điều này giống như trực giác của động vật khi đối mặt với thiên địch, từ đầu ngón tay đến đỉnh đầu không ngừng run rẩy.
 
Quả nhiên, trong giây tiếp theo, chàng trai khẽ cụp mi và cúi xuống…
 
Ngay cả khi chưa bao giờ ăn thịt lợn, thì cô cũng biết lợn chạy thế nào. Giang Tuyết Huỳnh gần như ngay lập tức nhận ra Trì Thanh muốn làm gì.
 
Cuối cùng, cô nín thở gọi tên anh: “Trì Thanh”.
 
Trì Thanh dừng lại.
 
Cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Tuy nhiên, sự ngăn cản của cô chỉ có thể trì hoãn hành động của anh trong giây lát.
 
Chàng trai dừng lại, thái độ thờ ơ rồi lại tiếp tục hành động của mình.
 
"Không phải nói muốn bồi thường cho tôi sao?"
 
Giọng nói nhẹ nhàng đến mức như gió thoảng bên tai.
 
Đầu óc cô như bị mất kết nối, đầu óc Giang Tuyết Huỳnh trống rỗng, trước khi nụ hôn buông xuống, cô chỉ có thể dựa vào phản ứng bản năng của cơ thể vội vàng quay đầu đi, dùng cách này để biểu đạt sự phản kháng.
 
Cái chạm môi như trong tưởng tượng cuối cùng không xảy ra.
 
Lông mi của chàng trai khẽ động, bờ môi mỏng mềm mại bởi vì bị cô né tránh mà lướt qua cằm, lưu lại một hơi thở lành lạnh và một vệt nước ướt át. Sau đó nụ hôn vô ý mà rơi trên cổ cô.
 
Đây là một "nụ hôn" băng giá và mát lạnh nhưng nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.
 
Cổ là bộ phận nguy hiểm và nhạy cảm nhất của con người, động mạch cảnh đập dữ dội qua lớp da mỏng.
 
"Xoẹt" một tiếng, đầu óc của Giang Tuyết Huỳnh lúc này như bị chập mạch, lông mi kịch liệt run rẩy, đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được.
 
Không chỉ cô mà anh cũng bị bất ngờ.
 
Lúc đầu, khi tuyết không dày đặc như vậy, Trì Thanh thực sự không nghĩ nhiều, anh chỉ muốn dọa cô thôi.
 
Khi một cơn gió đột nhiên nổi lên và thổi bay tuyết, anh lại đột nhiên không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này.
 
anh muốn hôn cô.
 
Cho đến khi gió ngừng và tuyết tản đi.
 
Nhưng đến cuối cùng, anh lại có chút mềm lòng.
 
Cô đang phản kháng lại.
 
Thật khó để Trì Thanh diễn tả cảm giác lúc này.
 
Tính cách của anh luôn tương đối lạnh lùng, nên hiếm khi anh có dao động cảm xúc.
 
Nhưng vào lúc này, anh lại tinh tế cảm nhận được một tấc trên da, mỗi mảnh xương trong cơ thể đều đang đau nhức. Nhận thức về sự việc vừa rồi khiến cho lục phủ ngũ tạng của anh như bị cháy thành tro tàn. Tay chân và xương đã bị đông cứng lại, hơi thở gần như tê liệt vì đau đớn.
 
Thật ra, vừa rồi anh còn tưởng rằng mình có thể hôn Giang Tuyết Huỳnh, nhưng cuối cùng vẫn chiều theo ý cô, quay mặt đi.
 
Đáng nhẽ môi anh sẽ chỉ chạm vào cằm cô. Nhưng người tính không bằng trời tính, vô tình thế nào nụ hộ đó lại rơi trên cổ.
 
"..."
 
Tuy nhiên, anh sớm phát hiện ra rằng khéo quá hóa vụng.
 
Nụ hôn này còn có ảnh hưởng đến cô hơn một nụ hôn thực sự.
 
Đôi mi cô run rẩy như con thiêu thân dưới cơn mưa nặng hạt.
 
Cái cổ lộ ra trắng như tuyết mịn.
 
Hơi thở vốn dĩ ổn định của anh tức khắc trở nên hỗn loạn.
 
“Trì Thanh.” Cô không tự chủ được mà rùng mình một cái, làn da trên cổ vô thức căng lên, giọng cô trở nên khô khốc, bắt đầu run rẩy.
 
"Đừng di chuyển."
 
Vốn dĩ chỉ là hiểu lầm, đáng lẽ phải lập tức dời đi, nhưng môi của anh lúc này lại cố ý dừng trên cổ cô, dùng giọng điệu đều đều cắt ngang lời nói của cô.
 
Sau một lúc dừng lại, “con chuồn chuồn” mới tạm đành “rời xa mặt nước”.
 
Tựa đầu vào vai cô, vùi mặt vào cổ cô và nói chuyện.
 
Lúc này, bàn tay đang ôm má cô di chuyển xuống nên dưới. Cô chưa kịp phản ứng thì anh đã nắm lấy cổ tay cô trước để ngăn cản sự phản kháng của cô.
 
"Lần này sẽ không dễ dàng để cậu trốn như trước đâu."
 
Mỗi lời Trì Thanh nói, Giang Tuyết Huỳnh đều có thể cảm thấy rõ ràng, những sợi tóc trên cổ cô bị thổi bay bởi giọng nói khàn khàn của chàng trai trẻ.
 
Thanh âm cố ý hạ thấp, phảng phất bên tai đầy rung động: "Cậu còn động đậy thì mọi chuyện sẽ không kết thúc ở đây đâu!”
 
Khi anh thở, một luồng khí ấm áp lướt qua các động mạch cảnh của cô.
 
Nó giống như mở một cái lồng mà không thể kiểm soát, giải phóng con thú bị nhốt trong lòng cô. Khiến cô làm những thứ cô biết mình không thể làm, nói những điều cô biết mình không thể nói. anh áp môi vào cổ cô và nói bằng giọng điệu thản nhiên: "Cậu cũng không muốn để cậu ta hiểu lầm đâu đúng không?"
 
Mặc dù giọng điệu của anh đều đều, nhưng Giang Tuyết Huỳnh vẫn có thể nghe và hiểu những gì anh muốn nói, cô bất giác sững người tại chỗ,
 
...Trần Lạc Xuyên vẫn còn ở gần đây.
 
Cậu vẫn đứng dưới ngọn đèn đường đợi cô từ xa.
 
Mặc dù vì ánh sáng quá mờ nên hành động của Trì Thanh trông không có gì khác thường. Nó chỉ giống như Trì Thanh đang thân mật nói điều gì đó vào tai cô thôi. Nhưng nếu cô còn di chuyển, anh thực sự sẽ hôn cô trước mặt Trần Lạc Xuyên.
 
Người thanh niên trước mặt có thân hình mảnh khảnh và sắc mặt tái nhợt, giống như một sợi dây đàn bị kéo căng đến cực điểm, xa cách và lãnh đạm, có chút sợ hãi nhưng cố chấp và điên cuồng,
 
Giống như ngọn lửa bùng lên dưới lớp băng, than hồng trong đống tro tàn của gấm vóc.
 
anh nói được sẽ làm được.
 
Giang Tuyết Huỳnh ngay lập tức bất động, cô không dám nhúc nhích nữa.
 
May mắn thay, hành động thân mật quá mức này không kéo dài quá lâu và trước khi cô định thần lại, Trì Thanh đã rời khỏi người cô.
 
Tuy nhiên, dư vị đáng sợ đó vẫn khiến cô không thể bình tĩnh được. Cô run như cầy sấy. Một lúc sau, Giang Tuyết Huỳnh mới từ từ tỉnh lại.
 
Đầu ngón tay theo bản năng cử động, lại phát hiện toàn thân mềm nhũn như sợi bún.
 
Sau vài lần hít thở sâu, cô điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
 
Nhưng trước khi cô ấy chủ động nói thì anh đã đi trước cô một bước, ánh mắt trầm mặc, bình tĩnh nhìn cô: "Cậu có ghét tôi không?"
 
Câu nói này lập tức đập tan những lời oán giận mà cô chưa kịp nói ra, Giang Tuyết Huỳnh giật mình không nói nên lời.
 
“Vừa rồi cậu có thể bảo tôi tránh đi mà.” anh nói: “Bây giờ cũng vậy, chỉ cần cậu bảo tôi đi, tôi sẽ đi thật xa, không quấy rầy cậu nữa.”
 
Quá xảo quyệt...
 
Đôi môi của Giang Tuyết Huỳnh vẫn đang run rẩy, ngọn lửa còn sót lại trong trái tim cô vẫn đang bùng cháy cho đến khi má cô hơi đỏ lên vì tức giận.
 
Nhưng cô không thể nói bất cứ điều gì.
 
Giọng điệu của anh đều đều đến mức gần như cứng nhắc, nhưng cô có thể cảm thấy rằng anh đang sợ hãi, hoặc có thể nói anh đang thực sự sợ hãi. Đồng thời, anh cũng đang đánh cược, cược rằng cô không bao giờ có thể đối xử lạnh lùng với anh.
 
Phản ứng của cô dường như cho anh thêm một chút tự tin. Trì Thanh cụp mắt xuống, cẩn thận nhìn cô một lúc lâu, như thể tìm được manh mối chứng cứ.
 
"Giang Tuyết Huỳnh, tôi không tin cậu không có tình cảm với tôi."
 
Rõ ràng, chỉ cần nói ra là ….
 
Rõ ràng chỉ cần nói ra nhưng đôi môi như nặng tựa ngàn cân. Giang Tuyết Huỳnh ngước mắt lên và ánh mắt cô rơi vào khuôn mặt của Trì Thanh.
 
Cho dù cô không muốn thừa nhận nữa, nhưng lúc này cô đành phải tiếp nhận số mệnh của mình.
 
Cô thực sự không thể nói ra. Cô không thể nói những lời như vậy trước mặt Trì Thanh để khiến anh rời đi.
 
Trì Thanh thu hồi ánh mắt: "Xem ra tôi đoán đúng."
 
Một lúc sau, anh cụp mắt xuống và từ từ mở miệng.
 
Giọng điệu chắc chắn, như thể đã nắm trong tay tấm vé trúng thưởng.
 
Tuyết vẫn rơi, bông tuyết mịn rơi xuống mái tóc và lông mày đen nhánh của chàng trai trẻ, làn da trắng nõn lạnh giá của anh hiện lên một vệt ửng hồng đầy xúc động.
 
Môi đỏ răng trắng, nét mặt lạnh lùng, con ngươi mỏng nhạt màu như cừu non mới sinh hay chó con.
 
Giọng nói đều đều, như tuyết bay thấm vào da thịt.
 
Từng chút một, làm ẩm tim, phổi và mạch máu.
 
"Gọi đến là đến, bảo đi là đi. Dùng tôi làm lốp dự phòng cũng được. Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cậu thích tôi."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui