Giang Tuyết Huỳnh mím chặt môi thành một đường, cô đứng thẳng lưng theo bản năng.
Trương Thành Dương bước nhanh đuổi theo, lúc này cậu ấy mới để ý đến sự tồn tại của cô và Trần Lạc Xuyên.
Sau đó là hoảng hốt và buồn bực, còn có chút vui vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Giang Tuyết Huỳnh, sao cậu lại ở đây?”
Lúc này Trì Thanh giống như chưa xảy ra chuyện gì, đi lướt qua và trở lại phòng học.
“Tớ đến đưa ít đồ.” Giang Tuyết Hùynh cố gắng không để mình nhìn vào Trì Thanh.
Trương Thành Dương: “Ơ, Trần Lạc Xuyên cũng ở đây à.”
“Là tôi.” Trần Lạc Xuyên đáp, giọng nói thiếu niên có hơi bình thản, không nghe ra cảm xúc nào.
Giang Tuyết Huỳnh rất muốn bỏ qua câu “kém cỏi” mới vừa rồi, cũng thuận tiện bỏ qua cho Trì Thanh.
Rốt cuộc lần này cô đến đây chỉ để đưa quần áo cho Trần Lạc Xuyên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng thiếu niên dừng chân, không nóng không lạnh mà bỏ lại câu long trời lở đất này, cảm giác tồn tại thật sự quá mạnh mẽ.
Lúc này cô vốn không rảnh để ý đến việc Trương Thành Dương và Trần Lạc Xuyên nói gì đó.
“Trì Thanh!” Cô cao giọng nói.
Ba ánh mắt ấy gần như đều quay lại nhìn cùng một lúc.
Trương Thành Dương và Trần Lạc Xuyên đồng thời liếc mắt.
Lời còn chưa dứt, bởi vì chần chừ nên cô không hét quá to.
Mà người thiếu niên vốn đang đi vào trong phòng học như nghe thấy được, bèn xoay người lại nhìn.
Khuôn mặt anh lạnh nhạt, sắc bén như cây dành dành, đôi mắt lạnh lẽo nhìn lại từ xa.
“Sao vậy?”
Ánh mắt anh dừng trên chiếc túi giấy.
Trì Thanh cụp mắt xuống và nói: “Lần này cậu cần tôi lên sân khấu làm gì à?”
Giang Tuyết Huỳnh: …
“Tôi,” Cô hít sâu một hơi, cố gắng không so đo với quỷ ấu trĩ trước mặt: “Tôi có lời muốn nói với cậu.”
…
Tình huống hiện tại chính là cô và Thanh Trì đang đứng trước lan can ở hành lang.
Làn gió nhẹ thổi lên mái tóc đen nhánh của thiếu niên.
Dường như người thiếu niên vốn không biết hai chữ kín đáo viết như thế nào, anh chống cổ tay lên chiếc lan can, nhìn thoáng qua cô một cái rồi mới mở lời, đi thẳng vào vấn đề: “Suy nghĩ cẩn thận?”
Một lát sau Giang Tuyết Huỳnh mới hiểu được Trì Thanh đang nói gì.
Cô cố gắng không cho mình nhìn vào khuôn mặt người thiếu niên, ánh mắt cô dừng trên tay Trì Thanh rồi nhìn chăm chú vào ngón tay anh, rầu rĩ nói: “Không phải tôi có ý này.”
“Vậy ý của cậu là gì?”
“Chỉ là tôi cảm thấy ——”
Được rồi, cô biết lời này nói ra có thể bị hiểu lầm thành người con gái cặn bã.
“Quan hệ giữa chúng ta có thể đơn giản hơn một chút.”
Đây là lời từ đáy lòng của Giang Tuyết Huỳnh.
… Cô vẫn không hiểu tại sao mối quan hệ giữa cô và Trì Thanh lại trở thành như vậy.
Mối quan hệ thuần túy ban đầu sau khi pha trộn một số điều phức tạp, dường như cô và Trì Thanh đều hơi băn khoăn và kiêng dè gì đó nên rất khó để trở lại ngày trước, đó là không giấu giếm nhau điều gì hay những giây phút thân thiết và gắn bó.
Ngay cả việc nói chuyện bình thường cũng khiến cô … áp lực khá lớn.
Trì Thanh hỏi lại cô: “Cậu cảm thấy tình huống hiện tại của chúng ta còn có thể trở lại trước đây không?”
Đầu óc Giang Tuyết Huỳnh nổ tung, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cô không nhịn được nữa, buột miệng nói ra: “Tôi không hiểu vì sao cậu thích tôi ——”
Thiếu niên vịn lan can, thong thả ung dung nhìn cô, bình tĩnh nói: “Vậy tôi cần cậu nói cho tôi biết.”
“Suy cho cùng, cậu có điểm nào hấp dẫn tôi.”
Như thể anh không cảm thấy việc nói như vậy có gì xấu hổ, thiếu niên mộc mạc, giọng điệu tự nhiên như là ăn cơm uống nước: “Khiến tôi cả ngày đều nghĩ đến cậu, đêm không thể ngủ, thậm chí ngủ cũng không ngon.”
Giang Tuyết Huỳnh: “...” Người này sao có thể nói ra những lời xấu hổ một cách bình thản như vậy chứ.
… Cô không nói ra lời.
Hoặc là nói bắt đầu từ đêm Giáng Sinh, Trì Thanh đã thẳng thắn khiến cô á khẩu không trả lời được, hoàn toàn không có cơ hội phản bác.
Có lẽ anh cảm nhận được sự im lặng của cô, một lát sau, thiếu niên chợt khép hờ mi nhìn xuống hỏi: “Cậu cũng thích Trần Lạc Xuyên như vậy sao?” Giọng nói anh lập tức trầm xuống.
Đối với một cô gái trong tuổi dậy thì mà nói, Giang Tuyết Hình vẫn rất khó có thể nói về những việc này một cách quang minh chính đại như Trì Thanh.
Khuôn mặt cô nóng lên, không liên quan đến sự e lệ và rụt rè, chỉ là cô cảm thấy xấu hổ, cả người không được thoải mái bèn đứng dậy, hận không thể cuộn mình thành con tôm luộc.
Nhất là khi nhân vật chính mà bọn họ nhắc đến còn ở cách đó không xa.
Im lặng hai giây, Giang Tuyết Huỳnh chân thành ngước mắt lên: “Chúng ta có thể không nói đến chuyện này không?”
Trì Thanh: “Cậu ta không hợp với cậu.”
Thiếu niên dùng hành động thực tế, tự thử nghiệm để bác bỏ lời kháng nghị của cô. Anh cụp mắt rồi nói tiếp: “Tuần này đã có một học sinh nữ tới tìm cậu ta rất nhiều lần, học sinh trong lớp đều cho rằng đó là bạn gái của cậu ta, không tin thì cậu hỏi Trương Thành Dương đi.”
Giang Tuyết Huỳnh không khỏi sửng sốt.
Trì Thanh không bỏ qua nhất cử nhất động của cô, anh lặng lẽ nhìn cô: “Xem ra cậu biết là ai.”
… Cô có thể đoán được, ngoại trừ Tiền Phi Phi mà cô không muốn.
“Vừa này tôi chỉ là thuận miệng nói, trong lòng cậu đã có người được chọn rồi, cậu còn muốn lừa mình dối người sao?”
Câu chữ của Trì Thanh thờ ơ nhưng lại khiến cho Giang Tuyết Huỳnh cảm thấy hơi khó thở.
Cô cụp mắt, trong cổ họng như tắc một cục bông, lồng ngực cũng bắt đầu ê ẩm.
“Vậy thì sao.” Cô ngước mắt nghiêm túc vặn lại: “Tôi biết bọn họ là bạn bè.”
“Cậu có thể đảm bảo tình cảm giữa hai người họ là đơn thuần ư?” Trì Thanh im lặng nửa giây, giọng nói thêm vài phần nghiêm túc: “Giang Tuyết Hùynh, học sinh nữ kia thích cậu ta.”
“Tôi có thể nhìn ra, Trương Thanh Dương có thể nhìn ra, tôi không tin cậu ta không thể nhìn ra.”
“Một người đàn ông dưới tình huống biết rõ học sinh nữ ấy có hứng thú với mình, cậu ta vẫn không vạch trần, không làm rõ, còn giữ cô ấy ở bên cạnh.”
“Như này có ý gì, tôi nghĩ hẳn là cậu biết rõ hơn tôi.”
“Nhưng tôi không giống cậu ta.” Nói đến đây, Trì Thanh dừng một chút: “Tôi có thể bảo đảm, bên cạnh tôi sẽ không có bất kỳ một học sinh nữ nào. Trong lòng tôi vĩnh viễn không có sự lựa chọn nơi tiềm thức này.”
“Không thể nói quá vẹn toàn, chuyện tương lai không ai nói trước được.” Cô tiếp tục phản bác.
Giang Tuyết Huỳnh cố gắng hết sức mới có thể đối mặt với Trì Thanh, ai ngờ cô lại bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng.
Khoảng cách một, hai giây.
Gió nhẹ thổi vạt áo, lông mi thiếu niên khẽ động, tiếng nói nhỏ như chiếc lông hồng.
Nhưng trọng lượng của nó lại nặng hơn ngàn cân.
“Tôi nghĩ, cậu có thể dùng cả đời để kiểm chứng tính chân thực của những lời này.”
-
Bầu không khí vào giờ khắc này đột ngột ngưng đọng.
Lời này có thể so với một lời thề, nó khiến mí mắt Giang Tuyết Huỳnh giật mình theo bản năng, trái tim đang đập của cô chợt lỡ một nhịp.
Nhưng cô thức thời, không chọn nói tiếp.
Người thiếu niên đứng im nhìn cô như đang đợi câu trả lời từ cô.
Gió khẽ thổi lên vạt áo đồng phục, khiến cô trông có hơi gầy.
Đã qua một lúc lâu, Giang Tuyết Huỳnh dừng một chút, cô vẫn lựa chọn nhẹ nhàng tránh đi tầm mắt của anh, nhìn chằm chằm hoa văn tấm gạch trên mặt đất nói: “Tôi phải về rồi.”
Mặc dù nói như vậy vẫn không thể khá lên, nhưng cô không dám thẳng thắn nói ra lời này mà lựa chọn trốn tránh.
Hoặc là bởi vì sức nặng trong đó khiến cô không dám tùy tiện đi tiếp.
Tính cách của người thiếu niên lãnh đạm và mạnh mẽ, như thể rượu mạnh sặc người, cho dù anh theo đuổi một người thì anh luôn nhạy bén, luôn có thể nói trúng tim đen, dễ dàng chạm vào điểm yếu của cô.
Anh quá hiểu cô, đương nhiên cũng biết cô rất để ý, rất để ý cái gì, anh biết cô đối với anh không phải hoàn toàn vô tình, anh cũng biết những người như cô, nếu không ép cô một chút thì có thể cô sẽ mãi mãi ở trong chiếc vỏ ốc sên của chính mình.
Cô để ý Tiền Phi Phi.
Tuyết Huỳnh cụp mắt, dù chính miệng Lục Hàn Xuyên đã nói với cô lúc trước rằng cậu không định yêu đương ở trường cấp ba, nhưng mà ——
Lỡ như.
Cô từng gặp Tiền Phi Phi, tính cách học sinh nữ này rất tốt, tự nhiên hào phóng, hòa đồng thân thiện, dung mạo trắng ngần xinh đẹp.
Nếu cô là Trần Lạc Xuyên, ở chung năm này tháng nọ với cô ấy thì đều khó có thể không rung động cho được.
Cô không có bất kỳ ưu thế gì để cạnh tranh, thậm chí cô còn không dũng cảm bằng Tiền Phi Phi.
Hôm nay Trần Lạc Xuyên tạm thời đi rất gần với cô. Nhưng trong lòng Giang Tuyết Huỳnh luôn có một âm thanh nho nhỏ nói rằng đây không phải là thật.
Nếu Trần Lạc Xuyên nhận ra tình cảm của cô thì cô sẽ như thế nào đây.
Cô có quan hệ bình thường với cậu, xét về tĩnh nghĩa, cô kém hơn anh Siêu và mấy người Tiền Phi Phi.
Có lẽ sẽ bị xa lánh một cách lịch sự?
Còn có một nguyên nhân rất quan trọng.
Cho dù là Thẩm Manh Manh, Trương Thành Dương.
Cho dù là Lâm Mỹ Tử, bất cứ ai đều có thể chỉ ra việc cô để ý Trần Lạc Xuyên.
Nhưng không thể là Trì Thanh.
Bất cứ ai đều có thể nhìn thấy cô chật vật, nhếch nhác.
Nhưng Trì Thanh.
Không được.
Không thể là anh.
Thế nào cũng được, duy chỉ có việc chật vật, sợ hãi trước mặt anh thì không được.
Vừa nói hết lời với Trì Thanh, cô xoay người, lần lượt chào hỏi với Trần Lạc Xuyên, Trương Thành Xuân rồi chuẩn bị đi về.
Trương Thành Dương còn đang ở trạng thái kinh ngạc: “Cậu không gặp Thẩm Manh Manh à?”
“Lần sau đi.” Giang Tuyết Huỳnh hoàn toàn trả lời theo bản năng.
“Tôi đưa cậu đi nhé?” Chợt Trần Lạc Xuyên nói.
Giang Tuyết Huỳnh bỗng lấy lại tinh thần.
Thiếu niên trống rỗng cụp mắt, vẻ mặt nhìn qua có hơi khác thường, cảm xúc rất lạnh nhạt, giọng nói có chút gượng gạo.
Nhưng giờ phút này đầu óc cô rối loạn, không biết nên đối mặt với Trần Lạc Xuyên thế nào mới tốt, tự nhiên không suy xét kỹ.
Cô dừng một chút mới nói: “Không cần.”
“Mau đi học đi, lỡ như đến lúc đó liên lụy cậu đến trễ giờ thì phải làm sao bây giờ?”
“Giang Tuyết Huỳnh.” Trần Lạc Xuyên không lo lắng về chuyện này mà bất ngờ gọi tên cô.
Cô nhìn lại theo bản năng, có hơi mờ mịt.
Trần Lạc Xuyên như thể thuận miệng hỏi.
Cậu nhìn vào đôi mắt cô và hỏi: “Vừa rồi Trì Thanh nói gì với cậu?”
“Không có gì.” Cô hoàn toàn che giấu trong vô thức: “Tán gẫu mà thôi.”
Không biết có phải chịu ảnh hưởng từ Trì Thanh hay không, giờ đây đối mặt với Trần Lạc Xuyên, trong lòng Giang Tuyết Huỳnh lại dâng lên mối mâu thuẫn không thể nói rõ.
Có thể là khoảng cách giữa lời nói và tiềm thức của cô quá rõ ràng, Trần Lạc Xuyên hơi cúi đầu, không kiên trì nữa, chỉ là vẻ mặt anh vẫn không nhìn ra cảm xúc nào.
Giang Tuyết Huỳnh cam đoan, cô đã cố gắng hết sức để giữ cho thái độ và giọng nói mình tự nhiên, nhưng trên đường trở về, ta cô vẫn là tiếng ù ù.
Không đúng, cảm giác này rất rất không đúng.
Cô trở về lớp A7, trở về chỗ ngồi của mình, lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ vào bìa sách giáo khoa.
Không thể phủ nhận một điều, bản thân cô đã cảm động trước những lời của Trì Thanh.
Thật ra trước khi đưa quần áo, nói đến cùng lòng cô vẫn có chút mong đợi không thể nói rõ.
“Giang Tuyết Huỳnh.”
“Giang Tuyết Huỳnh.” Có tiếng người bên cạnh loáng thoáng gọi tên cô.
Giang Tuyết Huỳnh ngây người một lúc, sau đó cô từ từ bắt gặp ánh mắt của Đào Hân Nhiên, cô không kịp phản ứng lại.
“... Làm sao vậy?” Cô mơ màng hỏi.
Đào Hân Nhiên: “Cậu đang nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế.”
“Không có gì.”
Ý thức được sự thất lễ của mình, Giang Tuyết Huỳnh lắc đầu, thở ra một hơi, cô cố gắng rời sự chú ý của bản thân trở lại bảng đen.