Selene trong lòng anh

Trong một đoạn thời gian khá dài, thật ra Giang Tuyết Huỳnh vẫn cho rằng đây chỉ là một trận cãi vã có phần căng thẳng, là chiến tranh lạnh vượt thời hạn. 
 
Sau khi Trì Thanh đi, cô mím chặt cánh môi, lặng lẽ cầm kem ly đi tới thùng rác, lại vào lúc sắp vứt vào thùng rác, khẽ run lên một chút, nhất thời mất đi dũng khí hành động. 
 
Mùi tanh hôi gay mũi quanh quẩn ở chóp mũi, nhất cử nhất động lúc thiếu niên khẽ chống mí mắt cô còn rõ mồn một trước mắt, dù cho kem ly vị ô mai tan đi, tâm ý của thiếu niên dường như chưa từng tan biến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô không xuống tay được.
 
"..."
 
Lúc này vứt đồ đi càng giống một loại ẩn dụ chẳng lành.
 
Ước chừng dừng thật lâu, Giang Tuyết Huỳnh mới vứt kem ly vào trong. Vứt kem ly đi, cũng giống như vứt bỏ một phần gì đó trong cơ thể cô. Cô có chút hồn bay phách lạc, chẳng có mục đích đi ở cổng trường, lấy một bao khăn giấy từ trong túi ra, rất bình tĩnh dùng từng cái từng cái lau khô bơ dính trên ngón tay. 
 
Sau đó, chính là mơ màng dài lâu.
 
Đứng lặng ở bên đường, yên tĩnh nhìn đoàn người lui tới qua đường, trong lòng trái lại có loại tĩnh mịch kỳ lạ.
 
Rất lâu sau, cô mới trở lại trường học xin nghỉ với thầy Vương chủ nhiệm, nói là không thoải mái. Bởi vì ngày thường biểu hiện của cô vẫn luôn là một học sinh ngoan, thầy Vương không nghi ngờ cô, thoải mái phê chuẩn giấy nghỉ phép cho cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên xe buýt giờ hành chính vắng vẻ, chỉ có hai cụ già ngồi lác đác, một người ngồi ở đầu xe, một người ngồi ở đuôi xe, cách nhau rất xa, tựa như cách cả hệ ngân hà xa xôi.
 
Cô là hành khách thứ ba.
 
Nhìn sắc mặt trắng bệch của mình trong cửa sổ xe phản chiếu ra, lông mi của Giang Tuyết Huỳnh khẽ lay động, dời tầm mắt đi.
 
Bà Giang vốn họ Ôn, là nội trợ toàn chức, giờ này đang ngồi ở trên ghế sô pha chơi điện thoại, cô vừa về nhà đã lập tức thu hút sự chú ý của mẹ cô. 
 
"Sao hôm nay về sớm vậy?" Bà Ôn kinh ngạc nhìn cô một cái.
 
"Không thoải mái lắm." Cô không muốn làm mẹ cô quá lo lắng.
 
"Cảm cúm hay là bị sốt rồi? Có cần uống chút thuốc hay không? Mẹ lấy chút thuốc cảm cúm cho con?”
 
"Không cần," cô nhếch khóe môi, hàm hồ nói: "Hình như có chút cảm cúm, con đi ngủ một lát trước, buồn ngủ chết đi được."
 
Nói xong trực tiếp đi về phòng ngủ, có lẽ là thấy sắc mặt của cô thật sự không tốt lắm, mẹ cô quan sát cô một chút, cũng không gò ép: "Vậy mẹ mang thuốc tới con uống rồi hãy ngủ."
 
Giang Tuyết Huỳnh đương nhiên không uống thuốc cảm cúm, cất đi.
 
Khi cô trở về là ba giờ hơn, một giấc này ngủ thẳng đến sáu giờ, lúc tỉnh lại, nắng chiều đều đã chìm giữa cao ốc.
 
Những tia nắng còn sót lại của hoàng hôn lạnh lùng rơi trên chăn, cô cúi đầu sờ sờ chăn, ngơ ngác ngồi bất động trong chốc lát.
 
Ngủ trưa tỉnh lại, luôn có sự trống rỗng và hậm hực lãng phí thời gian.

 
Không có việc gì làm, Giang Tuyết Huỳnh ra ngoài rót cốc nước. Thuận tay mò đến điện thoại, mới phát hiện điện thoại gần như đã bị nhồi nhét đầy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
 
Trái tim không thể kiểm soát mà đập loạn nhịp, đợi sau khi thấy rõ tên người gọi, lại từng chút từng chút rơi xuống.
 
Là Trần Lạc Xuyên.
 
Giang Tuyết Huỳnh cụp mắt trượt từng cái một dọc theo danh sách.
 
Tất cả đều là Trần Lạc Xuyên.
 
Gần đây nick của Trì Thanh sạch sẽ, im ắng, rất giống con người thiếu niên.
 
Yên lặng nhìn một hai giây, Giang Tuyết Huỳnh lựa chọn tắt máy.
 
Rất kỳ quái.
 
Lòng bàn tay vuốt nhẹ cốc nước, Giang Tuyết Huỳnh có chút hoảng hốt ngồi ở trên ghế sô pha. 
 
Hóa ra cô cũng không yêu đương mù quáng như trong tưởng tượng.
 
Hôm nay lúc vừa bị Trần Lạc Xuyên phát hiện ra tâm ý, sự khó xử, xấu hổ và đau khổ trong khoảnh khắc đó làm cô hận không thể một giây sau liền chết đi.
 
Nhưng bây giờ cẩn thận nếm thử, Giang Tuyết Huỳnh giật giật mi mắt, bình tĩnh uống một hơi cạn sạch nước trong cốc, hình như, nỗi đau thất tình ở giây phút này, thậm chí còn không bằng nỗi đau ngả bài chấm dứt với Trì Thanh.
 
Hóa ra, Trần Lạc Xuyên ở trong lòng cô cũng không có quan trọng như trong tưởng tượng.
 
Hóa ra, Trì Thanh ở trong lòng cô cũng không có… không quan trọng như trong tưởng tượng. 
 
-
 
Chỉ cần xa nhau một khoảng thời gian, có lẽ có thể nguội lạnh đi, ban đầu quả thật là cô nghĩ như vậy, thời gian của trận chiến tranh lạnh tiếp tục kéo dài, mức độ nghiêm trọng, phạm vi lan rộng, ngay cả Chúc Kiêu Dương, Thẩm Manh Manh và Trương Thành Dương cũng nghe thấy chút ít.
 
Mấy người lần lượt gửi không ít tin nhắn, Giang Tuyết Huỳnh đều nhất nhất ứng phó qua loa.
 
Chuyện phát triển đến nước này, biết mình quá mức lỗ mãng cũng quá tự tin, nghĩ mọi thứ quá đơn giản, lại mang đến cho Trì Thanh tổn thương mà cô không ngờ tới.
 
Cô muốn tìm một cơ hội xin lỗi Trì Thanh, nói rõ chuyện xảy ra ngày đó, không phải bởi vì Trần Lạc Xuyên mà cô mới muốn "chấm dứt" với anh, cũng không hề muốn hoàn toàn trở thành người xa lạ với anh. 
 
Nhưng đến thời khắc liều mạng quan trọng, cô mới lúng túng ý thức được thì ra THPT số hai lớn như vậy, thì ra một lần chia khối tự nhiên và xã hội là có thể khiến người càng lúc càng xa. 
 
Cô không tìm thấy Trì Thanh.
 
Hóa ra lúc trước sợi dây liên lạc mỏng manh của cô và Trì Thanh có thể duy trì cho tới bây giờ, hoàn toàn là sự "khăng khăng miễn cưỡng" của một mình thiếu niên.  
 
"Ngại quá." Trương Thành Dương có chút khó xử nhìn cô: "Anh Thanh vừa hết giờ đã đi rồi."

 
Đáp án trong dự liệu.
 
Trời rất lạnh.
 
Trận mưa đầu mùa đầu tiên của mùa xuân đã đến, ngoài cửa sổ đang mưa ào ào như trút nước, môi của Giang Tuyết Huỳnh bị cóng đến trắng bệch, trong tay cầm một cây dù, giọt nước dọc theo đầu ngón tay ướt nhẹp rơi xuống, nhưng cô không kịp quan tâm cái này, ngập ngừng rồi hỏi: "... Vậy cậu biết cậu ấy đi đâu không?"
 
Trương Thành Dương: "Cái này thì tớ không biết."
 
"Được rồi, cảm ơn cậu." Nói không thất vọng là giả, hơi mím mím môi, dùng mắt thường cũng có thể thấy mặt mày Giang Tuyết Huỳnh ảm đạm đi, khó nén suy nghĩ thất vọng, cô đã khoảng chừng nửa tháng không gặp được Trì Thanh.
 
Vừa nãy hình như nhìn thấy anh trên thao trường, Giang Tuyết Huỳnh giật mình, hoàn toàn là vô ý thức mà đuổi theo.
 
Mưa quá lớn, mưa bụi mù mịt, bóng dáng của thiếu niên thoáng vụt qua, rất nhanh đã biến mất ở trong mưa gió, giống như một cái ảo ảnh.
 
Cô không có chỗ nào có thể đi, nhất thời đứng trong mưa ngây người nửa giây, do dự một chút, cất bước đến lớp A2. 
 
Bởi vì sợ gặp phải Trần Lạc Xuyên, cô âm thầm gọi Trương Thành Dương ra ngoài.
 
Có lẽ Trì Thanh đã dặn dò gì đó với cậu ấy, cô không cách nào lấy được thông tin có ích gì từ miệng của Trương Thành Dương. 
 
Ngoại trừ tay trắng trở về, cô còn trong lúc vô tình đụng phải bạn học cũ, những bạn học khác của lớp A2 rõ ràng không biết đã xảy ra chuyện gì, có chút tò mò và kinh ngạc nhìn cô.
 
Đã từng để ý ánh mắt của người khác nhất, cho tới bây giờ, cô đã có thể bình tĩnh thản nhiên đón nhận.
 
Kỳ thật Giang Tuyết Huỳnh cũng không muốn làm bản thân chật vật như vậy, chẳng qua là tình huống hôm nay đặc thù, lau đi nước đọng trên mặt, cô chào tạm biệt Trương Thành Tương, chuẩn bị về lớp sửa soạn lại một chút.
 
Vừa đi ra xa mấy bước, trước mặt đụng vào một người.
 
Một gói khăn giấy khô ráo mềm mại va vào tầm mắt.
 
Mi mắt Giang Tuyết Huỳnh khẽ lay động, ánh mắt dời lên trên.
 
Gương mặt xinh đẹp của cô gái hơi cứng lại, thần sắc trong đôi mắt nhìn cô có chút phức tạp: "Lau một chút đi."
 
Là Diệp Điềm Linh.
 
"Cảm ơn, không cần." Cô nhẹ giọng đáp.
 
Diệp Điềm Linh ngẩn ra, sắc mặt hơi ngưng lại, cũng không nói gì, chỉ lãnh nhạt gật đầu một cái, thu hồi khăn tay.
 
Hai người đều ăn ý không chào hỏi thêm, mỗi người đi về hướng ngược lại. 
 
Rút khăn tay tự chuẩn bị ra, lau qua quýt nước đọng trên người, bọc lấy đuôi tóc ướt sũng nhẹ nhàng vặn một cái, Giang Tuyết Huỳnh không vội về lớp. Phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của những người qua lại, cô ngoan ngoãn ngồi trên bậc cầu thang, lấy điện thoại ra.

 
Muốn gửi tin nhắn, lại không biết nói cái gì, là cô đề xuất "Xa nhau một đoạn thời gian, để tất cả mọi người bình tĩnh tỉnh táo lại", không nghĩ tới, cuối cùng chỉ có một mình Trì Thanh hoàn mỹ quán triệt chấp hành.
 
Xóa rồi lại sửa, sửa rồi lại xóa vô số lần, đã có học sinh qua đường nói: "Bạn ơi nhường một chút, lên lầu."
 
Khép điện thoại lại, Giang Tuyết Huỳnh thuận thế đứng lên, cổ họng có chút khô: "Được."
 
Thiếu niên đang cố ý dần dần tách mình ra khỏi cuộc sống của cô. 
 
Nhưng cái này không hề gây cản trở cuộc sống có đôi khi thật sự rất thích trêu đùa người, dưới tình huống biết rõ cô và Trì Thanh xa cách, quanh đi quẩn lại, lúc ăn cơm buổi trưa, hai người vậy mà lại trùng hợp xếp cùng một hàng.
 
Giang Tuyết Huỳnh hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ gặp được Trì Thanh ở nhà ăn. 
 
"Oa, quá tốt rồi! Còn có gà xé phay Cung Bảo!" Đào Hân Nhiên nhón chân, dẫn đầu thấy rõ món ăn trong cửa sổ, vẻ mặt kích động.
 
Món gà xé phay Cung Bảo này xem như là món đặc sắc của nhà ăn THPT số hai, món yêu thích nhất của Đào Hân Nhiên.
 
Giang Tuyết Huỳnh cũng cùng nhón chân lên theo, trong lòng chọn xong trước món hôm nay muốn ăn.
 
"Phiền quá đi," đúng lúc này, tiếng của Trương Thành Dương bỗng nhiên truyền vào bên tai: "Mỗi ngày đều không biết ăn cái gì, Thanh Chó hôm nay cậu ăn cái gì? Để tôi sao chép một chút."
 
Rõ ràng, đột ngột.
 
Đầu ngón tay của Giang Tuyết Huỳnh khẽ động, cả người tựa như có một dòng điện di chuyển khắp toàn thân, cô không thể khống chế được, cứng ngắc nghiêng đầu nhìn lại.
 
Sáng hôm nay thầy giáo tiết cuối cùng một mực tại dạy quá giờ, lúc bọn họ chạy tới đã khá trễ, những học sinh khác trong nhà ăn đều đã ăn gần xong, cho nên hàng sau lưng cô vẫn luôn không có người. 
 
Cho đến khi nhóm người Trương Thành Dương và Trì Thanh xuất hiện.
 
Trì Thanh đi ở phía trước, đang cúi đầu nhìn điện thoại, Tưởng Nhạc Thiên cãi nhau ầm ĩ với Trương Thanh Dương ở phía sau.
 
Sợ làm cho người chú ý, biên độ động tác của Giang Tuyết Huỳnh thật ra cũng không lớn, nhưng ông trời dường như thích trêu đùa người, cô vừa quay đầu lại, đúng lúc đụng thẳng vào một đôi đồng tử nhạt màu. 
 
Thiếu niên mặc áo len màu đen, nước da trắng lạnh, trên mặt không mang theo biểu tình gì.
 
Chắc là cao lớn một chút, ống tay áo hơi lật lên, lộ ra một đoạn cổ tay mảnh khảnh, năm ngón tay khớp xương rõ ràng cầm điện thoại.
 
Một giây, hai giây.
 
Không nghiêng không lệch.
 
Trong chớp nhoáng đụng phải này, không nhìn ra bất kỳ gợn sóng cảm xúc nào trong mắt thiếu niên, lại giống như đã qua thật lâu, cũng vào lúc này, Trì Thanh vốn đang đi phía trước bỗng nhiên cất điện thoại, thu tầm mắt lại, biểu cảm nhàn nhạt đi vòng ra sau lưng Trương Thành Dương, toàn bộ quá trình một câu cũng không nói.
 
"Ấy!" Trương Thành Dương có chút chưa lấy lại tinh thần: "Thanh Chó cậu làm gì thế?"
 
Giọng nói lạnh lùng của Trì Thanh truyền đến từ phía sau Trương Thành Dương: "Nhìn cậu như quỷ chết đói đầu thai, nhường cậu ăn trước."
 
Hình như lúc này Trương Thành Dương mới phát hiện sự tồn tại của cô, sửng sốt một chút, lúng túng cười nói: "A, Giang Tuyết Huỳnh, cậu cũng ở đây à."
 
"Ừm."
 
Trong lòng rất loạn.
 

Giang Tuyết huỳnh rối bời nhẹ đáp tiếp một tiếng, rồi vội vàng xoay người, đầu ngón tay nắm khay ăn dùng sức đến có chút trắng bệch.
 
Nhà ăn vắng vẻ, cách vài mét, mỗi một lần cô gắp thức ăn, đều không thể khống chế ánh mắt không bay về phía bàn của Trì Thanh.
 
Mấy người Đào Hân Nhiên đang hỏi vừa rồi đó có phải Trì Thanh hay không, cô hơi nghiêng đầu, nghe rất chăm chú, nhưng thật ra sống lưng căng cứng, chú ý đến phương hướng sau lưng như gặp cường địch, một chữ cũng không nghe lọt tai.
 
Nói đến chỗ kích động, cánh tay Đào Hân Nhiên cọ phải khăn giấy trên bàn.
 
"Để tớ ——" giành trước Đào Hân Nhiên một bước, Giang Tuyết Huỳnh cúi người nhặt khăn tay, lúc này mới bắt lấy một cơ hội có thể nhìn về phía sau. 
 
Chỉ một cái nhìn này, còn không bằng không nhìn.
 
Toàn bộ hành trình Trì Thanh không liếc về phía cô bên này một chút, mí mắt thiếu niên rũ xuống, tiếng nói rõ ràng có lực, lười biếng nói chuyện với mấy người Trương Thành Dương, thỉnh thoảng duỗi chân đạp một cước.
 
Động tác lười nhác lại tùy ý, cũng càng lộ ra sự mất tự nhiên và cố ý của cô, tựa như tên hề tự mình chia tay, lại tự mình dằn vặt diễn kịch một vai.
 
Giang Tuyết Huỳnh ngơ ngác mà nắm chặt khăn giấy trong lòng bàn tay, nắm đến thời gian quá lâu, đến mức ngay cả Đào Hân Nhiên cũng cảm giác được có gì đó không đúng.
 
"Huỳnh Huỳnh?" Đào Hân Nhiên vốn còn đang cười cười nói nói, kinh ngạc hỏi cô.
 
"Không có gì." Giang Tuyết Huỳnh lắc đầu, đưa lại khăn giấy cho Đào Hân Nhiên.
 
Mi mắt cùng với hơi nước đồng loạt tràn đầy ẩm ướt, làm mơ hồ món ăn trước mắt, nắm chặt đũa, Tuyết Huỳnh ngơ ngác nhìn gà xe phay Cung Bảo trước mắt, một cỗ đau đớn rất nhỏ bí bách, căng tức, lại xót ngứa, liên tục từ đáy lòng tràn ngập đến gan bàn tay.
 
Tại thời khắc này nửa cánh tay thậm chí như nhũn ra đến không cầm nổi đũa.
 
Ban đêm.
 
Tắm rửa xong, Giang Tuyết Huỳnh hiếm có đăng nhập trò chơi một lần nữa. 
 
Kỳ thật từ lúc chia khối tự nhiên và xã hội, nhiệm vụ học tập trở nên nặng nề, nên bọn họ không vào trò chơi gì.
 
1: 20
 
Liếc nhìn danh sách bạn thân, không có gì bất ngờ, avatar của Trì Thanh xám xịt. Thỉnh thoảng cô còn đăng nhập nhìn một chút, nhưng Trì Thanh không vào trò chơi lần nào nữa.
 
Cô đăng nhập cũng đơn giản chỉ là ôm một chút chờ mong, bây giờ hy vọng tan vỡ, Giang Tuyết Huỳnh ngơ ngác rất lâu, hết lần này đến lần khác ấn mở xếp hạng, ghép đội thành công, rồi lại trước khi vào đội, quả quyết điểm hủy bỏ.
 
Vừa nghĩ tới chơi game đã cảm thấy không có tí sức lực nào.
 
Rời khỏi hàng ngũ chờ đợi, cô chẳng có mục đích ấn mở từng cái điểm đỏ trên cửa sổ trò chơi. Chờ giải quyết xong cái điểm đỏ cuối cùng, càng không biết tiếp theo nên làm gì, lại đợi một lúc, cô chỉnh lý một chút chuẩn bị đăng xuất đi ngủ, lại vào lúc này, thoáng nhìn khung chat đột nhiên không kịp phòng bị nhảy ra một cái tin nhắn.
 
Tin nhắn đến từ: Trần Lạc Xuyên
 
[Có ở đây không?]
 
Có lẽ là sợ cô từ chối, theo sát sau tin nhắn này, rất nhanh lại bắn ra một tin nhắn khác. 
 
Trần Lạc Xuyên: [Xin lỗi, nói lời thừa.]
 
[Tôi biết cậu đang online, Giang Tuyết Huỳnh, có thể nghe tôi nói hết lời hay không.]

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận