Selene trong lòng anh

Đến lúc Giang Tuyết Huỳnh 28 tuổi, cô nhớ lại những năm tháng cấp ba, những gì đã làm và những lời đã nói ra, tất thảy đều bị gió cát của thời gian làm cho lu mờ đi, nhưng điều duy nhất cô vẫn còn nhớ rõ là mùa xuân năm nay bỗng ấm áp đến lạ thường, những bông hoa dường như rực rỡ hơn trước đôi chút, trong không khí cũng tràn ngập hương hoa.
 
Vốn dĩ Giang Tuyết Huỳnh nghĩ rằng sau lễ kỷ niệm ngày thành lập trường Ô Long, mối quan hệ giữa cô và Trần Lạc Xuyên cũng sẽ kết thúc, cô không bao giờ ngờ tới được đó chỉ mới là khởi đầu.
 
Khi mối quan hệ ngày càng thân thiết, Trần Lạc Xuyên bắt đầu xuất hiện thường xuyên trước cửa lớp 10-7.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cậu thiếu niên khẽ mỉm cười, vẫy tay với cô, chờ lúc sau cô ra tới, cậu sẽ tặng cho cô vài viên kẹo hoặc một cốc trà sữa.
 
Không đợi cô kịp mở lời, cậu thiếu niên đã cười nói: “Xem như đây là một lời xin lỗi”.
 
Khi cô ngẩng mặt lên từ chối, Trần Lạc Xuyên cũng đoán trước được hành động của cô.
 
Cậu thiếu niên thản nhiên vẫy tay với cô rồi chậm rãi chạy đi, phong thái hoàn toàn tự nhiên và thong dong.
 
Dần dần lớp 10-7 bắt đầu xuất hiện những tin đồn về việc Trần Lạc Xuyên là bạn trai của cô.
 
Giang Tuyết Huỳnh cố gắng giải thích nhưng căn bản là Đào Hân Nhiên và những người khác không hề tin, mỗi lần Trần Lạc Xuyên đến, lập tức một vài bạn học sẽ ló đầu ra ngoài cửa và cười nói với giọng đầy trêu chọc: "Giang Tuyết Huỳnh! Bạn trai cậu lại tới tìm cậu này."
 
Cô ngẩng đầu lên, đặt bút xuống bài làm đang dang dở.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Lạc Xuyên đứng ở cửa, cậu mặc áo sơ mi trắng, trong đôi mắt đen nhánh mang theo ý cười dịu dàng, không đáp lời cũng chẳng phủ nhận.
 
... Nhưng cô lại không vui như cô đã tưởng tượng.
 
Nhìn xuống ngón chân của mình, Giang Tuyết Huỳnh hơi mím môi lại, cô cảm thấy có chút ngây người và choáng váng.
 
Sự thân thiết mà cô đã từng nghĩ tới suốt ngày suốt đêm cuối cùng được thực hiện——
 
Cứ như thể nó vẫn luôn là như vậy, không phải vấn đề gì to tát, tâm trạng cô bình thản như một bà già vừa khám phá hết hồng trần.
 
Chỉ khi Trì Thanh đi đến trước mặt, cô mới hoàn hồn lại sau một cái chạm nhẹ.
 
Thật ra thì cô cũng chỉ mới tình cờ gặp Trì Thanh mỗi một lần ở trường.
 
Sau giờ học, bên ngoài dãy hành lang dài  cùng chen chúc trong đám đông.
Cô cùng Đào Hân Nhiên tình cờ đi ngang qua cửa lớp 10-2, khi họ đi xuống cầu thang, Đào Hân Nhiên không ngừng thắc mắc liệu họ có thể gặp được Trì Thanh hay không.
 
Nói đến Trì Thanh lại nghĩ ngay đến Trần Lạc Xuyên, cô bạn liền hỏi cô: "Cậu đã nắm tay với Trần Lạc Xuyên chưa?"
 
Giang Tuyết Huỳnh cố gắng giải thích: "Tớ đã nói rồi, tụi tớ không giống như cậu nghĩ đâu."

 
Đào Hân Nhiên cười cười: "Tớ hiểu, tớ hiểu."
 
Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, không ngờ rằng hai người họ vừa rẽ vào một góc đã đụng trúng nhân vật chính trong câu chuyện phiếm vừa rồi ở hành lang.
 
Thiếu niên trên người đeo một chiếc túi màu đen và đang mang tai nghe, vẻ mặt thờ ơ, cúi đầu dựa vào lan can, như thể đang chờ đợi ai đó, hàng lông mi rũ xuống, không rõ đang mở hay khép lại.
 
Khoảnh khắc bắt gặp Trì Thanh, trái tim của Giang Tuyết Huỳnh như thắt lại một nhịp, toàn thân cô gần như cứng đơ.
 
Đào Hân Nhiên là người phản ứng dữ dội hơn cô.
 
"Oa, chết tiệt, đó không phải là Trì Thanh sao?" Đào Hân Nhiên trực tiếp chạm mặt với người kia liền kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm trong vài giây, đột nhiên cô ấy kích động bảo cô cùng đi tới đấy xem với ánh mắt sáng rực, chợt ôm chặt cánh tay cô mà kéo đi.
 
"Không phải cậu đã nói Trì Thanh từng là bạn cùng bàn của cậu hồi ở trường trung học sao? Cậu có muốn qua chào hỏi tí không?" Đào Hân Nhiên nhiệt tình đề xuất với cô.
 
Giang Tuyết Huỳnh theo bản năng từ chối: "Tớ không muốn—"
 
Nhưng cô còn chưa nói xong, Đào Nhiên Hân đã kéo lấy tay cô hướng về phía Trì Thanh mà la lớn, "Chào! Trì Thanh!"
 
Âm cuối vang vọng lên, chất giọng cô cũng thật là có khí phách.
 
Người thiếu niên nghe thấy tiếng động liền mở mắt, đôi mắt màu hổ phách lặng lẽ dừng lại nơi Đào Hân Nhiên, cùng với cô gái bên cạnh.
 
Hàng lông mi của Giang Tuyết Huỳnh khẽ run lên, cô vội vàng cụp mắt xuống hòng trốn tránh ánh mắt của anh, nhưng lòng bàn tay lại không tự chủ được mà đổ đầy mồ hôi.
 
... Không biết Trì Thanh sẽ phản ứng thế nào.
 
Tuy nhiên lại không có gì xảy ra, Trì Thanh chỉ liếc nhìn hai người họ một lượt rồi lạnh lùng quay đi, đáy mắt không mang bất kỳ dao động cảm xúc nào, như thể anh có cái quyền xem hai người họ là không khí vậy.
 
Phản ứng này... không nằm trong dự kiến của cô? Đào Hân Nhiên sững sờ.
 
Lúc này Giang Tuyết Huỳnh đột nhiên nhìn thấy trông thấy Trương Thành Dương từ cửa lớp 10-2 đi tới.
 
Cô vừa định kéo Đào Hân Nhiên lảng đi chỗ khác thì liền bị Trương Thành Dương bắt gặp, cậu ta ngạc nhiên gọi tên cô: "Giang Tuyết Huỳnh!"
 
Giang Tuyết Huỳnh hết cách đành quay lại và mỉm cười lịch sự với Trương Thành Dương.
 
Đào Hân Nhiên nhân cơ hội nắm lấy góc áo của cô giật giật, nhỏ giọng hỏi: "Không phải cậu nói Trì Thanh là bạn học cấp hai của cậu sao?"
 
“Đúng rồi.” Giang Tuyết Huỳnh mắt nhìn chăm chăm về phía trước, tranh thủ nói chuyện với Trương Thành Dương một chút: “Nhưng không quá thân.” Đào Hân Nhiên tin.
 
Trong quá trình chào hỏi giữa cô và Trương Thành Dương, Trì Thanh không giục họ, cũng không hề nói một lời.

 
Đào Hân Nhiên liếc nhìn Trì Thanh một hai lần, sau đó quay đầu lại thì thầm với cô, "Tớ có từng nghe nói rằng cậu ấy rất kiêu ngạo, nhưng cũng không vì vậy mà cư xử thô lỗ chứ?"
 
Tính cách của Đào Hân Nhiên có điểm rất giống với Thẩm Manh Manh, tính tình thẳng thắn, trong lòng không giấu giếm được chuyện gì, có gì nói đấy.
 
"Nghĩ mình là ai vậy?" Đào Hân Nhiên lầm bầm, Giang Tuyết Huỳnh không nhịn được liếc nhìn Đào Nhiên Hân một cái.
 
Mặc dù Đào Nhiên Hân đã nhỏ giọng, nhưng ba người họ đứng gần nhau, họ vẫn có thể nghe thấy rõ ràng những lời phàn nàn không chút che giấu của cô bạn.
 
Giang Tuyết Huỳnh: ... Cô hơi không chắc liệu Đào Hân Nhiên có cố tình "chửi" Trì Thanh hay không.
 
Trương Thành Dương cũng tức thời ngạc nhiên, nhanh chóng liếc nhìn Trì Thanh một cái.
 
Chà...cô gái này có khí phách thật.
 
Trì Thanh hoàn toàn không phản ứng gì, không chút dao động như thể Đào Hân Nhiên đang nói đến người khác vậy.
 
Đào Hân Nhiên nhịn không được giậm chân một cái, thấp giọng nói: "Thế mới nói, Trần Lạc Xuyên của cậu mới là..."
 
"Đừng nói nữa." Giang Tuyết Huỳnh thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, cơ thể cô phản ứng nhanh hơn thần trí, vội nắm lấy tay của Đào Hân Nhiên để ngăn cô ấy tiếp lời.
 
Cô cảm nhận thấy có ánh mắt đang hướng về cô, một người trong số bọn họ đã nhìn cô chằm chằm trong nửa giây, sau đó bình tĩnh thu ánh mắt mình lại.
 
Lông mi Giang Tuyết Huỳnh run bần bật, kỳ lạ thật, sao cô lại sợ Trì Thanh nghe thấy tên của Trần Lạc Xuyên chứ?
 
“Chúng ta còn chút việc phải làm.” chính Giang Tuyết Huỳnh cũng suýt nữa khâm phục sự bình tĩnh của bản thân, bắt gặp ánh mắt vừa kinh ngạc vừa xấu hổ của Trương Thành Dương, cô cố hết sức nói hết một câu  trọn vẹn: “Tụi tớ đi trước, lần sau có cơ hội thì nói chuyện tiếp nhé."
Trương Thành Dương: "À, ừm ừm."
Cậu ấy rõ ràng còn muốn nói điều gì đó, vì vậy cậu đánh mắt sang Trì Thanh một cái, "Vậy thì lần sau gặp?"
 
Chỉ thoáng thấy bộ dạng trốn tránh của Trì Thanh, thậm chí còn có tâm trạng rũ mắt, cắt một bài hát.
 
Trương Thành Dương: "..." Cậu ấy thò đầu lại gần thì thấy đầu ngón tay đang cắt nó thành một chiếc xe buýt trẻ em.
 
Trương Thành Dương: "..."
Cậu ấy cứng họng không biết nói gì hơn, "...Đừng giả vờ nữa, người ta đi rồi."
Những giai điệu ầm ĩ của nhạc thiếu nhi ngay lập tức tràn vào bên tai,
Trì Thanh cau mày, thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm rồi ngước mặt lên mắt chạm mắt với Trương Thành Dương.
 
"..." Hai người bốn mắt nhìn nhau, Trì Thanh dừng một chút, sắc mặt không thay đổi, thẳng thắn nói: "Tôi thích nghe cái này."
Trương Thành Dương: "?"

 
-
 
Khi về đến nhà, Giang Tuyết Huỳnh vẫn mải suy nghĩ về cuộc gặp gỡ tình cờ vừa nãy.
 
Đào Hân Nhiên khả năng đã hiểu lầm gì đó, dọc đường đi cô ấy cứ không ngừng tỏ ra muốn bênh vực kẻ yếu, cẩn thận giữ gìn lòng tự trọng của cô, cô nhất thời cảm thấy xúc động, rồi lại cảm thấy buồn cười đôi chút.
 
Cô không thể nói rằng lý do khiến mối quan hệ giữa cô và Trì Thanh trở nên lạnh nhạt như vậy thực ra là do cô đã "đá" anh.
 
Đào Hân Nhiên: "? ? ?"
"Tớ có lòng an ủi cậu như thế mà cậu lại còn cười sao! Cậu dám!"
Giang Tuyết Huỳnh cười: "Xin lỗi nha."
Nhưng tâm trạng vui vẻ này không kéo dài được bao lâu, lúc sau cười xong, khóe môi cô vô thức cong thành một đường, hàng mi cụp xuống.
 
Trong lòng nặng trĩu, có chút bàng hoàng và trống rỗng.
 
Mở tủ giày thay dép lê vào, Giang Tuyết Huỳnh vừa đi vào nhà, vừa một bên lấy điện thoại di động ra, mỗi khi họ gặp nhau, mong muốn gửi tin nhắn đến Trì Thanh của cô càng trở nên mãnh liệt hơn.
 
Cô muốn giải thích với anh rằng cô và Trần Lạc Xuyên không phải ở trong mối quan hệ như Đào Hân Nhiên nói.
 
Ý thức đột nhiên quay trở lại, nhìn vào ảnh đại diện của Trì Thanh, Giang Tuyết Huỳnh từ từ tỉnh táo lại như người vừa bị đánh một gậy.
 
Không có gì để nói cả… Có gì khác biệt giữa việc nói ra điều này so với việc dưỡng lốp xe dự phòng khi câu cá? Không phải bởi vì thấy cá trong chậu rời đi, liền lại muốn rắc thêm chút mồi nữa hay sao?
 
-
 
Cứ như vậy, thời gian sinh hoạt học tập thấm thoát trôi qua,
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chờ định thần lại, xung quanh đã sớm tràn ngập tiếng kêu của ve sầu.
 
Nam Thành lại tiến vào sóng nhiệt cuồn cuộn của mùa hè.
 
Giang Tuyết Huỳnh đột ngột nhận được tin nhắn từ Trì Thanh vào thời điểm gần nửa kỳ nghỉ hè đã trôi qua.
 
Khi đó cô đang cầm quả dưa hấu ướp lạnh vừa xúc vừa ăn, đồng thời chăm chú xem TV trước mặt.
 
Nam chính nữ chính chia tay, nữ chính khóc đến thân tàn ma dại.
 
Cô xem đến nỗi chính mình cũng có chút xúc động theo, nhưng hoàn toàn không nghĩ nhiều về lý do tại sao cô lại cảm thấy xúc động.
 
Điện thoại cô rung lên, Giang Tuyết Huỳnh bỏ quả dưa hấu sang một bên rồi đi lấy điện thoại, cô nghĩ rằng là Thẩm Manh Manh đã gửi tin nhắn cho cô.
 
Sau khi phân ban, cô và Thẩm Manh Manh chỉ có thể liên lạc với nhau vào những ngày nghỉ cuối tuần, vài ngày trước Thẩm Manh Manh còn nói rằng cô ấy sẽ đến công viên nước ở ngoại ô thành phố Nam Thành chơi, có rất nhiều hạng mục, đặc biệt sóng ở hồ bơi rất lớn.
 
Khi nhìn thấy người gửi tin nhắn là Trì Thanh, Giang Tuyết Huỳnh sững sờ ngay tại chỗ, cánh tay đang cầm điện thoại của cô dường như bị tê liệt một chút vì sốc, trái tim nhanh cô chóng cuộn tròn thành quả bóng.
 
Sao có thể là Trì Thanh được?
 
Cô không nhìn thấy thông báo tin nhắn mà chỉ thấy hai chữ [hình ảnh].

 
Giang Tuyết Huỳnh bấn loạn gục đầu xuống, rõ ràng cô chỉ cần nhấp vào để xem tin nhắn một chút, nhưng lại do dự mất nửa phút.
 
Sau khi cất quả dưa hấu đi, cô lấy khăn giấy ra lau tay, trịnh trọng không kém gì khi rửa tay dâng hương.
 
Chỉ ngắn ngủi trong nửa phút, vô số khả năng đã được suy đoán trong đầu cô.
 
...Cái này là gửi nhầm sao?
 
...hay vẫn là có chuyện muốn nói với cô.
 
Tại sao lại thình lình gửi cho cô một bức ảnh như vậy.
 
Cô có nên nắm bắt cơ hội này không? Rồi thuận thế làm hòa với anh luôn?
 
Hàng lông mi cô khẽ run, lấy hết toàn bộ dũng khí, cô nhấn mở khung chat,
Nhưng trong giây tiếp theo, tất cả tâm trí đều đột ngột bị đánh bay bởi bức ảnh hiện lên trước mắt.
 
Đây là một loại nội dung khiêu dâm.
 
Rõ ràng tài khoản này đã bị đánh cắp.
 
Người phụ nữ trong ảnh sở hữu làn da trắng và xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, tư thế táo bạo và đầy gợi cảm,
"Không có chồng bên cạnh, một mình cô đơn quá..."
 
Đầu óc Giang Tuyết Huỳnh bỗng trống rỗng, hai bên tai ù đi.
 
Mặc dù phòng khách không có ai cả nhưng nhiệt độ trên mặt cô nhanh chóng tăng lên một cách đáng xấu hổ.
 
"..." Nó cũng nhắc nhở cô rằng sự thấp thỏm vừa rồi của cô là thật sự không đáng chút nào.
 
Trì Thanh chỉ là bị hack tài khoản, nếu không phải vì vậy, cô thậm chí còn không nhận được bất kỳ một tin nhắn nào được gửi tới từ anh.
 
Sau khi tắt giao diện trò chuyện, Giang Tuyết Huỳnh rũ mắt nhìn xuống bóng dáng mình đang phản chiếu trên màn hình, nhẹ nhàng nhấn thật lâu vào nút bên cạnh rồi tắt điện thoại.
 
Ngày hôm sau cô nhận được một tin nhắn từ Trì Thanh, nhưng lần này tâm trạng đã bình tĩnh hơn nhiều.
 
Đây rõ ràng là một tin nhắn nhóm.
 
Trì Thanh: Tài khoản tôi bị hack rồi, cái này không dùng nữa, tài khoản mới là XXXXXXXXX
 
Giang Tuyết Huỳnh di chuyển đầu ngón tay, nhưng vẫn không thể không nhấp vào xem.
 
Ảnh hồ sơ là hình bầu trời trong xanh, thông tin đều bỏ trống, cũng chỉ là một tài khoản mới bình thường.
 
Muốn thêm sao?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận